Trong đình tre nhỏ, chỉ còn lại hai người: Đường Tiểu Bạch và Lý Mặc.

Ba người còn lại sau khi hoàn thành phần bài vở hôm nay  bị Đường Tiểu Bạch đuổi về, chỉ để lại nàng ở lại cùng vị tiểu tổ tông này làm phần bài thứ hai, nhân tiện nàng cũng tự thêm một ít lượng bài tập cho mình.

Bây giờ  cả hai đều đã gần viết xong, Đường Tiểu Bạch mới có dư tâm để kể lại chuyện đêm qua.

Tối qua phủ Công chúa mở yến tiệc, tất nhiên nàng không mang tiểu tổ tông theo.

Đương nhiên cũng không mang A Nguyên theo, bởi thế lúc này cảm xúc của tiểu tổ tông tuy có chút kinh ngạc và giận dữ, nhưng vẫn coi như ổn định.

Đường Tiểu Bạch  không ngẩng đầu, vừa viết vừa đáp:


“Phải, chắc hắn cho rằng chúng ta cố tình ly gián trước mặt Bình Dương công chúa, khiến công chúa giờ đây rất chán ghét hắn—”

Nàng ngừng bút, nghĩ một chút.

“Cũng đúng là do ta và Đường Kiều Kiều cố ý ly gián thật,” nàng thành thật thừa nhận, “cho nên hắn mới chặn xe, uy h.i.ế.p chúng ta.”

“Uy h.i.ế.p thế nào?” Lý Mặc hỏi.

Đường Tiểu Bạch bật cười:


“Thì doạ dẫm vài câu thôi!” Nàng hắng giọng, bắt chước giọng điệu của Triệu Cảnh, “Các ngươi bớt lo chuyện bao đồng, nếu không thì đừng trách ta không khách sáo!”

Thấy nàng chu đáo chưa, cả phần lời chưa nói rõ của Triệu Cảnh nàng cũng thay hắn bổ sung đầy đủ!

Lý Mặc lại nhíu mày, chẳng buồn cười nổi. Hôm đó tại Tấn Xương lý, Triệu Cảnh ra tay độc ác và quyết đoán, đủ thấy hắn không phải hạng người chỉ biết buông lời đe doạ suông.

Vậy thì hắn có chỗ dựa gì? Hoàng đế tuy sẽ không vì Yến Quốc Công phủ mà phế Triệu Cảnh, nhưng cũng chẳng thể vì Triệu Cảnh mà ra tay đối phó Yến Quốc Công phủ.

Đường Tiểu Bạch hồi lâu không nghe thấy hắn đáp lại, liền ngẩng đầu, thấy vẻ mặt hắn nghiêm nghị, liền tò mò hỏi:


“Sao vậy?”

“Nhị tiểu thư sau này gặp Triệu Cảnh, vẫn nên cẩn thận là hơn.” Tiểu thiếu niên trầm giọng nói, vẻ mặt nghiêm túc.

Đường Tiểu Bạch thấy hắn lo lắng cho mình, liền vui vẻ cười cong đôi mắt, không màng thiếu niên phản kháng, nhất quyết nhào tới xoa xoa đầu hắn, cười bảo:


“Được! Nghe lời ngươi! Nhất định cẩn thận!”

Tiểu tổ tông vừa nghe lời ấy, liền như được vuốt đúng chiều lông, cả người an tĩnh lại, ngoan ngoãn để nàng xoa nắn.

Đường Tiểu Bạch xoa được vài cái, lại thở dài than:


“A tỷ nói, chỉ cần Triệu Cảnh vẫn còn là phò mã, tức là chúng ta vẫn không làm gì được hắn.”


Nghĩ đến lần trước bị quở trách rồi bị trừ lương, Đường Tiểu Bạch chỉ thấy buồn nôn.

Lý Mặc trầm mặc một hồi, rồi nói: “Cách ắt sẽ có.”

“Đâu dễ thế?” Đường Tiểu Bạch lắc đầu, “Lại nói, hơn một tháng nữa  Bình Dương công chúa sẽ thành thân, đến lúc thành thân rồi lại càng phiền toái, muốn đánh hắn cũng không được!”

Tối qua nàng còn tưởng tiểu thư nhà mình tính tình cương liệt, ắt sẽ nhân lúc Triệu Cảnh không mang theo nhiều người mà tóm hắn lại đánh cho một trận.

Ai dè Đường Kiều Kiều lại nhẫn nhịn. Chỉ bởi Triệu Cảnh là phò mã, người đi theo là thị vệ cấm quân.

Đường Kiều Kiều nói, muốn đối phó Triệu Cảnh, trước tiên phải gỡ bỏ chức quan của hắn; muốn gỡ bỏ chức quan, trước hết phải ngăn hắn trở thành phò mã.

“Phò mã cũng có thể bị phế truất.”


Lý Mặc chẳng xem phò mã là gì to tát, chớ nói hoàng thân quốc thích, ngay cả hoàng tử, thái tử cũng chẳng thiếu kẻ bị phế truất đấy thôi.

Nhưng  Đường nhị tiểu thư  vẫn không vui: “Ta chẳng muốn hắn làm phò mã chút nào!”


Nam nhân thối tha ấy dựa vào đâu mà làm hỏng một tiểu công chúa xinh đẹp?

Lý Mặc im lặng chốc lát, khẽ “ừm” một tiếng.

Đường Tiểu Bạch nghe tiếng “ừm” ấy, chỉ tưởng hắn không biết đáp lời. Dẫu sao chuyện mà ngay cả Trưởng công chúa  Kỷ  quốc và  Cố  gia cũng không giải quyết nổi, một tiểu nô thân phận thấp hèn như hắn thì có thể nói gì?

Vì thế nàng bỏ qua, chuyển đề tài:

“Mai là ngày nghỉ,  Bình Dương công chúa mời ta và a tỷ đi Phàn Xuyên chơi, ta sẽ không dẫn ngươi theo, kẻo lại bị công chúa trêu ghẹo, A Nguyên ta cũng không dẫn!”

“Thân phận bọn ta thế này, bị công chúa điện hạ nói đùa mấy câu cũng chẳng sao.”


Thiếu niên nhỏ nhẹ đáp. Câu này Đường Tiểu Bạch nghe không thuận tai chút nào:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

“Thân phận gì mà thân phận! Ngươi là người của ta, ta không để nàng ức h.i.ế.p ngươi!”

Vừa dứt lời, chợt cảm thấy có gì đó không ổn, liếc mắt nhìn hắn. Thiếu niên kia đôi mắt đen thẳm như sao khuya chiếu rọi, khóe môi hơi cong, lại cố nén xuống, nét vui mừng lén lút hiện rõ.

Hừ! Cố ý lừa nàng nói câu đó chứ gì!

Đường Tiểu Bạch bật cười, đ.ấ.m nhẹ vào vai hắn một cái. Thiếu niên thuận thế hơi lảo đảo, cúi đầu bật cười khẽ…

Nơi này học hành không có nghỉ cuối tuần, chỉ có kỳ nghỉ theo tuần, mười ngày nghỉ một lần.

Vốn là giữa hè nóng nực, đến phiên nghỉ Đường Tiểu Bạch cũng chẳng muốn ra khỏi cửa, nhưng Phàn Xuyên lại khác.

Phàn Xuyên nằm ở vùng ngoại ô phía nam Kinh thành, dưới chân núi Chung Nam, cảnh sắc bốn mùa đều đẹp, tư viên biệt phủ san sát. Nói cách khác, nơi đây là khu nghỉ mát tránh nóng.

Sáng hôm ấy, vừa lúc cửa thành mở, mấy chục kỵ mã dẫn đầu bởi Bình Dương công chúa đã cưỡi ngựa rời thành, thẳng hướng Phàn Xuyên mà đi.

Y phục gấm vóc, khăn lụa hương thơm, yên cương thêu hoa khảm ngọc, dọc đường đi như muôn hoa nở rộ, rực rỡ muôn màu.

Đường Tiểu Bạch chưa biết cưỡi ngựa, đành cưỡi chung một con với a tỷ. Thấy quanh mình các tiểu thư quý tộc ai nấy đều mặc nam trang oai phong, Đường Tiểu Bạch ngưỡng mộ không thôi:


“A tỷ, khi nào ta mới được học cưỡi ngựa đây?”

“Với cái vóc này của ngươi, chưa cưỡi được ngựa đã bị ngựa cưỡi rồi.”


Lời đại tiểu thư vẫn luôn khó lọt tai. Đường Tiểu Bạch hừ một tiếng:


“Ta có thể cưỡi ngựa con!”

“Tiểu Bạch muốn học cưỡi ngựa à?”


Cố Duyên cưỡi ngựa bên cạnh nghe thấy liền hỏi.

Chuyến này  Bình Dương công chúa xuất thành dạo chơi, mời theo chỉ bốn năm vị tiểu thư, nhưng thiếu niên tuấn tú thì lại đến mười mấy người. Đường Tiểu Bạch vừa trông thấy trận thế ấy liền thở dài một tiếng: “Thật là sa đọa.”

Những thiếu niên được công chúa mời, thân phận đều không thấp, trong đó có một biểu ca của hai tỷ muội nhà Yến Quốc Công — Cố Duyên, trưởng tử của Cố phò mã, nhị cữu của họ.

Cố Duyên mặt mày ôn hòa, nhưng đối nhân xử thế lại có phần xa cách. Duy chỉ với Đường Tiểu Bạch là khác.

“Phải! Ta cảm thấy mình cũng chẳng còn nhỏ nữa rồi!”
Fl Cá Bống Kho Tiêu trên facebook/ tiktok để ủng hộ nhà dịch nha.
Cảm ơn mọi người rất nhiều ạ.❤️❤️❤️

Đường Tiểu Bạch nói đầy nghiêm túc. Cố Duyên bật cười ha hả:


“Con ngựa cái Đột Quyết ở phủ Trưởng công chúa vừa sinh ngựa con tháng trước, nếu muội chịu để ta dạy, mai ta sẽ xin về cho muội!”

Cái đó thì có gì mà không chịu?

Đường Tiểu Bạch còn đang định gật đầu, thì  Bình Dương công chúa phía trước đã quay đầu lại:


“Tiểu Bạch để ta dạy, ta có ngựa Ô Tôn, còn tốt hơn ngựa Đột Quyết!”

Công chúa vừa mở lời, người khác cũng tranh nhau nhập cuộc.

“Tiểu Bạch học với ta đi, con Xích Mã nhỏ của ta tặng muội đó!”

“Ngựa nhà ta nghe nói có huyết thống ngựa Đại Uyển đấy!”

“Ngựa có tốt cũng vô dụng, phải có kỹ thuật cưỡi ngựa mới dạy được!”

“……”
Đường Tiểu Bạch: ……

Ôi chao, nhiều người muốn dạy nàng cưỡi ngựa thế này, thật khiến người ta đau đầu!

May mà a tỷ nàng c.h.é.m một nhát dứt khoát, giải quyết hết “phiền não” của nàng:


“Các người là cho rằng  tài cưỡi ngựa của Đường Kiều Kiều ta không giỏi, hay là cảm thấy phủ Yến Quốc Công chúng ta không có ngựa tốt?”

Vấn đề đã động đến thể diện của Đường đại tiểu thư , đám tiểu thư kia đều thức thời cười cười rồi tản ra.

Cố Duyên cũng cười không nói thêm gì, kéo ngựa đi bên, trông như thị vệ hộ tống.

Đường Tiểu Bạch hít một hơi thật sâu hương cỏ cây nơi núi rừng, cảm thấy tinh thần khoan khoái, thân thể thư thái. Chỉ tiếc là, chưa được nửa canh giờ…

“Công chúa ——”


Một nam tử trên lưng ngựa chắp tay hành lễ, áo bào lụa xanh nhạt khiến vẻ lạnh lùng nơi chân mày cũng dịu đi đôi phần, ánh mắt nhìn công chúa Bình Dương mang theo sự cố chấp đến rợn người.

Đường Tiểu Bạch chau mày, ánh mắt dừng nơi một người khác bên cạnh, không nhịn được mà nghiến răng. Sao nàng lại ngửi thấy mùi âm mưu thế này?
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện