Bữa yến tiệc trong cung tối nay, về lý thuyết là tiệc mừng sinh thần Thái tử. Nhưng Đường Tiểu Bạch nghĩ đến việc bản thân Thái tử còn đang nằm liệt giường trong phủ Thái tử, cảm thấy buổi tiệc này thật là vô vị.
Có điều, chuyện thú vị là — lại có người muốn đối phó nàng? Thanh thế phủ Yến Quốc công đúng là khiến người ta đỏ mắt ghen tỵ, ngay khi nàng vừa bước vào đã cảm nhận được không ít ánh nhìn đầy ganh ghét đố kỵ.
Nhưng vấn đề là, khi nãy lúc Đường Kiều Kiều còn chưa bị Trịnh Quý phi gọi đi, sao đám người này không dám hé răng?
“Nghe nói phu tử khai tâm của Đường nhị tiểu thư xuất thân Trương gia đất Tề Châu, quả là danh môn chính tông! Phủ Yến Quốc công cuối cùng cũng nhớ tới việc dạy dỗ con cháu học lễ nghĩa rồi!”
“ Trương gia ở Tề Châu nghe nói rất cao ngạo, đến cả hoàng tử công chúa còn chẳng chịu dạy, không biết phủ Yến Quốc công đã bỏ ra bao nhiêu của cải mới mời được một người…”
“Bao nhiêu cũng phải bỏ, sau này văn nhã lễ nghĩa của phủ Yến Quốc công đều trông cậy vào nhị tiểu thư rồi!”
“Đường nhị tiểu thư bây giờ chắc đã có thể mở miệng thành chương rồi nhỉ? Chi bằng nhân dịp này làm một bài thơ mừng sinh thần Thái tử đi?”
Đường Tiểu Bạch ngẩng mắt, nhìn thẳng về phía người vừa chính thức gọi tên nàng, ánh mắt sáng rực khiến đối phương vô thức rụt lại.
— Vị cô nương này, ngươi giỏi lắm!
Ban đầu Đường Tiểu Bạch còn đang băn khoăn, đám người này tuy buông lời bàn tán trước mặt nàng, nhưng chưa ai gọi đích danh, khiến nàng hơi khó phản bác.
Giọng nàng mềm nhẹ, nếu cố chen lời vào mà bị người ta lấn át thì rất mất mặt. Mà cũng không thể lên giọng quá lớn, dù sao đang ở trong cung.
Giờ có người chủ động gọi tên, thật là quá tốt rồi!
Đường Tiểu Bạch khẽ ho một tiếng, nghiêm nghị nói:
“Mở miệng thành chương là nói về văn chương, tuy thơ và văn thường đi cùng nhau, nhưng không thể lẫn lộn. Vị cô nương này, chẳng bằng ngươi học thêm vài chữ nữa rồi hãy đến thử ta?”
Thiếu nữ kia mặt đỏ bừng, nhất thời nghẹn lời.
Tiểu thư nhà Thượng thư bộ Hình – Vi tiểu thư ở bên cạnh che miệng cười khẽ:
“Nhị tiểu thư nhà họ Đường mới đọc sách nửa năm, mà cách nói chuyện đã thay đổi rồi, hay là thế này đi, bất kể thơ hay văn, nhị tiểu thư cứ để bọn ta mở mang tầm mắt đi?”
Đường Tiểu Bạch liếc thấy một thiếu nữ áo lam đang bước đến, liền nhíu mày nghiêm giọng:
“Nhan Đại tiểu thư nđọc sách mười mấy năm còn không khiến các người mở mắt, ta mới đọc có nửa năm mà các người đã thấy ta hơn Nhan đại tiểu thư, các người dám khinh thường nàng đến vậy sao?”
Thiếu nữ áo lam khựng lại.
“Đại,Nhan đại tiểu thư …” Có người đã nhìn thấy nàng ta, sắc mặt khẽ biến.
Là người có thể sánh ngang Đường Kiều Kiều, nữ phụ độc ác Nhan Tĩnh Tĩnh cũng có bối cảnh cực kỳ mạnh — tổ phụ nàng là Thái phó dạy đương kim Hoàng đế, phụ thân là Hộ bộ thượng thư, cũng là thượng quan của hai cữu cữu Cố gia.
Bản thân Nhan Tĩnh Tĩnh cũng không phải người dịu dàng dễ gần.
Vi Tiểu thư vội vàng giải thích: “Nhan tỷ tỷ, ta không có…”
“Hừ.” Nhan Tĩnh Tĩnh cười lạnh, chẳng buồn liếc nhìn kẻ khác, chỉ ngẩng cằm, cao ngạo lạnh lùng đánh giá Đường Tiểu Bạch một cái, định mở miệng —
“Phụng mệnh Thái hậu, tuyên triệu nhị tiểu thư phủ Yến Quốc công!”
…
Đây là lần thứ hai Đường Tiểu Bạch bước vào cung Chiêu Nhân nơi Thái hậu ở, căng thẳng hơn cả lần trước.
Lần trước được Thái hậu triệu kiến là từ ngay trước mặt Hoàng hậu và Hoàng đế, khi đó nàng như đang ở trong hiểm cảnh, lời triệu kiến của Thái hậu chẳng khác gì cọng rơm cứu mạng.
Nhưng lần này thì sao? Nàng đang đấu khẩu vui vẻ với đám cô nương kia, tự dưng Thái hậu lại gọi nàng, là vì chuyện gì?
Trong cung Chiêu Nhân vẫn yên tĩnh như lần trước, Đường Tiểu Bạch cung kính hành lễ xong thì cúi đầu đợi Thái hậu lên tiếng.
Thái hậu không mở miệng ngay, ánh mắt dừng trên người nàng một lúc rồi mới nói: “Ngẩng đầu lên.”
Đường Tiểu Bạch làm theo, nhanh chóng liếc nhìn Thái hậu một cái. Khuôn mặt gầy gò, thần sắc lạnh nhạt, có khí chất không giận mà uy.
Ánh mắt nhìn nàng không khác lần trước là mấy, chỉ là ngoài dò xét còn mang theo vài phần nghi hoặc.
“Ngày Tết Đoan Ngọ, ngươi ở phủ Thái tử bao lâu?”
Đường Tiểu Bạch thầm thở phào nhẹ nhõm. Thì ra là vì chuyện này.
Fl Cá Bống Kho Tiêu trên facebook/ tiktok để ủng hộ nhà dịch nha.
Cảm ơn mọi người rất nhiều ạ.❤️❤️❤️
Từng nghe nói trong lòng Thái hậu chỉ có vị hoàng tôn này , quả nhiên là thật.
“Hồi bẩm Thái hậu, chưa đến hai canh giờ.” Biết rõ lý do rồi, Đường Tiểu Bạch cũng bớt căng thẳng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
“Có gặp Thái tử không?”
“Không ạ.”
Thái hậu khựng lại. Không gặp? Vậy Thái tử vì sao lại chiếu cố nàng đến thế?
“Thái tử nói với Ai gia, hôm đó ở phủ Thái tử ngươi chịu chút ủy khuất, là ủy khuất gì?”
Ủy khuất? Cái gì mà ủy khuất?
Đường Tiểu Bạch nhất thời không nhớ ra. Nghĩ kỹ một hồi, nàng hơi nhướn mày đáp:
“Cũng không có gì, chỉ là Tấn vương điện hạ…”
Mấy cái ý đồ nhỏ mọn của Tấn vương, nàng không vạch trần cho thiên hạ biết mới là lạ!
…
Nửa canh giờ sau, Đường Tiểu Bạch được đưa trở lại yến tiệc trong cung.
Vừa vào cửa, nàng đã nghe thấy Tấn vương Lý Sơ đang nói:
“Đã là người hiểu biết sâu rộng, sao lại cư xử hung hăng như thế?” Giọng điệu nghiêm lạnh, như đang khiển trách ai đó.
Đường Tiểu Bạch nhìn vào trong, thấy ánh mắt cả đại điện đều đổ dồn lên người Lý Sơ.
Mà đối diện hắn, chính là hai tiểu mỹ nhân. Một là Nhan Tĩnh Tĩnh, người còn lại — là đại tiểu thư nhà nàng.
…
“Tỷ với Nhan Tĩnh Tĩnh cãi nhau à?” Sau khi tan yến rời cung, Đường Tiểu Bạch hỏi.
“Không có mà.” Đường Kiều Kiều lơ đễnh đáp, nhưng ánh mắt lại lảng đi.
Đường Tiểu Bạch nhìn theo ánh mắt nàng, vừa khéo thấy Tấn vương Lý Sơ bước ra từ cổng cung nguy nga, áo yến màu tím sẫm thêu giao long, dưới ánh đèn toát lên vẻ uy nghiêm dữ tợn, nhưng dáng người cao lớn tuấn tú của vị hoàng tử trẻ tuổi cùng dung mạo tuấn mỹ khiến khí thế đó dịu đi, chỉ còn lại vẻ cao quý lạnh lùng, mang theo một thứ mê lực cấm dục khiến người ta phải liếc nhìn lần nữa.
Ngay cả Đường Tiểu Bạch cũng nhịn không được mà nhìn thêm hai lần.
“Tấn Vương Điện hạ ——”
Sắc mặt Đường Tiểu Bạch khẽ biến đổi. Chỉ vì nhìn thêm hai lần, liền không kịp giữ được Đại tiểu thư, để nàng đi thẳng về phía Lý Sơ.
Đường Kiều Kiều uyển chuyển thi lễ với Lý Sơ: “Lần trước đa tạ Tấn vương điện hạ!”
Giọng nói trong trẻo như tiếng ngọc va chạm, lại thiếu đi mấy phần kiêu ngạo thường ngày, để lộ ra vẻ dịu dàng ngọt ngào của một thiếu nữ.
Lý Sơ cụp mắt nhìn thoáng qua búi tóc mây của nàng, giọng nói lãnh đạm: “Bản vương chẳng qua chỉ xét sự mà làm.”
Động tác đứng dậy của Đường Kiều Kiều khựng lại một thoáng, nói: “Hôm Trùng Dương điện hạ ra tay tương cứu, thần nữ vẫn chưa kịp đích thân cảm tạ.”
“Chỉ là chuyện nhỏ.” Giọng Lý Sơ vẫn lãnh đạm, nói xong thì chắp tay sau lưng, ánh mắt không nhìn mà đi thẳng qua bên cạnh nàng.
Thị tòng dắt ngựa đến, Lý Sơ đặt chân lên bàn đạp phóng người lên ngựa, tà áo tung bay, thân hình dứt khoát, tuấn lãng.
Đường Tiểu Bạch bĩu môi, tiến lên kéo Đại tiểu thư vẫn còn đang dõi mắt theo bóng người kia: “Đi thôi! Về nhà!”
Trên đường trở về, Đường Tiểu Bạch tranh thủ tìm hiểu chuyện vừa rồi. Cũng chỉ là cái tiết mục đấu khẩu thường thấy trong mấy truyện cổ đại.
Nàng đi khỏi không bao lâu, Đường Kiều Kiều quay lại, vừa khéo đụng phải kẻ thù không đội trời chung là Nhan Tĩnh Tĩnh, hai người liền lời qua tiếng lại.
Chỉ là chưa kịp nói được mấy câu thì Tấn vương Lý Sơ đã xuất hiện, sau đó, trước mặt bao người, quở trách Nhan Tĩnh Tĩnh.
“Hắn chẳng phải là …” Đường Tiểu Bạch mới thốt ba chữ, sau cùng lại nuốt lời định nói vào bụng.
Không thể nhấn mạnh việc Lý Sơ cư xử khác lạ được, dễ khiến thiếu nữ sinh lòng xao xuyến.
“Phụ thân và A huynh thắng trận, ngay cả Tấn vương cũng nhịn không được mà muốn kết thân với nhà chúng ta!” Đường Tiểu Bạch cười khẩy đầy khinh miệt.
Phu nhân Cố Thị nghe xong mỉm cười dịu dàng, xoa đầu nàng, nhẹ giọng nói: “Tiểu Bạch cũng hiểu chuyện rồi.”
Đường Kiều Kiều lại không nói gì.
Về tới phủ, vừa đến ngoài chính viện, hai tỷ muội đang định cáo lui thì phu nhân Cố Thị gọi giữ Đường Kiều Kiều lại: “Mẫu thân hơi mệt, Kiều Kiều đỡ ta vào,” rồi dặn Đường Tiểu Bạch, “Tiểu Bạch tự về đi, nghỉ sớm một chút, đừng ham chơi.”
Đường Tiểu Bạch đoán bà muốn nói chuyện về Lý Sơ với Đường Kiều Kiều, nên ngoan ngoãn gật đầu.
Đợi hai người khuất bóng, Đường Tiểu Bạch lại không quay về Minh Nguyệt Lâu, mà xoay người đi ngược hướng.
Một đường đi thẳng đến ngoài cửa nội viện, vừa ló đầu nhìn vào bóng cây ven đường liền thấy một bóng dáng gầy gò lặng lẽ bước ra ——
Có điều, chuyện thú vị là — lại có người muốn đối phó nàng? Thanh thế phủ Yến Quốc công đúng là khiến người ta đỏ mắt ghen tỵ, ngay khi nàng vừa bước vào đã cảm nhận được không ít ánh nhìn đầy ganh ghét đố kỵ.
Nhưng vấn đề là, khi nãy lúc Đường Kiều Kiều còn chưa bị Trịnh Quý phi gọi đi, sao đám người này không dám hé răng?
“Nghe nói phu tử khai tâm của Đường nhị tiểu thư xuất thân Trương gia đất Tề Châu, quả là danh môn chính tông! Phủ Yến Quốc công cuối cùng cũng nhớ tới việc dạy dỗ con cháu học lễ nghĩa rồi!”
“ Trương gia ở Tề Châu nghe nói rất cao ngạo, đến cả hoàng tử công chúa còn chẳng chịu dạy, không biết phủ Yến Quốc công đã bỏ ra bao nhiêu của cải mới mời được một người…”
“Bao nhiêu cũng phải bỏ, sau này văn nhã lễ nghĩa của phủ Yến Quốc công đều trông cậy vào nhị tiểu thư rồi!”
“Đường nhị tiểu thư bây giờ chắc đã có thể mở miệng thành chương rồi nhỉ? Chi bằng nhân dịp này làm một bài thơ mừng sinh thần Thái tử đi?”
Đường Tiểu Bạch ngẩng mắt, nhìn thẳng về phía người vừa chính thức gọi tên nàng, ánh mắt sáng rực khiến đối phương vô thức rụt lại.
— Vị cô nương này, ngươi giỏi lắm!
Ban đầu Đường Tiểu Bạch còn đang băn khoăn, đám người này tuy buông lời bàn tán trước mặt nàng, nhưng chưa ai gọi đích danh, khiến nàng hơi khó phản bác.
Giọng nàng mềm nhẹ, nếu cố chen lời vào mà bị người ta lấn át thì rất mất mặt. Mà cũng không thể lên giọng quá lớn, dù sao đang ở trong cung.
Giờ có người chủ động gọi tên, thật là quá tốt rồi!
Đường Tiểu Bạch khẽ ho một tiếng, nghiêm nghị nói:
“Mở miệng thành chương là nói về văn chương, tuy thơ và văn thường đi cùng nhau, nhưng không thể lẫn lộn. Vị cô nương này, chẳng bằng ngươi học thêm vài chữ nữa rồi hãy đến thử ta?”
Thiếu nữ kia mặt đỏ bừng, nhất thời nghẹn lời.
Tiểu thư nhà Thượng thư bộ Hình – Vi tiểu thư ở bên cạnh che miệng cười khẽ:
“Nhị tiểu thư nhà họ Đường mới đọc sách nửa năm, mà cách nói chuyện đã thay đổi rồi, hay là thế này đi, bất kể thơ hay văn, nhị tiểu thư cứ để bọn ta mở mang tầm mắt đi?”
Đường Tiểu Bạch liếc thấy một thiếu nữ áo lam đang bước đến, liền nhíu mày nghiêm giọng:
“Nhan Đại tiểu thư nđọc sách mười mấy năm còn không khiến các người mở mắt, ta mới đọc có nửa năm mà các người đã thấy ta hơn Nhan đại tiểu thư, các người dám khinh thường nàng đến vậy sao?”
Thiếu nữ áo lam khựng lại.
“Đại,Nhan đại tiểu thư …” Có người đã nhìn thấy nàng ta, sắc mặt khẽ biến.
Là người có thể sánh ngang Đường Kiều Kiều, nữ phụ độc ác Nhan Tĩnh Tĩnh cũng có bối cảnh cực kỳ mạnh — tổ phụ nàng là Thái phó dạy đương kim Hoàng đế, phụ thân là Hộ bộ thượng thư, cũng là thượng quan của hai cữu cữu Cố gia.
Bản thân Nhan Tĩnh Tĩnh cũng không phải người dịu dàng dễ gần.
Vi Tiểu thư vội vàng giải thích: “Nhan tỷ tỷ, ta không có…”
“Hừ.” Nhan Tĩnh Tĩnh cười lạnh, chẳng buồn liếc nhìn kẻ khác, chỉ ngẩng cằm, cao ngạo lạnh lùng đánh giá Đường Tiểu Bạch một cái, định mở miệng —
“Phụng mệnh Thái hậu, tuyên triệu nhị tiểu thư phủ Yến Quốc công!”
…
Đây là lần thứ hai Đường Tiểu Bạch bước vào cung Chiêu Nhân nơi Thái hậu ở, căng thẳng hơn cả lần trước.
Lần trước được Thái hậu triệu kiến là từ ngay trước mặt Hoàng hậu và Hoàng đế, khi đó nàng như đang ở trong hiểm cảnh, lời triệu kiến của Thái hậu chẳng khác gì cọng rơm cứu mạng.
Nhưng lần này thì sao? Nàng đang đấu khẩu vui vẻ với đám cô nương kia, tự dưng Thái hậu lại gọi nàng, là vì chuyện gì?
Trong cung Chiêu Nhân vẫn yên tĩnh như lần trước, Đường Tiểu Bạch cung kính hành lễ xong thì cúi đầu đợi Thái hậu lên tiếng.
Thái hậu không mở miệng ngay, ánh mắt dừng trên người nàng một lúc rồi mới nói: “Ngẩng đầu lên.”
Đường Tiểu Bạch làm theo, nhanh chóng liếc nhìn Thái hậu một cái. Khuôn mặt gầy gò, thần sắc lạnh nhạt, có khí chất không giận mà uy.
Ánh mắt nhìn nàng không khác lần trước là mấy, chỉ là ngoài dò xét còn mang theo vài phần nghi hoặc.
“Ngày Tết Đoan Ngọ, ngươi ở phủ Thái tử bao lâu?”
Đường Tiểu Bạch thầm thở phào nhẹ nhõm. Thì ra là vì chuyện này.
Fl Cá Bống Kho Tiêu trên facebook/ tiktok để ủng hộ nhà dịch nha.
Cảm ơn mọi người rất nhiều ạ.❤️❤️❤️
Từng nghe nói trong lòng Thái hậu chỉ có vị hoàng tôn này , quả nhiên là thật.
“Hồi bẩm Thái hậu, chưa đến hai canh giờ.” Biết rõ lý do rồi, Đường Tiểu Bạch cũng bớt căng thẳng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
“Có gặp Thái tử không?”
“Không ạ.”
Thái hậu khựng lại. Không gặp? Vậy Thái tử vì sao lại chiếu cố nàng đến thế?
“Thái tử nói với Ai gia, hôm đó ở phủ Thái tử ngươi chịu chút ủy khuất, là ủy khuất gì?”
Ủy khuất? Cái gì mà ủy khuất?
Đường Tiểu Bạch nhất thời không nhớ ra. Nghĩ kỹ một hồi, nàng hơi nhướn mày đáp:
“Cũng không có gì, chỉ là Tấn vương điện hạ…”
Mấy cái ý đồ nhỏ mọn của Tấn vương, nàng không vạch trần cho thiên hạ biết mới là lạ!
…
Nửa canh giờ sau, Đường Tiểu Bạch được đưa trở lại yến tiệc trong cung.
Vừa vào cửa, nàng đã nghe thấy Tấn vương Lý Sơ đang nói:
“Đã là người hiểu biết sâu rộng, sao lại cư xử hung hăng như thế?” Giọng điệu nghiêm lạnh, như đang khiển trách ai đó.
Đường Tiểu Bạch nhìn vào trong, thấy ánh mắt cả đại điện đều đổ dồn lên người Lý Sơ.
Mà đối diện hắn, chính là hai tiểu mỹ nhân. Một là Nhan Tĩnh Tĩnh, người còn lại — là đại tiểu thư nhà nàng.
…
“Tỷ với Nhan Tĩnh Tĩnh cãi nhau à?” Sau khi tan yến rời cung, Đường Tiểu Bạch hỏi.
“Không có mà.” Đường Kiều Kiều lơ đễnh đáp, nhưng ánh mắt lại lảng đi.
Đường Tiểu Bạch nhìn theo ánh mắt nàng, vừa khéo thấy Tấn vương Lý Sơ bước ra từ cổng cung nguy nga, áo yến màu tím sẫm thêu giao long, dưới ánh đèn toát lên vẻ uy nghiêm dữ tợn, nhưng dáng người cao lớn tuấn tú của vị hoàng tử trẻ tuổi cùng dung mạo tuấn mỹ khiến khí thế đó dịu đi, chỉ còn lại vẻ cao quý lạnh lùng, mang theo một thứ mê lực cấm dục khiến người ta phải liếc nhìn lần nữa.
Ngay cả Đường Tiểu Bạch cũng nhịn không được mà nhìn thêm hai lần.
“Tấn Vương Điện hạ ——”
Sắc mặt Đường Tiểu Bạch khẽ biến đổi. Chỉ vì nhìn thêm hai lần, liền không kịp giữ được Đại tiểu thư, để nàng đi thẳng về phía Lý Sơ.
Đường Kiều Kiều uyển chuyển thi lễ với Lý Sơ: “Lần trước đa tạ Tấn vương điện hạ!”
Giọng nói trong trẻo như tiếng ngọc va chạm, lại thiếu đi mấy phần kiêu ngạo thường ngày, để lộ ra vẻ dịu dàng ngọt ngào của một thiếu nữ.
Lý Sơ cụp mắt nhìn thoáng qua búi tóc mây của nàng, giọng nói lãnh đạm: “Bản vương chẳng qua chỉ xét sự mà làm.”
Động tác đứng dậy của Đường Kiều Kiều khựng lại một thoáng, nói: “Hôm Trùng Dương điện hạ ra tay tương cứu, thần nữ vẫn chưa kịp đích thân cảm tạ.”
“Chỉ là chuyện nhỏ.” Giọng Lý Sơ vẫn lãnh đạm, nói xong thì chắp tay sau lưng, ánh mắt không nhìn mà đi thẳng qua bên cạnh nàng.
Thị tòng dắt ngựa đến, Lý Sơ đặt chân lên bàn đạp phóng người lên ngựa, tà áo tung bay, thân hình dứt khoát, tuấn lãng.
Đường Tiểu Bạch bĩu môi, tiến lên kéo Đại tiểu thư vẫn còn đang dõi mắt theo bóng người kia: “Đi thôi! Về nhà!”
Trên đường trở về, Đường Tiểu Bạch tranh thủ tìm hiểu chuyện vừa rồi. Cũng chỉ là cái tiết mục đấu khẩu thường thấy trong mấy truyện cổ đại.
Nàng đi khỏi không bao lâu, Đường Kiều Kiều quay lại, vừa khéo đụng phải kẻ thù không đội trời chung là Nhan Tĩnh Tĩnh, hai người liền lời qua tiếng lại.
Chỉ là chưa kịp nói được mấy câu thì Tấn vương Lý Sơ đã xuất hiện, sau đó, trước mặt bao người, quở trách Nhan Tĩnh Tĩnh.
“Hắn chẳng phải là …” Đường Tiểu Bạch mới thốt ba chữ, sau cùng lại nuốt lời định nói vào bụng.
Không thể nhấn mạnh việc Lý Sơ cư xử khác lạ được, dễ khiến thiếu nữ sinh lòng xao xuyến.
“Phụ thân và A huynh thắng trận, ngay cả Tấn vương cũng nhịn không được mà muốn kết thân với nhà chúng ta!” Đường Tiểu Bạch cười khẩy đầy khinh miệt.
Phu nhân Cố Thị nghe xong mỉm cười dịu dàng, xoa đầu nàng, nhẹ giọng nói: “Tiểu Bạch cũng hiểu chuyện rồi.”
Đường Kiều Kiều lại không nói gì.
Về tới phủ, vừa đến ngoài chính viện, hai tỷ muội đang định cáo lui thì phu nhân Cố Thị gọi giữ Đường Kiều Kiều lại: “Mẫu thân hơi mệt, Kiều Kiều đỡ ta vào,” rồi dặn Đường Tiểu Bạch, “Tiểu Bạch tự về đi, nghỉ sớm một chút, đừng ham chơi.”
Đường Tiểu Bạch đoán bà muốn nói chuyện về Lý Sơ với Đường Kiều Kiều, nên ngoan ngoãn gật đầu.
Đợi hai người khuất bóng, Đường Tiểu Bạch lại không quay về Minh Nguyệt Lâu, mà xoay người đi ngược hướng.
Một đường đi thẳng đến ngoài cửa nội viện, vừa ló đầu nhìn vào bóng cây ven đường liền thấy một bóng dáng gầy gò lặng lẽ bước ra ——
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Truyện Hot Mới
Danh sách chương