“Lần này, phải định cho Triệu Cảnh tội chết.”
Đặng Liêu sững người: “Tội gì cơ ạ?”
“Lừa vua.” Vị thái tử thiếu niên lạnh lùng nói ra lời này, sát ý nổi lên trong ánh mắt.
Đặng Liêu cả kinh: “Điện hạ định dùng cô nương giang nam đó làm lí do? Nhưng hiện giờ nàng ta không rõ tung tích—”
“Không rõ tung tích thì để nàng ta đừng xuất hiện nữa,” hắn khựng lại một chút, “Triệu Cảnh vì muốn bám lấy công chúa mà giấu nhẹm hôn ước, thậm chí g.i.ế.c người diệt khẩu—”
“Giết người diệt khẩu?!”
Trong căn phòng nhỏ, bỗng trở nên lạnh lẽo đến nghẹt thở. Thái tử lặng lẽ nhìn hắn, ánh mắt u trầm tối tăm.
Đặng Liêu lấy lại hơi thở, cúi người nói: “Điện hạ diệu kế!”
Người vốn là do hoàng đế muốn giết, vậy mà Thái tử lại định vu oan cho Triệu Cảnh. Cược một ván là hoàng đế không dám tra kỹ, để tránh bại lộ chính mình.
Kế này, táo bạo đến mức có chút cuồng vọng.
Đặng Liêu ngập ngừng một lát, hỏi: “Điện hạ sao lại coi trọng Triệu Cảnh đến vậy?”
Triệu Cảnh đã đắc tội Yến Quốc công phủ, trong thời gian ngắn sẽ không có đất dụng võ, hơn nữa không có bối cảnh, chức quan cũng không cao, hắn không thấy có điểm nào đáng để Thái tử coi trọng như thế.
Ánh mắt Thái tử vừa quay đi lại nhẹ nhàng liếc trở lại: “Đặng khanh đang đòi cô gia phải giải thích sao?”
Đặng Liêu lạnh cả sống lưng: “Thần không dám!”
Ánh mắt lướt qua, chỉ thấy trước ánh nến, thân ảnh thiếu niên mơ hồ, u tối khó lường...
…
Rằm tháng Chín, triều hội vọng nhật.
Ngự sử đàn tấu cựu phò mã Đô úy Triệu Cảnh mưu hại chính thê, khi quân phạm thượng, hoàng đế nổi trận lôi đình, lập tức lệnh cho Ngự sử đài áp giải Triệu Cảnh.
Tin truyền đến Yến Quốc công phủ, đại tiểu thư chưởng quản hạ lệnh ban thưởng toàn phủ một tháng tiền tiêu dùng.
“Chắc nhị tiểu thư vui lắm!” A Nguyên cười tít mắt nói.
Lý Mặc đặt túi bạc được thưởng lên bàn, cúi đầu tiếp tục luyện chữ, khóe môi không kiềm được hơi cong lên, trong lòng có một chút đắc ý.
Chắc nàng đã yên tâm rồi nhỉ? Đáng tiếc tiểu cô nương lại không biết là do hắn làm, còn tưởng hắn yếu ớt vô dụng, chỉ biết nép dưới cánh nàng mà thôi!
“Sao chữ của ngươi viết đẹp vậy?” Bất ngờ, A Nguyên thò đầu lại gần.
Một làn hương nhè nhẹ thoảng vào mũi, Lý Mặc lập tức né tránh, ánh mắt lạnh lùng liếc qua.
A Nguyên sợ hãi lùi nửa bước.
Lý Mặc phủi nhẹ vai, lạnh lùng nói: “Tuổi ta và ngươi đều đã lớn, lại được nhị tiểu thư tín nhiệm ra vào nội viện, càng cần phải cẩn trọng giữ mình, không được đùa giỡn với nha hoàn quá mức.” A Nguyên lớn hơn hắn một tháng, vừa tròn mười ba, đã không còn là trẻ con nữa.
Mặt A Nguyên lúc đỏ lúc trắng, lúng túng không biết nói gì.
Lúc này, ngoài cửa có tiểu nha hoàn lớn tiếng gọi: “A Tiêu ca ca, nhị tiểu thư gọi huynh qua đó!”
Lý Mặc nét mặt dịu hẳn. Chắc tiểu cô nương nghe được tin tức rồi, gấp gáp gọi hắn tới nói khỏi phải rời kinh đúng không?
…
“Ngươi phải đi ngay hôm nay! Bây giờ đi luôn!” Đường Tiểu Bạch vừa thấy Lý Mặc, lập tức nhét bọc đồ đã chuẩn bị kỹ vào n.g.ự.c hắn.
“Giấy thông hành, văn thư các thứ ta đã chuẩn bị xong cho ngươi rồi, trong đó còn có ít bạc ta tự tích cóp, mấy thứ khác đừng mang theo nữa, tranh thủ trời còn sớm, mau ra khỏi thành, đi Trấn Châu cũng được, đi Thục Trung cũng được—”
nghĩ nghĩ lại thấy không yên tâm, “thôi đi Trấn Châu đi, nơi đó an toàn hơn một chút!”
Lý Mặc cau mày nhìn bọc đồ: “Triệu Cảnh không phải đã bị Ngự sử đài giam vì tội khi quân rồi sao?”
“Chính vì hắn bị giam rồi đấy!” Đường Tiểu Bạch suýt nữa muốn bùng nổ.
Ban đầu nàng còn chưa gấp. Phụ tử Yến Quốc công đang lĩnh binh nơi biên ải, cho dù thân phận của Tần Thiên bị lộ, cũng chưa thể lật đổ được Yến Quốc công phủ trong chốc lát, Triệu Cảnh hẳn sẽ giữ lại bí mật này để chờ thời cơ.
Nhưng giờ thì sao! Triệu Cảnh tiêu rồi! Bị bắt rồi! Lại còn bị gán cho tội khi quân! Chẳng phải càng có khả năng đem Tần Thiên ra làm vật hy sinh để tự cứu mình hay sao?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Không được! Phải đưa tiểu tổ tông này đi ngay hôm nay!
“Đừng hỏi nữa, nghe lời ta đi, sau này sẽ giải thích cho ngươi!” Đường Tiểu Bạch cũng chẳng biết có còn “sau này” hay không, dù sao cứ đưa người đi trước đã, “ta đã sai người gửi thư cho Cố Ngũ ca, huynh ấy sẽ phái—”
“Ta không đi!” Lý Mặc mặt lạnh xuống. Thảo nào chuẩn bị chu toàn đến vậy, hóa ra còn cầu đến Cố Hồi!
Chuyện này rõ ràng nàng không bàn với phu nhân Yến Quốc công và Đường đại tiểu thư , lại chỉ đi nhờ Cố Hồi.
Cố Hồi lại đáng để nàng tin tưởng đến thế sao?
“Ngươi—” Đường Tiểu Bạch vừa định nói, thì bỗng bị tiếng gọi ngoài cửa cắt ngang.
“Nhị tiểu thư! Nhị tiểu thư!” Người chạy vào là nha hoàn bên cạnh phu nhân Cố Thị , bước chân gấp gáp, mặt đầy vui mừng, giọng nói cũng cao hơn hẳn bình thường—
“Nhị tiểu thư! Tin mừng! Tin chiến thắng từ Đình Châu , Quốc công và công tử nhà ta lại thắng trận rồi!”
Thái Hưng năm thứ 11, ngày 15 tháng 9, tin chiến thắng từ Đình Châu.
Yến Quốc Công Đường Thế Cung vào ngày 19 tháng 9 đã chiếm được Yết Thành, đánh bại hai bộ tộc Đột Quyết Ca Lạc và Xử Nguyệt, đại thắng vang dội.
……
Đầu năm Thái Hưng, do thay đổi hoàng vị khiến triều chính bất ổn, Tây Đột Quyết nhân cơ hội tiến về phía đông, gần như đánh tới cửa Ngọc Môn.
Đường Thế Cung từ năm Thái Hưng thứ năm được bổ nhiệm làm Đương Châu đô đốc, bắt đầu giao chiến với Tây Đột Quyết.
Cho đến đại thắng Đình Châu lần này, cuối cùng đã thu hồi toàn bộ đất đai đã mất trước kia.
Tin chiến thắng truyền về, triều đình và thiên hạ đều hân hoan vui mừng.
Nhưng điều trọng yếu không nằm ở chiến thắng ấy, mà là ngoài bản tin, Đường Thế Cung còn cho người dâng lên một tờ tấu chương.
Hoàng đế vì mừng chiến thắng Đình Châu mà vui sướng không nói nên lời, nghe tin còn có tấu chương, liền cười ha hả truyền cho sứ giả đọc trước mặt quần thần.
Nhưng càng nghe, nét mặt hoàng đế càng trở nên nghiêm trọng, nụ cười dần biến mất—
“……Thần ở Đình Châu kinh hoàng nghe tin ái nữ bị tấn công ở Tấn Xương Lý tại Kinh thành, đau lòng khôn xiết, lệ tuôn rơi không ngừng…… Thần vì quốc gia chiến đấu, dù c.h.ế.t cũng không từ, chỉ thương thê tử cùng nhi nữ ở nhà không ai che chở, bị tiểu nhân hãm hại, suýt mất mạng…… Trận này thần may mắn thắng lợi, không dám nhận công, càng không dám xin thưởng, chỉ mong bệ hạ bảo hộ gia khuyến của thần……”
Cố thị dịu dàng thốt lại lời tấu chương, mắt đỏ hoe, môi mỉm cười đầy kiêu hãnh. Đường Kiều Kiều cũng vừa khóc vừa cười xúc động.
Chỉ có Đường Tiểu Bạch không thể vui nổi.
“Rồi sao nữa?” nàng hỏi tiếp.
“Bệ hạ đã truyền lệnh điều tra kỹ vụ Kiều Kiều bị tấn công ở Tấn Xương Lý,” Cố thị mỉa mai mỉm cười, “cộng thêm tội khi quân lần này, Triệu Cảnh c.h.ế.t chắc rồi!”
Đường Tiểu Bạch thở dài trong lòng. Trước thì dựng chuyện tội khi quân, giờ lại dùng chiến công uy hiếp, Yến Quốc Công phủ sao dám ngang ngược như thế?
Chẳng sợ đến lúc bị xét lại sao?
Có lẽ trong thoại bản, sự sụp đổ của Yến Quốc Công phủ không hoàn toàn do Đường Kiều Kiều gây ra—
“Nghĩ gì đó?” Đường Kiều Kiều vỗ nhẹ lên tay nàng.
“Ừm……” Đường Tiểu Bạch lấy lại tinh thần, “nghĩ đến Triệu Cảnh, nếu nghe tin này sẽ ra sao—”
……
“Đình Châu đại thắng?!” Triệu Cảnh trong phòng giam bỗng đứng bật dậy, chạy đến cửa, “Đình Châu đại thắng? Ngày mười chín tháng chín sao?”
Làm sao có thể?
Kiếp trước rõ ràng tháng mười hai mới chiếm được Đình Châu! Sao lại sớm hơn ba tháng?
Fl Cá Bống Kho Tiêu trên facebook/ tiktok để ủng hộ nhà dịch nha.
Cảm ơn mọi người rất nhiều ạ.❤️❤️❤️
Chẳng lẽ là do Đường Kiều Kiều…
“Yến Quốc Công còn dâng lên một tấu chương……”
Nội dung tấu chương Triệu Cảnh cũng đã đoán được, Đường Thế Cung vốn tính bảo vệ con cái quá mức mù quáng.
Bây giờ chiến thắng ở Đình Châu, đúng lúc Đường Thế Cung hưng thịnh, Hoàng đế không dám làm phật ý ông ta.
Thêm vào đó lại còn tội khi quân, hắn không c.h.ế.t cũng bị lột da. Không biết đứa tiểu tử Tần gia có thể làm lá bùa hộ mệnh cho hắn không—
“Còn một chuyện nữa……” thuộc hạ thân tín đột nhiên ánh mắt chớp chớp, không yên.
“Chuyện gì?” Triệu Cảnh trong lòng nhói lên, linh cảm điều chẳng lành. “Tên tiểu nô tài ở phủ Yến Quốc Công… đã không thấy đâu nữa rồi……”
Đặng Liêu sững người: “Tội gì cơ ạ?”
“Lừa vua.” Vị thái tử thiếu niên lạnh lùng nói ra lời này, sát ý nổi lên trong ánh mắt.
Đặng Liêu cả kinh: “Điện hạ định dùng cô nương giang nam đó làm lí do? Nhưng hiện giờ nàng ta không rõ tung tích—”
“Không rõ tung tích thì để nàng ta đừng xuất hiện nữa,” hắn khựng lại một chút, “Triệu Cảnh vì muốn bám lấy công chúa mà giấu nhẹm hôn ước, thậm chí g.i.ế.c người diệt khẩu—”
“Giết người diệt khẩu?!”
Trong căn phòng nhỏ, bỗng trở nên lạnh lẽo đến nghẹt thở. Thái tử lặng lẽ nhìn hắn, ánh mắt u trầm tối tăm.
Đặng Liêu lấy lại hơi thở, cúi người nói: “Điện hạ diệu kế!”
Người vốn là do hoàng đế muốn giết, vậy mà Thái tử lại định vu oan cho Triệu Cảnh. Cược một ván là hoàng đế không dám tra kỹ, để tránh bại lộ chính mình.
Kế này, táo bạo đến mức có chút cuồng vọng.
Đặng Liêu ngập ngừng một lát, hỏi: “Điện hạ sao lại coi trọng Triệu Cảnh đến vậy?”
Triệu Cảnh đã đắc tội Yến Quốc công phủ, trong thời gian ngắn sẽ không có đất dụng võ, hơn nữa không có bối cảnh, chức quan cũng không cao, hắn không thấy có điểm nào đáng để Thái tử coi trọng như thế.
Ánh mắt Thái tử vừa quay đi lại nhẹ nhàng liếc trở lại: “Đặng khanh đang đòi cô gia phải giải thích sao?”
Đặng Liêu lạnh cả sống lưng: “Thần không dám!”
Ánh mắt lướt qua, chỉ thấy trước ánh nến, thân ảnh thiếu niên mơ hồ, u tối khó lường...
…
Rằm tháng Chín, triều hội vọng nhật.
Ngự sử đàn tấu cựu phò mã Đô úy Triệu Cảnh mưu hại chính thê, khi quân phạm thượng, hoàng đế nổi trận lôi đình, lập tức lệnh cho Ngự sử đài áp giải Triệu Cảnh.
Tin truyền đến Yến Quốc công phủ, đại tiểu thư chưởng quản hạ lệnh ban thưởng toàn phủ một tháng tiền tiêu dùng.
“Chắc nhị tiểu thư vui lắm!” A Nguyên cười tít mắt nói.
Lý Mặc đặt túi bạc được thưởng lên bàn, cúi đầu tiếp tục luyện chữ, khóe môi không kiềm được hơi cong lên, trong lòng có một chút đắc ý.
Chắc nàng đã yên tâm rồi nhỉ? Đáng tiếc tiểu cô nương lại không biết là do hắn làm, còn tưởng hắn yếu ớt vô dụng, chỉ biết nép dưới cánh nàng mà thôi!
“Sao chữ của ngươi viết đẹp vậy?” Bất ngờ, A Nguyên thò đầu lại gần.
Một làn hương nhè nhẹ thoảng vào mũi, Lý Mặc lập tức né tránh, ánh mắt lạnh lùng liếc qua.
A Nguyên sợ hãi lùi nửa bước.
Lý Mặc phủi nhẹ vai, lạnh lùng nói: “Tuổi ta và ngươi đều đã lớn, lại được nhị tiểu thư tín nhiệm ra vào nội viện, càng cần phải cẩn trọng giữ mình, không được đùa giỡn với nha hoàn quá mức.” A Nguyên lớn hơn hắn một tháng, vừa tròn mười ba, đã không còn là trẻ con nữa.
Mặt A Nguyên lúc đỏ lúc trắng, lúng túng không biết nói gì.
Lúc này, ngoài cửa có tiểu nha hoàn lớn tiếng gọi: “A Tiêu ca ca, nhị tiểu thư gọi huynh qua đó!”
Lý Mặc nét mặt dịu hẳn. Chắc tiểu cô nương nghe được tin tức rồi, gấp gáp gọi hắn tới nói khỏi phải rời kinh đúng không?
…
“Ngươi phải đi ngay hôm nay! Bây giờ đi luôn!” Đường Tiểu Bạch vừa thấy Lý Mặc, lập tức nhét bọc đồ đã chuẩn bị kỹ vào n.g.ự.c hắn.
“Giấy thông hành, văn thư các thứ ta đã chuẩn bị xong cho ngươi rồi, trong đó còn có ít bạc ta tự tích cóp, mấy thứ khác đừng mang theo nữa, tranh thủ trời còn sớm, mau ra khỏi thành, đi Trấn Châu cũng được, đi Thục Trung cũng được—”
nghĩ nghĩ lại thấy không yên tâm, “thôi đi Trấn Châu đi, nơi đó an toàn hơn một chút!”
Lý Mặc cau mày nhìn bọc đồ: “Triệu Cảnh không phải đã bị Ngự sử đài giam vì tội khi quân rồi sao?”
“Chính vì hắn bị giam rồi đấy!” Đường Tiểu Bạch suýt nữa muốn bùng nổ.
Ban đầu nàng còn chưa gấp. Phụ tử Yến Quốc công đang lĩnh binh nơi biên ải, cho dù thân phận của Tần Thiên bị lộ, cũng chưa thể lật đổ được Yến Quốc công phủ trong chốc lát, Triệu Cảnh hẳn sẽ giữ lại bí mật này để chờ thời cơ.
Nhưng giờ thì sao! Triệu Cảnh tiêu rồi! Bị bắt rồi! Lại còn bị gán cho tội khi quân! Chẳng phải càng có khả năng đem Tần Thiên ra làm vật hy sinh để tự cứu mình hay sao?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Không được! Phải đưa tiểu tổ tông này đi ngay hôm nay!
“Đừng hỏi nữa, nghe lời ta đi, sau này sẽ giải thích cho ngươi!” Đường Tiểu Bạch cũng chẳng biết có còn “sau này” hay không, dù sao cứ đưa người đi trước đã, “ta đã sai người gửi thư cho Cố Ngũ ca, huynh ấy sẽ phái—”
“Ta không đi!” Lý Mặc mặt lạnh xuống. Thảo nào chuẩn bị chu toàn đến vậy, hóa ra còn cầu đến Cố Hồi!
Chuyện này rõ ràng nàng không bàn với phu nhân Yến Quốc công và Đường đại tiểu thư , lại chỉ đi nhờ Cố Hồi.
Cố Hồi lại đáng để nàng tin tưởng đến thế sao?
“Ngươi—” Đường Tiểu Bạch vừa định nói, thì bỗng bị tiếng gọi ngoài cửa cắt ngang.
“Nhị tiểu thư! Nhị tiểu thư!” Người chạy vào là nha hoàn bên cạnh phu nhân Cố Thị , bước chân gấp gáp, mặt đầy vui mừng, giọng nói cũng cao hơn hẳn bình thường—
“Nhị tiểu thư! Tin mừng! Tin chiến thắng từ Đình Châu , Quốc công và công tử nhà ta lại thắng trận rồi!”
Thái Hưng năm thứ 11, ngày 15 tháng 9, tin chiến thắng từ Đình Châu.
Yến Quốc Công Đường Thế Cung vào ngày 19 tháng 9 đã chiếm được Yết Thành, đánh bại hai bộ tộc Đột Quyết Ca Lạc và Xử Nguyệt, đại thắng vang dội.
……
Đầu năm Thái Hưng, do thay đổi hoàng vị khiến triều chính bất ổn, Tây Đột Quyết nhân cơ hội tiến về phía đông, gần như đánh tới cửa Ngọc Môn.
Đường Thế Cung từ năm Thái Hưng thứ năm được bổ nhiệm làm Đương Châu đô đốc, bắt đầu giao chiến với Tây Đột Quyết.
Cho đến đại thắng Đình Châu lần này, cuối cùng đã thu hồi toàn bộ đất đai đã mất trước kia.
Tin chiến thắng truyền về, triều đình và thiên hạ đều hân hoan vui mừng.
Nhưng điều trọng yếu không nằm ở chiến thắng ấy, mà là ngoài bản tin, Đường Thế Cung còn cho người dâng lên một tờ tấu chương.
Hoàng đế vì mừng chiến thắng Đình Châu mà vui sướng không nói nên lời, nghe tin còn có tấu chương, liền cười ha hả truyền cho sứ giả đọc trước mặt quần thần.
Nhưng càng nghe, nét mặt hoàng đế càng trở nên nghiêm trọng, nụ cười dần biến mất—
“……Thần ở Đình Châu kinh hoàng nghe tin ái nữ bị tấn công ở Tấn Xương Lý tại Kinh thành, đau lòng khôn xiết, lệ tuôn rơi không ngừng…… Thần vì quốc gia chiến đấu, dù c.h.ế.t cũng không từ, chỉ thương thê tử cùng nhi nữ ở nhà không ai che chở, bị tiểu nhân hãm hại, suýt mất mạng…… Trận này thần may mắn thắng lợi, không dám nhận công, càng không dám xin thưởng, chỉ mong bệ hạ bảo hộ gia khuyến của thần……”
Cố thị dịu dàng thốt lại lời tấu chương, mắt đỏ hoe, môi mỉm cười đầy kiêu hãnh. Đường Kiều Kiều cũng vừa khóc vừa cười xúc động.
Chỉ có Đường Tiểu Bạch không thể vui nổi.
“Rồi sao nữa?” nàng hỏi tiếp.
“Bệ hạ đã truyền lệnh điều tra kỹ vụ Kiều Kiều bị tấn công ở Tấn Xương Lý,” Cố thị mỉa mai mỉm cười, “cộng thêm tội khi quân lần này, Triệu Cảnh c.h.ế.t chắc rồi!”
Đường Tiểu Bạch thở dài trong lòng. Trước thì dựng chuyện tội khi quân, giờ lại dùng chiến công uy hiếp, Yến Quốc Công phủ sao dám ngang ngược như thế?
Chẳng sợ đến lúc bị xét lại sao?
Có lẽ trong thoại bản, sự sụp đổ của Yến Quốc Công phủ không hoàn toàn do Đường Kiều Kiều gây ra—
“Nghĩ gì đó?” Đường Kiều Kiều vỗ nhẹ lên tay nàng.
“Ừm……” Đường Tiểu Bạch lấy lại tinh thần, “nghĩ đến Triệu Cảnh, nếu nghe tin này sẽ ra sao—”
……
“Đình Châu đại thắng?!” Triệu Cảnh trong phòng giam bỗng đứng bật dậy, chạy đến cửa, “Đình Châu đại thắng? Ngày mười chín tháng chín sao?”
Làm sao có thể?
Kiếp trước rõ ràng tháng mười hai mới chiếm được Đình Châu! Sao lại sớm hơn ba tháng?
Fl Cá Bống Kho Tiêu trên facebook/ tiktok để ủng hộ nhà dịch nha.
Cảm ơn mọi người rất nhiều ạ.❤️❤️❤️
Chẳng lẽ là do Đường Kiều Kiều…
“Yến Quốc Công còn dâng lên một tấu chương……”
Nội dung tấu chương Triệu Cảnh cũng đã đoán được, Đường Thế Cung vốn tính bảo vệ con cái quá mức mù quáng.
Bây giờ chiến thắng ở Đình Châu, đúng lúc Đường Thế Cung hưng thịnh, Hoàng đế không dám làm phật ý ông ta.
Thêm vào đó lại còn tội khi quân, hắn không c.h.ế.t cũng bị lột da. Không biết đứa tiểu tử Tần gia có thể làm lá bùa hộ mệnh cho hắn không—
“Còn một chuyện nữa……” thuộc hạ thân tín đột nhiên ánh mắt chớp chớp, không yên.
“Chuyện gì?” Triệu Cảnh trong lòng nhói lên, linh cảm điều chẳng lành. “Tên tiểu nô tài ở phủ Yến Quốc Công… đã không thấy đâu nữa rồi……”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Truyện Hot Mới
Danh sách chương