“Thích tên nào thì để bệ hạ chỉ đích danh làm trạng nguyên, chẳng phải thế là có trạng nguyên trẻ tuổi rồi sao?” Trưởng công chúa Kỷ quốc nói như lẽ đương nhiên, cứ như bản thân bà từng làm thế thật.

Đường Tiểu Bạch nhịn không được hỏi: “Ngoại tổ phụ năm xưa là trạng nguyên à?”


Ngoại tổ phụ nàng mất đã nhiều năm, chuyện xưa của ông không được nhắc tới.

Không ngờ câu hỏi này lại làm Trưởng công chúa  Kỷ quốc đỏ mặt, bà khẽ đánh một cái lên mu bàn tay Tiểu Bạch như trừng phạt: “Nói bậy cái gì! Hồi đó ngoại tổ phụ con thi cử còn chưa mở khoa!”

Đường Tiểu Bạch: … Chưa mở khoa thi mà bà còn đỏ mặt làm gì? “Dù sao thì, nếu là nam nhân gây ra chuyện, thì cứ đi hỏi nam nhân! Cứ chằm chằm vào một nữ nhân yếu thế thì ra cái thể thống gì?” Trưởng công chúa có vẻ không muốn trả lời thêm mấy câu kiểu này, nên tiện dịp bẻ lái chủ đề.

Vừa nói dứt câu, bà như chợt nhớ ra gì đó, giọng điệu nghiêm lại.

“Kiều Kiều và Tiểu Bạch cũng phải nhớ kỹ, sau này nếu phu quân không ra gì, muốn đánh muốn mắng gì thì cứ làm, cùng lắm thì đổi người khác, đừng có học theo mấy nhà nhỏ mọn chỉ biết trút giận lên đầu phụ nữ yếu đuối!”

“Ngoại tổ mẫu nói chí phải!” Đường Tiểu Bạch suýt chút nữa vỗ tay hoan hô, nghĩ ngợi một chút rồi quay sang nháy mắt với Đường Kiều Kiều, “Tỷ phải khắc ghi lời dạy của ngoại tổ mẫu đấy nhé!”


Đừng có vì tên cặn bã Lý Sơ kia mà gây khó dễ cho nữ chính nữa!

Đường Kiều Kiều  giơ tay định đánh vào đầu tiểu muội mình một cái, tiểu cô nương sợ hãi co người trốn vào lòng Trưởng công chúa Kỷ quốc mới thấy an ổn hơn đôi chút. Nàng khẽ hừ một tiếng, rồi hỏi tiếp:


“Nếu Bình Dương công chúa không muốn mối hôn sự này,  liệu bệ hạ còn muốn che chở cho Triệu Cảnh nữa không?”

So với những hờn ghen tình ái nơi chốn cung đình của Bình Dương công chúa, nàng càng bận tâm đến mối thù của mình với Triệu Cảnh hơn.

Vấn đề này, Trưởng công chúa Kỷ quốc  chỉ có thể thở dài: “Khó nói.”

Thế nhưng, đến ngày hôm sau, thái độ của hoàng thượng đã rõ như ban ngày.

Giữa giờ ngọ, Đường Tiểu Bạch vừa trở về phủ, liền thấy đám hạ nhân nối nhau khiêng từng hòm lớn nhỏ từ chính đường ra.

Nàng không chất liệu các hòm ấy là gì, song bốn góc đều bọc đồng, hoa văn tinh xảo, vừa nhìn đã biết là vật trân quý.

Song điều khiến người ta chú ý nhất là—trên mỗi hòm đều dán phong ấn màu vàng tươi, lồ lộ hai chữ “Ngự Tứ”.

“Sao tự dưng lại có ban thưởng thế này?” Đường Tiểu Bạch chau mày ngắm nghía đống vật kia, trong lòng không cảm thấy vui mừng chút nào.

Người đang trông coi những phần thưởng ấy là Chu Tuấn. Nghe nàng hỏi, ông khẽ cười, giọng hàm tiếu mà không mất vẻ châm biếm:


“Là do bệ hạ ban cho đại tiểu thư, nói rằng chỉ là hiểu lầm khiến tiểu thư kinh sợ. Người đã quở trách Triệu phò mã, phạt cả bổng lộc, lại sai hắn theo nội thị tới cửa nhận lỗi.”

Đường Tiểu Bạch nghe xong, sắc mặt tối sầm, trong lòng đầy phẫn uất: “Vậy là xong chuyện rồi sao?”

Chu Tuấn khẽ cười, bảo: “Đại tiểu thư kinh hãi quá độ, hiện còn bệnh trên giường, Triệu phò mã đành hẹn hôm khác tới thỉnh an.”

“Nếu hắn thật sự tìm tới vào hôm khác thì sao?”

Chu Tuấn vuốt râu thong thả đáp:


“Cố  tam lang, tức tam biểu ca của con là người duy nhất trong đồng lứa theo nghiệp võ. Hôm qua bệ hạ đã đích thân sắc phong, đưa tam lang nhập Kim Ngô Vệ.”

Lợi ích đổi chác, quả nhiên là vậy…

Đường Tiểu Bạch bật cười lạnh:


“Bọn họ thật chẳng coi chuyện Triệu Cảnh nuôi nữ nhân bên ngoài ra gì.”

Một câu nói như thế, lại từ miệng một tiểu cô nương chưa đầy mười tuổi thốt ra khiến Chu Tuấn cũng có phần ngượng ngập, liền ho nhẹ hai tiếng, đáp:


“Chỉ cần Triệu phò mã nhận lỗi, thì nữ nhân kia chẳng đáng là gì, xử lý đi là xong.”

Đường Tiểu Bạch chấn động tâm thần: “Xử lý? Là xử lý như thế nào?”


Từ biệt Chu Tuấn, tiểu cô nương men theo hành lang về chính phòng. Bước chân chậm rãi, nặng nề như chất chứa trăm mối tâm tư, chẳng hợp chút nào với tuổi đời còn nhỏ của nàng. Thân ảnh nhỏ bé kia loạng choạng,  hồn phách còn mải phiêu lãng tận đâu đâu.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Lý Mặc đứng phía sau nhìn theo, trong lòng lại nhớ đến đoạn đối thoại khi nãy giữa nàng và Chu Tuấn.

Chu Tuấn  cũng không ngờ nàng sẽ hỏi đến tận gốc ngọn, cuối cùng đành qua loa ứng phó, chỉ bảo: “Chẳng qua là đưa về quê cũ mà thôi.”

Tất nhiên, đó không phải là đáp án thực sự.
Fl Cá Bống Kho Tiêu trên facebook/ tiktok để ủng hộ nhà dịch nha.
Cảm ơn mọi người rất nhiều ạ.❤️❤️❤️
Nếu bệ hạ nhất quyết muốn bảo toàn cho Triệu Cảnh, thì nữ tử Giang Nam kia ắt trở thành điểm yếu dễ bị lợi dụng, đương nhiên xử lý càng sạch sẽ càng tốt.

Tiểu cô nương vốn thông minh lanh lợi, có lẽ cũng đã nghĩ đến điều ấy. Song nàng tâm địa thiện lương, sao có thể dung được loại sự tình này? Chỉ e vì thế mà tâm thần hoảng hốt, thất hồn lạc vía.

Mạng của nữ tử Giang Nam kia, Lý Mặc vốn  chẳng đặt trong lòng, thậm chí nếu nàng ta c.h.ế.t đi, còn có thể khiến Triệu Cảnh và bệ hạ sinh ra hiềm khích, đối với hắn mà nói, lại là chuyện tốt.

Nhưng——

“A Nguyên, A Tiêu, về trước đi, đến giờ thì tới đình trúc làm bài như thường.” Tiểu cô nương  đã tới trước chính phòng, như thường lệ quay đầu dặn dò một câu.

Chỉ là hôm nay thanh âm có phần trầm lắng, sắc mặt cũng vương chút u buồn. Lý Mặc thu hết thần sắc nàng vào mắt, lúc rời đi chỉ lùi lại vài bước, đứng dưới tàng cây không động tĩnh.

“Đưa nữ nhân Giang Nam rời khỏi kinh thành.” Hắn trầm giọng nói. Nghe tiếng cành lá xào xạc bên tai, hắn liền sải bước, đuổi theo A Nguyên…

“Chạy rồi ư?” Chu Tuấn kinh ngạc buông đũa.

“Dạ đúng! Đám lưu manh kia vừa xông vào, thì nữ nhân Giang Nam đã không còn ở đó, đến tư trang cũng không mang theo, như  vội vã bỏ trốn vậy.”

“Vội vã bỏ trốn?” Chu Tuấn càng thêm sửng sốt, “Là ai báo tin cho nàng ta?”

Kẻ dưới không trả lời được. Chu Tuấn trầm ngâm chốc lát, vẫn không nghĩ ra manh mối, đành phất tay: “Lui ra đi.”

Bỗng nhớ lại khi Nhị tiểu thư rời đi, sắc mặt trắng bệch, như bị dọa đến hồn phi phách tán. “Đi xem Nhị tiểu thư đang ở đâu——”

Lúc này, Đường Tiểu Bạch đang ở trong đình trúc. Theo lệ thường, giờ này nàng nên đang chợp mắt buổi trưa, song nay trong lòng rối bời, không sao ngủ được, đành đến sớm làm bài.

Bởi còn chưa đến giờ hẹn, nên nàng không gọi mấy người kia cùng đi.

Một mình luyện chữ, mong tĩnh tâm lại. Nhưng chưa viết được mấy nét liền nghe tiếng bước chân vọng đến. Nàng vừa nghe đã nhận ra ai, chẳng ngẩng đầu, chỉ nhàn nhạt hỏi:


“Sao ngươi tới đây?”

“Nhị tiểu thư đang lo lắng cho sự an nguy của nữ tử Giang Nam là Chân Tố?”

Ngòi bút bỗng khựng lại. Nàng lặng lẽ nhìn chữ viết dang dở trên giấy, hồi lâu mới thấp giọng nói:


“Tại sao kẻ làm điều ác lại chẳng sao cả?”

“Nhị tiểu thư sao biết hắn không sao?”

Đường Tiểu Bạch ngẩng đầu, đôi mắt lộ vẻ khó hiểu nhìn hắn. Lý Mặc đi đến, ngồi xuống bên trái nàng, thong thả nói:


“Kẻ giữ chức quyền nơi triều đình, hoặc xuất thân danh môn vọng tộc, hoặc là công thần thế gia, mà Triệu Cảnh xuất thân hàn vi, tuổi lại còn trẻ, chỉ nhờ cậy quan hệ với công chúa mà thăng tiến chóng vánh, chắc chắn sẽ có rất nhiều người không ưa hắn? Bao kẻ đang chực chờ hắn sa cơ thất thế.”

Tiểu cô nương trợn tròn mắt, môi hé mở, kinh ngạc xen lẫn mờ mịt. Lý Mặc đoán nàng không hiểu, liền nói lại cho rõ ràng hơn:


“Trong kinh thành, làm quan mà như Triệu Cảnh, một bước lên mây rất hiếm thấy. Hắn mà để người nắm được nhược điểm, cho dù có bệ hạ che chở, cũng không thể yên ổn thoát thân. Sau việc này chắc chắn hắn sẽ còn gặp nạn. Nhị tiểu thư cứ chờ xem.” Ít nhất thì Vương Mậu Chiêu sẽ không dễ dàng bỏ qua cơ hội này.

“Ngươi sao lại biết nhiều thế?” Đường Tiểu Bạch ngạc nhiên.

Lý Mặc cũng không giấu, điềm nhiên đáp: “Bình thường nghe nhiều người nói chuyện, suy luận đôi chút là hiểu.”

Đường Tiểu Bạch  chẳng nghi ngờ gì, dù gì vị tiểu tổ tông này nhà nàng cái gì cũng giỏi, biết nhiều một chút cũng không lạ. Nàng  thở dài:


“Hắn có tội thì đáng bị trừng phạt, nhưng lại khiến người vô tội chịu vạ lây…”

Nàng không nghĩ nhiều đến việc Triệu Cảnh sẽ ra sao, chỉ thấy Chân Tố là người vô tội.

Lý Mặc mỉm cười, đang định mở miệng——

“Nhị tiểu thư!” Một tiếng gọi vang lên bên cạnh.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện