Xe ngựa đã tiến vào cổng ngoài phủ Yên Quốc công mà Đường Tiểu Bạch vẫn chưa kịp moi được bí mật của đại tiểu thư.

“Có khi nào hắn hiểu nhầm gì đó không?” Đường Tiểu Bạch vừa phỏng đoán, vừa chui ra khỏi khoang xe. Ngay khi ngẩng đầu nàng đã trông thấy tiểu tổ tông xinh đẹp nhà mình.

“Đây là…?” Đường Tiểu Bạch kinh ngạc nhìn sang.

Phủ Yên Quốc công cũng giống như phủ  Bình Dương công chúa , giữa cổng ngoài và cổng chính là một khoảng sân rộng, dùng để đỗ xe ngựa của chủ nhân hoặc khách đến chơi.

Khi không có yến tiệc, khu "bãi đỗ xe" này thường rất trống trải, đến mức đủ chỗ để cưỡi ngựa, hoặc... đánh xe ngựa chạy vòng vòng.

Thấy nhị tiểu thư thắc mắc, lão bộc đánh xe vội vàng nhảy xuống hành lễ, đáp: “A Tiêu muốn học đánh xe, nô tài nào dám giấu nghề.”

Học đánh xe? Đường Tiểu Bạch nghi hoặc nhìn thiếu niên đang hướng mình hành lễ.

Tự nhiên lại muốn học lái xe là sao? “Tiểu nhân nghĩ, biết đâu một ngày nào đó nhị tiểu thư sẽ cần dùng tới.” Thiếu niên đáp lời.

Đường Kiều Kiều nghe vậy thì rất hài lòng:


“Biết cố gắng là tốt, nên học thêm nhiều thứ, nếu không thì chỉ còn lại mỗi gương mặt này thôi.”

Nàng đảo mắt nhìn quanh rồi hỏi, “Còn một đứa nữa đâu?”
A Tiêu đáp: “Tiểu nhân ra ngoài sau bữa sáng, lúc ấy A Nguyên vẫn còn trong phòng.”

Một người sớm đã ra ngoài học lái xe, còn người kia thì ở phòng nghỉ ngơi. Nghỉ ngơi cũng chẳng sao, chỉ sợ bị người ta mang ra so sánh.

Nghe vậy, đại tiểu thư khẽ nhíu mày, dặn kẻ hầu: “Đi gọi A Nguyên ra, cũng phải học đánh xe!”

Đường Tiểu Bạch lại cảm thấy không cần thiết: “Học cái này làm gì? Chẳng phải chúng ta đã có người đánh xe rồi à?”

“Lỡ khi ra ngoài xảy ra chuyện thì sao? Học nhiều kỹ năng vẫn tốt hơn!”

Ừm, nghe cũng có lý...

Để tránh A Nguyên vừa ra đã bị đại tiểu thư mắng mỏ, Đường Tiểu Bạch phải tốn không ít công sức mới khuyên được Đường Kiều Kiều rời đi.

Quả nhiên  A Nguyên  đi ra từ phòng riêng, Đường Tiểu Bạch không nhịn được mà hỏi: “Cả sáng ngươi đều ở trong phòng sao?”

Hai thiếu niên này ở bên nàng quả  là hưởng phúc, ngoài chuyện học hành và làm bài cùng nàng, gần như chẳng có việc vặt nào phải làm.

Nay nghĩ lại, như vậy cũng không tốt. Thân phận của hai người này vốn là gia nô, nếu cứ nuôi như nuôi thiếu gia, ngày sau với nàng, với bọn họ đều chẳng phải chuyện hay ho gì.

Vừa định nghiêm mặt giáo huấn vài câu, lại nghe A Nguyên đáp: “Chữ của tiểu nhân viết chưa đẹp, rảnh rỗi liền muốn luyện thêm.”

Đường Tiểu Bạch khựng lại. Lòng người vốn thiên lệch, đến hai đứa con ruột còn khó tránh thiên vị, huống chi A Nguyên với nàng thực ra chỉ tiện tay nuôi thêm mà thôi.

Bấy lâu nay, nàng luôn quan tâm đến tiến độ học tập của A Tiêu hơn cả bản thân, còn A Nguyên thì...

“Giấy mực có đủ không?” Đường Tiểu Bạch dịu giọng hỏi.

A Nguyên được sủng mà hoảng, vội xua tay: “Không cần giấy mực đâu ạ, tiểu nhân chỉ nhúng nước rồi viết lên mặt bàn thôi!”

Đường Tiểu Bạch gật đầu, giấy mực bút nghiên đâu phải vật rẻ tiền, nàng dùng thế nào cũng được, nhưng nếu dùng y như vậy cho vài tiểu nô, truyền ra ngoài e là không ổn.

Nghĩ một lát, nàng nói: “Từ nay về sau, mỗi đầu tháng ta sẽ phát cho các ngươi giấy và mực, muốn dùng lúc nào cũng được, tích lại dùng sau cũng được.”

A Nguyên mắt sáng rỡ: “Tạ ơn nhị tiểu thư!”

Đúng lúc đó, xe ngựa đang chạy vòng trong sân cũng dừng ngay trước mặt bọn họ. Thiếu niên A Tiêu bước từ xe xuống, ánh mắt nhàn nhạt liếc A Nguyên một cái:


“Đến lượt ngươi rồi.”

Đường Tiểu Bạch nhìn mà buồn cười. Nàng ngày nào chẳng dành thời gian nói chuyện riêng với tiểu tổ tông, hôm nay chỉ mới nói với A Nguyên thêm mấy câu, đã bị tiểu tổ tông trưng sắc mặt cho xem.

Chuyện này thực kỳ quặc.

Nàng đối xử với A Tiêu thế nào? Với A Nguyên thế nào? A Nguyên còn chưa từng tỏ vẻ ghen tuông, ngược lại là tiểu tổ tông họ Tần cứ hở ra là ghen bóng ghen gió.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Đường Tiểu Bạch mỉm cười hỏi: “Sao hôm nay lại đột nhiên muốn học đánh xe?”

“Thêm một kỹ năng, để chia sẻ lo toan với nhị tiểu thư.” Câu trả lời rất đúng mực.

Đường Tiểu Bạch lại không quá đồng tình: “Nếu rảnh thì nên luyện chữ, đọc sách. Chỉ có đọc sách mới thay đổi được số mệnh!”

“Ngự, cũng là một trong lục nghệ của quân tử.” Thiếu niên điềm tĩnh đáp.

Đường Tiểu Bạch liếc nhìn hắn. Cái gọi là lục nghệ của quân tử, vốn dành cho con em  quý tộc, dân nghèo có thể học được một môn đã là hiếm lắm rồi.

Đứa nhỏ này quả nhiên vẫn còn ghi nhớ vinh quang gia tộc thuở trước, đối với bản thân yêu cầu nghiêm khắc đến cực điểm.

Trong nguyên tác, hắn bị bẻ gãy đôi cánh, bị đưa vào phủ công chúa làm nội thị, trong lòng chẳng biết đã phải chịu đựng bao nhiêu tủi nhục...

Đường Tiểu Bạch nhìn hắn đầy thương xót, bỗng nhiên phát hiện—tiểu tổ tông của nàng  càng ngày càng thêm tuấn tú!

Fl Cá Bống Kho Tiêu trên facebook/ tiktok để ủng hộ nhà dịch nha.
Cảm ơn mọi người rất nhiều ạ.❤️❤️❤️

Da trắng như ngọc, ánh mắt linh động, thân người cũng cao lớn hơn trước, nếu khoác lên y phục gấm vóc, chẳng phải chính là công tử thế gia cao quý, sinh ra nơi tiếng chuông trống rền vang sao?

Đường Tiểu Bạch vừa cảm thấy tự hào, lại vừa lo lắng.

Từ xưa đến nay, mỹ nhân đều phải nhờ quyền thế mà bảo vệ, tiểu tổ tông nhà nàng đẹp đến thế, còn nàng thì chẳng quyền chẳng thế, liệu có che chở nổi hay không?

Lý Mặc thoáng thấy sắc mặt nàng không tốt, liền cau mày hỏi: “Hôm nay vào cung, có ai làm khó nhị tiểu thư không?”

Người hầu bình thường tất nhiên không thể hỏi như vậy, nhưng Đường Tiểu Bạch biết hắn không phải người tầm thường, nên cũng không để tâm, chỉ lắc đầu:


“Không có ai làm khó, chỉ là muốn ta và tỷ tỷ khuyên Bình Dương công chúa đừng xuất gia.”

Đường Tiểu Bạch  nghĩ hắn sẽ hỏi có khuyên được không, ai ngờ lại nghe hắn điềm nhiên đáp: “Khuyên hay không cũng thế thôi, sự tình đến nước này, không thể xoay chuyển được nữa rồi.”

“Sao lại nói vậy?” Đường Tiểu Bạch vô thức hỏi lại.

“Trong triều, những người không muốn Triệu Cảnh làm phò mã còn rất nhiều.”

Đường Tiểu Bạch khẽ gật đầu.

Đúng vậy. Hôm qua người từ trong cung ra, có bao nhiêu kẻ mặt mày rạng rỡ?

Thậm chí có cả Trưởng công chúa  Kỷ quốc, vẻ vui mừng còn không giấu nổi. Đã vậy Bình Dương công chúa lại mượn lời tiên đế làm cớ, người có dã tâm sẽ không để nàng rút lại lời đó nữa.

Kẻ ngầm xúi giục Bình Dương công chúa, chẳng lẽ cũng đã tính cả điều này?

“Muộn nhất là cuối tháng, sẽ có tin Triệu Cảnh bị giáng chức.”

“Giáng chức?” Tiểu cô nương Đường nháy mắt mấy cái, tỏ vẻ thất vọng: “Chỉ giáng chức thôi sao?”

Lý Mặc mí mắt khẽ giật, bình tĩnh hỏi: “Nhị tiểu thư mong muốn…”

“Dĩ nhiên là hy vọng có thể tra ra tội trạng hắn, sau đó cách chức, điều tra, vĩnh viễn không được trọng dụng nữa!”

Lý Mặc có chút khó xử. Lần hành thích trong dịp Đoan Ngọ trước đó, tuy Vương Mậu Chiêu đạt được mục đích, nhưng cũng bị phản công.

Hiện tại người của Vương Mậu Chiêu hành sự càng thêm cẩn trọng, chỉ mong bình an vượt qua nốt năm rưỡi còn lại.

Nếu dốc sức đối phó Triệu Cảnh, e rằng lại dấy lên phong ba…

“Ngươi không biết đâu, lúc chúng ta quay về, lại đụng phải Triệu Cảnh, hắn cho rằng là ta và tỷ tỷ phá chuyện tốt của hắn, không biết sau này còn định trả thù thế nào nữa!”

“Cách chức điều tra, có lẽ phải chờ thêm một thời gian, chắc là trước cuối năm.” Lý Mặc nói.

Đường Tiểu Bạch chớp mắt kinh ngạc: “Sao ngươi biết?”

“Triệu phò mã dù sao cũng là quan ngũ phẩm, lại được bệ hạ che chở, muốn cách chức đâu thể trong một sớm một chiều.” Giọng Lý Mặc có chút nặng nề.

Nếu hắn nắm đại quyền trong tay, xử lý một tên Triệu Cảnh, thật sự chỉ là chuyện trong chớp mắt.

“Không, ý ta là—sao ngươi biết mấy chuyện này cơ?” Đường Tiểu Bạch vô cùng bất ngờ.

A Tiêu ra ngoài còn ít hơn cả nàng, sao lại biết nhiều chuyện thế chứ?
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện