“Ta chẳng phải vì  Bình Dương công chúa trách tội, nên mới để các ngươi về trước sao?”

Lúc ấy nàng còn trông thấy ánh mắt kinh diễm của Bình Dương công chúa, nào dám để Tần Thiên ở lại? Thế nên mới vội sai A Nguyên và A Tiêu quay về trước.

Nhưng mà—

“Dù ta có bảo hai người về, cũng đâu bảo đi tìm tỷ ta đâu!” Đường Tiểu Bạch thở dài.

“Tiểu nhân tự biết mình vô năng, không kham nổi sự sai bảo của Nhị tiểu thư, chỉ có cái miệng là còn dùng được, nên mới về báo tin.” Thiếu niên giọng điệu nhàn nhạt nói.

Đường Tiểu Bạch bất giác tự xét lại—nàng có phải quá nuông chiều đứa nhỏ này rồi không? Không được!

“Nếu bản thân ngươi đã tự biết vậy, thì nhân lúc còn nhỏ hãy cố gắng học hành cho tốt, đừng để sau này vẫn là người vô dụng, chẳng giúp được ai cái gì!” Đường Tiểu Bạch nghiêm giọng nói.

A Tiêu lặng lẽ nhìn nàng.

Đường Tiểu Bạch hất nhẹ cằm đầy khiêu khích. Hắn bỗng bật cười khẽ, nụ cười không tiếng động, nhưng khiến đường nét sắc sảo của hắn  mềm mại như một chú cún con.

“Vâng.” Hắn đáp.

 
Đường Tiểu Bạch thoáng ngẩn người.
“Công chúa ấy có bắt nạt người không?” Hắn dịu dàng hỏi, giọng nói đầy quan tâm.

Đường Tiểu Bạch cảm thấy bản thân như một người từng bị thao túng tâm lý nhiều năm, dễ dàng đầu hàng chỉ với một câu ân cần: “Cũng không đến nỗi oan ức lắm, tuy rằng Bình Dương công chúa… cảm xúc hơi thất thường—”

Nghĩ ngợi một chút, nàng  kể lại toàn bộ sự việc từ đầu tới cuối, đặc biệt nhấn mạnh đoạn công chúa đập đồ, cùng những suy đoán về người âm thầm giúp đỡ.
Fl Cá Bống Kho Tiêu trên facebook/ tiktok để ủng hộ nhà dịch nha.
Cảm ơn mọi người rất nhiều ạ.❤️❤️❤️
Kể xong, liếc sang thấy gương mặt tiểu tổ tông kia lại sa sầm.

“Sao thế?” Đường Tiểu Bạch vừa hỏi, thì bên ngoài có người báo: “Phu nhân trở về rồi!”

Lúc này cũng gần trưa. Khi Cố thị bước vào cửa, bước chân hơi vội vã. Vừa trông thấy Đường Tiểu Bạch, bà liền dừng lại, nắm tay nàng kéo đến trước mặt, săm soi kỹ lưỡng: “Lý Dao có bắt nạt con không?”

Đường Tiểu Bạch ngẩn người, lắc đầu: “Sao mẫu thân biết ạ?”

Sắc mặt Cố thị dịu lại: “Là Tam biểu tỷ bên Cố gia của con gửi tin vào cung.”

Con cháu Cố gia nhiều đến nỗi bà còn chưa gặp hết, Đường Tiểu Bạch cũng chẳng rõ là ai, đại khái chắc là người Cố Hồi hoặc Cố Do tìm đến giúp.

“Ngoại tổ mẫu và đại bá mẫu của con đã đến phủ  Bình Dương công chúa rồi, chắc lát nữa sẽ đến đây—” Cố thị vừa nói, vừa nắm tay nàng thật chặt, rồi quay đầu dặn người hầu chuẩn bị bữa trưa.

“Là tỷ dẫn con về nhà…” Đường Tiểu Bạch đơn giản kể lại chuyện buổi sáng.

Nghe xong, Cố thị dịu dàng liếc nhìn Đường Kiều Kiều: “Kiều Kiều biết chăm tiểu muội, mẫu thân yên tâm rồi,” nói rồi hơi ngập ngừng một chút, cúi xuống nhìn Đường Tiểu Bạch, “Tiểu Bạch cũng biết che chở cho tỷ, mẫu thân… mẫu thân…”
Thần sắc  ngượng ngùng.

“Chúng con là tỷ muội ruột, đó là điều đương nhiên mà!” Đường Tiểu Bạch cắt lời, thân thiết khoác tay bà.

Lời xin lỗi nàng đã cảm nhận được, không cần phải nghe tận tai nữa.

Cố thị vẫn xoa đầu nàng, nhẹ nhàng nói ra: “Hôm qua là lỗi của mẫu thân…”

Mỹ nhân tay mềm, ánh mắt rưng rưng—Đường Tiểu Bạch lập tức đầu hàng: “Không không, mẫu thân xinh đẹp như thế, làm sao mà có lỗi được, đều là lỗi của con!”

Cố thị bật cười. Đường Kiều Kiều cũng bật cười, đưa tay khẽ chọc trán nàng một cái: “Miệng càng lúc càng ngọt rồi!” Nói xong, quay sang hỏi Cố thị: “Mẫu thân, hôm nay vào cung thế nào rồi? Thái hậu nói sao?”

Hậu cung hiện tại tuy có hoàng hậu, nhưng Nguyên hoàng hậu  xuất thân không cao, từ lâu đã bị Trịnh quý phi  đè ép.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Huống chi Nguyên hoàng hậu còn từng gọi Đường Tiểu Bạch vào cung, nên hôm nay Cố thị và đại bá mẫu dứt khoát theo công chúa trưởng  Kỷ Quốc đến thẳng chỗ Thái hậu cáo trạng.


 
“Thái hậu thì không nói gì, nhưng từ đầu tới cuối không gặp được Hoàng thượng.” Nhắc đến chuyện này, sắc mặt Cố thị trầm xuống.

“Không gặp được là sao?” Đường Tiểu Bạch vội hỏi..

“Hôm qua Chu tiên sinh đã phái người đến phủ Kinh Triệu trình báo, hắn không thể không biết; chúng ta vào cung gặp Thái hậu, trình bày mọi chuyện, Thái hậu cũng rất phẫn nộ, lập tức sai người truyền Triệu Cảnh—” Cố thị khẽ nhếch môi, “Không ngờ Triệu Cảnh từ sáng đã vào hầu Hoàng thượng, Thái hậu cho mời ba lần đều bị từ chối!”

“Sau đó thì sao?”

“Sau đó nghe tin con bị Lý Dao đưa đi, nên chúng ta rời cung trước.”

“Hoàng thượng định bao che cho Triệu Cảnh?” Đường Kiều Kiều nhíu mày, “Triệu Cảnh đối xử với Lý Dao như vậy, Hoàng thượng còn muốn bao che hắn?”

Cố thị khẽ cười, vuốt đầu con gái út, giọng nhẹ như gió thoảng: “Người ta nói Triệu Cảnh dựa vào Lý Dao mà thăng tiến, nhưng ai dám khẳng định không phải Hoàng thượng một tay nâng hắn lên? Trận vây đánh Tiến Tấu trấn Châu viện lần trước, chẳng phải Hoàng thượng đã dùng Triệu Cảnh đó sao? Dùng tốt như vậy, có thiên vị một chút cũng chẳng lạ.”

Đường Kiều Kiều vẫn chưa nguôi giận:


"Nhưng chẳng phải bệ hạ thương yêu Lý Dao nhất sao? Triệu Cảnh làm ra chuyện thế này, bệ hạ không cảm thấy mất mặt à?"

Cố thị khẽ mỉm cười: "Chuyện ở Tấn Xương Lý có là gì đâu, có khi trong mắt bệ hạ, Triệu Cảnh chỉ là đắc tội phủ Yến Quốc Công chúng ta thôi—"


Nói đến đây, mắt bà thoáng hiện vẻ giễu cợt, "Biết đâu trong mắt Lý Dao cũng chỉ là vậy."

Đường Tiểu Bạch âm thầm gật đầu. Ngay cả ở thời đại của nàng, đàn ông ngoại tình cũng chưa chắc bị coi là tội không thể tha thứ. Chỉ cần chịu nhận sai, diễn chút bộ dạng bị dụ dỗ, vẫn có không ít người sẵn lòng tha thứ.

Đang nói dở thì Trưởng công chúa  Kỷ quốc và đại bá mẫu Cố gia đến. Cố thị ra đón, hỏi:

 
“ Bình Dương công chúa vẫn còn trong phủ sao?"

Trưởng công chúa  Kỷ Quốc khoác tay  nhi nữ, cười lạnh:


"Vô dụng! Một câu cũng không dám hỏi Triệu Cảnh, lại quay sang trừng mắt với một cô nương thường dân!"

Chuẩn luôn! Lời này rất hợp ý Đường Tiểu Bạch, nàng gật đầu lia lịa, tiện thể thêm câu:


"Nàng ta còn trừng cả con nữa! Ngay cả tỷ tỷ  cũng không dám chất vấn, chỉ biết bắt nạt kẻ yếu!"

Đường Kiều Kiều buồn cười vỗ lên đầu nàng: "Biết mình là quả hồng mềm thì cũng tự giác phết đấy chứ!"

Người lớn trong phòng đều bật cười. Trưởng công chúa Kỷ quốc kéo Tiểu Bạch vào lòng, nheo mắt cười hỏi:


"Hôm qua Kiều Kiều bị thương, ai nấy đều lo lắng cho nó, Tiểu Bạch có thấy ghen không?"

Người ta đã hỏi thẳng thế, Đường Tiểu Bạch cũng không giấu: "Có chút xíu, nhưng không nhiều lắm."

Trưởng công chúa bật cười ha hả, hôn chụt lên mặt nàng một cái: "Vậy hôm nay ngoại tổ mẫu càng phải thương Tiểu Bạch hơn một chút!"

Trước tình cảm nồng hậu từ người thân, tuy Đường Tiểu Bạch không chủ động, nhưng cũng chẳng kháng cự, thuận thế rúc vào lòng bà hỏi tiếp:


“ Bình Dương công chúa không làm gì cô gái tên Chân Tố đó chứ?"

Trưởng công chúa cười nhạt: "Biết làm gì được? Nhìn thì dữ dằn, chứ thực ra gan bé tí, thua xa nữ nhi nhà chúng ta. Tay nàng ta, g.i.ế.c người không nổi đâu!"

Đường Tiểu Bạch ngẫm nghĩ câu đó, sao lại cảm thấy có chút... kiêu ngạo, giống như tự hào rằng nhà bọn họ thì có thể g.i.ế.c người thật ấy?

"Ta mắng nàng ta mấy câu, rồi bảo thả cô nương kia đi, để nàng ta vào cung tìm Triệu Cảnh mà đối chất! Chẳng phải chỉ là một tên phò mã thôi sao? Nàng ta đường đường là công chúa, chẳng lẽ không tìm được trai tân đẹp mã làm phò mã? Hai năm nữa lại đến khoa thi mùa xuân, chọn được một tân trạng nguyên trẻ trung tuấn tú còn tốt hơn họ Triệu kia nhiều?"

Cảnh tượng ấy được vẽ ra quá đẹp, nhưng mà—— "Nhỡ đâu trạng nguyên lại không phải thiếu niên thì sao?" Đường Tiểu Bạch hỏi.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện