Đường đại Tiểu thư  nghe nàng nói vậy, gò má lập tức ửng hồng, liếc nàng một cái đầy ngượng ngùng lẫn giận dỗi:


“Chuyện gì chứ? Ta với Tấn vương có thể có chuyện gì được?”

Đường Tiểu Bạch cân nhắc rồi hỏi: “Tấn vương có từng—”

“Không có!” Đại Tiểu thư lập tức phủ nhận dứt khoát.

“Ý ta là, tỷ có nợ ân tình gì với Tấn vương không?”

“Nợ chứ!”

Tim Đường Tiểu Bạch khựng lại một nhịp, vội vàng truy hỏi: “Nợ thế nào?”

“Không phải lần trước nhờ hắnđưa muội ra khỏi phủ Thái tử sao?”

Đường Tiểu Bạch thở phào nhẹ nhõm, thì ra là chuyện đó… “Nhưng mà hắn có đưa muội ra đâu?”

Đường Kiều Kiều liếc nàng bằng ánh mắt “muội ngốc thật đấy”:


“Người ta là Tấn vương, chỉ cần đồng ý là muội đã nợ người ta một ân tình rồi!”

Đường Tiểu Bạch cũng trừng mắt lại: “Vậy lần sau tỷ có thể đừng làm mấy chuyện kiểu ‘mượn da hổ để đàm phán’ thế này không?”

Fl Cá Bống Kho Tiêu trên facebook/ tiktok để ủng hộ nhà dịch nha.
Cảm ơn mọi người rất nhiều ạ.❤️❤️❤️

“Ta làm vì ai?”

Đường Tiểu Bạch cười gượng, lại hỏi: “Trừ chuyện đó ra, còn chuyện nào khác không?”

“Hết rồi.”

Đường Tiểu Bạch cuối cùng cũng yên tâm.
Xem ra chuyện khiến đại tiểu thư si mê Lý Sơ  vẫn chưa xảy ra, việc Triệu Cảnh mời Lý Sơ tới có lẽ chỉ là trùng hợp.

Vậy thì dễ xử lý hơn nhiều rồi!
“Không nợ ân tình là tốt rồi! A tỷ, muội thấy Tấn vương là kẻ bạc tình vô nghĩa, chúng ta vẫn nên giữ khoảng cách thì hơn!”

Đường Kiều Kiều nhìn nàng đầy khó hiểu: “Chúng ta vốn dĩ vẫn luôn giữ khoảng cách mà?”

Đường Tiểu Bạch chớp mắt, hỏi: “Vậy… Tấn vương mong chuyện của Triệu Cảnh cứ thế mà—”

“‘Mà’ cái gì?” Đại Tiểu thư cười nhạt, “Muội định nói là bóc trần Triệu Cảnh hả? Bóc trần sọ hắn chắc?”

Đường Tiểu Bạch còn đang cười khúc khích thì bỗng nghe bên ngoài tiếng vó ngựa rầm rập lao tới, nàng và Đường Kiều Kiều nhìn nhau, vội vàng nằm xuống xe, lại bắt đầu rên rỉ: “Ôi da… ôi da…”

Người chưa tới, tiếng đã vang lên, chính là giọng của Bình Dương công chúa: “Tiểu Bạch đỡ hơn chút nào chưa?”

Cố Duyên đáp thay: “Vẫn chưa khá hơn, cứ khóc đòi về nhà mãi.”

Đường Tiểu Bạch đành “hức hức” hai tiếng, làm bộ kêu lên: “A tỷ, muội muốn về nhà…”

Bên ngoài, công chúa Bình Dương như bật cười: “Ta vào xem thử!”

Xe ngựa dừng lại, bên ngoài chợt im lặng một thoáng. Đường Tiểu Bạch còn đang cân nhắc xem nên thể hiện bộ dáng gì để gặp công chúa Bình Dương, thì đột nhiên nghe thấy tiếng hét chói tai: “Rắn! Có rắn!”

Rắn!

Từng sợi lông tơ trên người Đường Tiểu Bạch dựng đứng cả lên. Đường Kiều Kiều lập tức siết chặt nàng vào lòng. Ngay sau đó là tiếng ngựa hí kinh hoảng, xe ngựa rung lắc dữ dội, hai tỷ muội bị hất ngược ra sau.

Còn chưa kịp rơi xuống, xe lại dằn mạnh lần nữa, đẩy cả hai đổ nhào ra phía trước, suýt chút nữa rơi khỏi xe.

Ngựa hoảng loạn rồi!

Con ngựa bị kinh sợ hí vang, lao đi như điên, Đường Kiều Kiều ôm chặt muội mình bị va đập khắp xe, mắt thấy sắp va vào khung cửa sổ, xe bỗng lắc mạnh một lần nữa, hai người bị hất văng ra ngoài xe—

Chết chắc rồi!

Đường Tiểu Bạch theo phản xạ nhắm nghiền mắt. Nhưng tai nạn dự đoán lại không xảy ra. Khi rơi khỏi xe, nàng đụng phải một thân hình.

Lồng n.g.ự.c kia rộng lớn, rắn chắc.

Ngay sau đó, một cánh tay mạnh mẽ ôm lấy cả hai, tung mình nhảy một cái, rồi nhẹ nhàng hạ xuống đất, đẩy hai người vào lòng một người khác.

“Kiều Kiều? Tiểu Bạch?” Cố Duyên hốt hoảng gọi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Đường Tiểu Bạch mở mắt, đập vào mắt là một vùng cỏ xanh biếc, tràn đầy sức sống.

“Ui da—hai cô nương mềm mại thế này mà đụng người cũng mạnh quá nha!”

Người kia giờ mới lên tiếng kêu đau. Đường Tiểu Bạch ngẩng đầu, thấy khuôn mặt râu ria chẳng được mấy phần sạch sẽ mà lại có vẻ phong lưu kia.

Người đó vẫn theo thói quen vỗ vỗ vai và n.g.ự.c áo, bỗng phát hiện hai cô gái đang nhìn mình, bèn cười giải thích giống lần trước:


“Thói quen ấy mà, quen rồi!”

Đường Tiểu Bạch bỗng thấy mắt mình nóng ran. Người kia hơi ngẩn ra, chỉ vào nàng và Đường Kiều Kiều nói với Cố Duyên:


“Hai vị tiểu thư bị dọa sợ rồi.”

Đường Kiều Kiều lau nhanh khóe mắt, gạt tay Cố Duyên ra, đứng thẳng dậy, chỉnh lại tư thế, rồi nghiêm túc hành lễ với người nọ, giọng hơi khàn: “Đa tạ ân cứu mạng!”

Chưa dứt lời, tiếng vó ngựa từ sau vang lên dồn dập.

Ngoảnh đầu lại, người đã đến gần. Kẻ dẫn đầu, gương mặt tuấn tú lạnh lùng, khí thế nghiêm nghị, chính là Tấn vương Lý Sơ.

Đường Tiểu Bạch chợt sực nhớ.Chẳng phải đây chính là chuyện kia còn chưa xảy ra sao? Trong nguyên tác từng nói đến mối duyên giữa Đường Kiều Kiều và Lý Sơ: nàng từng gặp nạn vì ngựa hoảng, may mà Lý Sơ đi ngang qua, ra tay cứu giúp.

Không có gì dễ khiến lòng thiếu nữ rung động bằng cảnh anh hùng cứu mỹ nhân. Thêm nữa Lý Sơ lại tuấn tú, thân phận tôn quý, kiêu ngạo như Đường đại tiểu thư thế là đổ rầm luôn.

Nhưng trong sách lại không ghi cụ thể xảy ra lúc nào. Liệu có phải là hôm nay?

Nếu không nhờ vị “đại ca râu rậm” kia — người có vẻ là gián điệp từ Trấn Châu — thì hôm nay người cứu Đường Kiều Kiều đáng ra phải là Lý Sơ mới đúng.

Thế thì, vì sao lại có sự xuất hiện của người râu rậm này?

Chẳng phải y là thị vệ của Tô Thuấn Khanh sao? Sao lại xuất hiện ở tiểu lộ phía nam ngoại thành kinh sư? Lại còn đeo bọc hành lý?

Dù Đường Tiểu Bạch chưa hỏi, nhưng Cố Duyên và Lý Sơ tất nhiên sẽ hỏi. Và câu trả lời của người kia lại giản dị đến không ngờ:


“Ta vốn là thị vệ của tiến tấu sứ Trấn Châu, nhưng giờ từ quan rồi! Mẫu thân ở quê đã chuẩn bị sẵn thê tử cho ta, bảo ta mau về nhà cưới đấy!” Cười hề hề, vẻ mặt thật thà chất phác.

Trong lúc hắn nói chuyện, Triệu Cảnh và công chúa Bình Dương cũng vừa chạy đến. Triệu Cảnh nhận ra người này, nhưng khi nhìn thấy chỉ hơi đổi sắc mặt, không nói gì cả.

“Ngươi có thân thủ thế này, có thể vào làm thị vệ trong phủ Tấn vương.” – Lý Sơ nói.

Trước đó Cố Duyên đã kể lại với hắn việc hai tỷ muội nhà Yến Quốc Công được cứu thế nào – có thể từ trong xe ngựa mất kiểm soát cứu được hai người mà không hề xây xát, đương nhiên thân thủ chẳng phải tầm thường.

Huống chi lại còn là người của Tô Thuấn Khanh.

Gã râu rậm ngẩn ra, có chút luống cuống: “Nhưng ta còn phải về nhà—”

“Ngươi không bằng lòng à?” – Lý Sơ trầm giọng, hàm ý uy hiếp.

Gã râu rậm bắt đầu ỉu xìu: “Mẫu thân bảo ta phải về nhà…”

“Cao thủ trong phủ Tấn vương nhiều như mây, hà tất phải làm khó người ta?” – Đường Kiều Kiều bỗng mở miệng.

Lý Sơ lạnh lùng liếc nàng một cái, không nói gì thêm. Đường Kiều Kiều quay sang gã râu rậm, nói: “Hôm nay ngươi đã cứu tỷ muội ta, ân tình này, phủ Yến Quốc công ta ghi nhớ!”

Gã râu rậm gãi đầu, hơi ngại ngùng hỏi: “Vậy… có thưởng không?”

Khóe miệng Đường Kiều Kiều giật nhẹ, nhìn sang Cố Duyên. Thân phận bọn họ thế này, ai lại mang tiền bạc theo người?

Cố Duyên lập tức tháo ngọc bội buộc bên hông xuống. Gã râu rậm nhận lấy ngọc bội, nhưng vẫn chưa thấy đủ, ánh mắt lóe lên vẻ tham lam, lén liếc đầu Đường Kiều Kiều, cười hề hề: “Đại tiểu thư thưởng cho ta cái trâm vàng được không? Ta đem về tặng tân nương nhà ta!”

Đường Tiểu Bạch cạn lời. Diễn lố rồi đấy! Không thấy sắc mặt đại tiểu thư đổi rồi sao?

“Trâm cài hoa thì sao?” – Đường Tiểu Bạch định lên tiếng hòa giải, nhưng bị Đường Kiều Kiều giữ tay lại khi đang định rút trâm ra.

Đại tiểu thư mặt lạnh như sương, rút một cây trâm vàng hình chim sẻ từ trên đầu xuống, không thèm nhìn, tiện tay ném xuống đất trước mặt gã râu rậm.

Đối phương nhanh tay lẹ mắt chộp lấy, cười hớn hở: “Đa tạ đại tiểu thư ban thưởng!”

Chưa dứt lời, đại tiểu thư đã phất tay áo bỏ đi. Đường Tiểu Bạch lúc rời đi còn quay đầu lại nhìn gã râu rậm đang cúi đầu mân mê cây trâm vàng, lắc đầu thầm nghĩ:

— Diễn vẫn chưa đạt lắm đâu...
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện