Sau Tết này, Đâu Đâu và Đô Đô cũng đã gần tám tuổi rồi, sức lực cũng không còn nhỏ.
Đặc biệt là cậu em Đô Đô, giúp bố kỳ lưng mà ra tay mạnh mẽ hẳn.
“Bố, thấy thoải mái không?” Cậu vừa kỳ vừa hỏi.
Chu Dã thoải mái đến mức sướng rên, “Phải nói, chuyện kỳ lưng này thì vẫn là Đô Đô nhà mình có sức nhất, Đâu Đâu con vẫn còn thư sinh quá.”
“Thì làm sao được, con giống mẹ mà.” Đâu Đâu liền đáp lại.
Chu Dã lập tức bị dằn mặt, “Đúng là giống mẹ, thư sinh tốt, ai cũng thích.”
“Bố, ý bố là nói anh hai con không ai thích hả?” Lão tứ xen vào.
Chu Dã lập tức túm lấy cậu nhóc, “Thằng nhóc phản động kia, còn dám phá rối quan hệ anh em? Anh cả anh hai con thương con uổng rồi!”
Lão tứ cười khanh khách.
Đâu Đâu và Đô Đô cũng bật cười.
Chu Dã vừa chơi đùa với con mấy câu, liền kéo luôn cậu con trai thứ ba đang tận hưởng cảm giác ngâm mình một mình:
“Lão Tam, đến đây kỳ lưng cho bố với? Cánh tay bố hơi mỏi, do chuyển hàng nặng…” Thật ra thì không, chỉ là giả vờ làm nũng thôi.
Lão Tam: “…”
Gặp phải ông bố như thế này, còn biết làm sao? Thế là bốn anh em cùng nhau phục vụ bố, hai đứa lớn thay phiên kỳ lưng, hai đứa nhỏ thì kỳ tay.
Nhưng người được “phục vụ đặc biệt” không chỉ có một mình Chu Dã, bên kia, Niên Sinh và Lý Đa cũng đang đổ mồ hôi như tắm vì kỳ lưng cho bố.
Lý Thái Sơn còn chê con trai lực yếu, “Con trai à, con phải ăn nhiều vào, sức con yếu thế này thì làm sao kỳ sạch được cho bố?”
Lý Đa chịu hết nổi, ném khăn kỳ vào người bố, “Vậy bố tự làm đi!”
Mệt gần c.h.ế.t rồi mà còn chê bai!
Lý Thái Sơn cười ha hả, lại ném khăn trả lại lên mặt con trai, “Để bố tận hưởng thêm chút đi. Hồi nhỏ bố cũng bị ông nội bắt kỳ lưng suốt đấy, kỳ riết rồi cũng quen. Cả năm bố mới được về nhà vài lần, không tranh thủ thì để khi nào?”
Lý Đa đành cầm khăn lên, tiếp tục kỳ cho bố.
Không có cách nào khác, còn trông vào tiền mừng tuổi của bố, phải phục vụ cho bố vui cái đã!
Bên kia, Cố Quảng Thu thì không hề chê lực tay của Niên Sinh, ngược lại còn rất hưởng thụ sự chăm sóc của con.
Trong nhà tắm công cộng, cả đám bố con kỳ cọ sạch sẽ, tắm xong đâu vào đấy, mùi mồ hôi rửa trôi hết, mới cùng nhau trở về.
Lý Thái Sơn dắt Đa Đa về nhà mình ăn cơm.
Còn Cố Quảng Thu thì đưa Niên Sinh qua nhà bên này ăn, vì do Bạch Nguyệt Quý mời.
Trương Xảo Muội cũng đã mang khẩu phần lương thực cùng thịt, trứng và rau qua đây, còn cùng Lý Đại Ni chuẩn bị bữa tối.
Chú Trương và cậu Cố đang đánh cờ, thím Trương và mợ ngồi sưởi ấm nói chuyện phiếm.
Lâm Lâm và Tiểu Kế Kế chơi đồ chơi với nhau, Lâm Lâm vừa mới có một con búp bê mới, quý lắm, không rời nửa bước.
Đám bé gái xung quanh đều ghen tị, buổi tối Lâm Lâm còn ôm búp bê đi ngủ.
Lúc mấy bố con về đến nơi thì cũng vừa đúng lúc ăn cơm.
Thịt kho, sườn kho, trứng luộc và rau hầm, tất cả nấu chung một nồi.
Có thêm canh trứng rong biển, ăn kèm với bánh bao ngô và bánh bao trắng, mỗi loại một nửa, đơn giản mà đầy đủ, ngon miệng vô cùng.
Còn nồi canh thịt dê nấu cùng kỷ tử thì vẫn để trên lò than tiếp tục ninh, phải ninh thêm một hai tiếng nữa mới nhừ mềm ngon miệng.
Cả nhà quây quần ăn bữa tối, vừa ăn vừa chuyện trò rôm rả.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Ăn xong, Trương Xảo Muội lại phụ Lý Đại Ni dọn dẹp.
Mỗi lần đến nhà này ăn cơm, trừ khi quá bận, còn không cô đều giúp nấu nướng và dọn dẹp cùng.
Lúc hai người vừa dọn dẹp xong thì Lý Thái Sơn bế Tiểu Ngư sang chơi, Đa Đa, Kim Tiểu Linh và mẹ Lý Thái Sơn cũng đến.
“Các cháu về rồi à, cửa hàng ở miền Nam không có vấn đề gì chứ?” cậu Cố hỏi.
“Làm sao có chuyện được, ai dám làm loạn?” Chu Dã cười đáp.
Anh không chỉ để lính xuất ngũ được đề bạt là Dương Quân trông coi, mà còn nhờ mấy người “giang hồ” canh chừng.
Hễ có biến động là giữ người ngay.
Nghĩ bọn họ dám phản bội chắc?
Huống hồ mấy người đó đều là bộ đội xuất ngũ, được nhà nước rèn luyện ra, Chu Dã cũng chưa từng bạc đãi họ, bọn họ không đến nỗi hồ đồ tự hủy tiền đồ đâu.
“Qua mồng năm Tết là con đi rồi.” Cố Quảng Thu nói.
Hạt Dẻ Rang Đường
Lý Thái Sơn cũng phụ họa: “Vâng, chú cứ yên tâm, qua mồng năm là chúng cháu trở lại. Bọn họ toàn là lính, mà đãi ngộ của anh Dã quá tốt, chẳng ai dại gì mà làm chuyện ngu xuẩn đâu.”
Cậu Cố chỉ là nhắc nhở thôi, nghe vậy thì cũng không nói thêm gì nữa.
Dù còn khá nhiều ngày nữa mới đến mùng năm Tết, nhưng nghỉ ngơi từng ấy ngày cũng đã là đủ rồi. Việc bên miền Nam nhiều như vậy, đâu thể giao hết cho người ngoài, vẫn phải có người sang đó trông nom.
“Thím ơi, năm nay thím với mẹ cháu kiếm được bao nhiêu rồi đấy? Hai người chắc không kiếm hơn tụi con trai trẻ tuổi như chúng cháu chứ?” Lý Thái Sơn cười hỏi.
Mợ bị chọc bật cười, “Thím với mẹ cháu thì kiếm được bao nhiêu chứ, chỉ là tìm việc gì đó làm cho vui thôi, sao mà so với tụi bây trẻ được?”
“Xì, miệng kín y như mẹ con, hỏi tí cũng không tiết lộ tí nào.”
Mẹ Lý Thái Sơn cười mắng: “Sao, con còn muốn moi luôn tiền dưỡng lão của mẹ à?”
“Trời ơi mẹ ơi, mẹ đừng nói kiểu đó chứ, đang Tết nhất mà, nói chuyện phải lấy may chứ! Mẹ phải sống đến hai trăm tuổi nha!”
“Thôi đi, hai trăm tuổi thì chẳng hóa thành yêu quái à? Mẹ mà sống tới một trăm là cười híp mắt rồi.” Bà trợn mắt liếc con một cái.
Mọi người trong nhà đều bật cười vui vẻ.
“Năm nay đàn ông các anh ai nấy đều ra ngoài gây dựng sự nghiệp, nhưng phụ nữ cũng không hề kém cạnh đâu nhé. Nếu thật sự tính ra thì thu nhập tuy không bằng, nhưng cũng chẳng thua bao nhiêu đâu, vì mấy đứa nó còn phải chăm lo nhà cửa, nuôi con cái nữa.” Mợ nói đỡ cho cháu dâu, con dâu và cả Kim Tiểu Linh.
Chu Dã lập tức hưởng ứng: “Mợ nói rất đúng! Bọn cháu tuy làm ăn vất vả bên ngoài, nhưng phụ nữ ở nhà cũng chẳng sung sướng gì. Như vợ cháu ấy, một mình nuôi bốn đứa con, nghĩ thôi đã thấy xót.”
Câu này Chu Dã dám nói, chứ Bạch Nguyệt Quý mà nghe thì chỉ biết đỏ mặt.
“Em mỗi ngày đều phải đến trường, bọn trẻ đều do cậu với mợ trông, lại có Đại Ni nấu ăn chăm sóc, em chẳng cần phải lo gì mấy.” Cô nói thật.
“Không có đâu! Việc học của tụi nhỏ mợ không giúp được, mỗi tối cháu phải kèm chúng nó học hơn một tiếng rưỡi, còn tự soạn bài cho tụi nó học, vậy chẳng phải là lo toan sao? Mợ đều thấy hết.” Mợ lên tiếng.
“Nghe thấy chưa?” Chu Dã tranh thủ hùa theo.
Bạch Nguyệt Quý chỉ biết lườm anh một cái.
Mợ lại cười nói với Lý Thái Sơn và con trai: “Không chỉ có Nguyệt Quý, Tiểu Linh và Xảo Muội cũng rất vất vả, mưa gió gì cũng không nghỉ buôn bán, việc nhà lại lo chu toàn.”
“Cháu biết mà. Vợ cháu vất vả lắm, nên cháu mới bảo cô ấy nghỉ bán, hoặc giảm bớt lại. Một mình mà phải làm sáu mươi cân đậu hũ, ngày nào cũng làm thì sao không mệt chứ.” Lý Thái Sơn nói.
Nhưng Kim Tiểu Linh chắc chắn sẽ không chịu nghỉ. Dù làm sáu mươi cân đậu hũ có hơi mệt, nhưng vẫn trong mức chịu được.
Làm nghề đậu hũ tuy không dễ, nhưng so với ra đồng làm ruộng thì còn nhẹ nhàng hơn chút, lại kiếm được nhiều tiền hơn, thế là đủ rồi.
Cố Quảng Thu còn chưa nói gì thì Trương Xảo Muội đã lên tiếng trước, cười nói: “Anh đừng học Thái Sơn mà bảo em đừng làm hay làm ít đi nha. Em đã tiết chế lắm rồi đấy. Em chẳng thấy mệt gì cả. Trái lại, mỗi ngày đều thấy rất hăng hái, cực kỳ sảng khoái!”
Được tự mình ra ngoài kiếm tiền thế này, với cô mà nói là niềm vui lớn, chuyện mà trước đây có nằm mơ cũng không dám nghĩ tới.
“Anh không nói em đừng làm hay làm ít đi, anh chỉ bảo em nên từ từ thôi.” Cố Quảng Thu bất đắc dĩ.
“Em biết chừng mực mà.” Trương Xảo Muội cười đáp.
Đặc biệt là cậu em Đô Đô, giúp bố kỳ lưng mà ra tay mạnh mẽ hẳn.
“Bố, thấy thoải mái không?” Cậu vừa kỳ vừa hỏi.
Chu Dã thoải mái đến mức sướng rên, “Phải nói, chuyện kỳ lưng này thì vẫn là Đô Đô nhà mình có sức nhất, Đâu Đâu con vẫn còn thư sinh quá.”
“Thì làm sao được, con giống mẹ mà.” Đâu Đâu liền đáp lại.
Chu Dã lập tức bị dằn mặt, “Đúng là giống mẹ, thư sinh tốt, ai cũng thích.”
“Bố, ý bố là nói anh hai con không ai thích hả?” Lão tứ xen vào.
Chu Dã lập tức túm lấy cậu nhóc, “Thằng nhóc phản động kia, còn dám phá rối quan hệ anh em? Anh cả anh hai con thương con uổng rồi!”
Lão tứ cười khanh khách.
Đâu Đâu và Đô Đô cũng bật cười.
Chu Dã vừa chơi đùa với con mấy câu, liền kéo luôn cậu con trai thứ ba đang tận hưởng cảm giác ngâm mình một mình:
“Lão Tam, đến đây kỳ lưng cho bố với? Cánh tay bố hơi mỏi, do chuyển hàng nặng…” Thật ra thì không, chỉ là giả vờ làm nũng thôi.
Lão Tam: “…”
Gặp phải ông bố như thế này, còn biết làm sao? Thế là bốn anh em cùng nhau phục vụ bố, hai đứa lớn thay phiên kỳ lưng, hai đứa nhỏ thì kỳ tay.
Nhưng người được “phục vụ đặc biệt” không chỉ có một mình Chu Dã, bên kia, Niên Sinh và Lý Đa cũng đang đổ mồ hôi như tắm vì kỳ lưng cho bố.
Lý Thái Sơn còn chê con trai lực yếu, “Con trai à, con phải ăn nhiều vào, sức con yếu thế này thì làm sao kỳ sạch được cho bố?”
Lý Đa chịu hết nổi, ném khăn kỳ vào người bố, “Vậy bố tự làm đi!”
Mệt gần c.h.ế.t rồi mà còn chê bai!
Lý Thái Sơn cười ha hả, lại ném khăn trả lại lên mặt con trai, “Để bố tận hưởng thêm chút đi. Hồi nhỏ bố cũng bị ông nội bắt kỳ lưng suốt đấy, kỳ riết rồi cũng quen. Cả năm bố mới được về nhà vài lần, không tranh thủ thì để khi nào?”
Lý Đa đành cầm khăn lên, tiếp tục kỳ cho bố.
Không có cách nào khác, còn trông vào tiền mừng tuổi của bố, phải phục vụ cho bố vui cái đã!
Bên kia, Cố Quảng Thu thì không hề chê lực tay của Niên Sinh, ngược lại còn rất hưởng thụ sự chăm sóc của con.
Trong nhà tắm công cộng, cả đám bố con kỳ cọ sạch sẽ, tắm xong đâu vào đấy, mùi mồ hôi rửa trôi hết, mới cùng nhau trở về.
Lý Thái Sơn dắt Đa Đa về nhà mình ăn cơm.
Còn Cố Quảng Thu thì đưa Niên Sinh qua nhà bên này ăn, vì do Bạch Nguyệt Quý mời.
Trương Xảo Muội cũng đã mang khẩu phần lương thực cùng thịt, trứng và rau qua đây, còn cùng Lý Đại Ni chuẩn bị bữa tối.
Chú Trương và cậu Cố đang đánh cờ, thím Trương và mợ ngồi sưởi ấm nói chuyện phiếm.
Lâm Lâm và Tiểu Kế Kế chơi đồ chơi với nhau, Lâm Lâm vừa mới có một con búp bê mới, quý lắm, không rời nửa bước.
Đám bé gái xung quanh đều ghen tị, buổi tối Lâm Lâm còn ôm búp bê đi ngủ.
Lúc mấy bố con về đến nơi thì cũng vừa đúng lúc ăn cơm.
Thịt kho, sườn kho, trứng luộc và rau hầm, tất cả nấu chung một nồi.
Có thêm canh trứng rong biển, ăn kèm với bánh bao ngô và bánh bao trắng, mỗi loại một nửa, đơn giản mà đầy đủ, ngon miệng vô cùng.
Còn nồi canh thịt dê nấu cùng kỷ tử thì vẫn để trên lò than tiếp tục ninh, phải ninh thêm một hai tiếng nữa mới nhừ mềm ngon miệng.
Cả nhà quây quần ăn bữa tối, vừa ăn vừa chuyện trò rôm rả.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Ăn xong, Trương Xảo Muội lại phụ Lý Đại Ni dọn dẹp.
Mỗi lần đến nhà này ăn cơm, trừ khi quá bận, còn không cô đều giúp nấu nướng và dọn dẹp cùng.
Lúc hai người vừa dọn dẹp xong thì Lý Thái Sơn bế Tiểu Ngư sang chơi, Đa Đa, Kim Tiểu Linh và mẹ Lý Thái Sơn cũng đến.
“Các cháu về rồi à, cửa hàng ở miền Nam không có vấn đề gì chứ?” cậu Cố hỏi.
“Làm sao có chuyện được, ai dám làm loạn?” Chu Dã cười đáp.
Anh không chỉ để lính xuất ngũ được đề bạt là Dương Quân trông coi, mà còn nhờ mấy người “giang hồ” canh chừng.
Hễ có biến động là giữ người ngay.
Nghĩ bọn họ dám phản bội chắc?
Huống hồ mấy người đó đều là bộ đội xuất ngũ, được nhà nước rèn luyện ra, Chu Dã cũng chưa từng bạc đãi họ, bọn họ không đến nỗi hồ đồ tự hủy tiền đồ đâu.
“Qua mồng năm Tết là con đi rồi.” Cố Quảng Thu nói.
Hạt Dẻ Rang Đường
Lý Thái Sơn cũng phụ họa: “Vâng, chú cứ yên tâm, qua mồng năm là chúng cháu trở lại. Bọn họ toàn là lính, mà đãi ngộ của anh Dã quá tốt, chẳng ai dại gì mà làm chuyện ngu xuẩn đâu.”
Cậu Cố chỉ là nhắc nhở thôi, nghe vậy thì cũng không nói thêm gì nữa.
Dù còn khá nhiều ngày nữa mới đến mùng năm Tết, nhưng nghỉ ngơi từng ấy ngày cũng đã là đủ rồi. Việc bên miền Nam nhiều như vậy, đâu thể giao hết cho người ngoài, vẫn phải có người sang đó trông nom.
“Thím ơi, năm nay thím với mẹ cháu kiếm được bao nhiêu rồi đấy? Hai người chắc không kiếm hơn tụi con trai trẻ tuổi như chúng cháu chứ?” Lý Thái Sơn cười hỏi.
Mợ bị chọc bật cười, “Thím với mẹ cháu thì kiếm được bao nhiêu chứ, chỉ là tìm việc gì đó làm cho vui thôi, sao mà so với tụi bây trẻ được?”
“Xì, miệng kín y như mẹ con, hỏi tí cũng không tiết lộ tí nào.”
Mẹ Lý Thái Sơn cười mắng: “Sao, con còn muốn moi luôn tiền dưỡng lão của mẹ à?”
“Trời ơi mẹ ơi, mẹ đừng nói kiểu đó chứ, đang Tết nhất mà, nói chuyện phải lấy may chứ! Mẹ phải sống đến hai trăm tuổi nha!”
“Thôi đi, hai trăm tuổi thì chẳng hóa thành yêu quái à? Mẹ mà sống tới một trăm là cười híp mắt rồi.” Bà trợn mắt liếc con một cái.
Mọi người trong nhà đều bật cười vui vẻ.
“Năm nay đàn ông các anh ai nấy đều ra ngoài gây dựng sự nghiệp, nhưng phụ nữ cũng không hề kém cạnh đâu nhé. Nếu thật sự tính ra thì thu nhập tuy không bằng, nhưng cũng chẳng thua bao nhiêu đâu, vì mấy đứa nó còn phải chăm lo nhà cửa, nuôi con cái nữa.” Mợ nói đỡ cho cháu dâu, con dâu và cả Kim Tiểu Linh.
Chu Dã lập tức hưởng ứng: “Mợ nói rất đúng! Bọn cháu tuy làm ăn vất vả bên ngoài, nhưng phụ nữ ở nhà cũng chẳng sung sướng gì. Như vợ cháu ấy, một mình nuôi bốn đứa con, nghĩ thôi đã thấy xót.”
Câu này Chu Dã dám nói, chứ Bạch Nguyệt Quý mà nghe thì chỉ biết đỏ mặt.
“Em mỗi ngày đều phải đến trường, bọn trẻ đều do cậu với mợ trông, lại có Đại Ni nấu ăn chăm sóc, em chẳng cần phải lo gì mấy.” Cô nói thật.
“Không có đâu! Việc học của tụi nhỏ mợ không giúp được, mỗi tối cháu phải kèm chúng nó học hơn một tiếng rưỡi, còn tự soạn bài cho tụi nó học, vậy chẳng phải là lo toan sao? Mợ đều thấy hết.” Mợ lên tiếng.
“Nghe thấy chưa?” Chu Dã tranh thủ hùa theo.
Bạch Nguyệt Quý chỉ biết lườm anh một cái.
Mợ lại cười nói với Lý Thái Sơn và con trai: “Không chỉ có Nguyệt Quý, Tiểu Linh và Xảo Muội cũng rất vất vả, mưa gió gì cũng không nghỉ buôn bán, việc nhà lại lo chu toàn.”
“Cháu biết mà. Vợ cháu vất vả lắm, nên cháu mới bảo cô ấy nghỉ bán, hoặc giảm bớt lại. Một mình mà phải làm sáu mươi cân đậu hũ, ngày nào cũng làm thì sao không mệt chứ.” Lý Thái Sơn nói.
Nhưng Kim Tiểu Linh chắc chắn sẽ không chịu nghỉ. Dù làm sáu mươi cân đậu hũ có hơi mệt, nhưng vẫn trong mức chịu được.
Làm nghề đậu hũ tuy không dễ, nhưng so với ra đồng làm ruộng thì còn nhẹ nhàng hơn chút, lại kiếm được nhiều tiền hơn, thế là đủ rồi.
Cố Quảng Thu còn chưa nói gì thì Trương Xảo Muội đã lên tiếng trước, cười nói: “Anh đừng học Thái Sơn mà bảo em đừng làm hay làm ít đi nha. Em đã tiết chế lắm rồi đấy. Em chẳng thấy mệt gì cả. Trái lại, mỗi ngày đều thấy rất hăng hái, cực kỳ sảng khoái!”
Được tự mình ra ngoài kiếm tiền thế này, với cô mà nói là niềm vui lớn, chuyện mà trước đây có nằm mơ cũng không dám nghĩ tới.
“Anh không nói em đừng làm hay làm ít đi, anh chỉ bảo em nên từ từ thôi.” Cố Quảng Thu bất đắc dĩ.
“Em biết chừng mực mà.” Trương Xảo Muội cười đáp.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Truyện Hot Mới
Danh sách chương