Hôm ấy từ Cần Học Đường trở về phủ, Đường Tiểu Bạch rơi vào trạng thái trầm tư.

Sau bữa trưa, nàng không như thường lệ quay về Minh Nguyệt Lâu mà thẳng bước tới chỗ Chu Tuấn.

 
“Chiến sự ở Đình Châu có điều gì bất ổn sao?” Đường Tiểu Bạch mở lời liền hỏi thẳng vào vấn đề.

Chu Tuấn sững lại, thoáng kinh ngạc. Quả là quá mức thẳng thắn.

“Nhị tiểu thư sao lại hỏi như vậy?”

Đường Tiểu Bạch suy nghĩ một thoáng, rồi quyết định nói ra những điều mình thấy ở chỗ Trương tiên sinh: “Ta thấy trên bàn của Trương tiên sinh có một tờ thảo đồ, tựa hồ đang phân tích chiến cuộc ở Đình Châu.”

“Nhị tiểu thư… hiểu được bản đồ phân tích chiến sự ư?” Chu Tuấn không giấu nổi vẻ kinh ngạc.

Đường Tiểu Bạch gật đại: “Biết sơ sơ, biết sơ sơ, chủ yếu là nhờ đoán.” Chủ yếu là bởi bức vẽ ấy quá giống một phần bản đồ Trung Quốc, nàng vừa liên tưởng liền nghĩ đến Đình Châu.

Chu Tuấn  nhìn nàng một lát, rồi mới chậm rãi lắc đầu: “Chiến sự Đình Châu không có gì đáng ngại, Quốc công đã thu phục nơi ấy rồi.”

“Nhưng chiến sự vẫn chưa kết thúc? Cục diện Đình Châu vẫn chưa vững? Nếu không thì Trương tiên sinh cần gì phải phân tích chiến cuộc nơi đó?” Đường Tiểu Bạch truy hỏi.

Chỉ khi có điều bất ổn thì mới cần phải phân tích.

Trương tiên sinh đến cả hoàng tử công chúa cũng không dạy, lại cam tâm đến  Cố gia dạy đám tiểu đồng khai trí, đủ thấy là người không màng danh lợi.

Ngài ấy quan tâm chiến sự, hẳn cũng là vì lo cho đại cục, chứ chẳng vì lợi ích cá nhân.

Chu Tuấn gật đầu: “Đúng là chưa bắt được Khả Hãn người Đột Quyết, chưa thể nói là toàn thắng. Nhưng chỉ cần Quốc công vẫn còn trấn giữ ở Đình Châu, thì cục diện nơi ấy ắt sẽ ổn định. Việc bắt được Khả Hãn chỉ là sớm muộn mà thôi.”

 
Trong đầu Đường Tiểu Bạch chợt lóe lên một ý nghĩ: “Cho nên… bệ hạ mới muốn phụ thân ta hồi kinh?”

Trương tiên sinh hẳn là đang lo ngại cho chiến sự nơi biên cương nên mới thử phân tích.

Nếu Yến Quốc công vẫn còn trấn thủ ở Đình Châu, thì sẽ chẳng có gì đáng lo cả.
Trừ phi — Yến Quốc công không còn ở đó nữa —

Đình Châu đại thắng, tấu chương đệ trình, thế như chẻ tre, rõ ràng là phong thái công cao lấn chủ, coi thường quân thượng. Nếu đổi lại là nàng làm hoàng đế, cũng chẳng muốn để Yến Quốc công tiếp tục lớn mạnh.

Dù có phải đổi tướng giữa trận tiền, cũng quyết không cho phép Yến Quốc Công lập thêm chiến công nữa.

“Bệ hạ sẽ tìm cớ để phụ thân ta hồi kinh, đúng không?”

Chu Tuấn ngạc nhiên bật cười, đang định mở miệng thì—

“Tiên sinh, Cố Ngũ lang cầu kiến!”

Đường Tiểu Bạch sửng sốt. Cố Hồi? Hắn đến làm gì? Cố Hồi bước vào thấy Đường Tiểu Bạch cũng có vẻ bất ngờ, hành lễ xong liền không biết có nên mở lời hay không.

Đường Tiểu Bạch linh quang chợt loé: “Là chuyện của phụ thân ta đúng không?”

Cố Hồi do dự một chút, gật đầu: “Thái tử sắp tới sinh thần, bệ hạ có ý tổ chức đại lễ cầu phúc cho điện hạ, Trương tiên sinh đã tính toán với gia phụ, nói bệ hạ e rằng sẽ hạ chỉ triệu cữu phụ hồi kinh hiến phù.”

Hiến phù quả là đại lễ. Nhưng có liên quan gì đến việc cầu thân thể khỏe mạnh cho Thái tử chứ?

“Vẫn xin tiên sinh viết thư, nói Đình Châu chưa yên, cữu phụ chưa tiện hồi kinh.”

Đường Tiểu Bạch chau mày. Lý do Đình Châu chưa yên, liệu có chặn nổi không?


“Đình Châu chưa yên, người ta cũng có thể phái người khác thay phụ thân ta thôi!”

Trương Ẩn đoán không sai. Ngày hai mươi tháng Chín, chiếu thư triệu phụ tử Yến Quốc công hồi kinh hiến phù đã được ban xuống.

Theo một nguồn tin không thể tiết lộ, chiếu thư còn bổ nhiệm một vị Thứ sử Đình Châu mới tới tiếp quản vùng đất vừa mới thu phục.

“Không biết có thể để ca ca thay mặt phụ thân hồi kinh không, nghe thôi đã thấy bực,” Đường Tiểu Bạch càng nghĩ càng bực, không nhịn được lẩm bẩm: “Sao mà sinh thần Thái tử lại không đúng lúc đến vậy chứ!”

Nét bút của Lý Mặc run lên. Một nét sai, cả bản hỏng.

Lý Mặc lật bỏ tờ giấy vừa hỏng, tiện tay vo lại thành một cục, hơi dừng lại, rồi thấp giọng nói: “Trước đó Yến Quốc công nghe tin trưởng nữ bị tập kích, trong lúc hoảng loạn có thể bị thương không nhẹ,  tiểu tướng quân là con, nên ở bên phụng dưỡng không rời.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Đôi mắt Đường Tiểu Bạch sáng rực lên, nhưng rồi nghi hoặc: “Như vậy được không? Lỡ bệ hạ nhân cơ hội cho phụ thân ta về dưỡng thương thì sao?”

“Có những vết thương không tiện đi đường dài.”

Tiểu Bạch nghe xong, ánh mắt loé sáng: “Vậy thì… trọng thương luôn đi!”

Trong lòng Lý Mặc khẽ động: “Chủ tướng trọng thương, quân địch sẽ nhân cơ tấn công…”

Tiểu cô nương liền bật dậy: “Ta đi tìm Chu tiên sinh!”

“Nhị tiểu thư—”

Đường Tiểu Bạch như chim sẻ tung cánh, bay vèo trở lại trước mặt hắn.

Lý Mặc siết c.h.ặ.t t.a.y đang định vỗ đầu nàng, nhẹ giọng dặn: “Đừng nói là ta bảo.”

Dù Tiểu Bạch lộ vẻ ngờ vực, vẫn ngoan ngoãn gật đầu. Tim Lý Mặc chợt ấm lên, cuối cùng vẫn không nhịn được mà xoa nhẹ lên đầu nàng…


Đại doanh Đình Châu.

Đường Tử Khiêm phủi sạch tuyết đọng trên áo, vừa định vào trướng trung quân thì nghe thấy bên trong vang lên tiếng cười sảng khoái.

“Phụ thân, chuyện gì khiến người vui thế?” Đường Tử Khiêm vén rèm bước vào, cười hỏi.

Đường Thế Cung đặt bức thư trong tay lên bàn: “Ngươi xem này, Tiểu Bạch cũng biết góp kế cho chúng ta rồi!”

Đường Tử Khiêm vội bước nhanh tới nhặt thư lên đọc.

Thư là Chu Tuấn viết, thúc giục ngựa nhanh chóng gửi đến trước khi chiếu thư của ngự sử tới, trong đó nêu rõ cách đối phó với chiếu triệu, đặc biệt còn đề thêm một câu: nhị tiểu thư hiến kế.

Đường Tử Khiêm đọc xong cũng cười ha ha: “Tiểu Bạch cũng biết hiến kế rồi! Lại còn trùng ý với phụ thân! Giỏi! Giỏi lắm!”

Lời thì nói thế, trong lòng cũng không thực sự để tâm, đoán rằng chắc là muội muội lỡ lời nói gì đó, Chu Tuấn thuận tay thêm vào câu đùa vui thế thôi.

Dù sao muội muội hắn cũng mới chín tuổi… chín tuổi thì có thể lớn đến đâu chứ?

Đường Tử Khiêm hồi tưởng dung mạo của muội muội, nhưng trong đầu chỉ là một mảng mơ hồ, không khỏi cảm khái: “Phụ thân, con sắp quên mất dáng vẻ của Tiểu Bạch rồi, khi nào chúng ta mới được về thăm nhà? Không biết thân thể mẫu thân thế nào rồi? Đám ức h.i.ế.p Kiều Kiều, con cũng phải trở về tính sổ…”

Ánh mắt Đường Thế Cung cũng hơi m.ô.n.g lung, đoạn mỉm cười nói: “Đợi đánh hạ được Ưng Sa Xuyên, con về trước đi, người ở  trong phủ ta, cũng nên tiễn đi rồi—”


Tin Yến Quốc công trọng thương truyền về kinh thành, Yến Quốc phu nhân thân thể vốn suy nhược lập tức hôn mê bất tỉnh.

Sau đó, Yến Quốc công phủ đóng cửa tạ khách, tuyên bố sẽ chép tám mươi mốt quyển kinh thư cầu phúc trước Phật tổ cho Yến Quốc công.

Vì thế, Đường Tiểu Bạch đành bị buộc phải nghỉ học, ngồi nhà chép kinh. Nàng không  chép một mình, còn kéo cả Lý Mục cùng chép.

“Ba ngày phải chép xong tám mươi mốt quyển! Sao mà người ta lại thích chép kinh như thế không biết…” Đường Tiểu Bạch vừa chép vừa càu nhàu.

Nghe nói phải làm ra dáng vẻ mẫu tử họ thức khuya dậy sớm, dốc sức chép kinh vì phụ thân, nàng đành kéo thêm người giúp sức.

Lơ đãng ngẩng đầu, chợt thấy tiểu tổ tông kia còn do dự chưa hạ bút. “Sao thế?”

“Ta chép… có thích hợp không?” Lý Mặc cảm thấy khó mà xuống tay được.

Lần trước chép kinh thay, là vì bản thân mình, còn lần này là vì Đường Thế Cung—
Dẫu sao hắn cũng là Đông cung Thái tử, chép kinh cầu phúc cho một thần tử… có ổn không?

“Có gì mà không hợp?” Đường Tiểu Bạch không cho là đúng, “Tám mươi mốt quyển đấy! Mẫu thân ta còn sai cả người hầu chép giúp—” đột nhiên bừng tỉnh, “Chẳng lẽ ngươi thấy quá nhiều? Hay là ta bảo A Nguyên tới giúp—”
Fl Cá Bống Kho Tiêu trên facebook/ tiktok để ủng hộ nhà dịch nha.
Cảm ơn mọi người rất nhiều ạ.❤️❤️❤️
“Nhị tiểu thư, A Nguyên cầu kiến!”

Thật đúng là nhắc Tào Tháo, Tào Tháo đến ngay. A Nguyên không đến tay không, trong tay ôm cả một chồng giấy, chữ viết chi chít kín cả trang.

Lý Mặc cau mày liếc nhìn, cảm thấy hình như còn nắn nót hơn cả lúc bình thường hắn luyện chữ.

“Đây là kinh thư ta chép tối qua… ta… ta cũng muốn cầu phúc cho Quốc công…”

Hắn dâng cả bản thảo trong lòng lên, ánh mắt nhìn Đường tiểu thư mang theo vài phần lo lắng, như thể sợ nàng giận dỗi từ chối.

Chân mày Lý Mặc càng nhíu chặt hơn. Tiểu tử này, tranh sủng cũng khéo thật!
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện