Bình Dương công chúa trong cơn phẫn nộ, sức lực  mạnh mẽ đến bất ngờ.

Đường Tiểu Bạch kinh hãi kêu lên một tiếng, vội kéo Đường Kiều Kiều lùi lại tránh né. Thế nhưng—

“Bốp!” Một chiếc kỷ nhỏ đột ngột rơi xuống đất, cách bọn họ chừng ba năm bước, như thể có ai đó vỗ một cái khiến nó rơi xuống.

Dù không bị trúng, sắc mặt Đường Kiều Kiều cũng  biến đổi, giận dữ nói: “Sao? Phò mã không g.i.ế.c được ta, ngươi định bồi thêm một đao à? Không ngờ đường đường là Bình Dương công chúa lại hiền đức đến thế, thật là làm rạng danh bệ hạ đấy!”

Bình Dương công chúa  như cũng bị hành động vừa rồi của chính mình làm cho sửng sốt. Nàng nhìn Đường Kiều Kiều, rồi lại cúi đầu nhìn bàn tay mình, trong mắt có sóng nước khẽ lay động.

Đường Kiều Kiều cười lạnh, nói: “Trước kia là thấy ngươi còn thích hắn nên ta cũng không nói gì. Người khác không dám nói, chẳng lẽ trong lòng ngươi cũng không rõ? Tên Triệu Cảnh đó là thứ gì? Hắn xứng với ngươi sao?” Giọng nàng đột nhiên dịu xuống, “Lý Dao, ngươi là công chúa đấy!”

Bình Dương công chúa trầm mặc hồi lâu, rồi khẽ nói: “Ngươi chẳng qua chỉ thấy Triệu Cảnh đứng cùng một nữ tử xa lạ, ngươi biết nàng là ai chưa mà đã dám nhục mạ phò mã của ta?”

Đường Kiều Kiều cười giận: “Đúng vậy! Ta nhục mạ phò mã của ngươi đấy—”

Nàng ngẩng đầu, lần nữa chỉ vào vết ngón tay còn in trên cổ mình, “Ngươi đến bóp c.h.ế.t ta đi!”

Sắc mặt Bình Dương công chúa biến đổi vài phần, nhưng không nói gì. Lúc này, một thị vệ của công chúa vội vã chạy vào, đến trước bậc thềm bẩm báo: “Bẩm công chúa, người đã được đưa đến!”

Tim Đường Tiểu Bạch “thình thịch” một cái.

Ai vậy? Chẳng lẽ là—

“Dẫn lên!” Bình Dương công chúa nói, chỉnh lại áo bào, ngồi ngay ngắn, thu liễm thần sắc, gương mặt không còn chút cảm xúc nào giống như chưa từng thất thố.

Người rất nhanh đã được đưa vào. Áo trắng váy xanh, không điểm phấn son, dung mạo như đóa phù dung mới nở giữa hồ thu.

Là nữ tử Giang Nam ở khu Tấn Xương.

Có lẽ vì thị vệ công chúa ra tay thô bạo, nàng hơi nhíu mày, nhưng không hề mở miệng. Mãi đến khi bị đẩy quỳ xuống đất, nàng mới khẽ rên một tiếng vì đau.

“Ngươi tên gì?” Công chúa Bình Dương lạnh lùng cúi mắt hỏi.

Nữ tử xoa đầu gối, đáp: “Trấn Tô Châu, Chân Tố.”

“Ngươi và Triệu Cảnh là quan hệ gì?”

Đường Tiểu Bạch đang chăm chú lắng nghe, đột nhiên bị tỷ tỷ kéo tay một cái thật mạnh.

“Nếu công chúa không có chuyện gì khác, tỷ muội chúng ta xin cáo lui trước.”

Đường Kiều Kiều chau mày, liếc nhìn nữ tử kia. Ai biết sẽ hỏi ra cái gì loạn thất bát tao? Muội muội còn nhỏ, sao có thể nghe mấy chuyện này? Bình Dương công chúa hừ nhẹ không đáp, Đường Kiều Kiều cũng mặc định là nàng ngầm cho phép.

Dù không cho phép thì nàng cũng đi.

Khi bị kéo ra khỏi cửa viện, Đường Tiểu Bạch không nhịn được quay đầu liếc nhìn khoảng không trên cao xung quanh. Vừa nãy cái kỷ nhỏ công chúa ném ra rơi xuống một cách rất kỳ quái… chẳng lẽ thật sự có người âm thầm giúp họ?

...
“Nàng không phát hiện ra chúng ta đấy chứ?” Lý Hành Viễn kinh ngạc hỏi.

“Có khả năng,” Tô Thuấn Khanh thành thật đáp, “Vừa rồi thế tử ra tay rõ ràng quá.”

Lý Hành Viễn cười gượng: “Không ra tay thì biết làm sao? Dùng ám khí chẳng càng rõ hơn à?” Quay đầu hỏi lại: “Đúng không?”

Sau lưng lại không có ai.

Lý Hành Viễn ngẩn ra một lúc, không khỏi cảm thán: “Không hổ là ảnh vệ của Thái tử, khinh công này mà ta có được thì...”

...

Xe nhanh chóng về đến phủ Yến Quốc công. Vừa xuống xe, Đường Kiều Kiều liền hỏi: “Phu nhân đã về chưa?”

“Hồi tiểu thư, chưa ạ.”

Đường Tiểu Bạch thấy tỷ tỷ nhíu mày, vội hỏi: “Lẽ ra giờ này phải về rồi chứ? Không lẽ trong cung xảy ra chuyện gì ?”

“Khó nói trước được.” Đường Kiều Kiều đáp.

Dứt lời, nàng vừa nắm tay Đường Tiểu Bạch đi vào trong vừa phân phó: “Sai người đến  Cố  phủ và học đường  Cố gia báo tin, nói nhị tiểu thư đã về rồi.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Đường Tiểu Bạch nghe giọng nàng khàn đặc mà còn phải lo trước lo sau, không khỏi thấy xót xa, cũng mở miệng dặn: “Mau mời  Phong đại phu tới khám cho đại tiểu thư!”

Đường Kiều Kiều quay đầu liếc nàng, mỉm cười, vẫn tiếp tục kéo tay muội muội vào phủ.

Đường Tiểu Bạch líu ríu đi theo, vừa đi vừa lẩm bẩm: “A tỷ, sao tỷ biết muội đang ở phủ  Bình Dương công chúa ? Cố Ngũ, Cố Lục đi tìm tỷ rồi hả? Muội đã dặn họ đừng làm phiền tỷ rồi mà—”

“Không làm phiền ta?” Đường Kiều Kiều dừng bước quay đầu trừng nàng, “Giỏi quá nhỉ? Đi học thôi mà còn không khiến người ta yên tâm, còn muốn giấu ta?”

“Bình Dương công chúa  tìm muội chẳng qua là hỏi vài câu, có thể làm gì được? Đâu cần căng thẳng vậy!” Đường Tiểu Bạch thấy lý do của mình vẫn rất hợp lý.
Công chúa dù có trách giận, cũng chẳng đến mức lấy mạng nàng.

“Làm gì được?” Đường Kiều Kiều cười giận, “Cái kỷ nhỏ đó mà rơi trúng đầu muội, mạng nhỏ của muội cũng đi đời rồi đấy!”

“Sao có thể? Muội đâu có giống tỷ, dám chọc giận người ta đến thế.” Đường Tiểu Bạch bật thốt.

Vừa dứt lời, hai má đã bị nắm chặt kéo ra hai bên—

“Đau đau đau…”

Cho đến khi nàng nước mắt vòng quanh, Đường Kiều Kiều mới hậm hực buông tay, còn hung dữ dọa thêm một câu: “Tin không ta xé cái miệng của muội ra!”

“Tin tin tin…” Đường Tiểu Bạch lập tức nhận thua.

Thấy sắc giận trên mặt tỷ tỷ dịu đi một chút, Đường Tiểu Bạch hạ giọng hỏi: “A tỷ, tỷ có thấy cái kỷ đó như bị người ta đánh rơi không?”

Đường Kiều Kiều tỏ ra ngạc nhiên: “Đánh rơi? Sao lại đánh rơi?” Lúc ấy nàng không để ý.

“Còn nhớ hôm qua Triệu Cảnh đột nhiên thu tay không? Muội cảm giác có người dùng ám khí đánh vào tay hắn, hôm nay cũng giống y vậy, có người đánh rơi cái kỷ!”

“Có người? Ai?”

“Muội nghi là người hôm qua đi cùng Tô Thuấn Khanh!” Đường Tiểu Bạch nói là nghi ngờ, nhưng ánh mắt lại vô cùng chắc chắn.

“Không thể nào!” Đường Kiều Kiều lập tức phủ định.

Đường Tiểu Bạch sửng sốt: “Sao lại không thể? Tỷ biết gì à?”

“Cái tên cao lớn thô kệch, không biết chỉnh tề, đầu chuột mắt chuột, mặt mày gian xảo, mồm nhọn má hóp, mặt xanh nanh vàng đó, sao có thể dùng ám khí? Lại còn cứu chúng ta?!” Đường Kiều Kiều tỏ vẻ khinh bỉ tột độ.

Đường Tiểu Bạch nghe đến ngẩn ngơ.

Ngay cả chuyện “mặt xanh nanh vàng” cũng lôi ra rồi, xem ra Đại tiểu thư đã dốc hết vốn liếng để mắng người.

“Người ta dù sao cũng đỡ tỷ một tay, đâu cần làm dữ vậy chứ?” Chỉ là đỡ xong vỗ nhẹ  áo thôi mà, có cần hận thấu xương thế không? Nàng còn bị kề d.a.o tận cổ mà chẳng thèm so đo gì.

“Muội thì biết cái gì?” Sự khinh bỉ của Đại tiểu thư lan thẳng sang cả Đường Tiểu Bạch.

“Được được được, ta không biết…” Đường Tiểu Bạch ngoan ngoãn gật đầu.

Ai bảo nàng còn nhỏ chứ, bị mấy đứa lớn hơn xem thường cũng là chuyện bình thường thôi.

Đường Kiều Kiều hừ lạnh một tiếng, lại nắm tay nàng kéo đi vào trong.

“Tỷ…  Bình Dương công chúa sẽ xử lý cái cô tên Chân Tố đó thế nào?” Đường Tiểu Bạch tiện miệng hỏi.

“Lo chuyện bao đồng ít thôi!”

Không lo thì không lo, dù muốn lo cũng chẳng có cửa.

“Thế còn Triệu Cảnh thì sao? Hắn vẫn sẽ cưới công chúa chứ?” Vấn đề này chắc không tính là xen vào chuyện người ta chứ?

“Nếu hắn còn làm được phò mã, thì ba chữ Đường Kiều Kiều của ta viết ngược lại!”

Đường Tiểu Bạch lẩm nhẩm “Kiều Kiều Đường” trong đầu, thấy cũng khá hay tai.

 
Đang nói chuyện, Đường Kiều Kiều bỗng khựng chân lại, hất cằm về phía trước, nói:


“Sao Tỷ biết muội ở chỗ Lý Dao? Không phải muội sai hai đứa kia về báo tin à?”

Đường Tiểu Bạch ngẩng lên nhìn — ngoài cửa nội viện, hai tiểu thư đồng của nàng đang đứng đó.
Fl Cá Bống Kho Tiêu trên facebook/ tiktok để ủng hộ nhà dịch nha.
Cảm ơn mọi người rất nhiều ạ.❤️❤️❤️
Một trong số họ mặt không cảm xúc, ánh mắt âm u, đang lặng lẽ nhìn nàng với vẻ trách móc.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện