“Bình thường ta ưa nghe người khác bàn luận chuyện triều chính, sau đó âm thầm suy ngẫm, tự mình cân nhắc phỏng đoán.” Lý Mặc điềm nhiên giải thích, sắc mặt không chút d.a.o động.

Đường Tiểu Bạch trầm ngâm nhìn hắn hồi lâu, rồi khẽ gật đầu.

Có lẽ... hắn có con đường riêng để thu thập tin tức, mà người ngoài chẳng thể hay biết? Xét theo thân thế của hắn, việc lưu tâm đến biến động nơi triều đình cũng chẳng có gì lạ, mà sau khi chú ý rồi thử suy luận, ấy là chuyện thường tình. Còn việc suy luận ấy có đúng hay không— Lại bị hắn đoán trúng thật rồi!

Lễ cập kê của Bình Dương công chúa được cử hành vào ngày mồng Một tháng Bảy.
Đến ngày mồng Năm tháng Bảy, chiếu thư phong công chúa quy y chính thức được ban bố thiên hạ.

Đến ngày hai mươi tháng Bảy, nguyên phò mã đô úy, tả hữu hộ vệ phủ Thái Tử - Triệu Cảnh, lấy cớ vô lễ mạo phạm công chúa, tư đức bại hoại cùng vô số tội trạng vụn vặt khác, bị giáng liền hai cấp.

Công chúa còn chưa chính thức xuống tóc, phò mã đã bị đối thủ chính trị nhằm thẳng, nửa tháng giáng liền hai cấp, e là lạnh lẽo đến quá nhanh.

Nói là quá nhanh cũng chỉ là đối với người ngoài, với Đường đại tiểu thư  thì — vẫn còn chưa đủ!

“Dựa vào tổ mẫu và cả  Cố gia mà chỉ khiến tên họ Triệu kia bị giáng hai cấp thôi ư?” Đường Kiều Kiều hừ lạnh.

Đường Tiểu Bạch nhớ tới lời A Tiêu, liền khuyên nhủ: “Có lẽ cần thêm thời gian, dù sao cũng là quan ngũ phẩm ...”

“Ngũ phẩm thì sao?” Đường Kiều Kiều chẳng buồn để tâm, “Nếu huynh trưởng còn ở kinh, ngũ phẩm cũng trùm bao bố đánh c.h.ế.t cho ta!”

Đường Tiểu Bạch hoảng hốt, hạ giọng hỏi: “ huynh trưởng từng đánh c.h.ế.t người sao?”

Nhà này rốt cuộc còn bao nhiêu lỗ hổng chưa vá nổi?

Đường Kiều Kiều liếc nàng một cái, vẻ mặt đầy kiêu ngạo: “ huynh trưởng mười lăm tuổi đã ra chiến trường, tay đã nhuốm bao nhiêu m.á.u người chẳng biết nữa!”

“Vậy trước khi ra chiến trường thì sao?” Đường Tiểu Bạch dè dặt dò hỏi.

Những chuyện xưa rắc rối liên quan đến mạng người như thế này, sớm muộn gì cũng có ngày sẽ gây họa.

“Ta sao biết được?” Đường Kiều Kiều trề môi, rồi sai khiến: “Lại đây, mài mực cho ta!”

Đường Tiểu Bạch ngoan ngoãn tiến lên, vừa mài mực, vừa liếc nhìn bức thư đã mở sẵn bên cạnh Đường Kiều Kiều, cất tiếng hỏi: “Tỷ định viết thư hồi âm cho phụ thân với huynh trưởng sao?” Hôm nay mới nhận được  thư nhà từ Lương Châu gửi về.

Đường Kiều Kiều “ừ” một tiếng, rồi lại “hừ” một tiếng: “Bọn họ dám khi dễ đến thế, ta phải bảo huynh trưởng báo thù cho chúng ta!”

Đường Tiểu Bạch hiếu kỳ: “Sao không để phụ thân báo thù?”

“Huynh trưởng ra tay, có lỡ gây chuyện lớn còn có thể nói là trẻ con hồ đồ, nếu để phụ thân động thủ, chẳng phải tự dâng nhược điểm cho người ta?”

Nghe cũng có chút lý, nhưng mà—

“Nhà mình huynh trưởng năm nay bao nhiêu tuổi rồi?” Đường Tiểu Bạch hỏi.

Đường Kiều Kiều trách móc liếc nàng: “ huynh ấy sau Tết vừa tròn mười chín.”

“Mười chín rồi mà còn là ‘trẻ con hồ đồ’ à?”

“Thì đã nói là lấy cớ thế thôi mà!” Đường Kiều Kiều khinh bỉ liếc nàng một cái, “Tên Triệu Cảnh đó suýt nữa bóp c.h.ế.t ta mà còn có người nói là hiểu lầm, thì  huynh trưởng đánh c.h.ế.t hắn cũng có thể nói là tuổi nhỏ lỗ mãng, có gì không được?”

Đường Tiểu Bạch nghẹn họng không đáp nổi.

Mài mực xong, nàng đẩy tới trước mặt Đường Kiều Kiều, lại hỏi: “A tỷ, phụ thân và  huynh trưởng hình như đã lâu chưa trở về?”

Tay Đường Kiều Kiều đang chấm mực cũng khựng lại, khẽ thở dài: “Hai năm bảy tháng. Nguyên Tiêu năm Thái Hưng thứ chín, Tỉnh Châu truyền tin khẩn, phụ thân và huynh trưởng đêm đó liền xuất binh. Sau thì địch xâm lấn đã bị đánh lui, nhưng bệ hạ lại hạ chỉ, lệnh họ tiến đánh Khả Hãn người Đột Quyết, giờ vẫn còn đang chinh chiến nơi biên ải.”

“Vậy khi nào mới có thể trở về?”

“Phải xem lúc nào mới bình định xong chiến sự.” Đường Kiều Kiều cũng chẳng rõ.
Đường Tiểu Bạch gật đầu, chống cằm ngắm tỷ tỷ viết thư.

Có lẽ là vì đang viết thư cho người nhà, nên vẻ kiêu ngạo thường ngày nơi mi tâm của Đường Kiều Kiều cũng dần thu liễm, ánh mắt dõi theo ngọn bút đầy nhu tình, trông vừa dịu dàng lại yêu kiều.

Tà dương nghiêng nghiêng chiếu qua cửa sổ, ánh sáng lấp lánh dệt thành từng quầng nhỏ giữa mái tóc và trán nàng, sáng tối đan xen, đẹp như tranh họa.

Đường Tiểu Bạch ngơ ngẩn ngắm hồi lâu, đột nhiên hỏi: “A tỷ, vì sao ta lại không nhận được thư?”

Cố gia và Đường Kiều Kiều đều có, chỉ mình nàng không có. Phụ tử Yến Quốc công, rốt cuộc có nhớ trong nhà còn nàng không?

Đường Kiều Kiều nhất thời nghẹn lời, chỉ đành đáp lấy lệ: “Ngươi biết viết đâu, gửi thư cho ngươi có ích gì?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

“Giờ ta biết rồi!”

“Được được, ta sẽ báo cho họ, lần sau bảo họ viết cả cho ngươi!”

“Hay là để ta viết trước cho họ đi?”

“Viết thì viết!” Đường Kiều Kiều mất kiên nhẫn, dúi cho nàng một tờ giấy thư, đang định tiếp tục viết thì liếc thấy tiểu cô nương bên cạnh đang rề rà trải giấy, chọn bút, không khỏi tò mò ngẩng đầu nhìn— lại đúng lúc chạm phải ánh mắt đang nghiêng đầu qua ngắm của tiểu cô nương.

Ánh mắt chạm nhau, tiểu cô nương ngượng ngùng hỏi: “A tỷ, mở đầu nên viết sao đây?”

Đường Kiều Kiều “hứ” một tiếng, đẩy bức thư mình cho nàng nhìn.

Tiểu cô nương liếc qua một lượt, rồi trở lại trang giấy trắng của mình, bắt đầu chép phần đề đầu y như vậy.

“Chữ viết khá lắm đấy!” Đường Kiều Kiều ngạc nhiên, mới học chưa đến ba tháng mà nét chữ đã thành hình.

“Dĩ nhiên rồi!” Tiểu cô nương không khiêm tốn chút nào, “Ta đi học rất chăm chỉ đó!”

Đường Kiều Kiều suýt nữa giơ tay gõ đầu nàng, lại hỏi: “Ngươi định viết gì?”

“Tố cáo chứ gì! A tỷ sĩ diện, chắc chắn sẽ không kể chuyện bị Triệu Cảnh dọa khóc đâu—”

“Ngươi dám viết!”

“……”

Sáng sớm hôm sau, cửa thành vừa mới mở, thân binh của phủ Yến Quốc công liền cõng theo mấy phong thư gia quyến, thúc ngựa nhanh chóng rời thành.

Mười ngày sau, đến Tỉnh Châu, trình lên trước án thư của Yến Quốc công – Lương Châu đô đốc Đường Thế Cung.

Một chồng thư nhà, phong trên cùng vĩnh viễn là của phu nhân Yến Quốc công – Cố thị.

Đường Thế Cung cẩn thận nâng lấy, phủi đi lớp bụi vốn không tồn tại trên phong thư, rồi mới nhẹ tay xé mở.

Bên cạnh, Đường Tử Khiêm cũng chọn thư của mẫu thân trước tiên để xem.

Nhưng vừa liếc vài dòng đã xem xong, lập tức cúi người tìm thư của Đường Kiều Kiều. Nào ngờ lại đập vào mắt một nét chữ xa lạ.

“Phụ thân!” Hắn kinh ngạc gọi lớn, “Tiểu Bạch viết thư cho chúng ta kìa!”

Đường Thế Cung cũng kinh hãi ngẩng đầu: “Tiểu Bạch cũng biết viết thư rồi ư? Viết gì vậy?”

Lần rời nhà trước, tiểu nữ mới chỉ bảy tuổi. Cách xa hai năm hơn, dung mạo đứa nhỏ đã dần mờ nhạt trong trí nhớ, chỉ còn giữ lại một nét ngây thơ khả ái đến động lòng người.

Nay lại biết viết thư rồi…

Đường Thế Cung vừa nghĩ tới, trong lòng bỗng ngập tràn nỗi nhớ thương dịu dàng, ngóng trông trưởng tử mở thư đưa qua cho mình.
Fl Cá Bống Kho Tiêu trên facebook/ tiktok để ủng hộ nhà dịch nha.
Cảm ơn mọi người rất nhiều ạ.❤️❤️❤️
Nào ngờ tên tiểu tử bất hiếu kia lại tự mình xem trước.

Đường Thế Cung lập  sầm mặt, đang định quát mắng, liền thấy Đường Tử Khiêm đột nhiên biến sắc.

“Sao vậy?” Đường Thế Cung vội hỏi. Đường Tử Khiêm giận dữ vỗ phong thư xuống bàn, mảnh vụn gỗ b.ắ.n ra tứ phía theo lực va: “Cẩu tặc khi dễ Kiều Kiều!”

Sắc mặt Đường Thế Cung cũng đổi hẳn: “Tên cẩu tặc nào?”

“Triệu Cảnh!” Đường Tử Khiêm nghiến răng, đoạn lập tức lấy thư của Kiều Kiều ra mở tiếp.

Đường Thế Cung xem qua thư của tiểu nữ, sắc mặt lập tức trầm xuống. Lại cẩn thận giở thư nhà của phu nhân  Cố Thị ra đọc kỹ một lượt, đến khi ngẩng đầu lên  thần sắc nơi mặt đã thu liễm hết thảy, chỉ còn ánh mắt âm trầm như mây đen kéo đến, gió giông sắp nổi.

“Phụ thân,” Đường Tử Khiêm cười giận, “Chúng ta vắng nhà, ngay cả tên tiểu tử Triệu Cảnh cũng dám lộng hành đến tận cửa phủ Yến Quốc Công!”

Đường Thế Cung mặt không đổi sắc, nhàn nhạt đáp: “Không phải bởi chúng ta vắng nhà, mà là vì đã quá lâu chưa có chiến công truyền về.”

Đại quân xuất chinh, chỉ riêng việc điều binh chuyển lương đã hao phí thời gian không ít, năm nay vẫn chưa kịp khai chiến.

Nay… đã là lúc rồi.

“Vậy thì đêm nay đi.” Đường Thế Cung nói, đoạn đứng dậy, bước tới trước tấm địa đồ treo trên vách, chỉ tay vào một điểm, trầm giọng:

“Cho ngươi đem ba trăm tinh binh, đánh úp vào thung lũng Dự Mạc.”

Ngón tay khẽ điểm lên địa đồ.

“Phụ thân sẽ hội binh cùng ngươi tại đây.” Khóe môi khẽ nhếch, nửa như cười, nửa như sát ý hiện lên, “Trước hết lập một công lao, để người nhà được vui vẻ một phen.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện