Chương 59.

“Đại tiểu thư vì ta mà tổn thương cổ họng, ta thật lòng áy náy, liền cầu được danh y dị sĩ trong giang hồ hai liều thuốc, loại màu lam dùng uống, dưỡng họng nhuận phổi, loại màu trắng đắp ngoài, tiêu sẹo dưỡng da.”

Đường Tiểu Bạch sững sờ. Vì sơ suất mà làm cô gái bị thương, chàng thiếu niên mang áy náy trong lòng, vượt nghìn dặm cầu danh y tính khí quái dị xin thuốc—— Chuyện này, chẳng lẽ lại là một đường tình cảm? ...
Lý Hành Viễn cũng nghe được lời này, tặc lưỡi hai tiếng, tiếp tục chăm chú theo dõi.
...

Tay nải được đưa vào xe, Yêu Hợp để tùy tùng phủ Yến Quốc công khống chế mình, thở dài: “Hôm đó thật sự không đoán được họ Triệu sẽ ra tay, đại tiểu thư muốn g.i.ế.c muốn chém——”

Lời còn chưa dứt, đã thấy tay nải trong xe bị người ném ra ngoài, đập lên càng xe, bung ra.

“Choang——”

Bảy tám bình sứ rơi xuống, vỡ nát đầy đất.

“Cút! Đừng để ta thấy ngươi lần nữa!” Giọng đại tiểu thư vang lên lạnh như băng.

Ngay sau đó, nhị tiểu thư cũng bị kéo vào trong. “Về phủ!”

Xe lại chuyển bánh, lướt qua bên cạnh thiếu niên đứng ngây người, để lại một nền hương thuốc và mảnh sứ vụn...

...
“Sao tỷ lại đập mấy bình thuốc đó đi?” Đường Tiểu Bạch ngửi mùi thuốc còn sót lại, tiếc nuối.

Đường Kiều Kiều hừ lạnh: “Tình cảm muộn màng rẻ hơn cỏ rác!”

“Câu đó đâu có dùng như vậy...”

“Chẳng phải do ta dạy ngươi à? Còn cần ngươi dạy lại cách dùng?”

Đường Tiểu Bạch ngậm miệng.
Fl Cá Bống Kho Tiêu trên facebook/ tiktok để ủng hộ nhà dịch nha.
Cảm ơn mọi người rất nhiều ạ.❤️❤️❤️
Đường Kiều Kiều liếc nàng, nói: “Ta đã khỏe lại rồi, dù hắn có mang tiên đan diệu dược đến, cũng chẳng khác gì bụi đất!”

“Vậy thì trả lại cho hắn, sao phải đập vỡ?” Vẫn tiếc.

“Trả cho hắn? Hắn hại chúng ta suýt chết, chẳng lẽ không cần đền bù gì hết sao?”

Đường Tiểu Bạch lúc này mới nhớ ra, sau khi đại tiểu thư đập mấy bình thuốc, cũng không bảo người bắt Yên Hợp nữa.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Chẳng lẽ là... tha cho hắn rồi?

Đường Tiểu Bạch bất giác cảm động: “A tỷ, tỷ đúng là người tốt...” Vừa rồi trông hung dữ thế mà...

Đại tiểu thư lập tức rùng mình, giận dữ: “Đừng nói mấy lời buồn nôn đó!”

Đường Tiểu Bạch “ồ” một tiếng, lại nói: “A tỷ, tình cảm muộn màng thì rẻ hơn cỏ rác, nhưng linh đan diệu dược muộn màng thì mình còn có thể tích trữ một chút chứ, đúng không?”

Tiếc mấy bình thuốc thật...
...

“Tiếc thật đấy!” Lý Hành Viễn cũng lắc đầu thở dài, “Thuốc của Thánh thủ quỷ y không dễ mà xin đâu!”

Hắn vừa thở dài, đã đổi sang chủ đề khác, xoa cằm, hứng thú suy đoán: “Ngươi nói xem, Đường đại tiểu thư có bí mật gì lại bị Triệu Cảnh nắm được?”

Không thấy có phản ứng, hắn quay sang nhìn, thấy Tô Thuấn Khanh đang dò xét mình.

Lý Hành Viễn cười gượng: “Cũng thú vị đấy chứ, ngươi không thấy à?”

Tô Thuấn Khanh mỉm cười gật đầu: “Quả là thú vị.”

Lý Hành Viễn bị nụ cười của hắn làm da đầu tê rần, ho khan hai tiếng, nói: “Tất nhiên ta không phải vì đại tiểu thư——”

“Thuộc hạ hiểu.” Tô Thuấn Khanh gật đầu, “Thế tử là vì nhị tiểu thư.”

“Phải——à không, ta tìm nhị tiểu thư làm gì? Là vì Triệu Cảnh!”

“Đúng, thế tử là vì Triệu Cảnh.” Tô Thuấn Khanh vẫn mỉm cười gật đầu.

Lý Hành Viễn nghiêm mặt nói: “Ngươi xem Triệu Cảnh, suýt hại c.h.ế.t trưởng nữ phủ Yến Quốc công, chỉ bị phạt chút bổng lộc, giờ Vương Mậu Chiêu ngày ngày xui Ngự sử dâng sớ hặc tội hắn, cũng chẳng có chút động tĩnh nào, lỡ đâu hôm nào Thái tử đột nhiên muốn xử Triệu Cảnh cho thật nặng, dựa vào mấy chứng cứ chúng ta có bây giờ e là chưa đủ, vẫn nên tiếp tục theo dõi, xem có moi thêm được gì không. Mấy ngày nữa ta phải về Trấn Châu, ngươi cũng đừng lơi lỏng…” nói rồi chỉ mơ hồ một hướng, “Đám đó đều phải chú ý!”

Tô Thuấn Khanh nhìn theo hướng hắn chỉ, mỉm cười đáp lời.

Nhưng trong lòng lại chẳng để tâm. Hiện nay điều quan trọng nhất là sức khỏe của Thái tử, cục diện triều đình càng ổn định thì càng có lợi cho Thái tử tĩnh dưỡng giải độc. Một Triệu Cảnh, vào lúc này, thực ra không đáng bận tâm.

Có lẽ Vương Mậu Chiêu cũng nghĩ như vậy nên mới không hạ sát chiêu với Triệu Cảnh.

Về phần Thái tử điện hạ, làm gì còn tinh lực mà quan tâm đến Triệu Cảnh?

...
“Triệu Cảnh chặn xe của hai người?” Lý Mặc chợt ngẩng đầu, ánh mắt sắc lạnh, siết chặt cán bút trong tay.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện