"Sao các người lại ở đây?" Bình Dương công chúa miệng thì hỏi "các người", nhưng ánh mắt lại dán chặt vào Triệu Cảnh, cả người căng như dây đàn, cảnh giác như con nhím gặp kẻ thù, khiến Đường Tiểu Bạch cũng cảm thấy có phần quá mức, mang theo vẻ gượng ép khoe uy.
"Triệu Cảnh nghe nói hôm nay ngươi dạo chơi ở Phàn Xuyên, sợ ngươi đi một mình sẽ không vui, nên kéo ta theo cùng." Người kia đơn giản nói vài câu, rồi như nhận ra điều gì, lông mày hơi nhíu lại, quay đầu nhìn về phía Đường Tiểu Bạch.
Đường Tiểu Bạch lập tức bị khí chất bá đạo lạnh lùng hừng hực đập vào mặt của vị vương gia kia làm cho giật mình ớn lạnh.
Đường Kiều Kiều tưởng rằng nàng bị dọa sợ liền ôm nàng chặt hơn vào lòng, khẽ gật đầu hành lễ với đối phương: “Bái kiến Tấn vương điện hạ.”
Tấn vương Lý Sơ mặt không biểu cảm quay mặt đi, lại thấy Bình Dương công chúa chẳng hề để ý tới Triệu Cảnh, ngược lại đang thúc ngựa tiến gần về phía Đường Kiều Kiều, cứ như đang xem Đường đại tiểu thư là chỗ dựa vững chắc vậy.
Nhớ tới lời Triệu Cảnh từng nói với mình trước đó, ánh mắt Lý Sơ trầm hẳn xuống, lạnh nhạt nói: “Bản vương có vài lời muốn nói với đại tiểu thư phủ Yến Quốc Công, A tỷ phiền đi nơi khác một lát.”
Tấn vương Lý Sơ là trưởng hoàng tử do Trịnh Quý phi sinh ra, trong mắt mọi người là ứng cử viên có khả năng kế thừa ngôi vị hoàng đế nhất. Bình Dương công chúa phải nể mặt hắn, dù không tình nguyện nhưng vẫn dẫn theo người rời đi.
Chỉ còn lại Cố Duyên, tuy bị Lý Sơ lạnh nhạt liếc mấy cái nhưng vẫn không hề biến sắc, đứng cách mấy bước kiên quyết không đi.
Về phần Đường Tiểu Bạch thì… chuyện “nhường chỗ” là không thể xảy ra đâu nhé, nàng giả bộ như mình đã dính liền với đại tiểu thư luôn rồi.
Trong đám người rời đi kia, ai có gan lớn như Đường Kiều Kiều chứ? Mới đi được một đoạn, ai nấy đều thức thời nhường chỗ cho Triệu Cảnh.
Nhìn cảnh Triệu Cảnh cưỡi ngựa sóng vai cùng Bình Dương công chúa, Đường Tiểu Bạch thấy mình có lý do để nghi ngờ Lý Sơ là do Triệu Cảnh cố ý gọi tới để giữ chân Đường Kiều Kiều lại.
Nhưng—— Tại sao lại là Lý Sơ? “Vết thương lần trước ở Tấn Xương thế nào rồi?” Khi hỏi câu này, ánh mắt Lý Sơ thuận thế rơi xuống cổ của Đường đại tiểu thư.
Vẻ đẹp của một mỹ nhân, không chỉ nằm ở gương mặt. Dáng người yêu kiều, làn da trắng ngần không tì vết, thậm chí cả giọng nói dịu dàng uyển chuyển, tất cả đều là một phần trong đó.
Đường Kiều Kiều tuy mới mười ba tuổi nhưng đã là một mỹ nhân chính hiệu. Cổ cao thon, da thịt như tuyết, khiến Đường Tiểu Bạch luôn nhìn mà ghen tị.
Cho nên —— cổ thiên nga của tỷ tỷ có thể để cho tên cẩu nam nhân kia nhìn sao?!
Đường Tiểu Bạch lập tức thẳng lưng, không một tiếng động ngẩng đầu đẩy cái trán của mình lên dưới cằm Đường Kiều Kiều, thành công chắn tầm mắt của Lý Sơ.
Lý Sơ nhàn nhạt liếc nàng một cái, đúng lúc nghe đại tiểu thư mở miệng đáp: “Đã đỡ nhiều rồi, đa tạ Tấn vương điện hạ quan tâm.”
Giọng nàng không dịu dàng uyển chuyển, mà trong trẻo rõ ràng, như tiếng ngọc chạm vào chuông đá.
Lý Sơ lại nhìn lên mặt nàng, hỏi tiếp: “Triệu Cảnh có tới cửa xin lỗi chưa?”
Fl Cá Bống Kho Tiêu trên facebook/ tiktok để ủng hộ nhà dịch nha.
Cảm ơn mọi người rất nhiều ạ.❤️❤️❤️
Ánh mắt Đường Kiều Kiều thoáng xẹt qua tia không vui, đáp: “Tới thì cũng có tới—”
“Đã đến xin lỗi thì bản vương mong chuyện này chấm dứt tại đây,” Lý Sơ lạnh lùng cắt ngang lời nàng, “Hôn kỳ giữa Triệu Cảnh và Bình Dương sắp tới, bản vương không muốn có người vì tư oán mà ly gián giữa họ.”
Đường Kiều Kiều giữ chặt tiểu muội đang có dấu hiệu phát tác trong lòng, hơi cúi đầu, giọng nói kính cẩn: “Lời của điện hạ, thần nữ xin ghi nhớ.”
Mỹ nhân càng cao ngạo, lúc cúi đầu lại càng khiến người ta cảm thấy thỏa mãn.
Lý Sơ nhìn nàng chằm chằm một lát, khóe môi hơi nhếch lên, thấp giọng khen: “Rất tốt, bản vương thích những cô nương biết nghe lời.”
Đường Tiểu Bạch bị tỷ mình đè chặt: !!!
“A tỷ!” Cô bé đột nhiên hét to một tiếng, đến cả nhóm người Bình Dương công chúa đi phía xa cũng phải quay đầu lại.
Cố Duyên gần đó mặt liền biến sắc: “Tiểu Bạch làm sao vậy?” Vội vã thúc ngựa tiến lên.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Đường Tiểu Bạch ôm bụng lăn vào lòng tỷ mình, mặt nhăn nhó: “A tỷ, bụng muội đau quá… hu hu hu… muốn về nhà…”
…
Chuyến du ngoạn vốn đang yên lành, mới vừa tới nơi đã phải quay đầu về.
Trong cỗ xe ngựa rộng rãi xa hoa, Đường Tiểu Bạch nằm úp mặt trên đùi tỷ tỷ, “ai da”, “ai da” rên rỉ yếu ớt nghe thật đáng thương.
Đường Kiều Kiều lắng nghe động tĩnh bên ngoài xe một lúc, chắc chắn đã đi được một đoạn rồi mới lạnh lùng đẩy cô bé còn đang rên rỉ ra: “Đừng có giả bộ nữa!”
Vừa đẩy ra đã thấy đôi mắt to tròn của Đường Tiểu Bạch rưng rưng ngấn lệ, nhìn rất chi là chân thật.
Đường Kiều Kiều không khỏi rùng mình: “Đau thật à?”
Đường Tiểu Bạch hít hít mũi, lắc đầu: “Khó khăn lắm mới được ra ngoài chơi—”
Còn chưa nói hết câu, đã ăn ngay một cái búng trán.
“Sao mà khó khăn? Kỳ nghỉ sau không thể đi tiếp à?” Đường Kiều Kiều hận sắt không thành thép trừng nàng, “Sao ta lại có đứa muội muội vô dụng thế này!”
Đường Tiểu Bạch không phục: “Tỷ thì có bản lĩnh? Có bản lĩnh sao lại để Tấn vương dỗ cho ngoan ngoãn thế?”
Đường Kiều Kiều mặt đỏ bừng: “Ta ngoan ngoãn hồi nào? Đó là Tấn vương, ta mà không nói vậy, còn muốn gây chuyện với hắn à?”
Đường Tiểu Bạch nửa tin nửa ngờ: “Vậy trong lòng tỷ là không phục thật?”
Nàng nhớ trong nguyên tác, Đường Kiều Kiều ở trước mặt Lý Sơ ngoan như cừu con, không dám nói nửa lời phản đối.
“Phục! Ta phục quá trời luôn ấy!” Đường Kiều Kiều đảo mắt, “Tấn vương thiên vị Triệu Cảnh lộ liễu thế, ta còn có thể không phục à!”
Nghe vậy Đường Tiểu Bạch mới yên tâm, còn bồi thêm: “Không chỉ thiên vị, căn bản là chà lên thể diện phủ Yến Quốc Công nhà ta mà giẫm nát!”
Thành công khiến đôi mày mắt của đại tiểu thư hiện lên sát khí, hoàn hảo!
Đường Tiểu Bạch tiếp tục công kích: “Chị nghe hắn nói đi, hắn thích cô gái biết nghe lời? Hắn thích là chúng ta phải nghe lời chắc? Mặt mũi phủ Yến Quốc Công để đâu? Tỷ nói có phải không?”
Đường Kiều Kiều liếc nàng, nửa cười nửa không: “Muội định ly gián cái gì đấy?” Á? Nhanh vậy đã bị phát hiện?
“Không có ly gián mà!” Đường Tiểu Bạch nghiêm mặt, “Chúng ta là tỷ muội ruột, chỉ có người ngoài mới muốn chia rẽ tỷ muội mình. Muội ly gián tỷ với ai cơ chứ?”
Chuyện giữa tỷ muội ruột thì gọi gì là ly gián?
Đường Kiều Kiều không bị nàng xoay vòng, ngồi thẳng dậy đánh giá nàng hai cái, hỏi: “Sao muội ghét Tấn vương đến thế?”
“Vì hắn xấu!” Đường Tiểu Bạch đáp không chút do dự, “Lúc muội bị đưa đến Thái tử phủ, tỷ cầu hắn giúp đưa muội ra, vậy mà hắn lại nhân cơ hội ly gián quan hệ giữa phủ ta với phủ Thái tử. Lúc ấy muội với Thái tử còn nhỏ, tỷ lại tin hắn như thế, hắn đã từng quan tâm ai?”
Đường Kiều Kiều suy nghĩ một lúc, chậm rãi nói: “Hắn là Tấn vương, có lập trường và cân nhắc riêng, cũng không đáng để muội oán hận vì chuyện đó.”
Đường Tiểu Bạch không ngờ tỷ mình lại bắt đầu đi theo con đường "hiền lương thục đức" rồi...
Suy nghĩ một lát, nàng liền dò hỏi thử:
"A tỷ, tỷ với Tấn vương có phải từng có chuyện gì đó hay không?"
Nàng đã nghĩ đến khả năng này rồi. Hôm nay tại sao Triệu Cảnh lại gọi Lý Sơ đến? Chỉ e là có liên quan đến câu "ta biết bí mật của ngươi" lần trước.
Về phần bí mật của tỷ tỷ, nàng đã lật đi lật lại nguyên tác trong đầu rất nhiều lần, cuối cùng cũng tìm ra một chuyện cũ năm xưa.
Triệu Cảnh, có lẽ chính là biết được chuyện đó.
"Triệu Cảnh nghe nói hôm nay ngươi dạo chơi ở Phàn Xuyên, sợ ngươi đi một mình sẽ không vui, nên kéo ta theo cùng." Người kia đơn giản nói vài câu, rồi như nhận ra điều gì, lông mày hơi nhíu lại, quay đầu nhìn về phía Đường Tiểu Bạch.
Đường Tiểu Bạch lập tức bị khí chất bá đạo lạnh lùng hừng hực đập vào mặt của vị vương gia kia làm cho giật mình ớn lạnh.
Đường Kiều Kiều tưởng rằng nàng bị dọa sợ liền ôm nàng chặt hơn vào lòng, khẽ gật đầu hành lễ với đối phương: “Bái kiến Tấn vương điện hạ.”
Tấn vương Lý Sơ mặt không biểu cảm quay mặt đi, lại thấy Bình Dương công chúa chẳng hề để ý tới Triệu Cảnh, ngược lại đang thúc ngựa tiến gần về phía Đường Kiều Kiều, cứ như đang xem Đường đại tiểu thư là chỗ dựa vững chắc vậy.
Nhớ tới lời Triệu Cảnh từng nói với mình trước đó, ánh mắt Lý Sơ trầm hẳn xuống, lạnh nhạt nói: “Bản vương có vài lời muốn nói với đại tiểu thư phủ Yến Quốc Công, A tỷ phiền đi nơi khác một lát.”
Tấn vương Lý Sơ là trưởng hoàng tử do Trịnh Quý phi sinh ra, trong mắt mọi người là ứng cử viên có khả năng kế thừa ngôi vị hoàng đế nhất. Bình Dương công chúa phải nể mặt hắn, dù không tình nguyện nhưng vẫn dẫn theo người rời đi.
Chỉ còn lại Cố Duyên, tuy bị Lý Sơ lạnh nhạt liếc mấy cái nhưng vẫn không hề biến sắc, đứng cách mấy bước kiên quyết không đi.
Về phần Đường Tiểu Bạch thì… chuyện “nhường chỗ” là không thể xảy ra đâu nhé, nàng giả bộ như mình đã dính liền với đại tiểu thư luôn rồi.
Trong đám người rời đi kia, ai có gan lớn như Đường Kiều Kiều chứ? Mới đi được một đoạn, ai nấy đều thức thời nhường chỗ cho Triệu Cảnh.
Nhìn cảnh Triệu Cảnh cưỡi ngựa sóng vai cùng Bình Dương công chúa, Đường Tiểu Bạch thấy mình có lý do để nghi ngờ Lý Sơ là do Triệu Cảnh cố ý gọi tới để giữ chân Đường Kiều Kiều lại.
Nhưng—— Tại sao lại là Lý Sơ? “Vết thương lần trước ở Tấn Xương thế nào rồi?” Khi hỏi câu này, ánh mắt Lý Sơ thuận thế rơi xuống cổ của Đường đại tiểu thư.
Vẻ đẹp của một mỹ nhân, không chỉ nằm ở gương mặt. Dáng người yêu kiều, làn da trắng ngần không tì vết, thậm chí cả giọng nói dịu dàng uyển chuyển, tất cả đều là một phần trong đó.
Đường Kiều Kiều tuy mới mười ba tuổi nhưng đã là một mỹ nhân chính hiệu. Cổ cao thon, da thịt như tuyết, khiến Đường Tiểu Bạch luôn nhìn mà ghen tị.
Cho nên —— cổ thiên nga của tỷ tỷ có thể để cho tên cẩu nam nhân kia nhìn sao?!
Đường Tiểu Bạch lập tức thẳng lưng, không một tiếng động ngẩng đầu đẩy cái trán của mình lên dưới cằm Đường Kiều Kiều, thành công chắn tầm mắt của Lý Sơ.
Lý Sơ nhàn nhạt liếc nàng một cái, đúng lúc nghe đại tiểu thư mở miệng đáp: “Đã đỡ nhiều rồi, đa tạ Tấn vương điện hạ quan tâm.”
Giọng nàng không dịu dàng uyển chuyển, mà trong trẻo rõ ràng, như tiếng ngọc chạm vào chuông đá.
Lý Sơ lại nhìn lên mặt nàng, hỏi tiếp: “Triệu Cảnh có tới cửa xin lỗi chưa?”
Fl Cá Bống Kho Tiêu trên facebook/ tiktok để ủng hộ nhà dịch nha.
Cảm ơn mọi người rất nhiều ạ.❤️❤️❤️
Ánh mắt Đường Kiều Kiều thoáng xẹt qua tia không vui, đáp: “Tới thì cũng có tới—”
“Đã đến xin lỗi thì bản vương mong chuyện này chấm dứt tại đây,” Lý Sơ lạnh lùng cắt ngang lời nàng, “Hôn kỳ giữa Triệu Cảnh và Bình Dương sắp tới, bản vương không muốn có người vì tư oán mà ly gián giữa họ.”
Đường Kiều Kiều giữ chặt tiểu muội đang có dấu hiệu phát tác trong lòng, hơi cúi đầu, giọng nói kính cẩn: “Lời của điện hạ, thần nữ xin ghi nhớ.”
Mỹ nhân càng cao ngạo, lúc cúi đầu lại càng khiến người ta cảm thấy thỏa mãn.
Lý Sơ nhìn nàng chằm chằm một lát, khóe môi hơi nhếch lên, thấp giọng khen: “Rất tốt, bản vương thích những cô nương biết nghe lời.”
Đường Tiểu Bạch bị tỷ mình đè chặt: !!!
“A tỷ!” Cô bé đột nhiên hét to một tiếng, đến cả nhóm người Bình Dương công chúa đi phía xa cũng phải quay đầu lại.
Cố Duyên gần đó mặt liền biến sắc: “Tiểu Bạch làm sao vậy?” Vội vã thúc ngựa tiến lên.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Đường Tiểu Bạch ôm bụng lăn vào lòng tỷ mình, mặt nhăn nhó: “A tỷ, bụng muội đau quá… hu hu hu… muốn về nhà…”
…
Chuyến du ngoạn vốn đang yên lành, mới vừa tới nơi đã phải quay đầu về.
Trong cỗ xe ngựa rộng rãi xa hoa, Đường Tiểu Bạch nằm úp mặt trên đùi tỷ tỷ, “ai da”, “ai da” rên rỉ yếu ớt nghe thật đáng thương.
Đường Kiều Kiều lắng nghe động tĩnh bên ngoài xe một lúc, chắc chắn đã đi được một đoạn rồi mới lạnh lùng đẩy cô bé còn đang rên rỉ ra: “Đừng có giả bộ nữa!”
Vừa đẩy ra đã thấy đôi mắt to tròn của Đường Tiểu Bạch rưng rưng ngấn lệ, nhìn rất chi là chân thật.
Đường Kiều Kiều không khỏi rùng mình: “Đau thật à?”
Đường Tiểu Bạch hít hít mũi, lắc đầu: “Khó khăn lắm mới được ra ngoài chơi—”
Còn chưa nói hết câu, đã ăn ngay một cái búng trán.
“Sao mà khó khăn? Kỳ nghỉ sau không thể đi tiếp à?” Đường Kiều Kiều hận sắt không thành thép trừng nàng, “Sao ta lại có đứa muội muội vô dụng thế này!”
Đường Tiểu Bạch không phục: “Tỷ thì có bản lĩnh? Có bản lĩnh sao lại để Tấn vương dỗ cho ngoan ngoãn thế?”
Đường Kiều Kiều mặt đỏ bừng: “Ta ngoan ngoãn hồi nào? Đó là Tấn vương, ta mà không nói vậy, còn muốn gây chuyện với hắn à?”
Đường Tiểu Bạch nửa tin nửa ngờ: “Vậy trong lòng tỷ là không phục thật?”
Nàng nhớ trong nguyên tác, Đường Kiều Kiều ở trước mặt Lý Sơ ngoan như cừu con, không dám nói nửa lời phản đối.
“Phục! Ta phục quá trời luôn ấy!” Đường Kiều Kiều đảo mắt, “Tấn vương thiên vị Triệu Cảnh lộ liễu thế, ta còn có thể không phục à!”
Nghe vậy Đường Tiểu Bạch mới yên tâm, còn bồi thêm: “Không chỉ thiên vị, căn bản là chà lên thể diện phủ Yến Quốc Công nhà ta mà giẫm nát!”
Thành công khiến đôi mày mắt của đại tiểu thư hiện lên sát khí, hoàn hảo!
Đường Tiểu Bạch tiếp tục công kích: “Chị nghe hắn nói đi, hắn thích cô gái biết nghe lời? Hắn thích là chúng ta phải nghe lời chắc? Mặt mũi phủ Yến Quốc Công để đâu? Tỷ nói có phải không?”
Đường Kiều Kiều liếc nàng, nửa cười nửa không: “Muội định ly gián cái gì đấy?” Á? Nhanh vậy đã bị phát hiện?
“Không có ly gián mà!” Đường Tiểu Bạch nghiêm mặt, “Chúng ta là tỷ muội ruột, chỉ có người ngoài mới muốn chia rẽ tỷ muội mình. Muội ly gián tỷ với ai cơ chứ?”
Chuyện giữa tỷ muội ruột thì gọi gì là ly gián?
Đường Kiều Kiều không bị nàng xoay vòng, ngồi thẳng dậy đánh giá nàng hai cái, hỏi: “Sao muội ghét Tấn vương đến thế?”
“Vì hắn xấu!” Đường Tiểu Bạch đáp không chút do dự, “Lúc muội bị đưa đến Thái tử phủ, tỷ cầu hắn giúp đưa muội ra, vậy mà hắn lại nhân cơ hội ly gián quan hệ giữa phủ ta với phủ Thái tử. Lúc ấy muội với Thái tử còn nhỏ, tỷ lại tin hắn như thế, hắn đã từng quan tâm ai?”
Đường Kiều Kiều suy nghĩ một lúc, chậm rãi nói: “Hắn là Tấn vương, có lập trường và cân nhắc riêng, cũng không đáng để muội oán hận vì chuyện đó.”
Đường Tiểu Bạch không ngờ tỷ mình lại bắt đầu đi theo con đường "hiền lương thục đức" rồi...
Suy nghĩ một lát, nàng liền dò hỏi thử:
"A tỷ, tỷ với Tấn vương có phải từng có chuyện gì đó hay không?"
Nàng đã nghĩ đến khả năng này rồi. Hôm nay tại sao Triệu Cảnh lại gọi Lý Sơ đến? Chỉ e là có liên quan đến câu "ta biết bí mật của ngươi" lần trước.
Về phần bí mật của tỷ tỷ, nàng đã lật đi lật lại nguyên tác trong đầu rất nhiều lần, cuối cùng cũng tìm ra một chuyện cũ năm xưa.
Triệu Cảnh, có lẽ chính là biết được chuyện đó.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Truyện Hot Mới
Danh sách chương