Chu Dã dẫn Cố Quảng Thu và Lý Thái Sơn cùng về Bắc Kinh, đương nhiên trước đó cũng phải gọi điện báo trước về nhà.

Người nhà bên này nghe tin họ đều về ăn Tết thì ai nấy cũng mừng rỡ.

Ngay hôm sau sau khi gọi điện, Trương Xảo Muội và Kim Tiểu Linh làm nốt một ngày cuối cùng rồi cũng không định tiếp tục bán buôn nữa.

Cô nói trước với khách rằng sau Tết sẽ mở bán lại, còn hiện tại thì phải chuẩn bị đón Tết thôi.

Bận rộn từ đầu năm tới cuối năm, chẳng lẽ lại không được nghỉ mấy ngày ăn Tết? Trương Xảo Muội còn sang nói với Thẩm Gia Hưng – bố của “Tiểu Man Lư” nhà bên cạnh – vì giờ hai bên cũng có hợp tác làm ăn.

Thẩm Gia Hưng dạo gần đây mở một quán bán bánh bao màn thầu ở ngoài phố, vừa bán bánh bao vừa bán màn thầu, buôn bán cũng khá tốt.

Giữa năm nay, anh còn nhập hàng từ chỗ Trương Xảo Muội, lấy trứng trà để bán kèm.

Cô bán cho anh với giá sỉ, mà trứng trà thì cũng bán chạy, mỗi ngày tiêu thụ được vài cân là ít.

Lợi nhuận bán sỉ trứng trà không cao, nhưng như người ta vẫn nói: “Chân gà nhỏ cũng là thịt”, mà làm thì chẳng mất công gì, chỉ cần để trên quầy, bán bánh bao màn thầu tiện thể bán kèm, khách quen còn quay lại đều đều.

Biết Trương Xảo Muội sắp nghỉ Tết, Thẩm Gia Hưng cũng chẳng có ý kiến gì, vì anh cũng định nghỉ rồi.

Năm ngoái anh bán tới tận sáng 30 Tết mới đóng cửa, mùng 5 Tết đã mở hàng trở lại, nhưng năm nay thì không định làm đến sát Tết như vậy nữa.

Dù vậy, phải nói thật là năm nay cũng kiếm được không ít tiền.

Bình quân thu nhập ròng mỗi tháng khoảng 300 đồng, anh đều ghi chép rõ ràng, cả năm cộng lại gần 4000 đồng, chỉ thiếu chút nữa là tròn.

Mà hồi trước đi làm công ăn lương, mỗi tháng chỉ 40 đồng, cả năm mới được khoảng 500!

Thế thì năm nay anh kiếm được bằng bao nhiêu năm trước gộp lại?

Nếu không phải nhà họ Hà bên cạnh cũng mở thêm một cửa hàng tương tự, thì chắc chắn còn lời hơn nữa, nhưng chuyện cạnh tranh này thì khó tránh.

Trước kia sống cùng một ngõ, còn có qua có lại, chạm mặt thì khách sáo vài câu, nhưng giờ nhà họ Hà dọn đi rồi, gặp nhau cũng chẳng buồn chào hỏi.

Quán của Thẩm Gia Hưng nghỉ bán thì bác gái Thẩm cũng rảnh rỗi hơn, không cần dậy sớm nấu sữa đậu nành gì nữa.

Quán nhà họ thật sự bán đủ thứ: bánh bao, màn thầu, trứng trà, tất nhiên không thể thiếu sữa đậu nành.

Năm sau anh ta còn định bổ sung thêm cả quẩy chiên!

Tạm chưa nói chuyện đó, bác gái Thẩm cũng rảnh nên sang nhà mợ nói chuyện.

Mợ cũng nhàn rồi, không chỉ có mợ mà cả thím Trương và mẹ Lý Thái Sơn cũng rảnh.

Từ sau khi có tuyết, thím Trương đã ngừng bán trứng trà, mợ và mẹ Lý Thái Sơn cũng không ra ngoài bán hạt dưa, đậu phộng rang hay đậu nành chiên nữa, ở nhà làm sẵn rồi bán sỉ cho các tiểu thương đến lấy.

Trời tuyết to như thế, các bà không muốn ra ngoài chịu khổ, lỡ bị cảm hay đổ bệnh thì không chỉ mệt người mà còn thiệt hại, không đáng.

Thế là bốn bà già rảnh rỗi liền cùng nhau dọn dẹp nhà cửa sạch sẽ từ trong ra ngoài, sau đó tụ lại chơi bài, tán gẫu, sống rất ung dung tự tại.

Chính vì bốn người hòa thuận, nên bác gái Hoàng ở cuối ngõ cũng tỏ ra ghen tị, nhưng lại không thể hòa nhập nổi.

Bà ấy nói chuyện hay khoe khoang thì không nói làm gì, nhưng giờ ai trong xóm này chẳng có điều kiện khá giả?

Cứ để bà ấy khoe đi, cũng chẳng sao.

Nhưng mỗi lần chơi bài là hay đòi lật bài lại, nói là “chưa đánh lá đó”, điều này thì không ai chịu được.

Sau mấy ván bài bị làm mất hứng, giờ ba bà kia cũng chẳng muốn rủ bà cụ họ Hoàng chơi nữa.

Hôm nay thì tụ bên nhà này, mai tụ bên nhà khác, chính là để tránh mặt bà ấy.

Mà nếu bà ấy có mò đến, thì mấy bà cũng viện cớ “chỉ nói chuyện chứ không chơi bài”, nói chung là… không cho chơi cùng.

Ngược lại, bác trai Hoàng lại không đến nỗi.

Cậu Cố và chú Trương vẫn thích đánh cờ với ông cụ đó, dù ông ta cũng rất thích ba hoa.

Nói chuyện với ông ta thì chỉ nên tin ba phần, còn lại bảy phần toàn là c.h.é.m gió, không nên coi là thật.

Lão Thẩm thì không thích kiểu người khoa trương như vậy.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Ông cũng bận rộn lắm, tháng trước lại vớ được một món hời nữa.

Hạt Dẻ Rang Đường

Mua vào với giá 10 đồng, có người trả 300 đồng ông còn không bán, cuối cùng có người ra giá 500 đồng, lúc đó mới gật đầu bán.

Còn lời hơn cả lần trước khi ông mua được một ấm trà với giá 5 đồng rồi bán ra 300 đồng.

Đây chính là “thời khắc huy hoàng lần thứ hai” trong cuộc đời về hưu của ông!

Cũng chính vì vậy, sở thích sưu tầm đồ cổ của lão Thẩm mới có thể duy trì được lâu dài, vì ông không cần ngửa tay xin tiền con cái, thì ai có quyền cản ông chơi đồ cổ chứ?

Chính điểm này khiến lão Thẩm trở nên “khác biệt” với các ông cụ khác.

Ví dụ như lần này mua được đồ thật, nhưng cậu Cố và mấy người khác cũng chẳng lấy gì làm phục, chỉ cảm thấy ông ta giống như “mèo ngốc vớ phải chuột chết” thôi.

Lão Thẩm cũng chẳng để tâm, chuyện không hợp nhau thì nói nhiều cũng vô ích.

Nhưng cũng không ảnh hưởng gì, gặp mặt thì vẫn cười cười chào hỏi, rất đúng mực.

Đây chính là mối quan hệ xã giao đầy tinh tế giữa người với người.

Cũng là bức tranh tổng thể về tình làng nghĩa xóm trong cái ngõ này, nói chung vẫn rất ổn.

Bằng không thì tại sao Bạch Nguyệt Quý lại chẳng có ý định chuyển đi chỗ khác?

Dù đôi khi có những tính toán nhỏ nhặt, nhưng cũng không đến mức quá đáng, con người mà, ai chẳng có góc khuất nhỏ trong lòng.

Giờ phút này, Bạch Nguyệt Quý đang chờ đợi, đợi Chu Dã trở về.

Tuy mỗi lần anh về là khiến cô “đau lưng mỏi gối”, nhưng một khi anh đi lâu, cô cũng sẽ nhớ đến quay quắt.

Anh là kiểu người có sự hiện diện rất mạnh mẽ.

Chu Dã cũng nhớ vợ chứ.

Không chỉ anh,hai người đàn ông đi cùng cũng đều nhớ vợ mình.

Mấy tên đàn ông to xác, xa nhà đã lâu như thế, làm sao mà không nhớ được?

May mà không bao lâu nữa là đến Bắc Kinh.

Buổi chiều hôm đó, ba người về đến nơi, khiến không khí trong ba gia đình đều bùng nổ vui mừng.

Ai cũng mừng rỡ khôn nguôi.

Con trai, cháu trai mà trở về, tất nhiên là phải ăn bữa cơm ngon.

Mợ liền bảo Lý Đại Ni đem thịt dê ra hầm, bà vừa mới mua ngoài chợ, phải nấu cho con trai và cháu trai tẩm bổ thật tốt.

Tất nhiên cả nhà cùng ăn, không cần phải để riêng phần.

Thịt dê à…

Bạch Nguyệt Quý vừa nghe đã cảm thấy hơi mềm nhũn cả chân.

Chồng cô cần bồi bổ sao? Mới vừa gặp mặt mà ánh mắt anh đã sáng lên xanh lè rồi.

Lúc gọi “vợ ơi”, cứ như trộn thêm mấy cân mật ong vào giọng.

Tối nay, chắc chắn anh sẽ bắt cô “nếm thử”…

Hay là… đừng ăn thì hơn?

Nhưng chuyện ăn uống tạm để sau.

Việc đầu tiên khi ba người đàn ông này trở về là phải đi tắm cái đã!

Ở miền Nam không có nhà tắm công cộng, toàn phải tự tắm trong phòng, cực lắm.

Mà kiểu đàn ông phương Bắc như họ thì lại không quen như vậy, vẫn thích tắm rửa ở nhà tắm công cộng hơn.

Thế là gọi cả mấy đứa nhỏ theo, bọn trẻ cũng hào hứng được đi tắm với bố.

Vậy là ba người đàn ông dẫn theo đám con, rầm rộ kéo nhau đến nhà tắm công cộng để kỳ cọ sạch sẽ một trận!
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện