“Nghe nói Quốc công bị thương, bọn hạ nhân như chúng ta cũng cảm thấy bất an, ăn không ngon ngủ không yên… Quốc công vì nước vì dân, tuy ta không có phúc được làm con cái của người, nhưng cũng đã được người che chở…”

“Huống hồ nhị tiểu thư cho ta cơ hội học chữ, đọc sách, nay cũng coi như có thể làm chút việc nhỏ vì Quốc công…”

“Xin nhị tiểu thư thành toàn!”

 
A Nguyên trông có vẻ mệt mỏi, sắc mặt không tốt, quầng thâm dưới mắt rõ ràng, đôi mắt còn hơi sưng lên, nhưng ánh nhìn lại kiên định đến mức khiến người ta chấn động
.
Tin tức Yến Quốc công bị thương mới truyền về được hai ngày, lệnh đóng cửa chép kinh cũng chỉ vừa ban xuống hôm qua ——

Đường Tiểu Bạch cúi đầu nhìn chồng bản thảo trong lòng A Nguyên. Chẳng lẽ đứa nhỏ này đã thức suốt đêm chép kinh? “Nhị tiểu thư…” A Nguyên lại khẽ gọi một tiếng, ánh mắt trong veo như nước, mang theo thành tâm khẩn thiết.

“Dĩ nhiên là được!” Đường Tiểu Bạch bừng tỉnh, dịu dàng nói, “Ngươi cứ để đó đi!” Nàng lại liếc nhìn quầng thâm rõ rệt dưới mắt hắn, trong lòng dâng lên chút xót xa, “Có tấm lòng đã là quý, nhưng không cần phải thức trắng đêm…”

Tấm lòng thành này, đến nàng – Nhị tiểu thư của Yến Quốc công – còn phải thẹn, e rằng ngay cả trưởng nữ cũng  hổ thẹn không kém.

“Mấy hôm nay  không phải đến học đường, ngươi muốn chép bao nhiêu thì chép, chỉ cần đừng để thân thể mệt mỏi. Giờ hãy về nghỉ ngơi một giấc, nghe lời! Tâm ý của ngươi, ta tất sẽ chuyển đến phụ thân!” Đường Tiểu Bạch dịu giọng khuyên bảo, lòng không khỏi cảm khái.

“A Nguyên hình như rất kính ngưỡng Quốc công.” Một giọng nhàn nhạt vang lên bên cạnh.

Đường Tiểu Bạch không tự chủ gật đầu: “Tuổi nhỏ mà đã hiểu được nỗi gian khổ của tướng sĩ nơi biên ải, quả là đứa trẻ hiểu chuyện.”

Mấy lời của A Nguyên vừa rồi, thực khiến lòng nàng xúc động. Bất kể phụ tử Yến Quốc công trong nguyên tác thuộc phe nào, nhưng việc họ bảo vệ giang sơn, thu phục cương thổ là thật, chỉ riêng điều ấy cũng đã đủ khiến người đời kính phục.

Song lời vừa dứt, nàng liền cảm thấy bầu không khí xung quanh chợt biến đổi. Ngẩng đầu nhìn, chỉ thấy A Tiêu ánh mắt trầm lạnh, giữa mày như phủ một tầng âm u.

“Sao vậy?” Đường Tiểu Bạch biết hắn không thích nàng khen A Nguyên, nhưng lần này sẽ chiều theo, “Ngươi không muốn chép thì thôi vậy ——” Nói đoạn liền với tay định lấy bút trong tay hắn.

Lý Mặc nghiêng người né tránh, thuận tay cầm một xấp giấy trắng, cúi đầu viết như gió cuốn, thậm chí chẳng thèm liếc qua bản kinh.

Đường Tiểu Bạch ghé đầu nhìn,  bật tiếng “chậc chậc”. Tiểu tổ tông nhà nàng đúng là học bá, chẳng biết từ lúc nào đã thuộc làu cả một quyển Dược sư kinh. Viết nhanh đến thế, chữ còn đẹp đến thế!

Đường Tiểu Bạch không nhịn được khen: “Viết thật đẹp, mớ kinh văn này sẽ được dâng tới chùa bên phía Đình Châu, nói không chừng phụ thân ta sẽ xem qua đấy!”

Ban đầu nàng  định tìm Trương tiên sinh  làm chỗ dựa cho A Tiêu, nhưng Trương tiên sinh  chỉ biết khen ngợi suông, chẳng có hành động thiết thực gì, nàng đành tính đường khác.

Nếu A Tiêu có thể lọt vào mắt xanh của Yến Quốc công, cũng là một con đường tốt.

Người mà viết một bản tấu, ngay cả hoàng đế cũng phải nhượng bộ vài phần. Cho dù sau này thân phận thật sự của tiểu tổ tông có bị bại lộ, Yến Quốc công chắc cũng có cách che chở.

Về sau nữa, khi nam nữ chính xuất thế, dẹp loạn thiên hạ, A Tiêu với thân phận đệ đệ nữ chính, tất có thể bảo hộ phủ Yến Quốc công —— Thế còn hơn đi theo Trương tiên sinh  nhiều lắm!

“Quốc công đại khái chỉ để ý tới người được Nhị tiểu thư nhắc đến thôi.” Lý Mặc trầm giọng.

Đường Tiểu cô nương cười hì hì: “Ta tất nhiên sẽ nhắc đến ngươi rồi! Chữ ngươi viết đẹp thế kia, phụ thân ta thấy ắt sẽ kinh ngạc, biết đâu còn… hề hề!”

Lý Mặc tuy không quan tâm chuyện Yến Quốc công có nhìn thấy hay không, song tay cũng chậm lại vài phần, nét chữ càng thêm ngay ngắn đoan chính…


Ba ngày sau, hơn trăm quyển kinh văn chép tay được đóng gói cẩn thận, chất lên xe, dưới ánh nhìn trầm trồ của bách tính kinh thành, chầm chậm rời khỏi thành, tiến về hướng Tây.

Đường Tiểu Bạch hoàn thành vượt mức nhiệm vụ, vỗ tay phủi bụi, lòng đầy thỏa mãn quay về phủ.

Vừa về đến nơi, đã bị giao cho một việc ——

 
“Ngươi cũng sắp mười tuổi rồi, đừng có ăn không ngồi rồi mãi, giúp ta lập một danh sách lễ vật mừng sinh thần Thái tử đi!” Đường Kiều Kiều đang bận lật mấy tấm thiệp mời được gửi tới mấy ngày gần đây, lúc sai việc cũng chẳng buồn ngẩng đầu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Đường Tiểu Bạch vui vẻ nhận lời, lấy một bản lễ đơn năm trước, rồi dẫn theo tâm phúc đến kho chọn lễ vật.

Phủ Yến Quốc công và phủ Thái tử vốn không có quan hệ gì, cũng không cần thiết phải có. Lễ mừng kiểu này, chỉ cần hợp quy củ là được.

Có bảng lễ của năm trước, chọn lễ chẳng khó, chỉ cần thay đổi chút hình thức ——

“Gối ngọc… chọn cái có hoa văn sen đi!” Nàng nhớ Thái tử ở trong điện gì đó mà rèm cửa cũng là họa tiết hoa sen, chắc là ưa thích.

“Bút nghiên… lấy bộ Quy Hạc!” Rùa và hạc tượng trưng trường thọ, hy vọng tiểu Thái tử sớm khỏe mạnh.

“Vải vóc…” Đang suy nghĩ, chợt thấy A Tiêu chăm chú nhìn mình không rời mắt, nàng thuận miệng hỏi, “Vải chọn loại nào?”

“Ngô miên.”

Đường Tiểu Bạch đang định bảo người ghi lại, thì bị Đào Tử cắt ngang: “Ngô miên không được, quá tầm thường!” Nàng liếc xéo A Tiêu một cái, “Ngươi không hiểu thì đừng có bày đặt góp ý! Dâng lên Thái tử thì phải là Thục cẩm, Khổng tước la, nếu không phủ Yến Quốc công chúng ta còn mặt mũi nào?”

“Ngô miên dễ chịu.”

Đào Tử hừ khẽ: “Ngươi đâu phải Thái tử, sao biết Thái tử thấy có dễ chịu hay không?”

Lý Mặc không tranh cãi nữa, chỉ lặng lẽ nhìn về phía Đường Tiểu Bạch. Đường Tiểu Bạch đưa tay vuốt vải Ngô miên, có chút do dự.

Ngô miên mềm mại, quả thật thoải mái, Thái tử thân thể yếu nhược, y phục ắt phải đặt sự thoải mái lên hàng đầu.

Nhưng—— Lần này nàng chọn lễ, trọng điểm là thể diện của phủ nhà mình, Thái tử thấy thoải mái hay không hình như không liên quan tới nàng?

Nàng trầm ngâm một hồi, rồi phân phó: “Ngô miên và Thục cẩm đều viết vào!”

Trẻ con nghèo mới phải chọn, con nhà quyền quý thì… tất cả đều lấy!

Lý Mặc thấy vậy, môi hơi mấp máy, khẽ hỏi: “Nhị tiểu thư không còn giận… hắn sao?”

“Hử? Giận ai?” Đường Tiểu Bạch ngơ ngác hỏi lại.

“Ngươi từng nói… sinh thần không đúng lúc.”

Đường Tiểu Bạch ngượng ngùng cười: “Ta chỉ tiện miệng nói vậy thôi, sinh thần làm sao có chuyện đúng hay sai lúc? Huống chi là có kẻ lợi dụng sinh thần hắn để làm loạn, thì cũng chẳng phải lỗi của hắn.”

Lời vừa dứt, chỉ thấy thiếu niên nọ khẽ cong khóe môi, nơi đáy mắt đen nhánh thoáng hiện nét cười long lanh…


Trong phủ Thái tử, Lý Mặc vuốt vải Ngô miên do phủ Yến Quốc công tiến cống, khóe môi không kìm được lại cong lên.

“Lễ vật của phủ Yến Quốc công, cô rất hài lòng,” hắn trầm ngâm giây lát, “ban thưởng hai con ngựa Yên Chi trong chuồng của ta cho phủ Yến Quốc công đi.”

Fl Cá Bống Kho Tiêu trên facebook/ tiktok để ủng hộ nhà dịch nha.
Cảm ơn mọi người rất nhiều ạ.❤️❤️❤️

Đợt đi săn mùa đông đã cận kề, Nhị tiểu thư Đường gia gần đây luôn miệng muốn học cưỡi ngựa, chỉ còn thiếu một con tuấn mã vừa ý.

Hai con ngựa Yên Chi kia đều là ngựa non mới sinh năm ngoái, một con đỏ thẫm, một con đen nhánh, tiểu cô nương cưỡi lên nhất định vô cùng oai phong.
Tào Hòa lập tức vâng dạ lui đi. Vừa bước đến cửa, lại bị Thái tử điện hạ gọi giật lại.

“Thưởng một con thôi, con màu đỏ ấy.” Lý Mặc đổi ý.

Nàng chỉ có thể cưỡi một con, còn con kia nếu rơi vào tay kẻ khác thì sao? Một con là đủ rồi.

Tào Hòa lại đáp “vâng”.

Lần này hắn không vội rời đi sắp xếp, mà bước chầm chậm, cố ý lê từng bước một. Quả nhiên, lại bị Thái tử điện hạ gọi với theo.

“Lần trước  Đường Nhị tiểu thư  bị uất ức ở Thái tử phủ, tối nay có cung yến, bảo Thái hậu chiếu cố nàng.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện