Khung cửa sơn son đỏ thắm, giữa khung cửa là cô bé mặc áo màu vàng hạnh nhân, mặt nghiêng hơi ngẩng lên, gương mặt nhỏ nhắn trắng như sữa tươi.

Nàng hoàn toàn đắm chìm trong suy nghĩ riêng, chẳng những không nhìn thấy ánh mắt u uất, bất an của các nàng tỳ nữ bị đuổi ra ngoài cửa, mà ngay cả Đường Kiều Kiều bước vào cũng không hay biết.

Mãi đến khi Đào Tử nhìn thấy, mới nhắc nhẹ: “Đại tiểu thư đến rồi!”

Cô bé chợt tỉnh, ngay lập tức vội gom mấy tờ giấy rải rác trên tay nhét vào lòng, đứng dậy đón: “Đại tỷ, sao tỷ lại đến đây?”

Đường Kiều Kiều liếc nhìn xấp giấy bị cô bé  vò thành một nắm: “Đang viết gì thế?”

Cô bé ánh mắt lấp lánh, lí nhí ấp úng.

Đường Kiều Kiều nhìn nàng, nửa cười nửa nghi hoặc. Đường Tiểu Bạch ngượng ngùng đưa xấp giấy: “Chính là đang tính toán kẻ thù của tỷ…”

“Ta có kẻ thù nào đâu?” Đường Kiều Kiều khinh bỉ mở xem, cau mày, “Trừ Triệu Cảnh ra thì còn có Nhan Tĩnh Tĩnh... ta khi nào kết thù với nàng ta rồi?”

Đường Tiểu Bạch ngước nhìn nàng: “Tỷ với nàng ta có thù oán gì, chẳng phải chính tỷ  rõ nhất chứ?”

Chuyện khác không nói, trước tiên cứ ngẫm cái tên này đi — Nhan Tĩnh Tĩnh.

Đường Kiều Kiều, Nhan Tĩnh Tĩnh, nghe qua đã biết là một loại người.

Nữ chính Tần Khuynh Dung thuộc hàng thiết lập Mary Sue, vừa đặt chân vào kinh thành liền dễ dàng giật lấy danh hiệu “đệ nhất mỹ nhân” của Đường Kiều Kiều bằng tay trái, tay phải đoạt luôn danh xưng “đệ nhất tài nữ” của Nhan Tĩnh Tĩnh, nhẹ nhàng đẩy hai vị phong vân nhân vật kinh thành này lên ngôi phản diện.

Thế nhưng dù đều là vai  nữ phụ độc ác, Đường Kiều Kiều và Nhan Tĩnh Tĩnh lại chẳng ưa gì nhau.

“Ta với ả có thù oán gì đâu? Ta chẳng tham gia mấy buổi thi thơ sến súa giả tạo đó, cũng không tranh giành với ả mấy tên tài tử nho nhã đầy mùi mực, có xui xẻo gặp mặt thì cũng chẳng thèm nói với ả câu nào!” Đường Kiều Kiều cười khinh bỉ.

Đường Tiểu Bạch gật đầu đồng tình: “Đúng đó, nhưng có khi ả ghen với nhan sắc của  tỷ!”

Quan hệ giữa hai người này đại khái là mỹ nhân khinh tài nữ giả vờ, tài nữ chê mỹ nhân tục khí.

Quả thật họ rất hiếm khi xuất hiện chung trong các dịp xã giao, tạm thời cũng chưa thấy Nhan Tĩnh Tĩnh có ác ý gì rõ ràng, nhưng vốn dĩ Nhan Tĩnh Tĩnh là kiểu người âm hiểm ngấm ngầm, ai mà biết trong bụng nghĩ gì.

Đường Kiều Kiều bật cười, liếc nàng một cái, cúi đầu xem tiếp một tờ danh sách khác.

“Sao lại có cả Tấn vương?” Đường Đại tiểu thư  nhíu mày lần nữa. Đường Tiểu Bạch kiễng chân xác nhận, điềm nhiên đáp: “Không phải ta đã gạch đi rồi sao?”

Đường Kiều Kiều nhìn nàng đầy nghi hoặc: “Vậy muội nghi ngờ Tấn vương ở điểm nào?”

“Không có gì, chỉ là tiện tay viết vào thôi.” Đường Tiểu Bạch nói qua loa.

Đã lập danh sách kẻ thù, tất nhiên nàng phải kiểm tra hết người đã từng xuất hiện. Nhưng A Tiêu nói đúng, khả năng liên quan đến Lý Sơ quả thật không lớn, nên nàng mới gạch đi.

Có điều chỉ gạch tên thôi  không đủ khiến đại tiểu thư hài lòng: “Tấn vương điện hạ có lòng tốt cứu ta, muội lại nghi ngờ chàng, ta chẳng đã dạy muội phải biết mang ơn báo đáp rồi sao?”

“Nhưng tỷ dạy muội câu đó lúc nào?” Đường Tiểu Bạch không tin.

Đường Kiều Kiều “hừ” một tiếng: “Là chính muội nói đó!”

“Ồ?” Đường Tiểu Bạch nghiêm túc nhớ lại.

Đường Kiều Kiều quét qua danh sách còn lại, hỏi: “Muội viết cái này làm gì?”

Còn làm gì nữa? Tất nhiên là phân tích xem lần này ai đứng sau hại Đường Kiều Kiều rồi.

Đường Kiều Kiều hỏi xong cũng ngộ ra, lập tức nhét bản danh sách kẻ thù kia vào tay áo mình, quát: “Ai cho muội lo mấy chuyện linh tinh này? Không mau về nằm nghỉ đi!” Vừa nói vừa đẩy nàng vào trong phòng.

Đường Tiểu Bạch giãy giụa ngoái đầu nhìn nàng. Đại tiểu thư xưa nay ghét kiểu yếu ớt ẻo lả, bản thân cũng luôn mạnh khỏe, khí sắc hồng hào, nhưng mấy ngày nay sắc mặt lại rõ ràng tiều tụy hơn.

“A tỷ!” Đường Tiểu Bạch không nhịn được gọi một tiếng.

“Gì nữa?” Đường Kiều Kiều đáp lại, tay thì ấn nàng ngồi xuống giường.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

“A tỷ là đích trưởng nữ của Yến Quốc Công phủ.”

Đường Kiều Kiều liếc nàng: “Cần muội nhắc sao?”

“A tỷ vừa xinh đẹp vừa tốt bụng.”

“Phì!” Đường Kiều Kiều ngừng động tác đắp chăn, “Đầu óc muội bị đập hỏng rồi à?”

Đường Tiểu Bạch nằm úp xuống giường, quay đầu nhìn nàng: “A tỷ là người tốt nhất!”

Đường Kiều Kiều bật cười khinh khỉnh: “Tất nhiên ta là người tốt nhất rồi. Có kẻ nào lại nói nhăng gì với muội?”

Đường Tiểu Bạch im lặng chốc lát, khen thêm: “A tỷ đúng là thông minh!”

“Là ai nói xấu ta trước mặt muội?” Đường Kiều Kiều chau mày, hoàn toàn không nghe lọt với mấy lời nịnh nọt.

“Nếu muốn người không biết…” Không đúng, câu này sai, “Không có bức tường nào chắn được gió, chuyện đó  sớm muộn muội cũng biết mà!”

Đường Kiều Kiều “hừ” lạnh: “Mấy lời đàm tiếu trong phố phường toàn từ đám người gì đâu! Chẳng qua thấy ta giỏi hơn bọn họ nên ghen ghét, bám được chút chuyện là hả hê. Ta mà quan tâm chắc? Bình thường bọn họ chẳng cũng bảo ta thô lỗ kiêu căng, vô đức vô tài đó sao?”

Đường Tiểu Bạch lặng lẽ nhìn nàng: “A tỷ, mấy hôm nay sắc mặt tỷ không tốt lắm…”

“Là vì ta buồn nôn quá thôi!” Đường Kiều Kiều hơi xấu hổ, cáu lên.

Đường Tiểu Bạch kéo tay nàng: “Chúng ta nhất định sẽ tìm ra kẻ chủ mưu, không để hắn thoát!” Tuy nói vậy, trong lòng vẫn nghẹn một cục không trôi.

Cho dù Đường Kiều Kiều không để tâm, cho dù sau này họ thật sự tìm ra và trừng phạt được kẻ đứng sau, nhưng sự nhục nhã thì vẫn đã nếm phải rồi.

“Chuyện đó không tới lượt muội lo!” Đường Kiều Kiều không chút khách khí hất tay nàng ra, đắp chăn lên người nàng.

Đường Tiểu Bạch nhìn động tác của Đường Kiều Kiều thì sững lại, đột nhiên hỏi: “A tỷ, sao muội lại tên Tiểu Bạch? Nghe chẳng giống người một nhà của tỷ chút nào.”

Nhưng rõ ràng Đường Kiều Kiều lại rất quý tiểu muội này.

Đường Kiều Kiều ngẩng đầu nhìn nàng hồi lâu với ánh mắt kỳ lạ, hỏi: “Muội không biết tên thật của mình à?”

“Tên… tên thật?” Đường Tiểu Bạch sốc nặng, nàng còn có cái đó sao? Đường Kiều Kiều lập tức cười nghiêng ngả: “Sao ta lại có đứa muội muội ngốc như thế này? Đến tên thật của mình cũng không biết, ha ha ha…”

Đường Tiểu Bạch ấm ức: “Không ai gọi thì muội biết làm sao?”

Từ lúc nàng xuyên sách đến nay, chỉ từng nghe ba kiểu gọi: Nhị tiểu thư phủ Yến Quốc Công, Đường nhị tiểu thư và Tiểu Bạch.

Ai từng nghiêm túc gọi nàng bằng tên thật?

Đường Kiều Kiều cười chán rồi nói: “Dĩ nhiên là có tên thật rồi —” ngừng một chút để nhớ lại, rồi lại cười, “Muội sinh vào đêm Nguyên Tiêu, trời trong trăng sáng, phụ thân liền đặt tên muội là  Đường Kiểu Kiểu.”

Đường Tiểu Bạch từ từ nằm sấp lên tay áo, mắt cay xè.

Thì ra nàng có tên… Thì ra nàng cũng có một cái tên tử tế…

“Lúc muội mới sinh đã khác bọn trẻ con nhà người ta, đặc biệt trắng trẻo, cái tên Tiểu Bạch là ta đặt, sau đó ai ai cũng gọi như vậy —” nói đến đây, đại tiểu thư liếc nàng, “Sao? Không hài lòng à?” Giọng điệu đầy đe dọa.

Đường Tiểu Bạch hít mũi, lắc đầu: “Không đâu, muội rất hài lòng…” Đường Kiểu Kiểu, nghe thôi đã thấy không giống kiểu nhân vật pháo hôi rồi.

Nàng dụi mắt vào tay áo, ngẩng đầu nghiêm túc nói: “A tỷ, lần trước ngựa hoảng ở ngoại thành, Tấn vương là người đầu tiên chạy đến. Lần này cũng là hắn phát hiện ra tỷ đầu tiên, tỷ đừng vội cảm kích quá, biết đâu chuyện này cũng có phần liên quan đến hắn ta đấy.”

“Cần ngươi nói chắc?” — Đường Kiều Kiều hừ lạnh, đáp lời với vẻ không vui.

Đường Tiểu Bạch lúc này mới yên tâm, lòng dạ vừa được buông lỏng đôi chút.
Fl Cá Bống Kho Tiêu trên facebook/ tiktok để ủng hộ nhà dịch nha.
Cảm ơn mọi người rất nhiều ạ.❤️❤️❤️
Thế nhưng, sự an tâm ấy lại tới quá sớm.

Sáng sớm ngày kế, một tin tức có liên quan đến Tấn Vương Lý Sơ  được đưa tới trước mặt nàng và Đường Kiều Kiều —
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện