Ngày mùng chín tháng Chín, tiết Trùng Dương.
Chốn này tiết lễ rất nhiều, mà đa phần đều lấy việc tế tự làm đầu, kế đến là ẩm thực, sau nữa là du ngoạn.
Tiết Trùng Dương cũng chẳng khác gì.
Sáng sớm thức dậy trước tế tổ, sau ăn bánh Trùng Dương.
Khi chia bánh, Đường Tiểu Bạch chợt nhận ra thiếu một người.
“Ah Tiêu đâu?” Nàng hỏi A Nguyên – người một mình tới trước.
A Nguyên cũng thoáng nghi hoặc: “Sáng nay không thấy A Tiêu dậy, nô tài ra cửa có gõ cửa phòng, nhưng không nghe tiếng đáp. Sau đó Vương quản sự có chuyện đến tìm, ta bèn đi trước.”
Đường Tiểu Bạch nghe vậy, trong lòng thoáng giật mình. Không lẽ là sinh bệnh rồi? Dù dạo gần đây sắc mặt hắn trông khá hơn nhiều, nhưng tiết thu đã vào, khí lạnh dễ thấm, chẳng may lại nhiễm phong hàn…
“Ta đi xem!”
Vừa tới cửa nội viện phía tây đã thấy ngay tiểu viện nơi A Nguyên và A Tiêu cư ngụ.
Chân vừa bước qua ngạch môn, một tiểu đồng hớt hải chạy tới, vội vã hành lễ:
“Xe ngựa đã chuẩn bị xong, phu nhân và đại tiểu thư đang chờ nhị tiểu thư ở chính phòng ạ!”
Ai ai cũng biết, tiết Trùng Dương thì phải đăng cao. Sau khi tế tổ và dùng điểm tâm xong, Đường Tiểu Bạch trở về Minh Nguyệt lâu, ngoài việc chia bánh cho hạ nhân, cũng là để thay y phục, chuẩn bị lên Lạc Du nguyên du ngoạn.
“Ta biết rồi!” Đường Tiểu Bạch gật đầu đáp, song vẫn bước về phía tiểu viện.
Ra cửa cũng chẳng gấp đến mức ấy. Huống hồ hôm nay, nàng vốn định dẫn theo A Tiêu.
“Nhị tiểu thư…” Tiểu đồng bị bỏ lại sau lưng, luống cuống hô lên, “Phu nhân và đại tiểu thư đang đợi…”
“Biết rồi, ta đi ngay!” Đường Tiểu Bạch vừa nói vừa sải bước vào tiểu viện. Tuy chỉ là nơi ở của hạ nhân, nhưng đến tiết Trùng Dương, hành lang dưới mái hiên cũng được điểm xuyết mấy chậu cúc vàng.
Cành mảnh mai, hoa rộ hương nồng, ánh dương nghiêng chiếu lên từng cánh lá, phân rõ âm dương, tĩnh lặng chẳng lay.
Tất cả các cửa phòng đều đóng kín, như thể trong viện không một bóng người.
“A Tiêu?” Nàng đứng ngoài cổng viện khẽ gọi.
Không tiếng đáp.
Đường Tiểu Bạch chợt nhớ tới một lần trước kia, cửa phòng Tần Tiêu cũng yên lặng đóng chặt thế này, chẳng chút động tĩnh.
Một cảm giác lạ lùng dâng lên, khiến nàng bất giác rón rén bước đến trước cửa phòng A Tiêu, nín thở, ghé tai sát lại—
“Két—”
Cửa đột nhiên mở.
Đường Tiểu Bạch hoảng hốt, lùi lại một bước. Đứng ngay nơi cửa chính là A Tiêu.
“Nhị tiểu thư?” Hắn thoáng ngạc nhiên, lời nói mang theo hơi thở gấp gáp, hai má lại ửng đỏ khác thường.
Đường Tiểu Bạch, bằng trực giác rèn luyện từ vô số sách vở, chợt thấy kinh nghi, liền hỏi:
“Có chỗ nào thấy không khỏe sao?”
Hắn ngẩn người, rồi lắc đầu. Đường Tiểu Bạch nhìn thấy ánh mắt hắn sáng rõ, tâm thần bình ổn, không khỏi đỏ mặt:
“Ờ… có phải phát sốt rồi không?” Vừa nói vừa đưa mu bàn tay định thử trán hắn, trong lòng thì thầm trách mình đọc lắm sách vớ vẩn quá.
Fl Cá Bống Kho Tiêu trên facebook/ tiktok để ủng hộ nhà dịch nha.
Cảm ơn mọi người rất nhiều ạ.❤️❤️❤️
Tay còn chưa chạm đến, đã bị hắn né đi.
“Không có. Chỉ là ngủ quá giấc thôi,” ánh mắt hắn cụp xuống, sắc đỏ nơi má cũng dần tan, ngữ khí ngoan thuận, “Trễ giờ, ta đáng tội.”
Đường Tiểu Bạch nhìn hắn hồi lâu, chợt nhoẻn miệng cười: “Chưa trễ. Chúng ta đi thôi!”
Lý Mặc thấy nàng cười, trong lòng chột dạ, cứ cảm thấy như nàng đã nhìn ra điều gì—
…
“Ngươi có lừa ta không?” Đường Tiểu Bạch nghiêng đầu, khẽ thì thầm bên tai hắn.
Lý Mặc toàn thân khựng lại.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Nàng hơi nghiêng mặt nhìn hắn, ánh mắt trong trẻo mà sáng rõ, tựa hồ thấu triệt những điều vượt quá lứa tuổi.
Hôm nay là Trùng Dương, tuy không cần theo tông thất vào miếu tế lễ, nhưng vẫn phải ở Đông cung dâng hương phụ mẫu.
Vốn tính thời gian nữ quyến phủ Yến Quốc Công ra ngoài xong mới trở về, nào ngờ Đường nhị tiểu thư lại nổi hứng đến tìm sớm như vậy.
Tiểu cô nương này, đôi khi mẫn tuệ đến khiến người kinh hãi. Quả nhiên nàng đã nhìn ra điều gì đó.
Có nên chối không?
Lý Mặc ánh mắt trầm xuống, nhưng không trả lời. Không trả lời, cũng chính là một loại đáp án.
Đường Tiểu Bạch mím môi, dời mắt đi, bỗng kêu lên: “Cúi đầu xuống một chút, ta không với tới!”
Lý Mặc nghe lời cúi đầu. Hắn cao hơn nàng hơn một cái đầu, dù đã cúi xuống, nàng vẫn phải gắng sức nhón chân.
Lý Mặc do dự chốc lát, bèn khụy gối, hạ người trước mặt nàng—
…
“Cái này…” Mặc trang thường phục, ẩn giữa đám đông, Mạc Hoãn trông thấy cảnh đó, sắc mặt chợt đổi, “Sao có thể… thật là… uất ức quá!”
Điện hạ chưa từng quỳ trước cả đương kim Thánh Thượng, thế mà lại khuất mình quỳ gối trước một tiểu nha đầu!
Mạc Cấp liếc nhìn, lại chẳng lấy gì làm lạ: “Chỉ là cài lá thù du thôi mà—”
…
Cài thù du là một trong những tập tục Trùng Dương, nhưng Đường Tiểu Bạch trước nay chưa từng được trải nghiệm.
Vậy nên khi tới Lạc Du nguyên, nàng liền hứng thú đòi tự tay cài cho từng người.
Đến lượt A Tiêu, nàng rốt cuộc nhịn không được, đem lời đã giấu trong lòng suốt dọc đường nói ra.
Tuy từ sớm đã đoán hắn có điều che giấu, nhưng giờ xem ra, bí mật hắn giữ lại nhiều hơn nàng tưởng, nhiều đến mức khiến lòng nàng hoang mang, bất an.
Ban đầu hắn không trả lời, khiến Đường Tiểu Bạch hơi buồn. Nhưng lúc này thấy hắn khom người phối hợp với mình, lòng nàng mới dịu xuống phần nào.
Nhánh thù du cài vào búi tóc, tóc đen châu đỏ, phối màu tuyệt đẹp.
Đường Tiểu Bạch ngẩn ngơ nhìn, bỗng lại hỏi một câu: “Vậy ngươi sẽ hại ta sao?”
“Không!” Cậu đáp rất nhanh, gần như không cần suy nghĩ.
Thiếu niên đứng thẳng người trước mặt nàng. Thân hình vẫn còn gầy, nhưng đứng đó đã có phong tư như trúc gió thông sương, trái thù du đỏ rực rủ bên thái dương, càng tôn làn da thêm trắng, đôi mắt thêm đen, trong mắt là vẻ kiên định gần như cực đoan.
Môi hắn khẽ run, ánh mắt thay đổi sáng tối. Ngay khi Đường Tiểu Bạch nghĩ hắn sẽ nói ra mấy câu kiểu “ta vĩnh viễn không hại ngươi”, “cho dù hại ai cũng sẽ không hại ngươi” đầy khí chất thiếu niên trung nhị, thì thiếu niên ấy lại thu ánh mắt, bình thản nói: “Đa tạ nhị tiểu thư.”
Nói xong, lễ độ lùi lại một bước. Chán chết!
Đường Tiểu Bạch bĩu môi, gọi A Nguyên lên cài thù du. Khóe môi nàng giật giật, cuối cùng vẫn không nhịn được bật cười.
Hắn ta đã nói sẽ không hại nàng, thì còn làm gì được nữa? Tất nhiên là chọn tin rồi.
Nghĩ kỹ lại, một tiểu tổ tông như thế có thể có tâm tư xấu gì với nàng được chứ?
Nàng vốn chỉ là một nhân vật không tồn tại trong cốt truyện mà!
Ai mà chẳng có vài bí mật không thể nói ra? Nàng cũng có nói cho ai biết mình xuyên sách đâu?
Nghĩ vậy, Đường Tiểu Bạch cảm thấy nhẹ nhõm hơn, vui vẻ tiếp tục trải nghiệm phong tục Trùng Dương thời cổ đại.
Sau khi tất cả đã được cài thù du, nàng lùi lại vài bước, quét mắt nhìn tổng thể, hài lòng gật đầu.
Người một nhà là phải giống nhau!
Nói đến người một nhà—Đường Tiểu Bạch quay đầu tìm kiếm Cố thị và Đường Kiều Kiều.
Những nhà quyền quý khi xuất hành đều có rèm vải che quanh, dùng những tấm màn lớn tạo thành một không gian riêng cho các quý phu quý nữ bên trong.
Đường Tiểu Bạch vừa quay đầu lại, liền thấy Cố thị và Đường Kiều Kiều đang yểu điệu bước đi trong tấm màn ấy.
Đang định thầm cảm khái một câu “giàu có lố bịch”, thì đột nhiên, bên ngoài tấm màn vang lên một tràng la hét chói tai.
Không phải một tiếng, mà là cả một tràng, dồn dập vang lên.
“Hạ màn xuống!” Một tiếng quát vội vàng của Chu Tuấn vang lên ngoài rèm.
Chưa dứt lời, bức rèm liền bị một bóng ngựa phóng tới đ.â.m gãy giữa chừng, tung lên như bức tường đổ, che mất tầm mắt của Đường Tiểu Bạch—
Chốn này tiết lễ rất nhiều, mà đa phần đều lấy việc tế tự làm đầu, kế đến là ẩm thực, sau nữa là du ngoạn.
Tiết Trùng Dương cũng chẳng khác gì.
Sáng sớm thức dậy trước tế tổ, sau ăn bánh Trùng Dương.
Khi chia bánh, Đường Tiểu Bạch chợt nhận ra thiếu một người.
“Ah Tiêu đâu?” Nàng hỏi A Nguyên – người một mình tới trước.
A Nguyên cũng thoáng nghi hoặc: “Sáng nay không thấy A Tiêu dậy, nô tài ra cửa có gõ cửa phòng, nhưng không nghe tiếng đáp. Sau đó Vương quản sự có chuyện đến tìm, ta bèn đi trước.”
Đường Tiểu Bạch nghe vậy, trong lòng thoáng giật mình. Không lẽ là sinh bệnh rồi? Dù dạo gần đây sắc mặt hắn trông khá hơn nhiều, nhưng tiết thu đã vào, khí lạnh dễ thấm, chẳng may lại nhiễm phong hàn…
“Ta đi xem!”
Vừa tới cửa nội viện phía tây đã thấy ngay tiểu viện nơi A Nguyên và A Tiêu cư ngụ.
Chân vừa bước qua ngạch môn, một tiểu đồng hớt hải chạy tới, vội vã hành lễ:
“Xe ngựa đã chuẩn bị xong, phu nhân và đại tiểu thư đang chờ nhị tiểu thư ở chính phòng ạ!”
Ai ai cũng biết, tiết Trùng Dương thì phải đăng cao. Sau khi tế tổ và dùng điểm tâm xong, Đường Tiểu Bạch trở về Minh Nguyệt lâu, ngoài việc chia bánh cho hạ nhân, cũng là để thay y phục, chuẩn bị lên Lạc Du nguyên du ngoạn.
“Ta biết rồi!” Đường Tiểu Bạch gật đầu đáp, song vẫn bước về phía tiểu viện.
Ra cửa cũng chẳng gấp đến mức ấy. Huống hồ hôm nay, nàng vốn định dẫn theo A Tiêu.
“Nhị tiểu thư…” Tiểu đồng bị bỏ lại sau lưng, luống cuống hô lên, “Phu nhân và đại tiểu thư đang đợi…”
“Biết rồi, ta đi ngay!” Đường Tiểu Bạch vừa nói vừa sải bước vào tiểu viện. Tuy chỉ là nơi ở của hạ nhân, nhưng đến tiết Trùng Dương, hành lang dưới mái hiên cũng được điểm xuyết mấy chậu cúc vàng.
Cành mảnh mai, hoa rộ hương nồng, ánh dương nghiêng chiếu lên từng cánh lá, phân rõ âm dương, tĩnh lặng chẳng lay.
Tất cả các cửa phòng đều đóng kín, như thể trong viện không một bóng người.
“A Tiêu?” Nàng đứng ngoài cổng viện khẽ gọi.
Không tiếng đáp.
Đường Tiểu Bạch chợt nhớ tới một lần trước kia, cửa phòng Tần Tiêu cũng yên lặng đóng chặt thế này, chẳng chút động tĩnh.
Một cảm giác lạ lùng dâng lên, khiến nàng bất giác rón rén bước đến trước cửa phòng A Tiêu, nín thở, ghé tai sát lại—
“Két—”
Cửa đột nhiên mở.
Đường Tiểu Bạch hoảng hốt, lùi lại một bước. Đứng ngay nơi cửa chính là A Tiêu.
“Nhị tiểu thư?” Hắn thoáng ngạc nhiên, lời nói mang theo hơi thở gấp gáp, hai má lại ửng đỏ khác thường.
Đường Tiểu Bạch, bằng trực giác rèn luyện từ vô số sách vở, chợt thấy kinh nghi, liền hỏi:
“Có chỗ nào thấy không khỏe sao?”
Hắn ngẩn người, rồi lắc đầu. Đường Tiểu Bạch nhìn thấy ánh mắt hắn sáng rõ, tâm thần bình ổn, không khỏi đỏ mặt:
“Ờ… có phải phát sốt rồi không?” Vừa nói vừa đưa mu bàn tay định thử trán hắn, trong lòng thì thầm trách mình đọc lắm sách vớ vẩn quá.
Fl Cá Bống Kho Tiêu trên facebook/ tiktok để ủng hộ nhà dịch nha.
Cảm ơn mọi người rất nhiều ạ.❤️❤️❤️
Tay còn chưa chạm đến, đã bị hắn né đi.
“Không có. Chỉ là ngủ quá giấc thôi,” ánh mắt hắn cụp xuống, sắc đỏ nơi má cũng dần tan, ngữ khí ngoan thuận, “Trễ giờ, ta đáng tội.”
Đường Tiểu Bạch nhìn hắn hồi lâu, chợt nhoẻn miệng cười: “Chưa trễ. Chúng ta đi thôi!”
Lý Mặc thấy nàng cười, trong lòng chột dạ, cứ cảm thấy như nàng đã nhìn ra điều gì—
…
“Ngươi có lừa ta không?” Đường Tiểu Bạch nghiêng đầu, khẽ thì thầm bên tai hắn.
Lý Mặc toàn thân khựng lại.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Nàng hơi nghiêng mặt nhìn hắn, ánh mắt trong trẻo mà sáng rõ, tựa hồ thấu triệt những điều vượt quá lứa tuổi.
Hôm nay là Trùng Dương, tuy không cần theo tông thất vào miếu tế lễ, nhưng vẫn phải ở Đông cung dâng hương phụ mẫu.
Vốn tính thời gian nữ quyến phủ Yến Quốc Công ra ngoài xong mới trở về, nào ngờ Đường nhị tiểu thư lại nổi hứng đến tìm sớm như vậy.
Tiểu cô nương này, đôi khi mẫn tuệ đến khiến người kinh hãi. Quả nhiên nàng đã nhìn ra điều gì đó.
Có nên chối không?
Lý Mặc ánh mắt trầm xuống, nhưng không trả lời. Không trả lời, cũng chính là một loại đáp án.
Đường Tiểu Bạch mím môi, dời mắt đi, bỗng kêu lên: “Cúi đầu xuống một chút, ta không với tới!”
Lý Mặc nghe lời cúi đầu. Hắn cao hơn nàng hơn một cái đầu, dù đã cúi xuống, nàng vẫn phải gắng sức nhón chân.
Lý Mặc do dự chốc lát, bèn khụy gối, hạ người trước mặt nàng—
…
“Cái này…” Mặc trang thường phục, ẩn giữa đám đông, Mạc Hoãn trông thấy cảnh đó, sắc mặt chợt đổi, “Sao có thể… thật là… uất ức quá!”
Điện hạ chưa từng quỳ trước cả đương kim Thánh Thượng, thế mà lại khuất mình quỳ gối trước một tiểu nha đầu!
Mạc Cấp liếc nhìn, lại chẳng lấy gì làm lạ: “Chỉ là cài lá thù du thôi mà—”
…
Cài thù du là một trong những tập tục Trùng Dương, nhưng Đường Tiểu Bạch trước nay chưa từng được trải nghiệm.
Vậy nên khi tới Lạc Du nguyên, nàng liền hứng thú đòi tự tay cài cho từng người.
Đến lượt A Tiêu, nàng rốt cuộc nhịn không được, đem lời đã giấu trong lòng suốt dọc đường nói ra.
Tuy từ sớm đã đoán hắn có điều che giấu, nhưng giờ xem ra, bí mật hắn giữ lại nhiều hơn nàng tưởng, nhiều đến mức khiến lòng nàng hoang mang, bất an.
Ban đầu hắn không trả lời, khiến Đường Tiểu Bạch hơi buồn. Nhưng lúc này thấy hắn khom người phối hợp với mình, lòng nàng mới dịu xuống phần nào.
Nhánh thù du cài vào búi tóc, tóc đen châu đỏ, phối màu tuyệt đẹp.
Đường Tiểu Bạch ngẩn ngơ nhìn, bỗng lại hỏi một câu: “Vậy ngươi sẽ hại ta sao?”
“Không!” Cậu đáp rất nhanh, gần như không cần suy nghĩ.
Thiếu niên đứng thẳng người trước mặt nàng. Thân hình vẫn còn gầy, nhưng đứng đó đã có phong tư như trúc gió thông sương, trái thù du đỏ rực rủ bên thái dương, càng tôn làn da thêm trắng, đôi mắt thêm đen, trong mắt là vẻ kiên định gần như cực đoan.
Môi hắn khẽ run, ánh mắt thay đổi sáng tối. Ngay khi Đường Tiểu Bạch nghĩ hắn sẽ nói ra mấy câu kiểu “ta vĩnh viễn không hại ngươi”, “cho dù hại ai cũng sẽ không hại ngươi” đầy khí chất thiếu niên trung nhị, thì thiếu niên ấy lại thu ánh mắt, bình thản nói: “Đa tạ nhị tiểu thư.”
Nói xong, lễ độ lùi lại một bước. Chán chết!
Đường Tiểu Bạch bĩu môi, gọi A Nguyên lên cài thù du. Khóe môi nàng giật giật, cuối cùng vẫn không nhịn được bật cười.
Hắn ta đã nói sẽ không hại nàng, thì còn làm gì được nữa? Tất nhiên là chọn tin rồi.
Nghĩ kỹ lại, một tiểu tổ tông như thế có thể có tâm tư xấu gì với nàng được chứ?
Nàng vốn chỉ là một nhân vật không tồn tại trong cốt truyện mà!
Ai mà chẳng có vài bí mật không thể nói ra? Nàng cũng có nói cho ai biết mình xuyên sách đâu?
Nghĩ vậy, Đường Tiểu Bạch cảm thấy nhẹ nhõm hơn, vui vẻ tiếp tục trải nghiệm phong tục Trùng Dương thời cổ đại.
Sau khi tất cả đã được cài thù du, nàng lùi lại vài bước, quét mắt nhìn tổng thể, hài lòng gật đầu.
Người một nhà là phải giống nhau!
Nói đến người một nhà—Đường Tiểu Bạch quay đầu tìm kiếm Cố thị và Đường Kiều Kiều.
Những nhà quyền quý khi xuất hành đều có rèm vải che quanh, dùng những tấm màn lớn tạo thành một không gian riêng cho các quý phu quý nữ bên trong.
Đường Tiểu Bạch vừa quay đầu lại, liền thấy Cố thị và Đường Kiều Kiều đang yểu điệu bước đi trong tấm màn ấy.
Đang định thầm cảm khái một câu “giàu có lố bịch”, thì đột nhiên, bên ngoài tấm màn vang lên một tràng la hét chói tai.
Không phải một tiếng, mà là cả một tràng, dồn dập vang lên.
“Hạ màn xuống!” Một tiếng quát vội vàng của Chu Tuấn vang lên ngoài rèm.
Chưa dứt lời, bức rèm liền bị một bóng ngựa phóng tới đ.â.m gãy giữa chừng, tung lên như bức tường đổ, che mất tầm mắt của Đường Tiểu Bạch—
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Truyện Hot Mới
Danh sách chương