Cuối con đường nhỏ trong ngoài đình trúc, một vị thư sinh trung niên dung mạo nho nhã đang đứng đó, trên mặt mang theo nụ cười ôn hòa, chính là mưu sĩ trong phủ – Chu Tuấn.

Tiểu cô nương quay đầu nhìn sau đó lễ phép đứng dậy hành lễ: “Chu tiên sinh tìm ta có việc?”

Chu Tuấn đáp lễ, bước lên trước, mỉm cười nói: “Vừa rồi nhận được tin báo, có một bọn lưu manh côn đồ xông vào một căn nhà dân ở  Tấn Xương lý —”


Thấy tiểu cô nương sắc mặt biến đổi, ông liền mỉm cười trấn an, giọng nói vẫn ôn hòa: “Có điều, trong căn nhà ấy khi đó đã không còn ai nữa.”

Đôi mắt của Đường nhị tiểu thư lập tức sáng lên: “Sao lại không có ai?”

Chu Tuấn cười đáp: “Chuyện ấy thì ta cũng không rõ. Đám côn đồ đang cướp bóc tài vật thì bị quan sai ập tới bắt tại chỗ, giờ đã bị giải về nha môn.”

Thần sắc Đường Tiểu Bạch từ kinh ngạc hóa trầm tư, rồi từ trầm tư chuyển lại thành mừng rỡ, cuối cùng mỉm cười ngọt ngào: “Chu tiên sinh, vất vả cho ngài rồi!”

Lý Mặc nghe vậy khẽ rùng mình, liếc nhìn Đường nhị tiểu thư, lại liếc sang Chu Tuấn một cái. Không phải lại bị đoạt công nữa đấy chứ?


Tiễn Chu tiên sinh đi rồi, Đường Tiểu Bạch trong lòng nhẹ nhõm, vừa định gọi A Tiêu cùng nhau làm bài. Vừa quay đầu lại, liền thấy tiểu tổ tông kia ánh mắt trầm lạnh— Lại không vui rồi!

“Sao thế?” Đường Tiểu Bạch ngạc nhiên hỏi. Vừa nãy chẳng phải còn dịu dàng an ủi người ta hay sao? Thiếu niên lắc đầu, nhàn nhạt đáp: “Đang nghĩ bài  luận hôm nay nên viết thế nào.”

Việc này thì Đường Tiểu Bạch không giúp được. Những giờ học luận nâng cao của Trương tiên sinh, nàng đôi khi cũng hiểu được phần nào, nhưng để viết thành văn thì vẫn còn kém xa.

Song nhắc đến bài văn, nàng lại nhớ ra một chuyện,  khẽ gọi A Tiêu rồi quay sang lấy một xấp giấy trong túi sách cạnh mình.

“Bài luận trước của ngươi, ta đã mang đến nhờ Cố Ngũ ca xem giúp, chỗ nào có nhận xét đều đã ghi lại rõ ràng, ngươi mang về xem kỹ lại nhé.” Đường Tiểu Bạch mỉm cười nói.

A Tiêu lại không đưa tay nhận.

“Sao lại nhờ hắn nhận xét?” Giọng hắn dường như lại lạnh thêm một phần. Đường Tiểu Bạch nghiêm túc giải thích:


“Đóng cửa viết bừa thì không ổn. Đã viết bài ra rồi, tất nhiên cần người góp ý mới tiến bộ được.”

 
Thiếu niên giọng càng thêm lạnh: “Nhị tiểu thư xem trọng Cố Ngũ như thế? Cảm thấy hắn đủ sức chỉ điểm ta?”

Đường Tiểu Bạch vừa tức vừa buồn cười: “Tự tin cũng phải có chừng mực chứ? Cố Ngũ ca là người đến cả Trương tiên sinh còn khen ngợi, huynh ấy ba tuổi đã khai tâm, đọc sách nhiều hơn ngươi biết bao nhiêu năm, chỉ điểm cho ngươi thì có gì không ổn?”

Lý Mặc kỳ thực cũng không cho rằng học vấn của mình hơn Cố Ngũ, chỉ là nghe nàng tán dương đối phương như vậy, trong lòng cảm thấy không thoải mái.

Sắc mặt hắn lạnh lùng, nhất thời chẳng biết nên đáp lại thế nào. May mà  Đường Tiểu Bạch đã quen ứng phó với tình huống này, liền dịu dàng nói:


“Tuy bây giờ huynh ấy học vấn hơn ngươi, nhưng cũng là vì khởi đầu sớm hơn. A Tiêu tư chất thông minh, ngộ tính lại cao, ta tin không lâu nữa ngươi sẽ đuổi kịp Cố Ngũ ca. Trong thời gian này hỏi han chỉ điểm cũng là học hỏi lẫn nhau, phải không nào?”


Tiểu tổ tông nhà nàng vốn là phải thuận theo mà dỗ, cũng dễ  dịu lòng. Lý Mặc biết nàng đang dỗ dành mình, nhưng khi nghe mấy chữ “tư chất thông minh”, “ngộ tính không tầm thường”, vẫn không khỏi cong môi nở nụ cười nhạt.

Đường Tiểu Bạch cười hì hì, đem bản thảo nhét vào n.g.ự.c áo hắn. Lý Mặc vừa chậm rãi sửa sang lại bản thảo, vừa len lén nhìn nàng mấy lần, đến khi bị nàng phát hiện, nghi hoặc quay sang thì hắn hắng giọng, cuối cùng vẫn hỏi ra miệng:


“Có phải tiểu thư nghĩ rằng, là Chu tiên sinh báo tin cho Chân Tố?”

Lời còn chưa dứt, đã bị nàng bịt miệng lại. “Chuyện này không được nói bừa!” Đường tiểu cô nương nhỏ giọng răn dạy.

Bàn tay nhỏ của nàng mềm mềm, lại hơi mát, giữa các ngón tay còn vương mùi mực thơm lẫn với hương trái cây thanh ngọt. Lý Mặc vừa định lén hít sâu thêm một chút, nàng đã rụt tay lại.

“Chu tiên sinh nhất định là giống ta, không nỡ làm hại người vô tội… Ai, Chu tiên sinh đúng là người tốt…” Nàng nói, vẻ mặt còn vương chút cảm động.

Sắc mặt Lý Mặc lại lạnh xuống: “Người căn cứ vào đâu cứ khăng khăng cho là ông ấy?”

Đường Tiểu Bạch tất nhiên có căn cứ: “Nếu không phải ông ấy làm, sao lại cố ý tới nói cho ta chuyện đó?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Lý Mặc nhất thời nghẹn lời, chẳng biết phản bác thế nào, chỉ đành hậm hực nói: “Nhị tiểu thư nói gì thì là vậy đi!”

 
Đường Tiểu Bạch thấy hắn nói thế, ngược lại sinh lòng hiếu kỳ: “Vậy còn ngươi nghĩ sao?”

“Cũng có thể là Chân Tố cảm thấy có điềm báo, nên lặng lẽ bỏ trốn trước rồi.” Lý Mặc nói.

Theo lời Mạc Cấp báo lại, khi hắn đến căn nhà thì Chân Tố đã không thấy đâu nữa.

 
“Cũng có lý.” Đường Tiểu Bạch gật gù. Nàng vốn cũng chẳng quá bận tâm ai đã báo tin cho Chân Tố, chỉ cần người vẫn bình an là được.

Điều nàng hy vọng kế tiếp, chính là Bình Dương công chúa có thể ra tay quyết liệt một chút, sớm sớm bỏ rơi Triệu Cảnh đi, để xem hoàng đế còn có dám dung túng hắn nữa không!

Thế nhưng đúng lúc Đường Tiểu Bạch đang trông mong tin vui từ Bình Dương công chúa, thì vị công chúa nhát gan ấy lại lần nữa chặn đường nàng—

“Công chúa lại có việc gì?” Đường Tiểu Bạch cố ý nhấn mạnh chữ “lại”.

 
Sắc mặt  Bình Dương công chúa lần này trông còn tệ hơn cả lần trước, giữa hai mày u ám, đôi mắt còn hơi sưng đỏ.

Tuy vẫn cưỡi ngựa chắn trước xe nàng, nhưng khí thế thì đã không còn bao nhiêu, Đường Tiểu Bạch thậm chí cảm thấy mình có thể ép xe lướt qua luôn cũng được.

“Đi theo ta.” Công chúa Bình Dương vẫn câu ấy.

“Đi đâu?” Đường Tiểu Bạch cũng vẫn là câu cũ.

“Phủ công chúa.”

“Ta phải đi học!” Câu này, Đường Tiểu Bạch nói ra với khí thế lớn hơn hôm qua rất nhiều.

Ngoài việc hôm nay Bình Dương công chúa không có khí thế nên nàng được đà, còn bởi vì hôm nay tới đón nàng đi học là Cố Tứ ca.

Cố Tứ là trưởng tử của Nhị cữu, mà Nhị cữu chính là người đã cưới Trưởng công chúa Phổ An.

Tuy Cố Tứ không phải con ruột của Trưởng công chúa Phổ An, nhưng địa vị vẫn cao hơn các huynh đệ Cố gia một bậc, hơn nữa lại mang theo hai thị vệ trông rất giống cao thủ, đối diện Bình Dương công chúa không chút sợ hãi, vô cùng trấn định.

Có điều Bình Dương công chúa hôm nay không mang địch ý gì lớn, nghe nàng nói vậy liền thuận miệng hỏi: “Ngươi đi học ở đâu?”

“Học đường  Cố gia, chẳng phải công chúa từng nhắc tới rồi sao?” Đường Tiểu Bạch lấy làm lạ nói.

Bình Dương công chúa “à” một tiếng, quay đầu ngựa: “Vậy ta đi cùng!”

Dẫn cả công chúa đi học sao?

Fl Cá Bống Kho Tiêu trên facebook/ tiktok để ủng hộ nhà dịch nha.
Cảm ơn mọi người rất nhiều ạ.❤️❤️❤️

“Ta có thể từ chối không?” Đường Tiểu Bạch hỏi.

 Bình Dương công chúa lập tức quay lại nhìn nàng “Ngươi biết ta họ Lý mà, đúng không?”

Nếu từ chối có tác dụng, vậy thì họ Lý  còn có giá trị gì?

Cuối cùng, Đường Tiểu Bạch đành mang theo Bình Dương công chúa đến học đường.

Trương tiên sinh hiển nhiên thấu tình đạt lý hơn nàng nhiều, nhìn thấy  Bình Dương công chúa chỉ hơi kinh ngạc thoáng chốc, sau đó  chỉ vào vị trí trống do Cố Vũ Lan bỏ học để lại, bảo nàng ngồi vào đó.

Vị trí ấy vốn đã nằm ở hàng cuối cùng, cũng không ảnh hưởng đến việc học của người khác.

Ai nấy đều hiểu Bình Dương công chúa không thật lòng muốn đi học. Nhưng nàng không chuyên tâm nghe giảng cũng đành, lại còn quấy rầy cả học trò bên cạnh!

“Phu tử của các ngươi sao trẻ thế?”  Bình Dương công chúa tò mò nhìn Trương tiên sinh.

Mà Đường Tiểu Bạch thì vừa luyện chữ vừa nghe giảng, không buồn để ý đến nàng.

“Trẻ vậy thì dạy được gì chứ?” Nàng còn nghi ngờ cả năng lực giảng dạy.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện