Chương 56: Tình tiết cẩu huyết

Dám chất vấn phu tử, Đường Tiểu Bạch không thể nhịn được: “Phu tử của bọn ta xuất thân từ Trương gia đất Ký Châu, người không biết à?”

Bình Dương công chúa dường như bị cái danh “Trương gia Ký Châu” dọa cho sững người, im lặng một lúc khá lâu.

Thế nhưng, một lúc sau lại—— “Trương gia Ký Châu ? Là Trương Hy Mạnh ấy hả?” Bình Dương công chúa ngạc nhiên hỏi.

Đường Tiểu Bạch cạn lời. Người này cả ngày bận gì thế? Chắc lo yêu đương nhỉ? Vì quá kinh ngạc, giọng nói của Bình Dương công chúa hơi cao, khiến Trương phu tử phía trước quay đầu liếc qua một cái.

Đường Tiểu Bạch lập tức ngồi ngay ngắn, nghiêm chỉnh như học sinh gương mẫu, rạch ròi phân biệt với Bình Dương công chúa đang lơ là bên cạnh.

Bình Dương công chúa chắc cũng cảm thấy chút mất mặt, lại yên lặng thêm chốc lát.

Rồi lại—— “Chữ ngươi viết xấu thế?”

Đường Tiểu Bạch giật giật khóe mắt, mặc kệ.

“Nhưng mà tỷ tỷ ngươi cũng chẳng khá hơn là bao.”

Đường Tiểu Bạch không nhịn được nữa: “Chữ của Triệu phò mã  thế nào?”

Bình Dương công chúa nghẹn họng.

Một lúc sau, Bình Dương công chúa nhỏ giọng nói: “Ta đã hỏi qua Triệu Cảnh rồi……”

Đường Tiểu Bạch bút ngừng lại, liếc nhìn nàng một cái. Bình Dương công chúa cúi đầu nhìn bàn học trống không trước mặt, nói: “Hắn nói Chân Tố có ơn với hắn, nên khi đến kinh thành, hắn không thể không quan tâm.”

Đường Tiểu Bạch nhẹ khẽ “chậc” một tiếng, nói: “Chẳng lẽ hắn từng bị thương, được Chân Tố cứu giúp?”

Bình Dương công chúa ngạc nhiên ngẩng đầu: “Sao ngươi biết?”

“Đoán thôi.” Đường Tiểu Bạch đáp. Tình tiết này nhìn rõ là tác giả không muốn động não, bày ra cho có.

“Ta nói với hắn là ta tìm Chân Tố, ngươi đoán xem thế nào?”

Đường Tiểu Bạch suy nghĩ một chút, nói: “Hắn sắc mặt đại biến, chất vấn ngươi đã làm gì với Chân Tố, nói Tố Tố chỉ là nữ tử trong sáng, lương thiện, chẳng biết gì cả, hắn không cho phép ngươi bắt nạt Tố Tố.”

Bình Dương công chúa sửng sốt: “Ngươi, sao biết hết thế?”

“Đoán thôi.” Đường Tiểu Bạch thở dài. Đoán trúng mấy tình tiết cẩu huyết này thật chẳng có chút tự hào nào.

“Thật ra… Chân Tố nói với hắn không giống như vậy, nàng bảo… hai người từng có hôn ước…”

Phần còn lại thì cũng giống với đoán của Đường Tiểu Bạch. Cô nương xinh đẹp, tốt bụng tình cờ cứu một nam tử bị thương,  hắn ta dưỡng thương tại nhà nàng, cả ngày bên nhau, dần sinh tình, rồi âm thầm thề ước.

Nhưng nam tử ấy là binh sĩ biên phòng, phải định kỳ vào kinh thành luân phiên nhiệm vụ. Một lần vào kinh, rồi không trở lại nữa.

Nữ tử xinh đẹp đợi mãi không thấy, cuối cùng không chịu nổi, mang đồ đạc đến kinh thành tìm vị hôn phu.

“Thật ra Chân Tố mới vào kinh chưa lâu, đúng vào ngày Đoan Ngọ, Triệu Cảnh dẫn người truy bắt kẻ ám sát, gặp được nàng ở Tấn Xương lý… Nàng nói không biết Triệu Cảnh đã làm phò mã, Triệu Cảnh không nói cho nàng biết…”

“Vậy người định làm sao?” Đường Tiểu Bạch hỏi.
Fl Cá Bống Kho Tiêu trên facebook/ tiktok để ủng hộ nhà dịch nha.
Cảm ơn mọi người rất nhiều ạ.❤️❤️❤️
“Ta là công chúa, làm sao chịu nổi nhục nhã đó? Ta đi gặp bệ hạ, nói ta không muốn Triệu Cảnh nữa——”

Đường Tiểu Bạch mắt sáng lên, vội gật đầu đồng tình: “Đúng đúng đúng! Ngươi là công chúa, muốn đẹp trai thế nào chẳng có?”

“Nhưng bệ hạ không đồng ý……”

Đường Tiểu Bạch sửng sốt.

“Không những không đồng ý, còn mắng ta, nói ta ích kỷ, xem hôn nhân như trò đùa… Rõ ràng là Triệu Cảnh phụ bạc ta, Người là phụ thân ta, sao lại bênh Triệu Cảnh?” Bình Dương công chúa hôm qua chỉ giận, hôm nay lại đau lòng, nói đến nỗi mắt đỏ hoe.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Đường Tiểu Bạch thấy đau đầu: “Chuyện này sao lại hỏi ta? Sao không đi nói với tỷ tỷ  ta?”

Bình Dương công chúa bĩu môi: “Ta sợ làm nàng tức đến mức nói ta chẳng ra gì mất.”

Cũng phải... Đường Tiểu Bạch gật đầu, lại nói: “Thế ngươi có thể đi tìm người khác chứ, ta vẫn còn là trẻ con!”

“Người khác có biết chuyện này đâu, ta sao phải đi làm hỏng mặt mình?” Bình Dương công chúa đáp.

Đường Tiểu Bạch vừa định nói gì, bất chợt nhìn thấy “tiểu tổ tông” Tần Thiên đang nhìn mình, trong lòng giật mình, bỏ Bình Dương công chúa, lại chăm chú luyện chữ.

Bọn trẻ đều đang nhìn mà! Ta phải làm gương!

Vừa mới hạ quyết tâm, Bình Dương công chúa lại một câu làm tan vỡ—— “Người kia là người của ngươi à?”

Đường Tiểu Bạch giật mình, ngẩng đầu nhìn theo ánh mắt nàng chỉ, quả nhiên thấy tiểu Tần với gương mặt thanh tú khiến người gặp ai cũng phải thương cảm.

“Phải! Là người của ta!” Đường Tiểu Bạch nghiêm chỉnh đáp.

“Trông cũng đẹp đó, cho ta đi?”

Đường Tiểu Bạch không nhịn được liếc nàng một cái: “Không được!”

 
Bình Dương công chúa sửng sốt, chỉ thẳng nàng: “Ngươi dám liếc ta?”

Câu nói đó vô tình lại to tiếng.  Trương phu tử đang  giảng bài đột nhiên ngừng lại, xung quanh lập tức yên lặng.

Yên tĩnh đến mức Đường Tiểu Bạch nhớ ngay câu danh ngôn: “Giáo thất lý an tĩnh đắc liên châm điêu tại địa thượng đỗ năng thính kiến”.

 (trong lớp học yên tĩnh đến nỗi kim rơi xuống đất cũng nghe thấy.)

“Công chúa——”  Trương phu tử lên tiếng, ánh mắt lạnh lùng rơi xuống hàng cuối. Đường Tiểu Bạch siết chặt bút, chăm chú nhìn giấy bút trước mặt, giả vờ như mọi chuyện không liên quan đến mình.

“Công chúa nếu cảm thấy  Trương mỗ dạy không đáng nghe, xin mời ra ngoài, đừng làm phiền người khác.” Giọng Trương phu tử bình thản nói.

Bình Dương công chúa lại sửng sốt, chỉ Trương phu tử với thái độ ngạo mạn: “Ngươi dám đuổi ta ra ngoài?”

 Trương phu tử im lặng nhìn nàng.

Bình Dương công chúa cũng không chịu thua. Chẳng lẽ thật sự ầm ĩ lên sao?

 Đường Tiểu Bạch bất đắc dĩ đặt bút xuống, đứng lên lễ phép nói: “Phu tử, công chúa chắc là mệt rồi, con sẽ đưa công chúa ra ngoài ngay!”

Trương Ẩn sao có thể giao hết chuyện cho một đứa nhỏ như vậy? Hắn đặt sách xuống nói: “Các ngươi cùng tiễn công chúa.”

Đâu phải tiễn, rõ ràng là đuổi. Bình Dương công chúa mặt lạnh, chỉ thẳng phu tử, mặt hếch lên đầy kiêu ngạo: “Chưa từng ai đuổi ta ra ngoài! Được! Ta nhớ mặt ngươi rồi!”

Đúng là mấy câu thoại không có tâm! Đường Tiểu Bạch chống tay lên trán, nhỏ giọng đe dọa: “Nhà ta không xa đây, có muốn ta sai người mời tỷ tỷ đến nói chuyện với công chúa không?”

Bình Dương công chúa đổi sắc mặt, phất tay áo bỏ đi. Vừa ra khỏi cửa, nhìn thấy một đội cấm vệ từ hướng bắc rẽ ra, người dẫn đầu cưỡi ngựa mặc y phục đỏ thẫm, nét mặt lạnh lùng, chính là Triệu Cảnh.

Kẻ thù gặp mặt, khó tránh lòng căm hận.

Đường Tiểu Bạch thấy Triệu Cảnh liền nhớ đến ánh mắt sát khí ngày đó, vừa sợ vừa hận.

Triệu Cảnh sao có thể coi trọng một cô bé chứ, hắn không thèm liếc nàng,  xuống ngựa chào hỏi: “Công chúa!” Rất bất thường, mắt dán chặt Bình Dương công chúa, ánh mắt phức tạp khó tả.

Bình Dương công chúa không thèm nhìn hắn, quay mặt nói với Đường Tiểu Bạch:

“Trong phủ ta, sen đã nở rồi, vài ngày nữa tổ chức tiệc ngắm sen, ngươi và Kiều Kiều đều phải đến, ta còn mời vài chàng nam nhân tài tử nữa——” Bất chợt quay sang  Trương phu tử, mỉm cười dịu dàng, “ Trương tiên sinh cũng phải đến nhé!”
Nói xong, nàng nhanh chóng lên ngựa, cúi đầu cười với Đường Tiểu Bạch nói:

“Kiều Kiều nói đúng, ta là một công chúa, nam nhân có là gì đâu? Dù sau này có phò mã, cũng không cản được ta nuôi thêm vài chàng thiếu niên xinh đẹp để vui chơi!” Nói rồi, phóng ngựa vụt đi mất.

Để lại Đường Tiểu Bạch ngượng ngùng liếc nhìn sắc mặt của Trương  tiên sinh, nhỏ giọng giải thích: “Tỷ tỷ ta chưa từng nói những lời đó…”

Đó đều là lời của Đại Trưởng Công chúa Kỷ quốc.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện