Nghe vợ nói vậy, Cố Quảng Thu cũng bật cười.
Những chuyện này anh đều biết cả, từ khi vợ và bọn trẻ lên thủ đô, em họ và em dâu đã thay anh chăm sóc chu đáo rồi.
“Khách sáo quá, có gì đâu mà phải làm vậy?” thím Trương xua tay liên tục.
Chú Trương cũng nói: “Ăn gì cũng được, không cần chiêu đãi đâu, đâu phải người ngoài.”
Nhưng thật ra trong lòng hai ông bà vẫn rất vui,lần đầu tiên đến một nơi lớn như thủ đô, có người thân bên cạnh vẫn là điều tốt nhất.
Chứ nếu đơn độc một mình, dẫu đến đâu cũng vẫn thấy trống vắng.
“Đi thôi, về nhà rồi nói tiếp.” Cố Quảng Thu nói.
“Có nặng không, để em gánh cho một đoạn?” Trương Xảo Muội nhìn gánh đồ trên vai chồng rồi nói.
Cố Quảng Thu cười: “Vợ ngồi lên lưng anh đi, anh gánh cả em lẫn đồ về cũng được!”
Câu đó làm mặt Trương Xảo Muội nóng bừng, liếc anh một cái.
Tên đàn ông này, từ sau khi chữa khỏi họng, cứ mở miệng ra là chọc ghẹo cô, đúng là chẳng còn chút nghiêm túc nào!
Có khi đây mới là tính cách thật của anh, hơi giống cậu em họ Chu Dã kia!
Mà cũng đúng là vậy, vốn dĩ từ nhỏ anh với Chu Dã đã rất thân, chỉ là sau này vì bệnh mà trầm lặng hơn.
Giờ giọng nói đã chữa khỏi, tính cách dĩ nhiên cũng sáng sủa hẳn lên.
Chú thím Trương thì giả vờ như không nghe thấy mấy lời đùa của vợ chồng trẻ, người từng trải rồi mà, biết rõ những lời lả lơi kiểu này chỉ có vợ chồng thương nhau mới nói được thôi.
Từ nhà ga về khu nhà họ ở phải đổi xe buýt, nhưng không phải chuyện gì khó khan, Trương Xảo Muội ngày nào cũng đi đường này, nhắm mắt cũng có thể dẫn bố mẹ đi.
Lúc ngồi trên xe buýt, Trương Xảo Muội hỏi Cố Quảng Thu:
“Lần này anh về quê, cả thôn có bất ngờ khi biết anh nói được chưa?”
“Sao mà không bất ngờ được? Ai cũng như thấy kỳ quan ấy, còn đặc biệt đến nhà thăm anh nữa.” Cố Quảng Thu nói.
“Thấy Quảng Thu nói được rồi, mấy người chuyên ngồi lê đôi mách kia cái mặt méo hết. Mẹ nhìn mà thấy sướng cả lòng.” thím Trương hừ hừ nói.
Lần này con rể về tận quê đón hai ông bà, đúng là khiến bà nở mày nở mặt một phen.
“Thôi nào, bà còn so đo với mấy người đó làm gì? Ngoài chuyện tự tức lên thì được gì đâu?” chú Trương nói.
“Ông mặc kệ tôi, tôi nhất định phải hả cái giận này!” thím Trương đáp.
Cố Quảng Thu và Trương Xảo Muội đều hiểu rõ tâm trạng của người lớn, chẳng trách được.
Ngồi phía sau xe buýt, Cố Quảng Thu còn lén nắm tay vợ, bàn tay thô ráp của anh khiến Trương Xảo Muội cảm thấy đặc biệt an tâm và ấm áp.
Ngồi xe buýt khoảng tiếng rưỡi, họ mới đến trạm gần nhà, rồi Cố Quảng Thu và vợ dẫn bố mẹ vợ về nhà.
Lúc này đã là khoảng bốn giờ chiều, mợ Cố không có ở nhà, bà đã cùng mẹ Lý Thái Sơn đi bán hàng.
Nhưng cậu Cố thì có nhà, thấy thông gia đến, ông vui ra mặt, có người trò chuyện, nhà cũng thêm phần rôm rả.
Đến chiều tối, mấy đứa trẻ như con cả, Niên Sinh, Tiểu Đa… cũng đi học về.
Chưa bao lâu sau, Bạch Nguyệt Quý từ trường cũng về tới.
Trên đường còn ghé lấy hai con vịt quay đã đặt sẵn.
Cô cũng đã báo với Kim Tiểu Linh từ trước, nói tối nay đừng nấu cơm, dẫn lũ nhỏ qua nhà cô ăn chung.
Hai con vịt quay, cộng thêm móng giò hầm, sườn hầm, thịt kho, trứng kho, lại thêm mấy món rau và canh, bữa cơm tối nay phải nói là cực kỳ phong phú.
Biết hôm nay chú thím Trương sẽ đến, mợ Cố và mẹ Lý Thái Sơn cũng tranh thủ dọn hàng sớm hơn mọi khi, đến sáu giờ rưỡi đã bàn giao phần hàng còn lại cho mấy người bán rong khác, rồi nhanh chóng thu dọn về nhà.
Bữa cơm tối là cả nhà quây quần đông đủ.
Mẹ Lý Thái Sơn nhìn một bàn đầy món ngon, liền cảm thán:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
“Cũng nhờ có vợ chồng ông bà Trương đến, chứ không thì làm gì có dịp ăn tiệc lớn thế này. Ăn xong chắc tôi vui cả nửa năm mất!”
Thím Trương cười:
“Là Nguyệt Quý tốn kém đó, chúng tôi nào có phải nhân vật quan trọng gì, ăn đơn giản là được rồi, cần gì nhiều món vậy.”
Bạch Nguyệt Quý mỉm cười:
“Lần đầu tiên chú thím lên thủ đô, sao cháu lại không làm chủ được chứ? Trước kia ở quê, thím và chú chăm sóc cháu và Chu Dã rất nhiều rồi.”
Hạt Dẻ Rang Đường
“Có đáng gì đâu.” thím Trương cười hiền.
“Giờ chú thím qua đây rồi, chị Xảo Muội cũng không phải lo ở nhà thế nào nữa, cuối cùng cũng có thể thoải mái làm ăn rồi. Từ giờ trở đi, tiền chắc còn tăng gấp bội ấy chứ.” Bạch Nguyệt Quý nói.
Trương Xảo Muội cười, cô đúng là đang định vậy thật.
Nguồn cung trứng hiện giờ rất dồi dào, cô dự định sẽ mở rộng sản xuất trứng trà.
“Không cần phải gắng quá đâu, đừng để mệt.” Cố Quảng Thu xen vào.
“Đúng đấy, đừng để mệt, Quảng Thu còn phải xót vợ chứ.” mẹ Lý Thái Sơn chọc ghẹo.
“Tiểu Linh à, em cũng đừng cố quá, không thì Thái Sơn lại không chịu đâu. Lần trước về còn định bắt em nghỉ bán cơ mà.” Trương Xảo Muội cũng cười tiếp lời.
Kim Tiểu Linh cười, “Em không nghỉ đâu, em cũng không thấy mệt, vẫn khỏe re!”
Mỗi tháng đều có thu nhập ổn định, có mệt chút cũng chẳng sao. Cô mới không nghe lời đàn ông mà dẹp cái sạp bán của mình đâu. Không làm việc này thì suốt ngày ở nhà ôm con út mà ngẩn người ra chắc? Bạch Nguyệt Quý cười nói: “Có sự nghiệp của riêng mình, cũng là một cảm giác thành tựu rất đáng quý.”
“Chính là cảm giác thành tựu đấy. Từ lúc làm nghề này, em mới thấy mình cũng kiếm ra tiền.” – Kim Tiểu Linh gật đầu.
Mà không chỉ có Kim Tiểu Linh, Trương Xảo Muội, mẹ Lý Thái Sơn, mợ cũng vậy thôi?
Trước kia chẳng ai dám nghĩ mình có thể kiếm được từng ấy tiền, bây giờ mới hiểu lời của các lãnh đạo lớn không hề sai, phụ nữ đúng là gánh vác được nửa bầu trời!
Bận rộn càng làm người ta thêm hăng hái, vì mỗi ngày đều có mục tiêu rõ ràng.
Vừa ăn vừa cười nói, còn mấy đứa trẻ thì ngồi bàn khác, đứa lớn tự ăn, đứa nhỏ thì đã cho ăn xong rồi nên được thả ra chơi đồ chơi.
Ăn xong, Kim Tiểu Linh và Trương Xảo Muội cùng nhau vào giúp Lý Đại Ni dọn dẹp.
Chú thím Trương thì ngồi uống trà nói chuyện với cậu mợ Cố, kể chuyện thay đổi ở quê nhà cho mẹ Lý Thái Sơn và Bạch Nguyệt Quý.
Ví như chuyện nhà lão Niên mua tivi.
Hoặc ba anh em nhà họ Đoạn năm nay sửa sang nhà cửa, làm thành nhà gạch ngói khang trang sáng sủa.
Lại nói đến chuyện ba anh em nhà họ Lý – Lý Đại Hải, Lý Đại Sơn và em trai Lý Đại Hà – hùn nhau mở một xưởng ép dầu ăn ở quê.
Còn có chuyện Đào Ngoã Phiến làm buôn bán đầu cơ trục lợi, mà làm ăn rất phát đạt.
Bạch Nguyệt Quý cũng hỏi han tình hình của Lý Phong Thu và chị dâu Lý.
“Vợ chồng Phong Thu họ cũng ổn, từ hồi giữa năm mẹ Phong Thu mất, cậu ta coi như được giải thoát rồi.” thím Trương nói.
“Sao? Mất rồi à? Tụi này đâu có biết gì đâu!” mẹ Lý Thái Sơn và mợ Cố đồng thanh.
Thím Trương nói: “Hai chị lên thủ đô rồi mà, sao mà biết được? Với lại cũng không thân thiết gì mấy, tiền điện thoại đắt vậy ai mà gọi đi gọi lại cho được?”
Nhưng mẹ Lý Thái Sơn vẫn hỏi: “Sao mà mất vậy?”
Thím Trương nói: “Cũng là vì con gái bà ấy – Lý Phong Mai. Con nhỏ này đúng là đến đòi nợ đời.”
Lý Phong Mai chẳng phải gả cho thanh niên trí thức Trần Tùng sao?
Trần Tùng mãi chẳng thi đậu đại học, nhưng đến năm nay thì nhà nước cho phép thanh niên trí thức về lại thành phố mà không cần thi cử gì nữa.
Trần Tùng liền vét sạch tiền trong nhà, rồi cao chạy xa bay về thành phố.
Không để lại một lời, càng không đoái hoài gì đến Lý Phong Mai hay hai đứa con mà Lý Phong Mai sinh cho anh ta, coi như hoàn toàn cắt đứt.
Chính vì nghe được tin này, mẹ Lý Phong Thu, vốn đã bị tai biến, uất ức không trụ nổi, cuối cùng thì tắt thở luôn.
Những chuyện này anh đều biết cả, từ khi vợ và bọn trẻ lên thủ đô, em họ và em dâu đã thay anh chăm sóc chu đáo rồi.
“Khách sáo quá, có gì đâu mà phải làm vậy?” thím Trương xua tay liên tục.
Chú Trương cũng nói: “Ăn gì cũng được, không cần chiêu đãi đâu, đâu phải người ngoài.”
Nhưng thật ra trong lòng hai ông bà vẫn rất vui,lần đầu tiên đến một nơi lớn như thủ đô, có người thân bên cạnh vẫn là điều tốt nhất.
Chứ nếu đơn độc một mình, dẫu đến đâu cũng vẫn thấy trống vắng.
“Đi thôi, về nhà rồi nói tiếp.” Cố Quảng Thu nói.
“Có nặng không, để em gánh cho một đoạn?” Trương Xảo Muội nhìn gánh đồ trên vai chồng rồi nói.
Cố Quảng Thu cười: “Vợ ngồi lên lưng anh đi, anh gánh cả em lẫn đồ về cũng được!”
Câu đó làm mặt Trương Xảo Muội nóng bừng, liếc anh một cái.
Tên đàn ông này, từ sau khi chữa khỏi họng, cứ mở miệng ra là chọc ghẹo cô, đúng là chẳng còn chút nghiêm túc nào!
Có khi đây mới là tính cách thật của anh, hơi giống cậu em họ Chu Dã kia!
Mà cũng đúng là vậy, vốn dĩ từ nhỏ anh với Chu Dã đã rất thân, chỉ là sau này vì bệnh mà trầm lặng hơn.
Giờ giọng nói đã chữa khỏi, tính cách dĩ nhiên cũng sáng sủa hẳn lên.
Chú thím Trương thì giả vờ như không nghe thấy mấy lời đùa của vợ chồng trẻ, người từng trải rồi mà, biết rõ những lời lả lơi kiểu này chỉ có vợ chồng thương nhau mới nói được thôi.
Từ nhà ga về khu nhà họ ở phải đổi xe buýt, nhưng không phải chuyện gì khó khan, Trương Xảo Muội ngày nào cũng đi đường này, nhắm mắt cũng có thể dẫn bố mẹ đi.
Lúc ngồi trên xe buýt, Trương Xảo Muội hỏi Cố Quảng Thu:
“Lần này anh về quê, cả thôn có bất ngờ khi biết anh nói được chưa?”
“Sao mà không bất ngờ được? Ai cũng như thấy kỳ quan ấy, còn đặc biệt đến nhà thăm anh nữa.” Cố Quảng Thu nói.
“Thấy Quảng Thu nói được rồi, mấy người chuyên ngồi lê đôi mách kia cái mặt méo hết. Mẹ nhìn mà thấy sướng cả lòng.” thím Trương hừ hừ nói.
Lần này con rể về tận quê đón hai ông bà, đúng là khiến bà nở mày nở mặt một phen.
“Thôi nào, bà còn so đo với mấy người đó làm gì? Ngoài chuyện tự tức lên thì được gì đâu?” chú Trương nói.
“Ông mặc kệ tôi, tôi nhất định phải hả cái giận này!” thím Trương đáp.
Cố Quảng Thu và Trương Xảo Muội đều hiểu rõ tâm trạng của người lớn, chẳng trách được.
Ngồi phía sau xe buýt, Cố Quảng Thu còn lén nắm tay vợ, bàn tay thô ráp của anh khiến Trương Xảo Muội cảm thấy đặc biệt an tâm và ấm áp.
Ngồi xe buýt khoảng tiếng rưỡi, họ mới đến trạm gần nhà, rồi Cố Quảng Thu và vợ dẫn bố mẹ vợ về nhà.
Lúc này đã là khoảng bốn giờ chiều, mợ Cố không có ở nhà, bà đã cùng mẹ Lý Thái Sơn đi bán hàng.
Nhưng cậu Cố thì có nhà, thấy thông gia đến, ông vui ra mặt, có người trò chuyện, nhà cũng thêm phần rôm rả.
Đến chiều tối, mấy đứa trẻ như con cả, Niên Sinh, Tiểu Đa… cũng đi học về.
Chưa bao lâu sau, Bạch Nguyệt Quý từ trường cũng về tới.
Trên đường còn ghé lấy hai con vịt quay đã đặt sẵn.
Cô cũng đã báo với Kim Tiểu Linh từ trước, nói tối nay đừng nấu cơm, dẫn lũ nhỏ qua nhà cô ăn chung.
Hai con vịt quay, cộng thêm móng giò hầm, sườn hầm, thịt kho, trứng kho, lại thêm mấy món rau và canh, bữa cơm tối nay phải nói là cực kỳ phong phú.
Biết hôm nay chú thím Trương sẽ đến, mợ Cố và mẹ Lý Thái Sơn cũng tranh thủ dọn hàng sớm hơn mọi khi, đến sáu giờ rưỡi đã bàn giao phần hàng còn lại cho mấy người bán rong khác, rồi nhanh chóng thu dọn về nhà.
Bữa cơm tối là cả nhà quây quần đông đủ.
Mẹ Lý Thái Sơn nhìn một bàn đầy món ngon, liền cảm thán:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
“Cũng nhờ có vợ chồng ông bà Trương đến, chứ không thì làm gì có dịp ăn tiệc lớn thế này. Ăn xong chắc tôi vui cả nửa năm mất!”
Thím Trương cười:
“Là Nguyệt Quý tốn kém đó, chúng tôi nào có phải nhân vật quan trọng gì, ăn đơn giản là được rồi, cần gì nhiều món vậy.”
Bạch Nguyệt Quý mỉm cười:
“Lần đầu tiên chú thím lên thủ đô, sao cháu lại không làm chủ được chứ? Trước kia ở quê, thím và chú chăm sóc cháu và Chu Dã rất nhiều rồi.”
Hạt Dẻ Rang Đường
“Có đáng gì đâu.” thím Trương cười hiền.
“Giờ chú thím qua đây rồi, chị Xảo Muội cũng không phải lo ở nhà thế nào nữa, cuối cùng cũng có thể thoải mái làm ăn rồi. Từ giờ trở đi, tiền chắc còn tăng gấp bội ấy chứ.” Bạch Nguyệt Quý nói.
Trương Xảo Muội cười, cô đúng là đang định vậy thật.
Nguồn cung trứng hiện giờ rất dồi dào, cô dự định sẽ mở rộng sản xuất trứng trà.
“Không cần phải gắng quá đâu, đừng để mệt.” Cố Quảng Thu xen vào.
“Đúng đấy, đừng để mệt, Quảng Thu còn phải xót vợ chứ.” mẹ Lý Thái Sơn chọc ghẹo.
“Tiểu Linh à, em cũng đừng cố quá, không thì Thái Sơn lại không chịu đâu. Lần trước về còn định bắt em nghỉ bán cơ mà.” Trương Xảo Muội cũng cười tiếp lời.
Kim Tiểu Linh cười, “Em không nghỉ đâu, em cũng không thấy mệt, vẫn khỏe re!”
Mỗi tháng đều có thu nhập ổn định, có mệt chút cũng chẳng sao. Cô mới không nghe lời đàn ông mà dẹp cái sạp bán của mình đâu. Không làm việc này thì suốt ngày ở nhà ôm con út mà ngẩn người ra chắc? Bạch Nguyệt Quý cười nói: “Có sự nghiệp của riêng mình, cũng là một cảm giác thành tựu rất đáng quý.”
“Chính là cảm giác thành tựu đấy. Từ lúc làm nghề này, em mới thấy mình cũng kiếm ra tiền.” – Kim Tiểu Linh gật đầu.
Mà không chỉ có Kim Tiểu Linh, Trương Xảo Muội, mẹ Lý Thái Sơn, mợ cũng vậy thôi?
Trước kia chẳng ai dám nghĩ mình có thể kiếm được từng ấy tiền, bây giờ mới hiểu lời của các lãnh đạo lớn không hề sai, phụ nữ đúng là gánh vác được nửa bầu trời!
Bận rộn càng làm người ta thêm hăng hái, vì mỗi ngày đều có mục tiêu rõ ràng.
Vừa ăn vừa cười nói, còn mấy đứa trẻ thì ngồi bàn khác, đứa lớn tự ăn, đứa nhỏ thì đã cho ăn xong rồi nên được thả ra chơi đồ chơi.
Ăn xong, Kim Tiểu Linh và Trương Xảo Muội cùng nhau vào giúp Lý Đại Ni dọn dẹp.
Chú thím Trương thì ngồi uống trà nói chuyện với cậu mợ Cố, kể chuyện thay đổi ở quê nhà cho mẹ Lý Thái Sơn và Bạch Nguyệt Quý.
Ví như chuyện nhà lão Niên mua tivi.
Hoặc ba anh em nhà họ Đoạn năm nay sửa sang nhà cửa, làm thành nhà gạch ngói khang trang sáng sủa.
Lại nói đến chuyện ba anh em nhà họ Lý – Lý Đại Hải, Lý Đại Sơn và em trai Lý Đại Hà – hùn nhau mở một xưởng ép dầu ăn ở quê.
Còn có chuyện Đào Ngoã Phiến làm buôn bán đầu cơ trục lợi, mà làm ăn rất phát đạt.
Bạch Nguyệt Quý cũng hỏi han tình hình của Lý Phong Thu và chị dâu Lý.
“Vợ chồng Phong Thu họ cũng ổn, từ hồi giữa năm mẹ Phong Thu mất, cậu ta coi như được giải thoát rồi.” thím Trương nói.
“Sao? Mất rồi à? Tụi này đâu có biết gì đâu!” mẹ Lý Thái Sơn và mợ Cố đồng thanh.
Thím Trương nói: “Hai chị lên thủ đô rồi mà, sao mà biết được? Với lại cũng không thân thiết gì mấy, tiền điện thoại đắt vậy ai mà gọi đi gọi lại cho được?”
Nhưng mẹ Lý Thái Sơn vẫn hỏi: “Sao mà mất vậy?”
Thím Trương nói: “Cũng là vì con gái bà ấy – Lý Phong Mai. Con nhỏ này đúng là đến đòi nợ đời.”
Lý Phong Mai chẳng phải gả cho thanh niên trí thức Trần Tùng sao?
Trần Tùng mãi chẳng thi đậu đại học, nhưng đến năm nay thì nhà nước cho phép thanh niên trí thức về lại thành phố mà không cần thi cử gì nữa.
Trần Tùng liền vét sạch tiền trong nhà, rồi cao chạy xa bay về thành phố.
Không để lại một lời, càng không đoái hoài gì đến Lý Phong Mai hay hai đứa con mà Lý Phong Mai sinh cho anh ta, coi như hoàn toàn cắt đứt.
Chính vì nghe được tin này, mẹ Lý Phong Thu, vốn đã bị tai biến, uất ức không trụ nổi, cuối cùng thì tắt thở luôn.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Truyện Hot Mới
Danh sách chương