Về tuyến tình tiết của những người này, Bạch Nguyệt Quý nắm rõ trong lòng bàn tay, cũng thấy rõ họ đang đi đúng theo kịch bản ban đầu.
Nhưng giờ cô lại tò mò một chuyện: Đặng Tường Kiệt và Dương quả phụ đã có một đứa con trai ở quê rồi, vậy sau này anh ta với Dương Nhược Tình sẽ phát triển thế nào? Liệu có tiếp tục theo hướng như trong nguyên tác không? Rất nhanh sau đó, Bạch Nguyệt Quý liền không cần nghĩ nhiều nữa, hai người đó chắc chắn sẽ vẫn đến với nhau.
Bởi vì bạn gái hiện tại của Đặng Tường Kiệt đã tìm đến tận nơi, mắng chửi Dương Nhược Tình là hồ ly tinh không biết xấu hổ, còn dám quyến rũ bạn trai người ta!
Giữa trưa, khi Bạch Nguyệt Quý và mọi người đang chuẩn bị nghỉ trưa trong ký túc xá, thì chuyện này lại nổ ra.
Không cần phải ra ngoài hóng chuyện, trong ký túc xá là nghe rõ mồn một.
Vì cô gái đó giọng rất to, kể lại chuyện Dương Nhược Tình không biết liêm sỉ, dám dụ dỗ bạn trai cô ta, còn bị người ta bắt gặp hôn nhau trong góc tường, tất cả đều đã truyền đến tai cô ta.
Mà trước đó, chuyện Lý Phượng Thúy bị đuổi học và gã bạn trai cặn bã mới xảy ra, dạo này trong trường cũng đang quản lý nghiêm, nên cô gái kia không dám làm loạn quá mức, chỉ sang làm nhục Dương Nhược Tình một trận rồi bỏ đi.
Dương Nhược Tình phản ứng thế nào thì không rõ, nhưng Bạch Nguyệt Quý chắc chắn hai người đó tuyệt đối sẽ không chia tay, sau khi tốt nghiệp nhất định vẫn sẽ ở bên nhau như đúng nội dung trong truyện.
Chỉ là… vậy Dương quả phụ và đứa con trai mà cô ta sinh cho Đặng Tường Kiệt thì sao đây?
Chuyện này còn nhiều điều để hóng, nhưng vẫn là câu nói ấy, chỉ hóng chuyện, không xen vào.
Họ sẽ tốt nghiệp vào cuối tháng Giêng năm 1982.
Bây giờ mới là tháng Mười Hai, tức là thời gian ở lại trường của khóa này chỉ còn lại hơn một tháng.
Thế nên những mâu thuẫn trong ký túc xá bên cạnh bị bộc lộ cũng là điều dễ hiểu.
Những chuyện đó không ảnh hưởng gì đến cuộc sống của Bạch Nguyệt Quý.
Giữa tháng Mười Hai, Chu Dã còn đặc biệt quay về một chuyến.
Lúc đó trời đã rất lạnh rồi, nhưng Bắc Kinh vẫn chưa có tuyết.
Cũng vì vậy mà ba bà cụ là mợ, mẹ Lý Thái Sơn và thím Trương vẫn tiếp tục buôn bán như thường.
Dạo này đúng là dễ kiếm tiền, cho dù hộ kinh doanh cá thể đang bắt đầu nở rộ, nhưng ở giai đoạn hiện tại vẫn còn dễ làm ăn lắm.
Nếu trời có tuyết thì thôi không ra ngoài nữa, chỉ lo bán buôn, giao hàng cho các tiểu thương là xong.
Nhưng nếu không có tuyết thì tội gì ở nhà? Rảnh cũng là rảnh, mặc ấm vào là đi được.
Chu Dã cũng nói mợ đã lớn tuổi rồi còn bươn chải, cũng đâu thiếu tiền gì nữa, nhưng người già mà, nếu họ thích thì chẳng có gì để nói.
Lần này quay về, Chu Dã còn tận hưởng nửa tháng cực kỳ mỹ mãn, vì rượu sâm đã ủ đủ ngày, có thể uống được rồi.
Vốn dĩ thân thể đã mạnh mẽ hơn người, giờ thêm rượu sâm nữa, nếu không phải Bạch Nguyệt Quý có ý chí kiên cường, chắc sáng sớm đã nghỉ học luôn.
Trong nửa tháng này, Chu Dã quả thật đã “dâng hết lương thực dự trữ”, mãn nguyện rồi lại tiếp tục vào Nam.
Thời điểm cận Tết như vậy, là mùa làm ăn phát đạt của rất nhiều ngành nghề, đặc biệt là ngành của bọn họ.
Năm nay kinh tế mọi người đều tốt hơn năm ngoái, Tết đến rồi, không mua lấy cái tivi mang về khoe thì còn chờ khi nào?
Không chỉ có tivi, những đồ điện tử lớn khác nếu mua được một cái mang về thì cũng là cực kỳ có mặt mũi.
Vì thế thời gian cận Tết này là lúc buôn bán tốt nhất.
Sẽ bận rộn liên tục cho đến tận Tết, mà thậm chí đến Tết vẫn còn có thể buôn bán tốt, nên cũng không có kỳ nghỉ, cứ ở lại trông nom thôi.
Nhưng điều này không áp dụng với Cố Quảng Thu và Lý Thái Sơn.
Năm nay Chu Dã định dẫn cả hai về Bắc Kinh ăn Tết.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Cửa hàng bên này thì giao cho mấy anh lính xuất ngũ quản lý, không cần lo.
Còn sợ họ ôm hàng chạy mất à? Trừ khi họ tự muốn hủy hoại tương lai, nếu không thì không ai dám làm liều.
Chu Dã nắm được số điện thoại của đơn vị cũ của họ, cũng biết địa chỉ liên lạc của từng người, muốn giở trò? Cứ thử xem.
Nhưng mấy người lính xuất ngũ kia đều hiểu rõ, ra ngoài đời, không dễ gì gặp được một ông chủ như thế này đâu.
Họ cũng biết rõ các mối quan hệ của Chu Dã mạnh đến mức nào.
Lúc đi ăn bên ngoài, họ còn lo lắng hỏi liệu có thể làm việc lâu dài không.
Nhưng ông chủ nói rất thẳng: nếu sau này không làm ở đây nữa thì theo anh về công ty than đá ở Tây Bắc.
Còn bây giờ bên này vẫn đang làm ăn tốt, cứ làm cho tử tế là được, sau này sẽ có sắp xếp khác.
Đừng lo nghĩ nhiều làm gì.
Biết được chuyện này rồi, mọi người trong lòng cũng yên tâm hơn.
Việc buôn bán ở cửa hàng rất bận rộn, nhưng với vai trò là ông chủ, Chu Dã đương nhiên không cần tự mình lao vào làm. Anh chỉ ghé qua nhà Quyền Ngũ Gia thăm hỏi một chuyến.
Mang theo lễ vật đến, Quyền Ngũ Gia cũng vui vẻ nhận lấy, còn giữ anh lại dùng bữa.
Hạt Dẻ Rang Đường
Ngoài Quyền Ngũ Gia, Chu Dã cũng lần lượt đi thăm hỏi những người khác cần gặp, ai cần mời cơm thì mời, ai cần tặng lễ thì tặng, những chuyện này Chu Dã chưa bao giờ tiếc tiền.
Chính vì vậy nên việc làm ăn của cửa hàng anh luôn thuận buồm xuôi gió.
Sau khi hoàn thành những mối quan hệ cần thiết, Chu Dã bắt đầu sắp xếp xuất hàng.
Chia thành hai đợt: một đợt đi Tây Bắc, một đợt về thủ đô.
Tuyến Tây Bắc, anh trực tiếp gọi điện bảo Niên Viễn Phương đến bách hoá tìm cháu gái của Cơ Tứ Gia để thanh toán.
Lần trước khi Chu Dã đến Tây Bắc, anh cũng đã mở một công ty đàng hoàng ở đó.
Trong công ty còn lắp cả điện thoại, nên bây giờ liên lạc dễ dàng hơn rất nhiều.
Khi gọi điện, Niên Viễn Phương đồng ý ngay, nhưng cũng tranh thủ xin phép một chuyện: muốn được về nhà ăn Tết.
Phải, là xin phép, tuy rằng anh ấy cũng có cổ phần và được chia lợi nhuận, nhưng đại ông chủ vẫn là Chu Dã, còn anh chỉ là “ông chủ phụ”.
Hơn nữa anh còn phụ trách đội xe vận tải, nếu muốn về nghỉ Tết, tất nhiên phải báo với Chu Dã.
Từ hồi giữa năm đi theo Chu Dã từ phương Nam đến Tây Bắc, Niên Viễn Phương vẫn chưa quay về nhà lần nào, chỉ gửi vài bức thư cho vợ con.
Trước khi Chu Dã gọi điện, Hứa Nhã cũng đã gọi vào số điện thoại mà Niên Viễn Phương ghi trong thư.
Hai vợ chồng trò chuyện khá lâu, cuối cùng Hứa Nhã nói hy vọng anh về nhà ăn Tết, vì anh đi cũng đã nửa năm rồi, ai mà chẳng nhớ?
Thế nên lần này Niên Viễn Phương đặc biệt xin Chu Dã cho nghỉ. Anh cũng nhớ vợ con, muốn về nhà ăn cái Tết cho đàng hoàng.
Chu Dã hoàn toàn thấu hiểu.
Chỉ dặn anh sắp xếp ổn thỏa đội xe, nếu mọi thứ xong xuôi thì cứ về, không quy định thời gian quay lại, miễn sao đừng làm chậm tiến độ vận chuyển là được.
Niên Viễn Phương cũng nói yên tâm, anh chỉ về khoảng nửa tháng rồi sẽ quay lại ngay.
Còn chuyến hàng đi thủ đô, Chu Dã gọi điện trực tiếp cho người phụ trách bách hoá bên đó, báo trước để khi hàng đến thì bên bến cảng sẽ gọi người đến nhận.
Tiền hàng thì đợi Chu Dã quay về sẽ đích thân đến gặp bên bách hoá để thanh toán, không cần lo lắng gì thêm.
Phía Nam cứ thế bận rộn mãi cho đến ngày 22 tháng Chạp.
Lúc này Chu Dã mới giao cửa hàng lại cho một lính xuất ngũ do anh đề bạt, tên là Dương Quân — rồi dẫn theo Cố Quảng Thu và Lý Thái Sơn cùng trở về Bắc Kinh.
Nhưng giờ cô lại tò mò một chuyện: Đặng Tường Kiệt và Dương quả phụ đã có một đứa con trai ở quê rồi, vậy sau này anh ta với Dương Nhược Tình sẽ phát triển thế nào? Liệu có tiếp tục theo hướng như trong nguyên tác không? Rất nhanh sau đó, Bạch Nguyệt Quý liền không cần nghĩ nhiều nữa, hai người đó chắc chắn sẽ vẫn đến với nhau.
Bởi vì bạn gái hiện tại của Đặng Tường Kiệt đã tìm đến tận nơi, mắng chửi Dương Nhược Tình là hồ ly tinh không biết xấu hổ, còn dám quyến rũ bạn trai người ta!
Giữa trưa, khi Bạch Nguyệt Quý và mọi người đang chuẩn bị nghỉ trưa trong ký túc xá, thì chuyện này lại nổ ra.
Không cần phải ra ngoài hóng chuyện, trong ký túc xá là nghe rõ mồn một.
Vì cô gái đó giọng rất to, kể lại chuyện Dương Nhược Tình không biết liêm sỉ, dám dụ dỗ bạn trai cô ta, còn bị người ta bắt gặp hôn nhau trong góc tường, tất cả đều đã truyền đến tai cô ta.
Mà trước đó, chuyện Lý Phượng Thúy bị đuổi học và gã bạn trai cặn bã mới xảy ra, dạo này trong trường cũng đang quản lý nghiêm, nên cô gái kia không dám làm loạn quá mức, chỉ sang làm nhục Dương Nhược Tình một trận rồi bỏ đi.
Dương Nhược Tình phản ứng thế nào thì không rõ, nhưng Bạch Nguyệt Quý chắc chắn hai người đó tuyệt đối sẽ không chia tay, sau khi tốt nghiệp nhất định vẫn sẽ ở bên nhau như đúng nội dung trong truyện.
Chỉ là… vậy Dương quả phụ và đứa con trai mà cô ta sinh cho Đặng Tường Kiệt thì sao đây?
Chuyện này còn nhiều điều để hóng, nhưng vẫn là câu nói ấy, chỉ hóng chuyện, không xen vào.
Họ sẽ tốt nghiệp vào cuối tháng Giêng năm 1982.
Bây giờ mới là tháng Mười Hai, tức là thời gian ở lại trường của khóa này chỉ còn lại hơn một tháng.
Thế nên những mâu thuẫn trong ký túc xá bên cạnh bị bộc lộ cũng là điều dễ hiểu.
Những chuyện đó không ảnh hưởng gì đến cuộc sống của Bạch Nguyệt Quý.
Giữa tháng Mười Hai, Chu Dã còn đặc biệt quay về một chuyến.
Lúc đó trời đã rất lạnh rồi, nhưng Bắc Kinh vẫn chưa có tuyết.
Cũng vì vậy mà ba bà cụ là mợ, mẹ Lý Thái Sơn và thím Trương vẫn tiếp tục buôn bán như thường.
Dạo này đúng là dễ kiếm tiền, cho dù hộ kinh doanh cá thể đang bắt đầu nở rộ, nhưng ở giai đoạn hiện tại vẫn còn dễ làm ăn lắm.
Nếu trời có tuyết thì thôi không ra ngoài nữa, chỉ lo bán buôn, giao hàng cho các tiểu thương là xong.
Nhưng nếu không có tuyết thì tội gì ở nhà? Rảnh cũng là rảnh, mặc ấm vào là đi được.
Chu Dã cũng nói mợ đã lớn tuổi rồi còn bươn chải, cũng đâu thiếu tiền gì nữa, nhưng người già mà, nếu họ thích thì chẳng có gì để nói.
Lần này quay về, Chu Dã còn tận hưởng nửa tháng cực kỳ mỹ mãn, vì rượu sâm đã ủ đủ ngày, có thể uống được rồi.
Vốn dĩ thân thể đã mạnh mẽ hơn người, giờ thêm rượu sâm nữa, nếu không phải Bạch Nguyệt Quý có ý chí kiên cường, chắc sáng sớm đã nghỉ học luôn.
Trong nửa tháng này, Chu Dã quả thật đã “dâng hết lương thực dự trữ”, mãn nguyện rồi lại tiếp tục vào Nam.
Thời điểm cận Tết như vậy, là mùa làm ăn phát đạt của rất nhiều ngành nghề, đặc biệt là ngành của bọn họ.
Năm nay kinh tế mọi người đều tốt hơn năm ngoái, Tết đến rồi, không mua lấy cái tivi mang về khoe thì còn chờ khi nào?
Không chỉ có tivi, những đồ điện tử lớn khác nếu mua được một cái mang về thì cũng là cực kỳ có mặt mũi.
Vì thế thời gian cận Tết này là lúc buôn bán tốt nhất.
Sẽ bận rộn liên tục cho đến tận Tết, mà thậm chí đến Tết vẫn còn có thể buôn bán tốt, nên cũng không có kỳ nghỉ, cứ ở lại trông nom thôi.
Nhưng điều này không áp dụng với Cố Quảng Thu và Lý Thái Sơn.
Năm nay Chu Dã định dẫn cả hai về Bắc Kinh ăn Tết.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Cửa hàng bên này thì giao cho mấy anh lính xuất ngũ quản lý, không cần lo.
Còn sợ họ ôm hàng chạy mất à? Trừ khi họ tự muốn hủy hoại tương lai, nếu không thì không ai dám làm liều.
Chu Dã nắm được số điện thoại của đơn vị cũ của họ, cũng biết địa chỉ liên lạc của từng người, muốn giở trò? Cứ thử xem.
Nhưng mấy người lính xuất ngũ kia đều hiểu rõ, ra ngoài đời, không dễ gì gặp được một ông chủ như thế này đâu.
Họ cũng biết rõ các mối quan hệ của Chu Dã mạnh đến mức nào.
Lúc đi ăn bên ngoài, họ còn lo lắng hỏi liệu có thể làm việc lâu dài không.
Nhưng ông chủ nói rất thẳng: nếu sau này không làm ở đây nữa thì theo anh về công ty than đá ở Tây Bắc.
Còn bây giờ bên này vẫn đang làm ăn tốt, cứ làm cho tử tế là được, sau này sẽ có sắp xếp khác.
Đừng lo nghĩ nhiều làm gì.
Biết được chuyện này rồi, mọi người trong lòng cũng yên tâm hơn.
Việc buôn bán ở cửa hàng rất bận rộn, nhưng với vai trò là ông chủ, Chu Dã đương nhiên không cần tự mình lao vào làm. Anh chỉ ghé qua nhà Quyền Ngũ Gia thăm hỏi một chuyến.
Mang theo lễ vật đến, Quyền Ngũ Gia cũng vui vẻ nhận lấy, còn giữ anh lại dùng bữa.
Hạt Dẻ Rang Đường
Ngoài Quyền Ngũ Gia, Chu Dã cũng lần lượt đi thăm hỏi những người khác cần gặp, ai cần mời cơm thì mời, ai cần tặng lễ thì tặng, những chuyện này Chu Dã chưa bao giờ tiếc tiền.
Chính vì vậy nên việc làm ăn của cửa hàng anh luôn thuận buồm xuôi gió.
Sau khi hoàn thành những mối quan hệ cần thiết, Chu Dã bắt đầu sắp xếp xuất hàng.
Chia thành hai đợt: một đợt đi Tây Bắc, một đợt về thủ đô.
Tuyến Tây Bắc, anh trực tiếp gọi điện bảo Niên Viễn Phương đến bách hoá tìm cháu gái của Cơ Tứ Gia để thanh toán.
Lần trước khi Chu Dã đến Tây Bắc, anh cũng đã mở một công ty đàng hoàng ở đó.
Trong công ty còn lắp cả điện thoại, nên bây giờ liên lạc dễ dàng hơn rất nhiều.
Khi gọi điện, Niên Viễn Phương đồng ý ngay, nhưng cũng tranh thủ xin phép một chuyện: muốn được về nhà ăn Tết.
Phải, là xin phép, tuy rằng anh ấy cũng có cổ phần và được chia lợi nhuận, nhưng đại ông chủ vẫn là Chu Dã, còn anh chỉ là “ông chủ phụ”.
Hơn nữa anh còn phụ trách đội xe vận tải, nếu muốn về nghỉ Tết, tất nhiên phải báo với Chu Dã.
Từ hồi giữa năm đi theo Chu Dã từ phương Nam đến Tây Bắc, Niên Viễn Phương vẫn chưa quay về nhà lần nào, chỉ gửi vài bức thư cho vợ con.
Trước khi Chu Dã gọi điện, Hứa Nhã cũng đã gọi vào số điện thoại mà Niên Viễn Phương ghi trong thư.
Hai vợ chồng trò chuyện khá lâu, cuối cùng Hứa Nhã nói hy vọng anh về nhà ăn Tết, vì anh đi cũng đã nửa năm rồi, ai mà chẳng nhớ?
Thế nên lần này Niên Viễn Phương đặc biệt xin Chu Dã cho nghỉ. Anh cũng nhớ vợ con, muốn về nhà ăn cái Tết cho đàng hoàng.
Chu Dã hoàn toàn thấu hiểu.
Chỉ dặn anh sắp xếp ổn thỏa đội xe, nếu mọi thứ xong xuôi thì cứ về, không quy định thời gian quay lại, miễn sao đừng làm chậm tiến độ vận chuyển là được.
Niên Viễn Phương cũng nói yên tâm, anh chỉ về khoảng nửa tháng rồi sẽ quay lại ngay.
Còn chuyến hàng đi thủ đô, Chu Dã gọi điện trực tiếp cho người phụ trách bách hoá bên đó, báo trước để khi hàng đến thì bên bến cảng sẽ gọi người đến nhận.
Tiền hàng thì đợi Chu Dã quay về sẽ đích thân đến gặp bên bách hoá để thanh toán, không cần lo lắng gì thêm.
Phía Nam cứ thế bận rộn mãi cho đến ngày 22 tháng Chạp.
Lúc này Chu Dã mới giao cửa hàng lại cho một lính xuất ngũ do anh đề bạt, tên là Dương Quân — rồi dẫn theo Cố Quảng Thu và Lý Thái Sơn cùng trở về Bắc Kinh.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Truyện Hot Mới
Danh sách chương