Mãi cho đến khi đưa bố mẹ vợ lên tàu, Cố Quảng Thu mới ngồi xuống trò chuyện với hai ông bà về những thay đổi ở quê năm nay.

Lần này quay về, suýt chút nữa là không nhận ra nữa rồi.

Vì quê đã có điện hết rồi.

“Cũng chưa kéo lâu đâu, là khoảng tháng Tám, mấy công nhân điện lực đến chôn trụ điện.” chú Trương nói.

Sau khi có điện, điều đáng nói nhất phải kể đến nhà họ Niên, tức là nhà “lão Niên”, giờ còn hơn cả nhà cựu bí thư cũ của đội sản xuất.

Vì nhà lão Niên đã mua chiếc tivi đầu tiên trong làng, mua từ một tháng trước.

Tivi này vừa đem về thì không chỉ gây xôn xao ở đội sản xuất Ngưu Mông của họ, mà ngay cả mấy đội sản xuất bên cạnh cũng rầm rộ cả lên.

Dù gì đây cũng là cái tivi đầu tiên ở cả vùng này.

Trước khi có tivi, mọi người đã nghi ngờ không biết nhà lão Niên có phải là “hộ vạn phú” rồi không.

Dù sao thì lò gạch của họ buôn bán phát đạt khỏi nói, giờ bà con ngày càng có tiền, ai nấy đều không còn ở nhà đất nữa mà đổi sang nhà gạch, vậy nên gạch rất đắt hàng.

Giờ lại mua thêm cái tivi nữa, không cần bàn, ai cũng chắc chắn nhà lão Niên đúng là hộ vạn phú rồi.

Tuy nhiên, ông bà Niên và cả các con trai lớn đều phủ nhận, nói là không dám mơ tới mức đó.

Nhưng mọi người vẫn đoán tám chín phần là họ đã thành hộ vạn phú, nếu không thì làm sao cái thứ như tivi này nói mua là mua liền? Đừng nói người khác nghĩ thế, ngay cả chú Trương và thím Trương cũng nghĩ vậy.

“Bảo mấy anh em họ mỗi người là vạn phú thì chắc chưa, nhưng tổng thu nhập từ lò gạch cộng lại thì chắc chắn có rồi.” Cố Quảng Thu nói.

“Giờ mọi người sống ngày càng khá lên, sau này nhất định sẽ có nhiều vạn phú hơn nữa.”

Không phải Cố Quảng Thu xem thường hộ vạn phú, chính anh cũng chưa đạt tới mức đó.

Nhưng anh biết, cậu em họ Chu Dã thì đã là hộ vạn phú từ lâu rồi, bây giờ chắc là đã lên 10 vạn.

Chưa kể còn cùng Niên Viễn Phương đi lên Tây Bắc làm ăn buôn than nữa.

Chuyện này chắc chắn kiếm ra tiền.

Cụ thể thế nào thì anh không hỏi kỹ, em họ cũng không nói rõ. Nhưng sau khi từng sống ở miền Nam, Cố Quảng Thu hiểu ra một điều:

Hạt Dẻ Rang Đường

Muốn kiếm tiền trong những phi vụ làm ăn lớn như vậy, thì đừng mong là dễ dàng.

Với anh mà nói, cứ thành thật theo em họ làm việc là được. Em họ sẽ không bạc đãi anh, và cũng đừng so đo chuyện em họ kiếm được bao nhiêu, mỗi tháng anh kiếm được ba bốn trăm đã là rất tốt rồi.

Anh chưa bao giờ cảm thấy làm việc cho em họ là cực khổ, cũng chưa bao giờ thấy tiền công là ít.

Ngược lại, Chu Dã cho anh và Lý Thái Sơn rất nhiều.

Họ ra đi tay trắng, không có kỹ năng lái xe, cũng không có tiền học lái xe, đều là do em họ dạy và chi trả.

Những chuyện này không cần nói nhiều, nhưng trong lòng anh đều nhớ rõ.

Tóm lại một câu: em họ đưa bao nhiêu thì nhận bấy nhiêu, tuyệt đối không có ý kiến.

Cứ như vậy, Cố Quảng Thu đưa bố mẹ vợ cùng nhau lên đường ra Bắc Kinh.

Lần này anh về quê, cũng có đến tìm bố của Thái Sơn.

Hỏi thử xem nếu muốn đi cùng thì anh sẽ dẫn đi luôn, vì trước lúc quay lại, Lý Thái Sơn đã nhắn nhờ anh hỏi hộ chuyện này.

Bố Lý Thái Sơn cũng muốn ra Bắc Kinh xem thử, nhưng sau khi suy nghĩ một hồi, ông vẫn quyết định không đi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Vì bà cụ (bà đỡ Lý) – mẹ của ông – vẫn còn ở quê, là con trai thì sao có thể nói đi là đi?

Tuy còn có anh em khác và các con, nhưng lúc phân chia tài sản trước đây, ông đã nói rõ là sẽ chịu trách nhiệm phụng dưỡng mẹ già.

Thêm nữa, dạo này sức khỏe của bà cụ có chút không ổn, nên sau khi cân nhắc, ông quyết định thôi, để dịp khác rồi tính tiếp.

Dù sao ở ngoài đó vẫn đủ người làm, ông cũng yên tâm phần nào.

Thế là lần này, Cố Quảng Thu chỉ đưa bố mẹ vợ của anh lên Bắc Kinh.

Nhà cửa ở quê thì nhờ người họ hàng bên nhà họ Trương trông giúp.

Lúc chuẩn bị đi thủ đô, ban đầu chú thím Trương còn muốn mang ít lương thực theo, sợ ra đó không có cái ăn.

Nhưng Cố Quảng Thu gạt đi:

“Chỉ cần có tiền thì sợ gì không có cái ăn? Không cần mang nhiều đâu.”

Tuy nói vậy, nhưng chăn màn, quần áo thì vẫn phải mang theo, nên hành lý cũng không ít.

Chỉ là có chàng rể khỏe mạnh như Cố Quảng Thu ở đây, mấy thứ đó không thành vấn đề.

Lúc anh về đón chú thím Trương, thì Chu Dã đã gọi điện về nhà rồi.

Vì vậy, Trương Xảo Muội biết Cố Quảng Thu về đón bố mẹ vợ lên thủ đô, tất nhiên là rất vui mừng.

Cô nỗ lực ở ngoài như vậy, phần lớn là vì muốn mang lại cho bố mẹ ruột một sự đảm bảo.

Chỉ cần cô có thu nhập ổn định, kiếm tiền vững vàng ở bên ngoài, thì bố mẹ cô mới yên tâm chịu lên thủ đô sống.

Ông bà thông gia sắp đến, cậu mợ Cố liền chủ động dọn phòng nhường chỗ cho ông bà thông gia, còn hai ông bà thì chuyển sang ở nhà cháu trai.

Phòng ở nhà cháu lúc nào cũng để sẵn cho hai ông bà mà.

Cũng chính là khi hai ông bà chuyển đến ở, Bạch Nguyệt Quý mới đem hũ rượu nhân sâm thứ hai ôm đến đưa tận tay:

“Đây là hũ rượu lần trước Chu Dã ngâm, định chờ ngâm xong sẽ mang sang biếu, giờ cậu mợ đã dọn về rồi thì hũ này để hẳn bên này, tháng sau là uống được rồi.” Bạch Nguyệt Quý cười nói.

“Thằng nhỏ này, lại đi mua thứ đắt đỏ như nhân sâm nữa.” mợ Cố cảm thán.

“Không phải mua đâu, bạn bên ngoài tặng đấy, tặng hẳn ba củ liền. Một củ Chu Dã đem tặng bố nuôi của Lão Tam, còn lại hai củ thì giữ lại để ngâm rượu.”

Với hũ rượu nhân sâm này, cậu mợ Cố cũng không từ chối.

Vì biết rõ cháu trai và cháu dâu hiếu thuận, điều kiện kinh tế giờ cũng khá lên nhiều rồi.

Dù rượu nhân sâm đúng là xa xỉ thật, một củ nhân sâm loại này giá đến hai trăm đồng, mà đó còn là giá cách đây vài năm, giờ thì không biết đã lên tới bao nhiêu rồi, nhưng rượu cũng đã ngâm rồi, tấm lòng con cháu không thể đẩy ra được.

Mới chỉ vài ngày sau khi chuyển đến, Cố Quảng Thu đã đón bố mẹ vợ lên đến nơi.

Trương Xảo Muội còn đặc biệt ra tận ga tàu để đón.

Giờ cô đã bán trứng trà đến cả khu ga rồi, luộc xong trứng thì mang lên xe buýt, tốn chút tiền vé, rồi gánh hàng đi bộ tiếp.

Hai gánh trứng trà ấy, đối với cô – người từng có thể đi làm lấy công điểm như đàn ông – chẳng là gì.

Ngay khi tàu của Cố Quảng Thu và bố mẹ cô tới ga, thì hai gánh trứng trà đã bán hết sạch, buôn bán rất đắt hàng.

“Xảo Muội!” thím Trương mắt tinh, vừa thấy con gái đã gọi to.

“Bố! Mẹ!” Trương Xảo Muội cũng thấy ngay, xúc động không nói nên lời.

Cả đời này cô chỉ mới chia xa bố mẹ một lần, mà còn là khoảng thời gian dài như thế. Giờ gặp lại, trong lòng sao có thể không xúc động cho được?

Chú thím Trương thấy con gái, tất nhiên cũng mừng rỡ, ngoài việc gầy đi một chút thì không có vấn đề gì.

“Con đâu có gầy đâu! Hai người không biết chứ đồ ăn bên đó ngon lắm. Nguyệt Quý cứ cách vài bữa là bảo bọn nhỏ bưng cho thêm bát thịt hầm để cải thiện bữa ăn, thỉnh thoảng lại mua một con vịt quay mang về. Toàn nói bọn con đừng nấu nướng gì, cứ đến nhà ăn chung là được. Ngay hôm nay cũng vậy, lúc con ra cửa đã dặn rồi, đừng nấu gì hết, nhà đã chuẩn bị sẵn thức ăn để đón bố mẹ rồi, đón xong là cả nhà về ăn cơm luôn!” Trương Xảo Muội vừa cười vừa kể.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện