Khi tin tức truyền tới, Đường Tiểu Bạch đang nghỉ bệnh ở nhà, cuộn người bên cạnh Đường Kiều Kiều xem nàng xử lý việc trong phủ.
Nghe xong liền nhảy dựng lên: “Hắn định làm gì hả?!”
Đường Kiều Kiều cũng sững người vì tin này, nghe vậy liền hỏi ngược lại: “Theo muội thì hắn định làm gì?”
Sáng nay, Tấn Vương Lý Sơ bất ngờ gặp phủ Doãn ở ngoài cửa cung, tiện miệng nhắc đến án Lạc Du nguyên, đồng thời nói rằng khi hắn cứu được Đường Kiều Kiều, thì khoảng thời gian từ lúc nàng bị bắt đi đến khi được thả ra khỏi bao bố chưa đến nửa canh giờ.
Lời này vừa truyền ra, mọi lời đồn đại liền tự sụp đổ.
Ngay cả Đường Kiều Kiều cũng thấy kỳ lạ — Tấn Vương xưa nay nổi tiếng lãnh đạm, chẳng có mấy giao tình với phủ Yến Quốc Công.
Nếu nói chuyện cứu nàng ở Lạc Du nguyên chỉ là trùng hợp, vậy lần này lại chủ động mở miệng chứng minh nàng trong sạch...
“Chắc chắn là muốn quyến rũ tỷ rồi!” Đường Tiểu Bạch nói chắc như đinh đóng cột.
Hừ! Nếu không phải nàng đã đọc hết cả quyển sách, suýt chút nữa đã cảm động thật rồi!
“Muội... nói bậy cái gì đó!” Đường Kiều Kiều nghe mà đỏ bừng mặt.
Đường Tiểu Bạch nhìn khuôn mặt ửng đỏ của đại tiểu thư, chau mày, nghiêm túc nói: “Hắn là trưởng tử của Hoàng đế, muốn lợi dụng tỷ để kéo phủ Yến Quốc Công về phe mình thôi, tỷ đừng nghĩ ngợi gì hết!” Có nàng ở đây, làm sao để Lý Sơ tăng được hảo cảm với đại tiểu thư chứ? Kết quả là đại tiểu thư thẹn quá hóa giận, nhào tới muốn bóp cổ nàng.
Đường Tiểu Bạch gạt tay nàng ra, nghiêm giọng nói tiếp: “Tỷ thử nghĩ xem, bây giờ người có ác ý lớn nhất với tỷ là ai? Là Triệu Cảnh! Chuyện Trùng Dương hôm ấy, ai đáng nghi nhất? Vẫn là Triệu Cảnh! Mà giờ hắn lại đang dưới trướng Tấn Vương! Không chừng là bọn họ thông đồng với nhau!”
Từ sau khi Bình Dương công chúa xác nhận sẽ xuất gia đến nay, Triệu Cảnh đã bị giáng chức ba lần, từ phủ Thái tử chuyển sang phủ Tấn Vương, tức là bị Tấn Vương tiếp nhận.
Nhưng Đường Kiều Kiều không đồng tình: “Triệu Cảnh chuyển đến phủ Tấn Vương là do thánh chỉ của Hoàng thượng, hắn trước đây còn ở phủ Thái tử mà! Chẳng lẽ lần ngựa kinh hãi trước kia cũng liên quan đến Thái tử sao?”
“Thái tử có đúng lúc xuất hiện cứu người như vậy đâu...” Đường Tiểu Bạch bĩu môi, “Nếu tỷ không tin thì cứ cho người theo dõi sát Triệu Cảnh!”
Đường Kiều Kiều “hừ” một tiếng: “Triệu Cảnh tất nhiên là phải để mắt tới, nhưng bây giờ trọng điểm là tên ăn mày kia —”
“Ăn mày? Ăn mày nào cơ!” Đồng tử của Đường Tiểu Bạch thoáng co rút.
...
“Nhất thời chưa nên gặp Giả Tam Nhi, cẩn thận bị dẫn rắn ra khỏi hang!” — Triệu Cảnh nói.
“Vâng! Vậy... tên nô bộc phủ Yến Quốc Công kia vẫn phải theo dõi chứ?”
“Tiếp tục theo dõi! Một chút gió thổi cỏ lay cũng không được bỏ qua!”
Năm nay vào tháng Chạp, phụ tử Yến Quốc Công lại sắp lập công nữa. Với tính cách của Đường Thế Cung, đến lúc ấy nhất định sẽ lấy công đè người, yêu cầu Hoàng thượng xử trí hắn.
Đã đắc tội rồi thì chi bằng ra tay trước. Đợi đến khi phụ tử Yến Quốc Công hồi kinh, đứa trẻ Tần gia đang ẩn thân trong phủ Yến Quốc Công sẽ trở thành vũ khí chí mạng—
...
Trên đường ra chuồng ngựa tiền viện, Lý Mặc và A Nguyên vô tình gặp Vương quản sự của Tây viện dẫn theo một đám tiểu nô mới vào phủ.
“Đám này là người mới đến đấy.” Vương Quản sự cười tươi giới thiệu.
Lý Mặc quét mắt một lượt. Trong số này, có một người là hắn chọn làm thế thân.
Fl Cá Bống Kho Tiêu trên facebook/ tiktok để ủng hộ nhà dịch nha.
Cảm ơn mọi người rất nhiều ạ.❤️❤️❤️
Xem qua xong, hắn gật đầu với Vương quản sự , rồi cùng A Nguyên tiếp tục đi về tiền viện luyện đánh xe.
Nhưng đi chưa bao xa, một tiểu nha đầu từ Minh Nguyệt lâu đã chạy đến gọi hắn: “Nhị tiểu thư gọi A Tiêu ca ca đến ngay!”
...
Vào Minh Nguyệt lâu cúi đầu hành lễ, vừa ngẩng đầu lên, hắn liền thấy sắc mặt của tiểu cô nương không được tốt, nhìn hắn chằm chằm, hồi lâu không nói lời nào.
“Nhị tiểu thư gặp chuyện khó khăn sao?” — Lý Mặc chủ động hỏi.
“Ừm... ta muốn đưa ngươi đi học võ.” Tiểu Cô nương nói.
Lý Mặc chợt có dự cảm chẳng lành: “Đi đâu học võ?”
“Nghe nói trấn Châu có một cao thủ tuyệt thế—”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
“Nhị tiểu thư nghe ai nói vậy?” Lý Mặc cau mày ngắt lời.
Tiểu Cô nương chớp mắt vô tội: “Quên rồi,” nghĩ nghĩ, lại bổ sung,
“Giống như ngươi cũng quên học cái cách đánh ngất người ở đâu ấy.”
Lý Mặc nghẹn lời một lúc, rồi nói: “Ta nghe nói ở Thục Trung cũng có cao thủ tuyệt thế.”
Cô nương nhỏ hớn hở gật đầu: “Thục Trung cũng được!”
“Vậy nên... nhị tiểu thư chỉ là muốn ta rời khỏi kinh thành?”
Đường Tiểu Bạch thoáng khựng lại. Cái đồ tiểu quỷ này!
Nếu không phải tại cái kiểu tóc mà Đào Tử chải cho quá đẹp, nàng giờ phút này đã muốn giật tung tóc mình cho hả dạ.
Từ khi nghe Đường Kiều Kiều nhắc đến “ăn mày,” cả người nàng cứ bứt rứt không yên. Nội dung trong nguyên tác và cơn ác mộng đêm Trùng Dương nhất thời tràn về.
Tuy chưa chắc tên ăn mày kia là người đó, nhưng tại sao lại cứ phải để Đường Kiều Kiều dính dáng đến hắn?
Không lẽ có người cũng biết trước tình tiết truyện như nàng?
Lại nghĩ đến sự thay đổi đột ngột trong thái độ của Triệu Cảnh, và cái vẻ như đang bước vào “hành trình truy thê nơi địa ngục,” Đường Tiểu Bạch càng thêm nghi ngờ — Triệu Cảnh đã trọng sinh rồi!
Vậy thì có vấn đề lớn rồi —
Nếu Triệu Cảnh thực sự trọng sinh, nếu thời điểm trọng sinh đủ sớm, chẳng phải hắn sẽ biết thân phận thật của tiểu tổ tông?
Hiện tại, quan hệ giữa hắn và nhà bọn họ có thể dùng bốn chữ để hình dung: nước lửa không dung.
Nếu hắn biết thân phận của A Tiêu, thì còn ra thể thống gì nữa?
Vì sự an toàn, Tần Thiên không thể ở lại phủ Yến Quốc Công thêm được!
“Ta chỉ là muốn ngươi đi bái sư học nghệ!” — lý do vẫn phải đường hoàng chính chính, “Với thân thế của ngươi, học võ còn có ích hơn học văn. Sau này thành tài rồi, có thể theo phụ thân ta ra chiến trường, lập công g.i.ế.c giặc, bảo vệ giang sơn, vang danh thiên hạ!” Nói đến đây, Đường Tiểu Bạch còn tự mình xúc động.
Nhưng tiểu tổ tông vẫn bình thản như cũ: “Giết giặc không chỉ ở cái dũng của kẻ võ phu, học võ sao bằng đọc binh thư.”
Đường Tiểu Bạch suy nghĩ một lát, có lẽ là vẽ bánh quá to, liền đổi lời nói: “Ngươi thấy dạo này ta toàn bị người khác bắt nạt, nếu ngươi võ giỏi, có thể bảo vệ cho ta mà!”
Cậu thiếu niên ánh mắt khẽ lay động.
Ngay khi Đường Tiểu Bạch nghĩ mình sắp thuyết phục được hắn, Lý Mặc bỗng nói:
“Hay là mời một võ sư, ta và A Nguyên cùng luyện võ.”
Đường Tiểu Bạch im lặng một lát, mặt lạnh nói: “Không cần nói nữa, cứ nghe theo sắp xếp của ta!” Nàng sớm nên thể hiện uy quyền của chủ nhân rồi!
Tiểu tổ tông chăm chú nhìn nàng một lúc, bỗng cười, đôi mày đẹp cong cong, nét mặt vừa ngoan vừa mềm mại.
Đường Tiểu Bạch lấy tay che mắt không nhìn.
“Tiểu thư …”
Đường Tiểu Bạch không nhịn được thở dài: “ Ngươi có thể bớt hỏi vài câu không?”
Lý Mặc nghĩ một lúc, hỏi: “Có phải liên quan đến Triệu Cảnh không?”
Tiểu cô nương mở to mắt, lộ vẻ ngạc nhiên “Sao ngươi biết thế?”, Lý Mặc lặng lẽ nuốt lại một suy đoán khác, tiếp tục hỏi: “Tiểu thư có nghĩ Triệu Cảnh sẽ gây chuyện với ta sao?” Tiểu cô nương sẽ không hại hắn, nếu muốn hắn đi, chắc chắn là vì tốt cho hắn.
Đường Tiểu Bạch thấy A Tiêu đoán cũng đúng gần hết, đành chịu thua luôn:
“Trước đây Bình Dương Công Chúa từng nói rất thích ngươi, ta sợ rằng Triệu Cảnh sẽ trút giận lên đầu ngươi.”
Lý Mặc không tiếp tục dò hỏi lý do có phần khiên cưỡng ấy, chỉ nói: “Chẳng đến nỗi vậy—”
Triệu Cảnh có ý xấu, nên là Triệu Cảnh biến mất chứ không phải hắn.
Nghe xong liền nhảy dựng lên: “Hắn định làm gì hả?!”
Đường Kiều Kiều cũng sững người vì tin này, nghe vậy liền hỏi ngược lại: “Theo muội thì hắn định làm gì?”
Sáng nay, Tấn Vương Lý Sơ bất ngờ gặp phủ Doãn ở ngoài cửa cung, tiện miệng nhắc đến án Lạc Du nguyên, đồng thời nói rằng khi hắn cứu được Đường Kiều Kiều, thì khoảng thời gian từ lúc nàng bị bắt đi đến khi được thả ra khỏi bao bố chưa đến nửa canh giờ.
Lời này vừa truyền ra, mọi lời đồn đại liền tự sụp đổ.
Ngay cả Đường Kiều Kiều cũng thấy kỳ lạ — Tấn Vương xưa nay nổi tiếng lãnh đạm, chẳng có mấy giao tình với phủ Yến Quốc Công.
Nếu nói chuyện cứu nàng ở Lạc Du nguyên chỉ là trùng hợp, vậy lần này lại chủ động mở miệng chứng minh nàng trong sạch...
“Chắc chắn là muốn quyến rũ tỷ rồi!” Đường Tiểu Bạch nói chắc như đinh đóng cột.
Hừ! Nếu không phải nàng đã đọc hết cả quyển sách, suýt chút nữa đã cảm động thật rồi!
“Muội... nói bậy cái gì đó!” Đường Kiều Kiều nghe mà đỏ bừng mặt.
Đường Tiểu Bạch nhìn khuôn mặt ửng đỏ của đại tiểu thư, chau mày, nghiêm túc nói: “Hắn là trưởng tử của Hoàng đế, muốn lợi dụng tỷ để kéo phủ Yến Quốc Công về phe mình thôi, tỷ đừng nghĩ ngợi gì hết!” Có nàng ở đây, làm sao để Lý Sơ tăng được hảo cảm với đại tiểu thư chứ? Kết quả là đại tiểu thư thẹn quá hóa giận, nhào tới muốn bóp cổ nàng.
Đường Tiểu Bạch gạt tay nàng ra, nghiêm giọng nói tiếp: “Tỷ thử nghĩ xem, bây giờ người có ác ý lớn nhất với tỷ là ai? Là Triệu Cảnh! Chuyện Trùng Dương hôm ấy, ai đáng nghi nhất? Vẫn là Triệu Cảnh! Mà giờ hắn lại đang dưới trướng Tấn Vương! Không chừng là bọn họ thông đồng với nhau!”
Từ sau khi Bình Dương công chúa xác nhận sẽ xuất gia đến nay, Triệu Cảnh đã bị giáng chức ba lần, từ phủ Thái tử chuyển sang phủ Tấn Vương, tức là bị Tấn Vương tiếp nhận.
Nhưng Đường Kiều Kiều không đồng tình: “Triệu Cảnh chuyển đến phủ Tấn Vương là do thánh chỉ của Hoàng thượng, hắn trước đây còn ở phủ Thái tử mà! Chẳng lẽ lần ngựa kinh hãi trước kia cũng liên quan đến Thái tử sao?”
“Thái tử có đúng lúc xuất hiện cứu người như vậy đâu...” Đường Tiểu Bạch bĩu môi, “Nếu tỷ không tin thì cứ cho người theo dõi sát Triệu Cảnh!”
Đường Kiều Kiều “hừ” một tiếng: “Triệu Cảnh tất nhiên là phải để mắt tới, nhưng bây giờ trọng điểm là tên ăn mày kia —”
“Ăn mày? Ăn mày nào cơ!” Đồng tử của Đường Tiểu Bạch thoáng co rút.
...
“Nhất thời chưa nên gặp Giả Tam Nhi, cẩn thận bị dẫn rắn ra khỏi hang!” — Triệu Cảnh nói.
“Vâng! Vậy... tên nô bộc phủ Yến Quốc Công kia vẫn phải theo dõi chứ?”
“Tiếp tục theo dõi! Một chút gió thổi cỏ lay cũng không được bỏ qua!”
Năm nay vào tháng Chạp, phụ tử Yến Quốc Công lại sắp lập công nữa. Với tính cách của Đường Thế Cung, đến lúc ấy nhất định sẽ lấy công đè người, yêu cầu Hoàng thượng xử trí hắn.
Đã đắc tội rồi thì chi bằng ra tay trước. Đợi đến khi phụ tử Yến Quốc Công hồi kinh, đứa trẻ Tần gia đang ẩn thân trong phủ Yến Quốc Công sẽ trở thành vũ khí chí mạng—
...
Trên đường ra chuồng ngựa tiền viện, Lý Mặc và A Nguyên vô tình gặp Vương quản sự của Tây viện dẫn theo một đám tiểu nô mới vào phủ.
“Đám này là người mới đến đấy.” Vương Quản sự cười tươi giới thiệu.
Lý Mặc quét mắt một lượt. Trong số này, có một người là hắn chọn làm thế thân.
Fl Cá Bống Kho Tiêu trên facebook/ tiktok để ủng hộ nhà dịch nha.
Cảm ơn mọi người rất nhiều ạ.❤️❤️❤️
Xem qua xong, hắn gật đầu với Vương quản sự , rồi cùng A Nguyên tiếp tục đi về tiền viện luyện đánh xe.
Nhưng đi chưa bao xa, một tiểu nha đầu từ Minh Nguyệt lâu đã chạy đến gọi hắn: “Nhị tiểu thư gọi A Tiêu ca ca đến ngay!”
...
Vào Minh Nguyệt lâu cúi đầu hành lễ, vừa ngẩng đầu lên, hắn liền thấy sắc mặt của tiểu cô nương không được tốt, nhìn hắn chằm chằm, hồi lâu không nói lời nào.
“Nhị tiểu thư gặp chuyện khó khăn sao?” — Lý Mặc chủ động hỏi.
“Ừm... ta muốn đưa ngươi đi học võ.” Tiểu Cô nương nói.
Lý Mặc chợt có dự cảm chẳng lành: “Đi đâu học võ?”
“Nghe nói trấn Châu có một cao thủ tuyệt thế—”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
“Nhị tiểu thư nghe ai nói vậy?” Lý Mặc cau mày ngắt lời.
Tiểu Cô nương chớp mắt vô tội: “Quên rồi,” nghĩ nghĩ, lại bổ sung,
“Giống như ngươi cũng quên học cái cách đánh ngất người ở đâu ấy.”
Lý Mặc nghẹn lời một lúc, rồi nói: “Ta nghe nói ở Thục Trung cũng có cao thủ tuyệt thế.”
Cô nương nhỏ hớn hở gật đầu: “Thục Trung cũng được!”
“Vậy nên... nhị tiểu thư chỉ là muốn ta rời khỏi kinh thành?”
Đường Tiểu Bạch thoáng khựng lại. Cái đồ tiểu quỷ này!
Nếu không phải tại cái kiểu tóc mà Đào Tử chải cho quá đẹp, nàng giờ phút này đã muốn giật tung tóc mình cho hả dạ.
Từ khi nghe Đường Kiều Kiều nhắc đến “ăn mày,” cả người nàng cứ bứt rứt không yên. Nội dung trong nguyên tác và cơn ác mộng đêm Trùng Dương nhất thời tràn về.
Tuy chưa chắc tên ăn mày kia là người đó, nhưng tại sao lại cứ phải để Đường Kiều Kiều dính dáng đến hắn?
Không lẽ có người cũng biết trước tình tiết truyện như nàng?
Lại nghĩ đến sự thay đổi đột ngột trong thái độ của Triệu Cảnh, và cái vẻ như đang bước vào “hành trình truy thê nơi địa ngục,” Đường Tiểu Bạch càng thêm nghi ngờ — Triệu Cảnh đã trọng sinh rồi!
Vậy thì có vấn đề lớn rồi —
Nếu Triệu Cảnh thực sự trọng sinh, nếu thời điểm trọng sinh đủ sớm, chẳng phải hắn sẽ biết thân phận thật của tiểu tổ tông?
Hiện tại, quan hệ giữa hắn và nhà bọn họ có thể dùng bốn chữ để hình dung: nước lửa không dung.
Nếu hắn biết thân phận của A Tiêu, thì còn ra thể thống gì nữa?
Vì sự an toàn, Tần Thiên không thể ở lại phủ Yến Quốc Công thêm được!
“Ta chỉ là muốn ngươi đi bái sư học nghệ!” — lý do vẫn phải đường hoàng chính chính, “Với thân thế của ngươi, học võ còn có ích hơn học văn. Sau này thành tài rồi, có thể theo phụ thân ta ra chiến trường, lập công g.i.ế.c giặc, bảo vệ giang sơn, vang danh thiên hạ!” Nói đến đây, Đường Tiểu Bạch còn tự mình xúc động.
Nhưng tiểu tổ tông vẫn bình thản như cũ: “Giết giặc không chỉ ở cái dũng của kẻ võ phu, học võ sao bằng đọc binh thư.”
Đường Tiểu Bạch suy nghĩ một lát, có lẽ là vẽ bánh quá to, liền đổi lời nói: “Ngươi thấy dạo này ta toàn bị người khác bắt nạt, nếu ngươi võ giỏi, có thể bảo vệ cho ta mà!”
Cậu thiếu niên ánh mắt khẽ lay động.
Ngay khi Đường Tiểu Bạch nghĩ mình sắp thuyết phục được hắn, Lý Mặc bỗng nói:
“Hay là mời một võ sư, ta và A Nguyên cùng luyện võ.”
Đường Tiểu Bạch im lặng một lát, mặt lạnh nói: “Không cần nói nữa, cứ nghe theo sắp xếp của ta!” Nàng sớm nên thể hiện uy quyền của chủ nhân rồi!
Tiểu tổ tông chăm chú nhìn nàng một lúc, bỗng cười, đôi mày đẹp cong cong, nét mặt vừa ngoan vừa mềm mại.
Đường Tiểu Bạch lấy tay che mắt không nhìn.
“Tiểu thư …”
Đường Tiểu Bạch không nhịn được thở dài: “ Ngươi có thể bớt hỏi vài câu không?”
Lý Mặc nghĩ một lúc, hỏi: “Có phải liên quan đến Triệu Cảnh không?”
Tiểu cô nương mở to mắt, lộ vẻ ngạc nhiên “Sao ngươi biết thế?”, Lý Mặc lặng lẽ nuốt lại một suy đoán khác, tiếp tục hỏi: “Tiểu thư có nghĩ Triệu Cảnh sẽ gây chuyện với ta sao?” Tiểu cô nương sẽ không hại hắn, nếu muốn hắn đi, chắc chắn là vì tốt cho hắn.
Đường Tiểu Bạch thấy A Tiêu đoán cũng đúng gần hết, đành chịu thua luôn:
“Trước đây Bình Dương Công Chúa từng nói rất thích ngươi, ta sợ rằng Triệu Cảnh sẽ trút giận lên đầu ngươi.”
Lý Mặc không tiếp tục dò hỏi lý do có phần khiên cưỡng ấy, chỉ nói: “Chẳng đến nỗi vậy—”
Triệu Cảnh có ý xấu, nên là Triệu Cảnh biến mất chứ không phải hắn.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Truyện Hot Mới
Danh sách chương