“Trần Tùng lại bỏ trốn thật à?” Trương Xảo Muội và Kim Tiểu Linh đều kinh ngạc.

“Hắn tưởng chạy là xong sao?” thím Trương nói ngay: “Bọn trí thức về nông thôn đều có hồ sơ ghi chép đầy đủ, Lý Phong Mai lên công xã tố cáo, từ trong hồ sơ tìm ra được địa chỉ nhà hắn. Chôn cất xong mẹ rồi, cô ta liền tìm đến đó. Cuối cùng cũng tìm được hắn, rồi quay về đón luôn hai đứa con đi. Giờ sống thế nào thì không rõ, nhưng Trần Tùng mà muốn phủi tay với cô ta, đời này đừng có mơ.”

Mẹ Lý Thái Sơn nói: “Đấy là do quá kén chọn. Nếu như hồi đó chịu hạ tiêu chuẩn xuống chút, ở quê có thiếu gì trai tốt để lấy đâu?”

Câu này không hề quá lời, năm đó Lý Phong Mai được coi là người đầu tiên trong thôn ra ngoài làm công nhân tạm thời ở huyện, là chuyện nở mày nở mặt vô cùng.

Thêm nữa, Lý Phong Mai đúng là cũng có chút nhan sắc, kiểu thanh tú ưa nhìn, mà nhà họ Lý lại là dòng họ lớn ở đội Ngưu Mông, nên chuyện mai mối đúng là người ta giẫm nát cả ngưỡng cửa. Ai tốt là giới thiệu cho ngay.

Khác hẳn với Trương Xảo Muội khi xưa.

Mai mối tìm đến Trương Xảo Muội toàn bị người ta chê trách là muốn làm rể ở rể, ai cũng chối từ.

Vì vậy mà mẹ của Lý Phong Thu mới xem cô ta như báu vật, vì cô ta đúng là niềm tự hào lớn nhất của bà ấy.

Nhưng lấy chồng chính là lần đầu thai thứ hai của người phụ nữ.

Ví như nửa đời trước khổ cực, nửa đời sau gả cho Cố Quảng Thu, ai chẳng bảo Trương Xảo Muội có phúc? Có người chồng như vậy, cả đời sau chẳng khác gì có nơi nương tựa, không chỉ về vật chất, mà cả tinh thần cũng là điểm tựa vững chắc.

Còn nhìn lại Lý Phong Mai?

Đúng là nửa đời đầu thuận buồm xuôi gió, nhưng vì lần đầu thai thứ hai chọn sai người, nên một bước sai, sai cả đời. Cuối cùng còn bị thiên hạ đàm tiếu là phúc bạc, số khổ.

Nói đến Trần Tùng thì lại nhớ đến một cô gái khác cũng là trí thức: Mã Quyên, người lấy Trẫn Lão Tứ, giờ đã thành góa phụ.

Trần lão Tứ vì trộm cắp ở bên ngoài bị người ta bắt được, đánh cho một trận nhừ tử, về đến nhà chưa qua nổi đêm thì tắt thở.

Mọi người đều kinh ngạc: “Bị đánh c.h.ế.t sao?”

“Có lời đồn là không phải do bị đánh chết. Người đi cùng còn bị đánh nặng hơn mà vẫn sống. Nghe đâu là bị Mã Quyên bỏ thuốc chuột g.i.ế.c chết.” thím Trương hạ thấp giọng nói.

“Thôi, đừng nói mấy chuyện đó.” chú Trương nhắc bà.

“Thì cũng tiện nhắc tới thôi mà.” thím Trương đáp, rồi nhanh chóng chuyển chủ đề, kể chuyện Mã Quyên sau đó dắt con trở về thành phố.

“Đi là đúng rồi, mấy người như thế chẳng ai yên tâm nổi.” mẹ Lý Thái Sơn nói, rồi hỏi tiếp: “Thế con trai của Dương quả phụ giờ ra sao rồi?”

Bạch Nguyệt Quý thì chỉ yên lặng uống trà.

Chuyện Dương quả phụ sinh con cho Đặng Tường Kiệt, cô biết từ sớm rồi – khi mẹ Lý Thái Sơn và Kim Tiểu Linh mới sang đây, họ đã “ăn” quả dưa này rồi.

Theo như nội dung gốc, dù Đặng Tường Kiệt và Dương Nhược Tình có dây dưa thế nào, thì cũng không có chuyện con riêng, cuối truyện còn kết thúc bằng phần ngoại truyện: Dương Nhược Tình sinh đôi long phụng, xem như một kết cục hoàn hảo.

Nhưng giờ đây cốt truyện loạn tùng phèo, Đặng Tường Kiệt lại có con trai với Dương quả phụ.

Về việc Dương quả phụ làm nghề đó mà vẫn sinh con, mợ Cố và mẹ Lý Thái Sơn từng tỏ ra khó hiểu.

Ai chẳng biết cô ta làm nghề gì, nếu dễ có con thì chẳng phải đã sinh từ lâu rồi sao?

Nhưng việc này mẹ Lý Thái Sơn cũng không biết rõ.

Bạch Nguyệt Quý nghĩ, có lẽ là “hào quang nam chính” của Đặng Tường Kiệt “bắn một lần trúng đích”?

Dù sao thì những chuyện này, Bạch Nguyệt Quý từ đầu đến cuối chưa từng chen vào nửa câu. Biết thì cứ biết, nhưng tuyệt đối không dính dáng, không bình luận.

Cô không lên tiếng, nhưng mợ thì khỏi nói, tò mò muốn chết.

Còn chuyện có cần kiêng kỵ khi nhắc đến Đặng Tường Kiệt trước mặt Bạch Nguyệt Quý hay không, thì mọi người đều chẳng buồn nghĩ tới, loại người như hắn làm sao sánh được với Chu Dã?

Chuyện về Đặng Tường Kiệt, Bạch Nguyệt Quý đã buông từ tám trăm năm trước rồi.

Thế nên không cần tránh né gì, cứ thoải mái buôn chuyện về Dương quả phụ và đứa con trai của cô ta.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Thím Trương bảo, thằng bé càng lớn càng giống Đặng Tường Kiệt. Giống đến mức nào? Kiểu mà ai trong thôn nhìn qua cũng biết ngay là “con của ai”.

“Y như bọn Đâu Đâu ấy, ai từng quen Chu Dã nhìn qua là nhận ra liền.” bà nói.

Hạt Dẻ Rang Đường

“Trời ơi, sau này không biết có dẫn về Bắc Kinh tìm Đặng Tường Kiệt không nữa?” mẹ Lý Thái Sơn cảm thán.

“Ai biết được? Nhưng tôi nghĩ kiểu gì rồi cũng đến thôi, hai mẹ con họ sống chẳng ra sao cả.” thím Trương nói.

Chẳng mấy chốc lại đổi sang chuyện khác, tám đến khoảng mười giờ tối, thấy cũng muộn rồi, ai nấy mới ai về nhà nấy.

Vì mai ai cũng phải dậy sớm.

Cố Quảng Thu và Trương Xảo Muội, cùng chú thím Trương đưa mấy anh em Niên Sinh về nhà.

Bọn nhỏ được sắp xếp đi ngủ trước, còn chú thím Trương thì ngồi lại trò chuyện cùng con gái con rể, nói chuyện về căn nhà hiện giờ của hai vợ chồng.

Họ hỏi mua hết bao nhiêu tiền, còn thiếu bao nhiêu?

Hai ông bà mang theo hơn một ngàn đồng, cũng đều đưa hết cho con gái, bảo nếu còn nợ thì lấy mà trả.

Nhưng Trương Xảo Muội không nhận, bảo bố mẹ cứ giữ lấy, vì nhà hiện tại đã không còn nợ nần gì nữa.

Ngôi nhà này được mua từ tháng Tư năm nay. Lúc đó vốn không đủ tiền, là Bạch Nguyệt Quý đưa ra 1.900 đồng, còn liên tục khuyên cô phải mua bằng được, cô mới dám xuống tay mua căn nhà đó.

Sau đó, Trương Xảo Muội chăm chỉ tiết kiệm.

Hiện tại, cô và Cố Quảng Thu mỗi tháng cộng lại kiếm được khoảng 600 đồng.

Nửa đầu năm thì chưa được thế, phải đến nửa cuối năm mới tăng thu nhập.

Nhìn thì thấy 1.900 là số tiền khổng lồ, nhưng thực ra đến giờ cũng đã trả xong hết rồi.

Hai tháng trước, Trương Xảo Muội đã thanh toán toàn bộ khoản nợ 1.900 đồng cho Bạch Nguyệt Quý.

Cô luôn biết ơn vì lúc đó Bạch Nguyệt Quý không nói hai lời, liền rút tiền bù vào, nên mới có thể mua được căn nhà này.

Nhà này tuy không phải hoàn hảo tuyệt đối, sau khi mua cũng phải sửa sang lại đôi chút, nhưng sống ở đây, Trương Xảo Muội cảm thấy rất hài lòng.

Vì nhà gần, ngay sát cạnh là nhà Chu Dã và Bạch Nguyệt Quý.

Con cái đi học, đi chợ, sinh hoạt hằng ngày đều vô cùng thuận tiện, vị trí thật sự quá tuyệt.

Mua căn nhà này là một quyết định hoàn toàn đúng đắn.

Vì nhớ vợ, nên Cố Quảng Thu không lập tức về miền Nam mà ở nhà thêm hai hôm, sau đó mới lên tàu đi kiếm tiền.

Anh đi rồi, trong nhà bắt đầu rộn ràng hẳn lên.

Chú thím Trương vừa đến, Trương Xảo Muội lại càng hăng hái hơn, lập tức tăng sản lượng trứng trà.

Bán lẻ vẫn như cũ, nhưng cô tăng mạnh số lượng bán sỉ.

Chú Trương thì trông cháu, cậu Cố tất nhiên cũng thay phiên phụ giúp.

Nhưng từ lúc thông gia sang, cậu Cố rảnh rỗi hơn, có thời gian đi công viên đánh thái cực, chơi cờ giải trí.

Thím Trương thì phụ con gái làm việc.

Hơn nữa, sau khi quen thuộc môi trường xung quanh, thấy mẹ Lý Thái Sơn và mợ Cố hay ra rạp chiếu phim bán hàng, bà cũng nghe theo lời Trương Xảo Muội, canh giờ tan tầm để mang trứng trà đến cổng nhà máy lớn bán.

Chỉ bán vào giờ đi làm và tan làm.

Vậy mà chỉ trong hai khung giờ đó, chỗ trứng trà bà mang đi bán sạch veo.

Sau đó còn có người hỏi có thêm không.

Điều này làm thím Trương rất phấn chấn, lập tức quyết định theo nghề luôn!
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện