----

Thẩm Uyển cười tủm tỉm, quay đầu nhìn chằm chằm Thẩm Tình, hỏi:

"Thật sao, em gái cũng nghĩ như vậy sao?"

Trong lòng Thẩm Tình rất căm hận, hận cô mưu mô dỗ dành nhà họ Tô.

Hiện giờ cô ta chỉ có thể tìm cách khác từ từ mưu tính lần nữa, nghiến răng mới nhịn được kích động muốn xé rách khuôn mặt tươi cười của cô ngay tại chỗ.

"Đúng vậy, trước kia chị đã hiểu lầm em rồi, em chưa bao giờ cảm thấy chị cướp đồ của em. Hôn ước với nhà họ Tô vốn dĩ là của chị."

Cô ta nói điều này khá miễn cưỡng, ngay cả giả vờ cười cũng không làm được.

Thẩm Uyển cảm thấy chưa đủ nguôi giận liền tiếp tục giễu cợt:

"Em gái nói thật sao? Tại sao chị lại không tin nhỉ."

Bà nội Thẩm kéo Thẩm Tình bảo cô ta nói cho hay, chính mình cũng nhẹ giọng dỗ dành cô vài câu.

Mắt Thẩm Tình đỏ hoe, cô ta nghiến răng nghiến lợi nói:

"Chị ơi, em xin lỗi, lúc trước em đã nói sai, xin hãy tha thứ cho em một lần.

Trước đây em không hiểu chuyện, sẽ không bao giờ làm vậy nữa."

"Đúng vậy, Uyển Uyển, em gái cháu không hiểu chuyện, bà đã nói nó rồi.

Đều là chị em trong nhà, cháu đừng tức giận, hai cháu hòa thuận, bà nội thấy cũng rất mừng."



Hai người dỗ dành cô vài lần, trong lòng Thẩm Uyển biết, nếu hôm nay cô không đến nhà họ Tô thì bà nội Thẩm sẽ không dừng lại.

"Được, cháu sẽ đi."

Mí mắt Thẩm Uyển giật giật, cô nhìn Thẩm Tình không có ý tốt, mỉm cười sau đó nói:

"Nhưng cháu đi một mình thì ngại lắm, bảo em gái đi cùng cháu đi ạ."

Bà nội Thẩm có chút do dự, lúc này nhà họ Tô rất không muốn nhìn thấy Thẩm Tình, sợ cô ta đi sẽ bị khinh bị, sợ cô ta sẽ nói ra điều gì đó khó nghe.

Thẩm Tình cũng có chút rối tắm, nhưng cuối cùng cô ta vẫn gật đầu đồng ý:

"Được, em sẽ đi cùng chị."

A, óc heo, đúng là không tiến bộ chút nào.

Thẩm Uyển không nói nữa, đứng dậy đi ra ngoài trước.

Mấy ngày qua Thẩm Tình không gặp được Tô Lộ Hoài, anh ta cũng không muốn đi chơi với cô ta.

Sau khi rời khỏi nhà họ Thẩm, cô ta không còn giả vờ nữa, đi sau lưng Thẩm Uyển, ỷ vào việc cô không nhìn thấy, trợn trừng mắt lên nhìn bóng lưng cô, sự oán hận trong mắt cô ta sắp tràn cả ra.

Thẩm Uyển trầm ngâm quay đầu lại, Thẩm Tình không kịp thu lại, sắc mặt đông cứng, không tiếp tục nhìn chằm chằm vào cô nữa.

"Sao lại có ánh mắt như vậy, chẳng lẽ lời em gái vừa nói là dối trá?"

Tâm trạng Thẩm Uyển hiện tại vô cùng không vui, nếu Thẩm Tình lại giở trò thì đừng trách cô không khách sáo.

Sắc mặt Thẩm Tình u ám, cuối cùng bất chấp tất cả dứt khoát lộ ra vẻ mặt đầy chán ghét hỏi:



"Thẩm Uyển, cô còn giả vờ gì nữa, bây giờ chắc cô rất đắc ý đúng không?"

"Đúng vậy, tôi đắc ý đấy.

Sao nào, chẳng lẽ cô còn muốn cướp sao?"

Khi Thẩm Tình nghe thấy lời này, đột nhiên không kiềm chế được tính khí của mình, tức giận chỉ vào cô:

"Tôi biết ngay là cô cố ý làm như vậy.

Đừng kiêu ngạo quá sớm, chờ tôi nói cho anh Lộ Hoài biết bộ mặt thật của cô thì nhất định anh ấy sẽ không muốn lấy cô nữa!"

"Anh ta không muốn lấy tôi, chẳng lẽ lại lấy cô sao?"

Thẩm Uyển ôm ngực, nhìn cô ta từ trên xuống dưới, giễu cợt một tiếng, tốt bụng đến gần nhắc nhở cô ta:

"Tôi không biết anh ta có kết hôn với tôi hay không, nhưng tôi biết nhà họ Tô nhất định sẽ không muốn một người con gái đanh đá và cực kỳ ngu ngốc."

Thẩm Tình bị vẻ mặt chán ghét của cô kích thích, mở to mắt gầm lên nhìn cô:

"A! Cô câm miệng! Cô đã nói đủ chưa!"

Chậc, cãi nhau với một người như vậy cho dù thắng cũng không có nhiều cảm giác thành tựu.

Thẩm Uyển cảm thấy buồn chán, thậm chí mệt mỏi vì tiếp tục dây dưa với Thẩm Tính, rút tay về lạnh lùng nói:

"Đừng làm mất mặt ở đây nữa, nếu cô còn hét lên thì cô tự đến nhà họ Tô đi."

Hôn ước là điểm yếu của Thẩm Tình, khi nhắc đến nhà họ Tô, cô ta nhanh chóng đè nén tính khí của mình, dần dần bình tĩnh lại.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện