Bóng đổ ánh lay, gương mặt người vừa tới hiện rõ hoàn toàn.

Đường nét sắc lạnh, ánh mắt như lưỡi dao, khi rơi xuống người Đường Tiểu Bạch thì hệt như băng tuyết lạnh lẽo.

"Phò mã!" Thị vệ nhận ra hắn, lập tức hành lễ.

Đường Tiểu Bạch liền bày ra vẻ mặt ngạc nhiên chẳng chút thành ý: "Thì ra là Triệu tướng quân!" Ra vẻ thở phào nhẹ nhõm, "Triệu tướng quân xuất hiện lặng lẽ thế này, thật giống thích khách từng đột nhập phủ ta, ta còn tưởng có người muốn bắt cóc công chúa nữa cơ!"

Sắc mặt Triệu Cảnh biến đổi.

Hắn tất nhiên biết vụ thích khách trong phủ Yến Quốc công là thế nào. Đường Tiểu Bạch đem hắn liên hệ với chuyện ấy, tâm tư qúa độc ác!

Một đứa trẻ chín tuổi, sao lại hiểm độc đến thế? Chẳng lẽ— Triệu Cảnh vừa thoáng trầm mặt, thì đã bị Bình Dương công chúa lạnh giọng chất vấn: "Ngươi tới làm gì?"

Nàng vẫn ngạo nghễ như trước, dù đang nhíu mày lạnh mặt, nhưng trong giọng nói lại mang theo chút chột dạ.

Một Bình Dương công chúa luôn kiêu hãnh và được sủng ái như nàng, vậy mà trước mặt hắn lại thiếu khí thế.

Giọng Triệu Cảnh dịu xuống: "Nghe nói công chúa mở tiệc, đặc biệt—"

"Công chúa mở tiệc là để mời tài tử giai nhân," Đường Kiều Kiều lạnh giọng cắt lời hắn, còn cố tình đụng vào Bình Dương công chúa đang không hiểu sao bứt rứt , "Triệu tướng quân tới đây là định ngâm thơ hay họa tranh vậy?"

Sắc mặt Triệu Cảnh sa sầm, liếc nàng một cái đầy lạnh lẽo, chẳng trả lời mà hỏi ngược lại: "Hôm nay Đường đại tiểu thư đến là để ngâm thơ hay họa tranh?"

Dám mỉa mai đại tiểu thư không học vấn? Đường Tiểu Bạch  muốn xắn tay áo lên thay đại tiểu thư đọc luôn ba trăm bài Đường thi cho hắn sáng mắt.

Vừa nhích người định lao lên, đã bị Đường Kiều Kiều ấn trở về.

"Ta không ngâm thơ, cũng không họa tranh, nhưng ta là đại tiểu thư của phủ Yến Quốc công!" Đường Kiều Kiều ngẩng cao cằm, hất hàm đầy ngạo mạn.

"Ta là phò mã." Triệu Cảnh thản nhiên đáp.

Đường Kiều Kiều bật cười khinh: "Giờ mới nhớ mình là phò mã sao!"

Bình Dương công chúa ban đầu vẫn ngây người nhìn Triệu Cảnh, nghe đến đây thì ánh mắt dần lấy lại sự tỉnh táo, lạnh nhạt nói: "Triệu tướng quân nếu không có chuyện gì, xin mời đi cho. Hôm nay không có chỗ dành cho ngươi!"

Triệu Cảnh lặng lẽ nhìn nàng một lúc, bỗng ôn tồn: "Nghe nói công chúa mở tiệc mời tài tử, hạ thần là kẻ thô lỗ, chẳng giúp được gì, chỉ mang chút lễ mọn đến góp vui cùng công chúa."

Giọng điệu này, thái độ này… Đường Tiểu Bạch không nhịn được đánh giá hắn một lượt.

Triệu Cảnh khi ấy đã sai người mang tới một chiếc hộp gỗ, mở ra trước mặt Bình Dương công chúa, còn ánh mắt thì vừa sâu vừa phức tạp, nhìn chằm chằm nàng không rời.

Bình Dương công chúa bị hắn nhìn tới mức cả người bức bối, liếc hộp một cái thì sắc mặt càng thêm phức tạp: "Ngươi có ý gì đây?"

Đường Kiều Kiều cũng liếc qua, mặt lộ vẻ châm biếm nhưng không nói gì.

Nếu không vì sợ làm hỏng bầu không khí, Đường Tiểu Bạch thật muốn lao lên xem rốt cuộc trong hộp có gì.

Triệu Cảnh không trả lời, chỉ nhìn công chúa một cái thật sâu, rồi nói: "Công chúa có khách, thần không làm phiền nữa." Dứt lời khom mình hành lễ, rồi quay lưng rời đi.

Lúc này Đường Tiểu Bạch mới chạy tới nhìn “lễ vật”.

Là một đóa hoa sen bằng ngọc được chạm khắc tinh xảo, ngọc sáng trong ấm áp, chế tác vô cùng tinh vi, rất hợp với khung cảnh hôm nay.

"Phò mã quả thật chu đáo ghê!"

"Phò mã cố ý đến xem công chúa đó!"

"Phò mã đối với công chúa tốt quá đi!"

Lúc nào cũng có vài người mù mắt, nói gì cũng được.

Đường Tiểu Bạch liếc nhìn Bình Dương công chúa, chỉ thấy nàng mày khẽ chau, ánh mắt lưỡng lự, trong lòng liền thấy mất hứng.

Hóa ra hai tỷ muội họ tốn công tốn sức kích động một hồi, kết quả người ta “phu thê son sắc” xoay một vòng liền hóa giải hết?

Đường Kiều Kiều lại chỉ cười nhạt: "Ta tửu lượng kém, xin phép về trước."

Đường Tiểu Bạch  rụt tay khỏi món đồ ngọc, phối hợp vô cùng ăn ý.

Sắc mặt Bình Dương công chúa chợt biến, hạ lệnh: "Tháo màn che xuống, tất cả làm thơ đi cho ta!"

Dứt lời liền kéo tay Đường Kiều Kiều, lại túm luôn Đường Tiểu Bạch, lôi cả hai về chỗ ngồi bên hồ: "Mới uống một chén mà say gì?!" Rồi gọi người dâng rượu thêm món.

"Thưa công chúa, còn lễ vật này…" thị nữ ôm hộp gỗ lên tiếng hỏi.

Bình Dương công chúa sững người một chút, bực bội phẩy tay: "Mang ra kia cho bọn họ tranh nhau!"

Lại có người hầu đến báo: "Phò mã đang ở tiền viện, nói chờ công chúa hồi cung."

Đường Kiều Kiều khẽ cười: "Phò mã đối với công chúa quả thật tình sâu…"

Đường Tiểu Bạch hừ một tiếng: "Tình sâu đến muộn, chẳng bằng cỏ rác!"

Đường Kiều Kiều cười: "Giống cái gì không quan trọng, quan trọng là nếu không giống cỏ rác, thì hắn đâu có làm được phò mã."

Đường Tiểu Bạch nghiêm mặt: "Tỷ tỷ cẩn ngôn, để lại cho công chúa chút thể diện!"

Bình Dương công chúa: …

"Đuổi hắn đi cho ta!" Cuối cùng cũng bị hai tỷ muội chọc giận, Bình Dương công chúa tức đến tím mặt, "Không cho phép để Triệu Cảnh bước vào nữa!"

Đường Tiểu Bạch ngẫm nghĩ một lúc, rồi nói:


“Phò mã  đang đợi ngoài cổng để đưa công chúa hồi cung đấy?”

“Phái người vào cung báo một tiếng, hôm nay ta ngủ lại phủ công chúa, không về nữa!”

“Phò mã si tình đến thế, nhất định sẽ đứng đợi công chúa tới tận sáng—”

“Ngươi đủ rồi đấy!” Bình Dương công chúa trừng mắt nhìn nàng, quay sang Đường Kiều Kiều than thở:


“Ta đã bảo rồi mà, con bé này gian ma quỷ quái, chuyện gì cũng biết!”

“Muội ấy biết hết, còn ngươi thì sao?” Đường Kiều Kiều lập tức bật lại công chúa một câu.

Nhưng đến khi yến tiệc tàn, nàng lại kéo Đường Tiểu Bạch ra chất vấn: “Muội học mấy lời đó ở đâu ra?”

“Lời gì cơ?”

“‘Tình sâu đến muộn, chẳng bằng cỏ rác’ ấy.”

Đường Tiểu Bạch “ồ” một tiếng, lập tức đổ vấy: “Không phải học từ tỷ à?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
“Ta từng nói câu đó sao?” Đường Kiều Kiều ngơ ngác.

“Không phải tỷ thì còn ai?” Đường Tiểu Bạch đổ xong liền nhanh chóng đổi chủ đề: “À tỷ này, tỷ có cảm thấy hôm nay Triệu Cảnh kỳ lạ không?”

Kỳ thật không chỉ hôm nay. Lần trước thấy hắn bên ngoài Cần học đường, nàng cũng thấy có gì đó là lạ.

Trước đây Triệu Cảnh đối với Bình Dương công chúa rất lãnh đạm, thậm chí có phần chán ghét. Giờ lại đột nhiên thay đổi quá nhanh, quá triệt để.

Từ lần trước đến lần này, ánh mắt hắn nhìn Bình Dương công chúa phức tạp tới mức… nàng dùng biểu đồ quạt cũng không phân tích nổi.

Đường Kiều Kiều chẳng để tâm: “Chứ chẳng phải sợ mất phú quý hay sao? Tỷ nói rồi, khi công chúa còn thích hắn, hắn là phò mã cao cao tại thượng; đến khi công chúa không thích nữa, muội nhìn xem hắn còn là gì?”

Đầu Đường Tiểu Bạch bỗng lóe sáng, bừng tỉnh đại ngộ!

Vị hôn thê từng bám riết không buông nay bỗng quay lưng thất vọng rời đi — đây chẳng phải tiền đề mở ra “lò luyện truy thê” trong truyền thuyết sao?

Hừ! Đàn ông!

Nghĩ đến mà tay ngứa ngáy, nàng không nhịn được hỏi:


“Tỷ tỷ, nếu Triệu Cảnh thực sự đang đợi ngoài kia, chúng ta có thể đánh hắn không?”

Lời vừa dứt, xe ngựa chợt khựng lại—

“Đại tiểu thư, là Triệu phò mã.” Bên ngoài có hạ nhân bẩm báo.

Triệu Cảnh?

Đường Tiểu Bạch ánh mắt sáng rỡ, quay sang nhìn Đường Kiều Kiều đầy chờ mong.

Đường Kiều Kiều liếc nàng, bật cười lạnh:“Để ý hắn làm gì? Đi!”


Rồi hạ giọng nói, “Chỉ cần hắn còn là phò mã, thì chúng ta không thể chủ động ra tay!”

“Thế… bị động thì sao?” Đường Tiểu Bạch thì thầm hỏi.
Fl Cá Bống Kho Tiêu trên facebook/ tiktok để ủng hộ nhà dịch nha.
Cảm ơn mọi người rất nhiều ạ.❤️❤️❤️
Đường Kiều Kiều “hừ” lạnh, ánh mắt xuyên qua rèm xe nhìn thẳng phía trước, lạnh lùng: “Giờ không phải đang bị động đây sao?”

Người hầu trong phủ Yến Quốc công đều do Đường đại tiểu thư đích thân dạy dỗ, đại tiểu thư không nói tránh, thì tuyệt không hạ mình tránh đi. Vậy là xe ngựa cứ thế chạy thẳng về phía Triệu Cảnh, làm như không hề thấy có người đứng đó.

“Đại tiểu thư đúng là tính tình… chậc chậc chậc!”


Dưới bóng cây bên tường, có người lắc đầu cười khẽ. Người đi cùng liếc y một cái, không nhịn được hỏi:


“Thế tử nửa đêm mò ra đây, chẳng lẽ chỉ để xem Đường đại tiểu thư?”

Lý Hành Viễn vừa định phủ nhận thì khóe mắt bỗng bắt gặp động tác của Triệu Cảnh, lòng lập tức chấn động.

Chỉ thấy xe ngựa của phủ Yến Quốc Công đang sắp đ.â.m vào Triệu Cảnh thì hắn nghiêng người lùi lại một bước. Bước chân còn chưa đứng vững, hắn đã đột ngột lao tới, đồng thời vươn tay chộp lấy dây cương trong tay phu xe——

Lý Hành Viễn theo phản xạ định hành động, lại bị Tô Thuấn Khanh đè lại: “Nhìn kỹ đi!”

Nhìn lại, không biết Triệu Cảnh bị thứ gì đánh trúng, lùi hẳn về sau hai bước.

Dù vậy, xe ngựa của phủ Yến Quốc Công vẫn phải dừng gấp, khiến trong xe vang lên tiếng va chạm cùng tiếng hốt hoảng.

Triệu Cảnh siết chặt nắm tay phải đưa lên trước mắt nhìn, rồi quay đầu quát: “Ai đó!”

Trong bóng tối, một người ung dung bước ra, nhướng mày nhìn hắn: “Triệu Phò mã, lại muốn hành hung giữa phố sao?”

Trong xe, Đường Tiểu Bạch vừa đứng vững thì nghe thấy giọng nói ấy, không khỏi ngẩn ra. Sao lại là hắn?

Triệu Cảnh nhìn thấy người kia, ánh mắt chợt lóe vẻ kinh ngạc, chau mày nhưng không đáp lời, chỉ quay lại, ánh mắt lạnh lẽo nhìn chằm chằm vào rèm xe: “Đường Kiều Kiều, bí mật của ngươi ta đã biết rồi. Chuyện giữa ta và công chúa, tốt nhất ngươi  đừng xen vào, nếu không——” Lời chưa dứt, uy h.i.ế.p đã rõ ràng.

Trong xe im phăng phắc. Đường Tiểu Bạch nhìn Đường Kiều Kiều.

Đường Kiều Kiều cũng nhìn nàng.

Xe ngựa trong đêm tối gần như tối om, hai người chỉ nhìn thấy ánh mắt của nhau.
Một người đầy kinh ngạc, một người càng kinh ngạc hơn.

“Đại tỷ, tỷ có bí mật gì bị hắn phát hiện rồi à?” Đường Tiểu Bạch ngạc nhiên hỏi.

“Ta cũng đang muốn biết rốt cuộc ta có bí mật gì đấy!” Đường Kiều Kiều còn kinh ngạc hơn nàng.

Đường Tiểu Bạch không tin: “Tỷ nói nhỏ cho ta biết đi, để ta nghĩ cách giúp tỷ!”

Đường Kiều Kiều liếc nàng một cái, rồi hỏi vọng ra ngoài: “Triệu Cảnh cút chưa?”

Vừa rồi Triệu Cảnh nói xong lời hung hãn,  có tiếng bước chân rời đi.

Ngoài xe, một tùy tùng lí nhí: “Triệu phò mã đi rồi, nhưng——”

Nhưng bên ngoài vẫn còn một người.

“Đại tiểu thư, nhị tiểu thư.” Người đó cất tiếng, giọng điệu giờ đã trầm lắng hẳn, hoàn toàn khác lúc đối đầu với Triệu Cảnh vừa nãy.

Đường Tiểu Bạch mím môi, vén rèm xe lên.

Dưới ánh trăng, thiếu niên mang theo tay nải, áo vải đơn sơ, gió bụi dặm trường, nét mặt mệt mỏi không giấu được trong đôi mắt và hàng mày.

Đường Tiểu Bạch nhếch môi cười lạnh: “Tưởng đâu Yên Soái trốn biệt tăm biệt tích rồi cơ đấy!”

Lần trước vụ việc ở Tấn Xương Lý, nàng và Đường Kiều Kiều đều nghi ngờ  là do Yên Hợp cố ý dụ họ đến đó.

Nhưng sau khi cho người đến huyện Vạn Niên tìm, lại nhận được tin Yên Hợp đã từ chức rời đi, ngay cả chỗ ở ở kinh thành cũng đã dọn sạch.

Thế chẳng phải là sợ tội bỏ trốn à?

Đường Kiều Kiều lập tức nổi giận, thề rằng dù hắn có chạy đến chân trời góc bể cũng phải bắt được về.

Nhưng chân trời góc bể đâu dễ tìm? Yên Hợp lại biết chút công phu, nói thì nói thế chứ không ai có thời gian canh chừng mãi.

Không ngờ hôm nay hắn lại tự xuất hiện.

Hắn cười gượng: “Biết hai vị tiểu thư đang tìm ta, làm sao dám không lộ mặt?”

Đường Kiều Kiều lạnh lùng: “Vậy thì bắt lại đi!”

Đám tùy tùng nghe lệnh lập tức xông tới.

Yên Hợp vội lùi hai bước, vội nói: “Đại tiểu thư cho ta nói vài câu đã!”

“Trói lại rồi nói!” Đại tiểu thư chẳng mềm lòng chút nào. Yên Hợp bất lực, cởi tay nải trên vai, tiện tay đưa cho một tên tùy tùng.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện