“Hắn miệng thì nhắc mãi nương tử xinh đẹp ở nhà, ngay cả khi đại tỷ của ta đứng ngay trước mặt cũng chẳng liếc lấy một cái — nương tử xinh đẹp gì chứ, có đẹp hơn đại tỷ ta nổi không?” — Đường Tiểu Bạch khinh khỉnh.

Lý Mặc không tiếp lời nàng, chỉ nhíu mày hỏi: “Thật là rắn làm ngựa hoảng?”

Đường Tiểu Bạch thấy hắn có vẻ lo lắng, liền vội nói: “Đúng là vậy, Bình Dương công chúa phát hiện đầu tiên, không chỉ ngựa kéo xe bị kinh hãi, mà ngựa của Cố tứ lang và công chúa cũng bị hoảng loạn—” Nói đến đây đột nhiên không còn hứng thú tiếp tục nữa.

Ngựa của Bình Dương công chúa cũng bị kinh sợ, may mà được Triệu Cảnh kịp thời lao tới cứu— Chính cái chữ “kịp thời” ấy mới thật khiến người ta suy nghĩ.

Lý Sơ không “kịp thời” cứu được Đường Kiều Kiều khi ngựa nổi điên, vậy mà Triệu Cảnh lại “kịp thời” cứu được Bình Dương công chúa.

“Con rắn đó là rắn hoang à?” Tâm trí Lý Mặc vẫn còn quanh quẩn chuyện ngựa hoảng.

Đường Tiểu Bạch sững ra: “Huynh nghi có người cố ý thả rắn để làm ngựa hoảng? Mục đích là gì?” Vừa hỏi xong, trong lòng nàng cũng giật mình.

Mục đích là gì? Cứ nhìn xem ai là người được lợi.

Hôm đó khi công chúa đuổi kịp các nàng, nàng ta sắc mặt đã tái nhợt, được Triệu Cảnh bế trên ngựa, hai người cùng cưỡi một ngựa trở về.

Những ngày sau đó, cũng không nghe nói công chúa và phò mã còn cãi nhau hay có bất hòa gì nữa.

Nếu nói mình và Đường Kiều Kiều lo chuyện bao đồng thì đúng là oan có thật.

“Đại tỷ nói, việc này đã giao cho phủ Kinh Triệu điều tra,” Đường Tiểu Bạch hừ nhẹ, “Nhưng đoán chừng cũng chẳng điều tra ra gì.”

Lý Mặc vừa nhớ lại lý lịch của Kinh Triệu doãn, vừa khẽ đáp một tiếng “Ừm.”

Đường Tiểu Bạch đang bực bội trong lòng, nghe thấy tiếng “Ừm” ấy thì bỗng bùng phát: “Ừm cái gì? Ừm là có ý gì?”

Lý Mặc ngẩng lên ngơ ngác, thấy nàng vẻ mặt đầy phiền muộn, sững lại, hỏi: “Nhị tiểu thư làm sao vậy?” Đường tiểu thư tính khí trước giờ luôn tốt, rất ít khi phát cáu bừa bãi thế này.

Đường Tiểu Bạch bỗng thấy mất hết khí lực, lẩm bẩm: “Ngày mai là lễ cập kê của Bình Dương công chúa rồi…”

Ở đây, lễ cập kê không cố định vào năm mười lăm tuổi như trong các tiểu thuyết cổ đại nàng từng đọc, mà là vào dịp sinh nhật đầu tiên sau khi đính hôn. Cơ bản sau lễ cập kê chẳng bao lâu là xuất giá.

Lễ cập kê của Bình Dương công chúa cách ngày thành hôn chỉ còn chưa đầy một tháng.

Nàng cũng từng lờ mờ nghe các biểu ca nhắc đến đôi lần, nói rằng trong triều không ít người đàn hặc Triệu Cảnh, nhưng càng đàn hặc, hoàng đế lại càng bướng bỉnh, dường như đã quyết định chọn người con rể này rồi.

Ngay cả các đại thần còn không làm gì nổi Triệu Cảnh, nàng còn có thể thế nào đây? Huống hồ bây giờ xem ra, Bình Dương công chúa  cũng đã xiêu lòng. Thật chẳng còn gì thú vị nữa…

Đường Tiểu Bạch khẽ thở dài. Cậu thiếu niên bên cạnh lộ vẻ đã hiểu, giọng điệu bình thản: “Chỉ là lễ cập kê thôi mà.”


Lễ cập kê của Bình Dương công chúa được tổ chức tại Thiên Thu điện, do Nguyên hoàng hậu đích thân chủ trì.

Đây là  công chua đầu tiên của hoàng đế được làm lễ cập kê, chủ vị bên trên, thiên tử đích thân có mặt, nét cười mang chút cảm khái, giống như người cha khi thấy nữ nhi làm lễ trưởng thành.

Đường Tiểu Bạch từ xa nhìn về phía hoàng đế, trong lòng “hừ” một tiếng, lặng lẽ cúi đầu.

Mãi đến khi nhạc lễ nổi lên, nàng mới cùng ánh mắt của mọi người hướng ra phía cửa điện.

Chốc lát sau, chỉ thấy Bình Dương công chúa mặc lễ phục ngũ sắc bước chầm chậm ra ngoài.

Trang dung nhã nhặn, dáng điềm đạm, ánh mắt bình tĩnh, không gợn sóng.

Từ sau vụ ngựa hoảng, đây là lần đầu tiên Đường Tiểu Bạch thấy lại Bình Dương công chúa, chỉ cảm thấy như nàng ta bỗng trưởng thành và chững chạc hơn hẳn.

Nàng ta bước từng bước ngay ngắn tiến lên, không có chút nào lúng túng hay lầm lỡ.

Đường Tiểu Bạch nhìn đến xuất thần, mơ hồ cảm thấy có gì đó rất lạ. Khi đi đến giữa điện, Bình Dương công chúa xoay người, quay mặt về hướng Nam, hành lễ đại bái.

Ánh mắt buông xuống, như bóng chiều buông nơi chân trời.

Một nghi thức lại một nghi thức, gần như hoàn mỹ không chút khuyết điểm hoàn thành, Bình Dương công chúa cũng rất phối hợp, không xảy ra bất cứ sơ suất nào.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Cho đến lần bái thứ ba.

Lúc Bình Dương công chúa mặc đại lễ phục tay rộng thêu văn loan đi ra lần cuối, khi ngang qua trước mặt nàng, đột nhiên khựng chân lại.

Cũng không làm gì to tát, chỉ là ánh mắt khẽ chuyển, liếc nhìn Đường Kiều Kiều một cái.

Ánh mắt đó không nhằm vào Đường Tiểu Bạch, nhưng lại khiến nàng đột nhiên tim đập mạnh, vội vàng nhìn sang vẻ mặt của Đường Kiều Kiều.

Fl Cá Bống Kho Tiêu trên facebook/ tiktok để ủng hộ nhà dịch nha.
Cảm ơn mọi người rất nhiều ạ.❤️❤️❤️

Đường Kiều Kiều khẽ nhíu mày, trong mắt cũng tràn đầy nghi hoặc.

Bình Dương công chúa chỉ liếc nàng một cái, sau đó tiếp tục bước lên phía trước.
Ba lạy.

Dâng rượu chúc mừng.

Nghe phụ mẫu huấn giới.

Lúc này, Hoàng đế chẳng khác nào một bậc phụ thân thường dân, khi thì nghiêm khắc, khi lại ôn hòa, ánh mắt tràn ngập từ ái.

Bình Dương công chúa lặng lẽ quỳ nơi ngự tiền, đợi lời huấn thị kết thúc, hai tay áp đất, cúi rạp người, dập đầu thật sâu.

Bầu không khí trong điện phút chốc ngưng đọng, tiếng trán chạm đất vang lên thanh thúy, mang theo chút trống rỗng siêu thoát.

Đường Tiểu Bạch cũng sững người. Tuy nàng mới xuyên sách chưa lâu, nhưng lễ nghi nơi này cũng đã lĩnh hội kha khá.

Nữ tử khi hành lễ chỉ cần quỳ gối dập nửa lễ. Bởi đầu nữ tử có trâm cài trang sức, nếu thực sự đập đầu xuống đất, sẽ làm hỏng dung nhan, thành ra không đẹp.

Như Bình Dương công chúa dập đầu thật như vậy, thực ra là thất lễ!

Thấy sắc mặt Hoàng đế  đã biến đổi, nhưng Bình Dương công chúa vẫn không đứng dậy, cứ thế phủ phục nơi đất, giọng nói vang lên trong điện:


“Thần nữ khấu tấu Bệ hạ. Năm Kiến Hòa thứ hai mươi ba, thần nữ từng hầu hạ Tiên đế tại điện Cam Lộ, khi ấy Tiên đế đã đích thân hứa cho thần nữ được xuất đạo. Nay thần nữ vẫn còn nơi cung khuyết, thật lòng nguyện xả bỏ thân phận công chúa, cầu xin Bệ hạ chuẩn tấu!”

Lời vừa dứt, xung quanh lặng ngắt như tờ.


“Năm Kiến Hòa là niên hiệu của Tiên đế, năm thứ hai mươi ba thì Lý Dao cũng mới chỉ năm tuổi thôi mà—”

“Nàng là tôn nữ đầu tiên của Tiên đế, thường được bế vào cung chơi, hôm ấy đến điện Cam Lộ, dọc đường gặp một nữ đạo sĩ của Quan Hàm Nghi, liền buột miệng nói ra câu đó trước mặt Tiên đế. Có lẽ Tiên đế thấy nàng còn nhỏ, nói chuyện thú vị, nên tùy tiện gật đầu đáp lại.”

“Việc ấy cũng chẳng phải bí mật gì, người biết không ít, nhưng chẳng ai thực sự xem câu nói đùa của một đứa trẻ là thật cả—”

“Quân vô hí ngôn!” Đường Tiểu Bạch nghiêm túc nhắc nhở.

Trưởng công chúa  Kỷ quốc bật cười nhìn nàng một cái, rồi tiếp lời:


“Trước đó ta cũng từng nghe nói Lý Dao có ý định xuất gia, có lẽ từng bị Bệ hạ trách mắng, không ngờ lại chọn ngay ngày lễ cập kê để giở trò như vậy.”

Bình Dương công chúa giữa chốn đông người viện dẫn lời Tiên đế, khiến Hoàng đế khó xử: thuận theo thì không cam, trái ý lại chẳng xong, đành ném lại một câu “việc này cần bàn bạc kỹ hơn”, rồi sầm mặt rời đi.

Một màn như vậy khiến lễ cập kê phải vội vàng kết thúc.

Ra khỏi cung, Trưởng công chúa  Kỷ quốc gọi nhi nữ  và hai ngoại tôn cùng lên xe ngựa, thần sắc rạng rỡ kể lại chuyện xưa này một lần.

Nói xong, xe cũng vừa tới phủ Yến Quốc công. Xe ngựa dừng lại, Đường Tiểu Bạch tranh thủ hỏi:


“Vậy Bệ hạ sẽ chấp thuận cho Bình Dương công chúa không?”

Trưởng công chúa  Kỷ quốc cười lạnh, đầy châm biếm:


“Vị Bệ hạ này của chúng ta, là một người con chí hiếu, tất nhiên sẽ chấp thuận thôi!” Rồi lại bật cười, “Trí nhớ của Lý Dao cũng thật tốt, lại có thể nghĩ ra một chuyện cũ đến thế mà lôi ra—” liền hỏi hai tỷ muội, “Hai đứa năm tuổi từng buột miệng nói gì, còn nhớ được không?”

Đường Tiểu Bạch lắc đầu. Nàng chẳng nhớ nổi thân phận hiện tại của mình đã từng làm gì khi năm tuổi, nhưng vẫn nhớ rõ những chuyện như lần vì không được hoa đỏ ở mẫu giáo mà khóc sướt mướt, cho nên cảm thấy Bình Dương công chúa nhớ ra chuyện này cũng chẳng lạ gì—

“Không phải ta tự nhớ ra,” Bình Dương công chúa lên tiếng, “là có người nhắc ta.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện