----
Nụ cười trên mặt Thẩm Uyển vẫn không thay đổi, thỉnh thoảng lại trả lời câu hỏi của bà nội Thẩm.
Nhưng bọn họ không nói chuyện trước thì cô cũng không hỏi tại sao hôm nay lại gọi cô đến.
Ông nội Thẩm Uyển luôn không quan tâm đến chuyện gia đình, ông ta ra ngoài đi dạo sau khi ăn xong bữa sáng, trong nhà chỉ có bà nội Thẩm và Thẩm Tình xị mặt như thể có ai đang nợ tiền cô ta vậy.
Cuối cùng bà nội Thẩm không nhịn được trước, mỉm cười nhìn khuôn mặt của Thẩm Uyển, thản nhiên nói như bình thường:
"Cháu cũng đã lâu không đến đại viện chơi rồi, lát nữa chúng ta đến nhà bà nội Tô của cháu ngồi một lát đi."
Sắc mặt Thẩm Tình lập tức trở nên cực kỳ xấu xí sau khi nghe thấy lời này, nhưng vì một lý do nào đó mà cô ta lại nhịn xuống, quay sang một bên vẫn không hé răng.
Thẩm Uyển nhìn thấy cũng mỉm cười với cô ta một cái, lại ra vẻ khó xử nói:
"Bà nội ơi, cháu mà đi chỉ sợ không thích hợp, hay là bà đưa em gái của cháu qua đó đi, dì Tô và bà nội Tô sẽ càng vui vẻ hơn."
Cô cũng không nói rõ ra việc thay đổi người trước đó của bọn họ là tồi tệ cỡ nào, càng không hề làm ầm ĩ.
Nghĩ đến những gì Lý Lệ Hoa nói với cô sáng nay, lúc này Thẩm Uyển đã hiểu rõ hôm nay cô được gọi đến đây có lẽ là nhà họ Tô đã từ chối ý tưởng đổi người của bọn họ.
Hay nói một cách dễ hiểu thì Thẩm Uyển được gọi đến để dọn dẹp đống lộn xộn cho Thẩm Tình.
Vẻ mặt bà nội Thẩm ngượng ngùng một lát, bị lời nói của côlàm cho nghẹn lại, bà ta cười gượng tự bù đắp:
"Sao, sao có thể thế được? Dì Tô của cháu thích cháu nhất đấy, có phải cháu không biết đâu. Cháu mà đi thì dì cháu nhất định sẽ vui vẻ.
Em gái cháu mới về được vài ngày, sau này chờ cháu đính hôn với Lộ Hoài thì các cháu sẽ là người một nhà."
"Bà nội nói sai rồi. Sao cháu nhớ lần trước em gái nói với cháu là em ấy và Tô Lộ Hoài là thanh mai trúc mã cực kỳ phù hợp với nhau cơ mà."
Thẩm Uyển thật sự không muốn trở mặt với nhà họ Tô, nhưng điều này không có nghĩa là cô có thể bị người khác đẩy đi đẩy lại.
Nhìn dáng vẻ rất không vui của Thẩm Tình ở bên cạnh, cô không khỏi giễu cợt.
"Bà nội à, bà có từng hỏi ý kiến của em gái cháu chưa?
Cháu không muốn lần sau lại có người đến nói cháu giật đồ của em ấy đâu."
Khi Thẩm Tình nghe thấy lời này, lập tức không thể ngồi yên, quay sang tức giận nhìn cô bảo:
"Thẩm Uyển, chị đừng có được hời mà còn khoe mẽ!"
Thẩm Uyển thờ ơ nhìn cô ta, mím môi hỏi: "Vậy em nói cho chị biết rốt cuộc chị được hời cái gì."
"Cô!"
Bà nội Thẩm thấy hai chị em sắp cãi nhau thì vội vàng ngăn lại, túm lấy Thẩm Tình dạy dỗ một câu:
"Đủ rồi, Tình Tình, trước tiên cháu đừng nói gì cả."
Bà ta quay đầu nhìn về phía Thẩm Uyển, muốn nói lại thôi rồi thở dài bảo:
"Uyển Uyển, trước kia là bà nội đã làm chuyện sai lầm, đừng chấp nhặt với bà.
Chuyện lần trước bà sẽ chuộc lỗi với cháu.
Hôm nay bà cũng sẽ nói rõ với cháu, sau này chắc chắn sẽ không có chuyện như vậy nữa."
"Nếu cháu đã mang họ Thẩm thì cháu cũng giống như Tình Tình, đều là cháu gái ruột của nhà họ Thẩm.
Cháu còn lớn hơn Tình Tình đấy, sao nó có thể vượt cháu được?
Hôn ước với nhà họ Tô vốn là của cháu, em gái cháu đã sai, cái gì là của cháu thì sẽ là của cháu, không ai có thể cướp được."
Trong lòng bà nội Thẩm cũng khá không vui, nghĩ đến lần trước bà ta vừa mới nói một câu đã bị nhà họ Tô thẳng thừng từ chối.
Con dâu cả nhà họ Tô cũng thẳng thừng nói chỉ cần Thẩm Uyển, nếu thay đổi người thì hôn ước sẽ bị bỏ.
Bọn họ không muốn làm ầm ĩ khó coi nên lập tức sửa miệng từ bỏ ý nghĩ trước đó.
Hai mẹ con Lý Lệ Hoa đều rất tinh, không dễ lừa.
Bây giờ bà nội Thẩm rất hối hận, tại sao trước kia bà ta lại bị mỡ lợn làm mù mắt, nằng nặc gây ra chuyện này chứ.
Nụ cười trên mặt Thẩm Uyển vẫn không thay đổi, thỉnh thoảng lại trả lời câu hỏi của bà nội Thẩm.
Nhưng bọn họ không nói chuyện trước thì cô cũng không hỏi tại sao hôm nay lại gọi cô đến.
Ông nội Thẩm Uyển luôn không quan tâm đến chuyện gia đình, ông ta ra ngoài đi dạo sau khi ăn xong bữa sáng, trong nhà chỉ có bà nội Thẩm và Thẩm Tình xị mặt như thể có ai đang nợ tiền cô ta vậy.
Cuối cùng bà nội Thẩm không nhịn được trước, mỉm cười nhìn khuôn mặt của Thẩm Uyển, thản nhiên nói như bình thường:
"Cháu cũng đã lâu không đến đại viện chơi rồi, lát nữa chúng ta đến nhà bà nội Tô của cháu ngồi một lát đi."
Sắc mặt Thẩm Tình lập tức trở nên cực kỳ xấu xí sau khi nghe thấy lời này, nhưng vì một lý do nào đó mà cô ta lại nhịn xuống, quay sang một bên vẫn không hé răng.
Thẩm Uyển nhìn thấy cũng mỉm cười với cô ta một cái, lại ra vẻ khó xử nói:
"Bà nội ơi, cháu mà đi chỉ sợ không thích hợp, hay là bà đưa em gái của cháu qua đó đi, dì Tô và bà nội Tô sẽ càng vui vẻ hơn."
Cô cũng không nói rõ ra việc thay đổi người trước đó của bọn họ là tồi tệ cỡ nào, càng không hề làm ầm ĩ.
Nghĩ đến những gì Lý Lệ Hoa nói với cô sáng nay, lúc này Thẩm Uyển đã hiểu rõ hôm nay cô được gọi đến đây có lẽ là nhà họ Tô đã từ chối ý tưởng đổi người của bọn họ.
Hay nói một cách dễ hiểu thì Thẩm Uyển được gọi đến để dọn dẹp đống lộn xộn cho Thẩm Tình.
Vẻ mặt bà nội Thẩm ngượng ngùng một lát, bị lời nói của côlàm cho nghẹn lại, bà ta cười gượng tự bù đắp:
"Sao, sao có thể thế được? Dì Tô của cháu thích cháu nhất đấy, có phải cháu không biết đâu. Cháu mà đi thì dì cháu nhất định sẽ vui vẻ.
Em gái cháu mới về được vài ngày, sau này chờ cháu đính hôn với Lộ Hoài thì các cháu sẽ là người một nhà."
"Bà nội nói sai rồi. Sao cháu nhớ lần trước em gái nói với cháu là em ấy và Tô Lộ Hoài là thanh mai trúc mã cực kỳ phù hợp với nhau cơ mà."
Thẩm Uyển thật sự không muốn trở mặt với nhà họ Tô, nhưng điều này không có nghĩa là cô có thể bị người khác đẩy đi đẩy lại.
Nhìn dáng vẻ rất không vui của Thẩm Tình ở bên cạnh, cô không khỏi giễu cợt.
"Bà nội à, bà có từng hỏi ý kiến của em gái cháu chưa?
Cháu không muốn lần sau lại có người đến nói cháu giật đồ của em ấy đâu."
Khi Thẩm Tình nghe thấy lời này, lập tức không thể ngồi yên, quay sang tức giận nhìn cô bảo:
"Thẩm Uyển, chị đừng có được hời mà còn khoe mẽ!"
Thẩm Uyển thờ ơ nhìn cô ta, mím môi hỏi: "Vậy em nói cho chị biết rốt cuộc chị được hời cái gì."
"Cô!"
Bà nội Thẩm thấy hai chị em sắp cãi nhau thì vội vàng ngăn lại, túm lấy Thẩm Tình dạy dỗ một câu:
"Đủ rồi, Tình Tình, trước tiên cháu đừng nói gì cả."
Bà ta quay đầu nhìn về phía Thẩm Uyển, muốn nói lại thôi rồi thở dài bảo:
"Uyển Uyển, trước kia là bà nội đã làm chuyện sai lầm, đừng chấp nhặt với bà.
Chuyện lần trước bà sẽ chuộc lỗi với cháu.
Hôm nay bà cũng sẽ nói rõ với cháu, sau này chắc chắn sẽ không có chuyện như vậy nữa."
"Nếu cháu đã mang họ Thẩm thì cháu cũng giống như Tình Tình, đều là cháu gái ruột của nhà họ Thẩm.
Cháu còn lớn hơn Tình Tình đấy, sao nó có thể vượt cháu được?
Hôn ước với nhà họ Tô vốn là của cháu, em gái cháu đã sai, cái gì là của cháu thì sẽ là của cháu, không ai có thể cướp được."
Trong lòng bà nội Thẩm cũng khá không vui, nghĩ đến lần trước bà ta vừa mới nói một câu đã bị nhà họ Tô thẳng thừng từ chối.
Con dâu cả nhà họ Tô cũng thẳng thừng nói chỉ cần Thẩm Uyển, nếu thay đổi người thì hôn ước sẽ bị bỏ.
Bọn họ không muốn làm ầm ĩ khó coi nên lập tức sửa miệng từ bỏ ý nghĩ trước đó.
Hai mẹ con Lý Lệ Hoa đều rất tinh, không dễ lừa.
Bây giờ bà nội Thẩm rất hối hận, tại sao trước kia bà ta lại bị mỡ lợn làm mù mắt, nằng nặc gây ra chuyện này chứ.
Danh sách chương