“Muốn mời thiếu niên tài tử thì mời thiếu niên tài tử, sao lại nhắc đến phu tử của ta làm gì?”

Cho đến ngày tiệc thưởng hoa sen, Đường Tiểu Bạch vẫn còn nhớ nét mặt lạnh lùng của Trương  tiên sinh hôm đó, trong lòng  ngượng ngùng muốn đánh người.

“Phu tử nhà ngươi chẳng phải cũng là tài tử sao?” Thủ phạm chính lại không cảm thấy có gì sai, trong ánh chiều tà cười tươi như hoa.

Tiệc thưởng hoa sen của Bình Dương công chúa được định vào chiều tối ngày mồng một tháng sáu.

Trời dần tối, đèn đuốc bắt đầu thắp sáng. Trên hành lang vườn, giữa cây hoa, váy áo như thác nước, y phục lụa trắng như sương, khăn choàng được quấn trên cánh tay ngọc ẩn hiện, cổ trắng như tuyết tỏa hương, ánh sáng hòa quyện, nơi nơi đều toát lên vẻ phong lưu.

Tiệc thưởng hoa sen hôm nay thực sự mời không ít nam nhân tài tử.

Các tài tử được sắp xếp ở Đông viên,  các mỹ nhân tụ hội ở Tây Viện, chỉ ngăn cách nhau bởi tấm màn mỏng manh. Ở bên kia cầm bút, bóng người như cây thông, bên này cầm quạt, eo thon như liễu, cũng rất đặc sắc.

Bình Dương công chúa phấn khởi mời nhiều tài tử phong lưu như thế, thế mà chẳng đi đây đi đó, chỉ tựa vào mỹ nhân bên bờ nước, lười biếng trò chuyện với nàng và Đường Kiều Kiều.

Thật kỳ lạ, lần trước hai người còn động thủ, lần này một người dám mời, một người dám đến, gặp nhau lại ngồi cùng nhau, như chưa từng có chuyện gì xảy ra.

Quả nhiên là cùng phe phản diện, khí chất hợp nhau hơn? Tuy ngồi cùng nhau, nhưng Đường đại tiểu thư  hôm nay ít nói, vừa gặm nho vừa lười nghe tiểu muội tranh luận với Bình Dương công chúa.

“Phu tử là phu tử, tài tử là tài tử, khác nhau, phu tử không thể xem thường!”

Đường Tiểu Bạch nghiêm túc nói.

“Phì——” Đang đưa chén uống nước, Đường Kiều Kiều suýt phun ra, “Ai dạy muội  câu đó vậy?”

Đường Tiểu Bạch không hiểu: “Ta có học kỹ mà!” Học mấy từ đó có gì lạ?

Bình Dương công chúa cười ha ha: “Ta làm sao dám xem thường phu tử ngươi, thân phận của hắn là tôn tử  dòng chính của Trương gia Ký châu mà, ha ha ha… xem thường…”

Đường Tiểu Bạch nghe vậy không những không yên tâm mà còn nhíu mày chặt hơn.

Lần trước Bình Dương công chúa nghe đến “Trương gia Ký Châu” còn ngơ ngác, giờ đến Trương  tiên sinh là tôn tử của ai cũng biết, chắc là đã đi hỏi dò rồi!

Chẳng thèm  thì hỏi han làm gì?

Bình Dương công chúa thấy vẻ mặt nghiêm trọng của tiểu cô nương, cười càng vui: “Yên tâm đi, dù ta có nuôi thiếu niên mỹ nam cũng không nuôi nổi phu tử ngươi như vậy —” ánh mắt lấp lánh chuyển đi, “Nếu nuôi cũng nuôi đứa nhỏ đáng yêu bên cạnh muội!”

Tiểu cô nương sắc mặt thay đổi, bật đứng dậy: “Hắn mới mười hai tuổi thôi!”

Bình Dương công chúa cười hì hì: “Nuôi thêm hai năm cũng mười bốn, mười lăm tuổi rồi mà?”
Fl Cá Bống Kho Tiêu trên facebook/ tiktok để ủng hộ nhà dịch nha.
Cảm ơn mọi người rất nhiều ạ.❤️❤️❤️
Tiểu cô nương mặt đầy giận dữ: “Vậy cũng mới—”

“Đủ rồi!” Đường Kiều Kiều  cau mày ngắt lời, lạnh lùng liếc Bình Dương công chúa một cái, “Tiểu Bạch còn nhỏ!”

“Ta thấy nó cái gì cũng biết hết mà!” Bình Dương công chúa nửa chống cằm, nhướng mày nhìn Đường Tiểu Bạch.

Đường Tiểu Bạch cúi đầu rụt vào sau lưng tỷ tỷ, yếu ớt nói: “Không, ta không hiểu…”

Đường Kiều Kiều liếc nàng một cái, nói với Bình Dương công chúa: “Ngươi là công chúa, khác chúng ta, ta không thể học theo cách của ngươi, đừng nói với nó mấy chuyện này nữa.”

Bình Dương công chúa cười, gọi nữ tỳ rót rượu, uống nửa chén, trong mắt ươn ướt men say lười biếng nói: “Khác thật, ta còn không bằng các ngươi nữa!”

Đường Kiều Kiều nhìn nàng hồi lâu, giơ tay ra, nữ tỳ nhà Yến Quốc công phủ hiểu ý lùi lại vài bước.

Bình Dương công chúa cũng ra hiệu cho người xung quanh lùi lại.

“Ý của ngươi là sao? Chưa muốn từ bỏ Triệu Cảnh sao?” Đường Kiều Kiều thuận tay ôm tiểu muội vào lòng, vẻ mặt nhàn nhạt hỏi.

Bình Dương công chúa cười tự chê: “Nếu ta còn muốn Triệu Cảnh, chẳng phải sẽ bị ngươi cười suốt đời?”

Đường Kiều Kiều cười một tiếng: “Ta có rảnh đâu mà lo chuyện đó?”

“Đường Kiều Kiều!” Bình Dương công chúa lộ vẻ không vui.

Đường Kiều Kiều cười: “Ngươi không muốn Triệu Cảnh, chẳng lẽ lại không nghĩ được cách nào sao?”

“Ngươi có cách?” Bình Dương công chúa lập tức tỉnh táo.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Đường Tiểu Bạch cũng chăm chú nghe.

“Xuất gia đi!” Đường Kiều Kiều nói nhẹ nhàng.

“Cách đó cũng tính sao?” Đường Tiểu Bạch không nhịn được nói, “Giết địch nghìn người, tự hại tám trăm!”

Đường Kiều Kiều liếc nàng một cái: “Ngươi giỏi thì nghĩ một cách khác đi!”

Đường Tiểu Bạch vắt óc suy nghĩ.

Đường Kiều Kiều cười nhạt, chậm rãi nói tiếp: “Thực ra còn có cách khác——”

Đường Tiểu Bạch và Bình Dương công chúa đều trông chờ nhìn nàng.

“Đổi một người phù hợp hơn Triệu Cảnh, khiến hoàng thượng hài lòng hơn làm phò mã.”

Hoàng đế không cho Bình Dương công chúa giải trừ hôn ước với Triệu Cảnh, chỉ vì còn đang trọng dụng Triệu Cảnh, cũng tức là, Bình Dương công chúa trong mắt ông ta chỉ là một nhi nữ dùng để liên minh chính trị.

Vậy thì đổi một mối liên minh có giá trị hơn.

Đó là một cách, nhưng—— “Đổi ai?” Đường Tiểu Bạch với câu hỏi này có chút nhạy cảm.

Bình Dương công chúa vừa thấy nàng mở miệng đã muốn trêu chọc: “Ta thấy phu tử nhà ngươi cũng được, hoàng thượng nhất định thích!”

Tiểu cô nương quả nhiên đổi sắc mặt.

Chưa kịp nói gì, tỷ tỷ của tiểu cô nương đã “phì” một tiếng nói: “ Trương Gia Ký Châu, không phải muốn gả là gả được đâu.”

Bình Dương công chúa không vui: “Ta là công chúa, lại không thể gả cho hắn một thường dân sao?”

“Vậy thì ngươi thử xem?” Đường đại Tiểu thư  tỏ vẻ thích thú ngồi xem chuyện vui.

Bình Dương công chúa liền hăng hái.

“Chuyện gì mà phải thử?” Đường Tiểu Bạch vội nghiêm túc nói, “Hôn sự trọng đại sao thể coi nhẹ? Chọn vội một người khác để tránh một cuộc hôn sự cũng không cần thiết!” Với bộ dạng gây họa khắp nơi như vậy, thà xuất gia còn hơn!

“Chuyện gì cơ?” Đường Kiều Kiều không để ý nói, “Trước hết đổi Triệu Cảnh xuống, hoãn lại thời gian hôn lễ, sau còn có thể đổi người khác nếu thích, ngươi là công chúa, cũng không cần để ý tiếng tăm.”

Trong mắt Bình Dương công chúa bỗng ánh lên tia sáng, nàng vỗ tay cười nói:

“Có một người, Hoàng thượng nhất định sẽ đồng ý. Nếu ta gả cho chàng, về sau tất sẽ không đổi thay!”

“Ai vậy?”

“Ai?”
Hai tỷ muội đồng thanh hỏi.  Bình Dương chống khuỷu tay lên bàn, nghiêng đầu tựa má, mỉm cười có chút lẳng lơ nhìn về phía Đường Kiều Kiều:

“Tất nhiên là Tử Khiêm ca ca rồi——”

Lời còn chưa dứt, sắc mặt Đường Kiều Kiều đã biến, nàng vung chiếc lụa mỏng đánh về phía công chúa.

Bình Dương công chúa  thét khẽ một tiếng, vội vàng lui lại, nào ngờ sau lưng lại va trúng một người.

Người ấy giơ tay đỡ lấy tay nàng, tựa như đem nàng ôm gọn vào lòng. Đường Kiều Kiều vốn định tiếp tục truy đuổi, nhưng dưới ánh đèn thấy bóng người thấp thoáng, bèn dừng bước, sửa lại chiếc lụa, hơi ngẩng cằm, hừ lạnh một tiếng không chút kiêng dè.

Đường Tiểu Bạch cũng trông thấy người nọ, nụ cười trên mặt thoáng khựng lại, đột nhiên ném quả nho trong tay đi, lớn tiếng hô:

“Có thích khách——!”

Tiếng hô vừa dứt, xung quanh lập tức vang lên tiếng thét kinh hoàng, người người chạy tán loạn.

Chỉ có Đường Tiểu Bạch và Đường Kiều Kiều vẫn đứng yên, ánh mắt lạnh lẽo nhìn chằm chằm vào "thích khách" nọ.

Bình Dương công chúa cũng vội gạt tay người kia ra, chạy về đứng bên cạnh Đường Kiều Kiều, sắc mặt lạnh lẽo, không nói một lời.

Chẳng bao lâu sau, thị vệ của công chúa nghe động kéo đến, cao giọng tra hỏi:

“Thích khách đâu?” Dứt lời, vừa trông thấy  Bình Dương công chúa liền hoảng hốt hành lễ: “Thích khách có đắc tội công chúa chăng?”

“Không có thích khách——” Người nọ đáp, vừa nói vừa bước ra khỏi ánh đèn.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện