----

Thẩm Tình vốn đã bình tĩnh lại, trong lòng càng lúc càng tức giận, nhưng cô ta vẫn phải chịu đựng.

Lúc này trong nhà họ Tô chỉ có dì Tô và bà nội Tô ở nhà, Thẩm Uyển được dì Tô tiếp đón nồng nhiệt ngay khi bước vào. Cô nhìn xung quanh một vòng nhưng không thấy người đó, trong lòng bỗng dưng cảm thấy có chút mất mát.

Thẩm Uyển dẫn đầu chào hỏi hai người với nụ cười:

"Bà nội Tô, dì Tô, hôm nay cháu được nghỉ nên đến thăm hai người."

Dì Tô rất vui mừng khi nhìn thấy cô, thấy Thẩm Tình cũng đến, bà vô thức cau mày nhưng cũng không tiện trực tiếp đuổi người bèn hoàn toàn ngó lơ cô ta, nắm lấy tay Thẩm Uyển dẫn vào nhà.

"Gần đây Uyển Uyển có bận không? Buổi trưa hôm nay ở lại ăn cơm đi, dì sẽ nhờ bảo mẫu ở nhà làm cho cháu mấy món thật ngon."

Thẩm Tình bị ngó lơ, vẻ mặt xấu hổ cắn môi nhưng vẫn căng da đầu đi vào theo và ngồi xuống.

Dì Tô thấy cô ta đi vào thì hơi nghiêng đầu bĩu môi, bảo Thẩm Uyển ngồi xuống bên cạnh mình, chỉ nói chuyện ân cần với cô.

Bà nội Tô vẫn hòa nhã như trước, bà không xen lời vào cuộc trò chuyện của Thẩm Uyển và dì Tô, nhìn Thẩm Tình ngồi đó với dáng vẻ đứng ngồi không yên thì trong lòng thầm thở dài, cũng không quan tâm đến cô ta.

Cuối cùng, Thẩm Tình không chịu nổi ấm ức, mặt trắng bệch kêu lên: "Dì Tô."



Nụ cười trên mặt dì Tô đột nhiên nhạt dần, bà hơi ngước lên nhìn cô ta một cái, nhưng không trả lời cũng không nói gì.

"Dì Tô, hôm nay cháu đến đây là để xin lỗi dì."

Vẻ mặt cô ta có chút ngượng ngùng, ngón tay xoắn vạt áo, giọng nói ấm ức:

"Xin lỗi dì Tô, dì có thể đã có chút hiểu lầm về cháu.

Cháu mới trở về một thời gian trước, đã lâu không gặp anh Lộ Hoài nên có chút kích động. Cháu thật sự chỉ muốn ôn chuyện với anh ấy, thật sự không còn ý nào khác."

Khóe mắt dì Tô giật giật, không hề bị cô ta lừa, chỉ thẳng vào mấu chốt của vấn đề:

"Thật không, vậy ông bà nội của cháu cũng hiểu lầm sao? Sao cháu vừa trở về, bọn họ đã yêu cầu để cháu đính hôn với Lộ Hoài nhà chúng tôi chứ?”

Nếu không phải nể mặt mũi của hai bề trên nhà họ Thẩm thì dì Tô đã không nương tay với loại con gái mặt dày mày dạn này, chính là bởi vì tình cảm giữa hai nhà nên bà mới bị bó chân bó tay, bị Thẩm Tình làm phiền.

"Đúng vậy, bọn họ hiểu lầm quan hệ của cháu với anh Lộ Hoài. Xin lỗi dì Tô, dì đừng tức giận. Ông bà nội đã quyết định đưa hôn ước cho chị cháu rồi."

Thẩm Tình lén lút liếc nhìn Thẩm Uyển, cho dù không muốn, cô ta cũng chỉ có thể nói:



"Thật ra cháu cũng cho rằng chị rất xứng đôi với anh Lộ Hoài, lúc trước mọi người đều đã hiểu lầm cháu."

Lần này, dì Tô thật sự có chút kinh ngạc, nhưng ngay sau đó bà đã phản ứng lại, nhìn Thẩm Uyển, cạn lời nói:

"Hiểu lầm cái gì? Hai đứa không có liên quan gì cả, Lộ Hoài nhà tôi đã học trường quân sự từ lâu, nó chẳng qua chỉ là bạn chơi thời thơ ấu với cháu mà thôi, có thể hiểu lầm cái gì được."

Bà nói như vậy là vì sợ Thẩm Uyển hiểu lầm, nghĩ đến đây, bà lại nhìn sâu vào Thẩm Tình, chỉ ra một câu đầy ẩn ý:

"Nhưng cháu có thể nghĩ như vậy là tốt rồi, tôi sẽ chỉ nhận Uyển Uyển làm con dâu, chứ không nhận ai khác."

"Vả lại, con gái con đứa vẫn nên giữ kẽ chút."

Tình Tình cháu đã không còn nhỏ nữa, chắc cũng đã hiểu chuyện rồi đúng không?"

Lời nói của dì Tô rất nặng nề đối với một cô gái trẻ tuổi, Thẩm Tình dù có mặt dày đến đâu đi nữa cũng không nhịn được thẹn đỏ bừng hai mắt, gật đầu lia lịa, cuối cùng không thể ngồi tiếp được nữa, vội vàng rời đi.

Cô ta vừa đi, dì Tô mới thở dài một hơi rồi lại nở nụ cười, kéo Thẩm Uyển tiếp tục nói chuyện với mình.

"Thằng nhóc thối nhà dì không chịu ngồi yên, khó khăn lắm mới được nghỉ mấy ngày mà cứ nằng nặc đòi chạy đến quân doanh. Uyển Uyển, các cháu có gặp nhau không?”

Thẩm Uyển gật đầu nói: "Có gặp ạ, nhưng cũng không nói chuyện nhiều."
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện