Đường Tiểu Bạch rùng mình một cái. Lúc này, một giọng nói quen thuộc từ bên cạnh vang lên:
“Nhị tiểu thư nhà này có thư đồng hiểu rõ hương liệu thật đấy!”
Đường Tiểu Bạch nghe tiếng quay đầu, thấy Yên Hợp đang đứng sau đám thị vệ của phủ Yến Quốc Công, ánh mắt mang theo ý cười sâu xa nhìn nàng.
Lại là hắn nữa sao? Thấy nàng nhìn qua, Yên Hợp lại cười hì hì nói:
“Đừng xem mấy trò ảo thuật này nhiều quá, không tốt cho chỗ này đâu.” Hắn đưa tay gõ nhẹ vào trán mình.
Sắc mặt Đường Tiểu Bạch khẽ thay đổi, lập tức kéo A Tiêu trốn khỏi đám đông.
“Cũng không cần phải căng thẳng thế đâu, thỉnh thoảng xem một hai lần thì không sao.” Yên Hợp lại lên tiếng.
“Đó là loại hương gì vậy?” Đường Tiểu Bạch dừng bước hỏi.
Yên Hợp cũng rời khỏi đám đông, khoanh tay đứng trên phố, nở nụ cười đầy ẩn ý rồi ra hiệu về phía sau lưng nàng:
“Tiểu thư đồng này chẳng phải cũng biết sao?”
Đường Tiểu Bạch khẽ nhíu mày, đang định nghĩ cách che giấu cho Tần Thiên thì tiểu tổ tông kia lại thản nhiên lên tiếng:
“Trong đó có mùi hoa mạn đà la, mạn đà la có thể gây ảo giác.”
Giọng điệu bình thản như chẳng hề bận tâm chuyện bị người ta biết.
“Bọn họ lại dám dùng độc hương?” Đường Tiểu Bạch kinh ngạc nhìn Yên Hợp, “Ngươi chẳng phải quan sai sao? Sao không quản lý?”
Yên Hợp cười nói “Cũng không tính là độc, chỉ là lượng rất ít thôi. Mấy trò ảo thuật giang hồ đều chơi như vậy cả. Nếu thật sự có hại, ta có thể đứng đây mà nhìn à?”
Đường Tiểu Bạch nghĩ cũng đúng, chắc đây chính là kiểu thôi miên phiên bản cổ đại mà thôi.
Thế là bỏ qua chuyện ảo thuật, nàng chuyển chủ đề: “Ngươi làm gì ở đây? Không phải đang theo dõi ta đấy chứ?”
Không thể trách nàng đa nghi, dạo này tần suất gặp Yên Hợp quá cao rồi. Yên Hợp cười lêu lêu:
“Nhị tiểu thư, ngươi là một tiểu cô nương lại chưa trưởng thành, ta theo dõi ngươi làm gì chứ?”
Fl Cá Bống Kho Tiêu trên facebook/ tiktok để ủng hộ nhà dịch nha.
Cảm ơn mọi người rất nhiều ạ.❤️❤️❤️
Đường Tiểu Bạch cau mày: “Thế đại cô nương thì có thể theo dõi à? Ngươi là quan hay là cướp vậy?”
Yên Hợp bật cười ha hả: “Ta chẳng phải quan cũng chẳng phải cướp, ta chỉ là một tiểu sai dịch thôi mà!”
Bỗng nụ cười biến đổi, ra vẻ thần bí: “Thật ra ta đang theo một vị đại cô nương đấy!”
Đường Tiểu Bạch kinh ngạc đánh giá hắn: “Ngươi không sợ tỷ tỷ ta đuổi ngươi ra khỏi kinh thành à?”
Dám bám theo cả đại tiểu thư phủ Yến Quốc Công? Quả là gan lớn bằng trời!
Yên Hợp ngẩn ra, cuống quýt xua tay: “Ta đâu dám mạo phạm đại tiểu thư nhà ngươi chứ!”
Vừa nói vừa đảo mắt nhìn xung quanh, sợ Đường Kiều Kiều đột nhiên hiện thân. “Ta nói là cô nương sống cạnh chùa Vô Lậu kia kìa,”
Yên Hợp chỉ tay về phía đó, ánh mắt mơ màng: “Cô nương ấy mới từ Giang Nam đến, một mình trọ ở ngõ Tấn Xương, bình thường ít khi xuất hiện, ta cũng chỉ gặp được ba lần thôi…
Thực sự là trầm ngư lạc nhạn, bế nguyệt tu hoa, là mỹ nhân tuyệt sắc nhất mà ta từng thấy ——”
“Có đẹp bằng tỷ tỷ ta không?”
Đường Tiểu Bạch liếc hắn một cái đầy khinh thường.
Khinh bỉ!
Tỷ tỷ nàng chính là đệ nhất mỹ nhân kinh thành!
Yên Hợp chỉ cười “hì hì” không đáp, lại lén nhìn ra sau lưng nàng. Đường Tiểu Bạch quay đầu, quả nhiên thấy Đường Kiều Kiều đang đứng đó, sắc mặt không mấy dễ nhìn.
“Ta còn có việc, xin cáo từ!”
Không rõ là vì sợ Đường Kiều Kiều thật hay không, Yên Hợp nói chưa xong đã chuồn mất.
Đường Tiểu Bạch chạy lại bên cạnh đại tiểu thư, vừa dỗ dành vừa tức giận bất bình:
“Tỷ tỷ đừng nghe hắn nói bậy, hắn biết gì về mỹ nhân chứ?”
Gu thẩm mỹ đâu phải ai cũng có, dung mạo của tỷ tỷ nàng sao có thể bị một nữ tử Giang Nam nào đó lấn át?
Ít nhất là trước khi nữ chính vào kinh——
Khoan đã!
Đường Tiểu Bạch bỗng rùng mình. Nữ tử Giang Nam?
Còn đẹp hơn cả Đường Kiều Kiều?
Không thể nào…
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
…
“Ngõ Tấn Xương ? Cạnh chùa Vô Lậu?”
Tô Thuấn Khanh đứng bật dậy: “Sao lại đến đó?”
Nhưng hắn còn chưa hỏi xong, cái tên ảnh vệ nóng tính theo hầu Thái tử đã sớm biến mất.
“Cạnh chùa Vô Lậu? Có phải là nữ tử Nhược Da Khê kia không?”
Một nam tử ăn mặc giản dị bên cạnh ngẩng đầu lên, nửa khuôn mặt đầy râu, lông mày rậm rạp, duy chỉ có đôi mắt là sáng sủa tuấn tú.
Tô Thuấn Khanh gật đầu:
“Gã họ Yên kia gần đây thường lảng vảng ở ngõ Tấn Xương , đột nhiên lại xúi giục hai tiểu thư nhà phủ Yến Quốc Công đến tìm nữ tử Nhược Da Khê kia, không biết đang toan tính gì.”
“Ngươi có phái người theo dõi chưa?”
Tô Thuấn Khanh chợt nhớ ra điều gì, gọi người đến hỏi: “Triệu Cảnh đâu rồi?”
“Vào ngõ Tấn Xương lúc giờ Thìn một khắc.”
Sắc mặt Tô Thuấn Khanh khẽ biến. Nam tử kia duỗi lưng, cười nói:
“Chúng ta cũng đi xem thử đi, Thái tử điện hạ đang ở đó mà!”
…
Lý Mặc dù đang ở ngõ Tấn Xương , nhưng bị Đường đại tiểu thư ra lệnh phải ở lại đầu hẻm.
Không chỉ có hắn, tất cả gia nhân phủ Yến Quốc Công đều bị giữ ở đầu hẻm.
Tuy đầu hẻm cách căn nhà kia không xa, nhưng hắn nhìn theo bóng lưng hai tiểu thư mà trong lòng không yên, đành âm thầm ra hiệu cho Mạc Hoãn bí mật tiếp cận theo dõi.
Vừa nãy lúc Yên Hợp nói chuyện, hắn đứng ngay bên cạnh nhị tiểu thư, nên nghe rõ từng lời.
Nghe thì không có gì lạ, nhưng hắn lại biết rõ người sống cạnh chùa Vô Lậu là ai. Hôm Đoan Ngọ, Tô Thuấn Khanh đã dẫn dụ Triệu Cảnh đến đó, nhờ vậy mới nắm được điểm yếu của hắn để sử dụng sau này.
Giờ Yên Hợp lại đưa hai tỉ muội Đường gia đến gặp nữ tử kia, chẳng rõ có mưu đồ gì?
Tiếc rằng, nếu không có đại tiểu thư ở đây, hắn còn có thể khuyên được nhị tiểu thư.
Kỳ lạ là, nhị tiểu thư vốn không phải đứa trẻ tò mò, hôm nay lại có vẻ rất quan tâm đến nữ tử ấy…
…
Đường Tiểu Bạch phải thừa nhận, lúc này nàng đứng ở đây, trong lòng có phần là thuận theo dòng mà đến.
Dù sao thì nữ tử đang sống trong căn nhà này, rất có thể chính là nữ chính Tần. Khuynh Dung.
Trong truyện, người có dung mạo sánh được với Đường Kiều Kiều, chỉ có Tần Khuynh Dung.
Về việc vì sao Tần Khuynh Dung lại xuất hiện sớm, nàng cũng không rõ. Dù nguyên tác mở màn là hai năm sau, nhưng đâu có nói Tần Khuynh Dung chưa từng lén vào kinh trước đó?
Nhìn căn nhà dân bình thường mà lại có chút khí chất bất phàm trước mắt, trong lòng Đường Tiểu Bạch càng thêm kính sợ, vô thức siết c.h.ặ.t t.a.y vị ác nữ bên cạnh, khẽ khàng khuyên:
“Tỷ tỷ à, người nên biết, núi cao còn có núi cao hơn, trời ngoài còn có—”
Chưa nói hết câu đã bị Đường Kiều Kiều trừng mắt: “Chưa thấy người ta mà ngươi đã nhụt chí rồi?”
“Không phải, mà là… tỷ gặp nàng để làm gì?”
Đường Tiểu Bạch thót tim.
Nàng nhớ trong truyện, lần đầu tiên Đường Kiều Kiều gặp Tần Khuynh Dung, mùi thuốc s.ú.n.g đã nồng nặc.
Lúc ấy Tần Khuynh Dung theo mẫu thân vào kinh vì phụ thân nàng được điều làm quan triều đình.
Đúng lúc xe của Tần Khuynh Dung vừa vào cửa thành thì gặp Đường đại tiểu thư đang muốn xuất thành.
Tính tình đại tiểu thư thế nào? Không cho phép ai ngáng đường mình.
Gia nhân Diệp gia không nhận ra “chị đại kinh thành”, chỉ mới cãi lại một câu, đã bị đại tiểu thư vung roi quất tới.
Cú roi đó tuy không đánh trúng người, nhưng làm kinh hãi hai con ngựa.
Một là của Tần Khuynh Dung, một là của mẫu thân nàng. Về sau tất nhiên là nam chính ra tay cứu mỹ nhân.
Với thân phận ác nữ, Đường đại tiểu thư sao có thể tự kiểm điểm? Thậm chí còn vì trông thấy dung mạo khuynh thành của nữ chính mà sinh lòng đố kỵ—
Hiện tại, Đường Tiểu Bạch thật sự lo lắng tỷ tỷ sẽ ghen sớm.
“Ta còn có thể làm gì?”
Đường Kiều Kiều liếc nàng một cái: “Ta chỉ muốn xem xem mỹ nhân ấy là ai, chẳng lẽ ta lại ăn thịt nàng?”
Đường Tiểu Bạch ngẫm lại cũng thấy phải, là nàng quá nghiêm trọng hoá vấn đề thôi. Đại tiểu thư kia đến cả người hầu cũng chẳng mang theo, tám chín phần là sẽ không ra tay.
“Lát nữa khi ta nói chuyện, ngươi chớ có chen vào!” Đường Kiều Kiều dặn dò một câu, rồi nắm lấy tay nàng, hướng về phía căn nhà dân nọ mà bước tới——
“Nhị tiểu thư nhà này có thư đồng hiểu rõ hương liệu thật đấy!”
Đường Tiểu Bạch nghe tiếng quay đầu, thấy Yên Hợp đang đứng sau đám thị vệ của phủ Yến Quốc Công, ánh mắt mang theo ý cười sâu xa nhìn nàng.
Lại là hắn nữa sao? Thấy nàng nhìn qua, Yên Hợp lại cười hì hì nói:
“Đừng xem mấy trò ảo thuật này nhiều quá, không tốt cho chỗ này đâu.” Hắn đưa tay gõ nhẹ vào trán mình.
Sắc mặt Đường Tiểu Bạch khẽ thay đổi, lập tức kéo A Tiêu trốn khỏi đám đông.
“Cũng không cần phải căng thẳng thế đâu, thỉnh thoảng xem một hai lần thì không sao.” Yên Hợp lại lên tiếng.
“Đó là loại hương gì vậy?” Đường Tiểu Bạch dừng bước hỏi.
Yên Hợp cũng rời khỏi đám đông, khoanh tay đứng trên phố, nở nụ cười đầy ẩn ý rồi ra hiệu về phía sau lưng nàng:
“Tiểu thư đồng này chẳng phải cũng biết sao?”
Đường Tiểu Bạch khẽ nhíu mày, đang định nghĩ cách che giấu cho Tần Thiên thì tiểu tổ tông kia lại thản nhiên lên tiếng:
“Trong đó có mùi hoa mạn đà la, mạn đà la có thể gây ảo giác.”
Giọng điệu bình thản như chẳng hề bận tâm chuyện bị người ta biết.
“Bọn họ lại dám dùng độc hương?” Đường Tiểu Bạch kinh ngạc nhìn Yên Hợp, “Ngươi chẳng phải quan sai sao? Sao không quản lý?”
Yên Hợp cười nói “Cũng không tính là độc, chỉ là lượng rất ít thôi. Mấy trò ảo thuật giang hồ đều chơi như vậy cả. Nếu thật sự có hại, ta có thể đứng đây mà nhìn à?”
Đường Tiểu Bạch nghĩ cũng đúng, chắc đây chính là kiểu thôi miên phiên bản cổ đại mà thôi.
Thế là bỏ qua chuyện ảo thuật, nàng chuyển chủ đề: “Ngươi làm gì ở đây? Không phải đang theo dõi ta đấy chứ?”
Không thể trách nàng đa nghi, dạo này tần suất gặp Yên Hợp quá cao rồi. Yên Hợp cười lêu lêu:
“Nhị tiểu thư, ngươi là một tiểu cô nương lại chưa trưởng thành, ta theo dõi ngươi làm gì chứ?”
Fl Cá Bống Kho Tiêu trên facebook/ tiktok để ủng hộ nhà dịch nha.
Cảm ơn mọi người rất nhiều ạ.❤️❤️❤️
Đường Tiểu Bạch cau mày: “Thế đại cô nương thì có thể theo dõi à? Ngươi là quan hay là cướp vậy?”
Yên Hợp bật cười ha hả: “Ta chẳng phải quan cũng chẳng phải cướp, ta chỉ là một tiểu sai dịch thôi mà!”
Bỗng nụ cười biến đổi, ra vẻ thần bí: “Thật ra ta đang theo một vị đại cô nương đấy!”
Đường Tiểu Bạch kinh ngạc đánh giá hắn: “Ngươi không sợ tỷ tỷ ta đuổi ngươi ra khỏi kinh thành à?”
Dám bám theo cả đại tiểu thư phủ Yến Quốc Công? Quả là gan lớn bằng trời!
Yên Hợp ngẩn ra, cuống quýt xua tay: “Ta đâu dám mạo phạm đại tiểu thư nhà ngươi chứ!”
Vừa nói vừa đảo mắt nhìn xung quanh, sợ Đường Kiều Kiều đột nhiên hiện thân. “Ta nói là cô nương sống cạnh chùa Vô Lậu kia kìa,”
Yên Hợp chỉ tay về phía đó, ánh mắt mơ màng: “Cô nương ấy mới từ Giang Nam đến, một mình trọ ở ngõ Tấn Xương, bình thường ít khi xuất hiện, ta cũng chỉ gặp được ba lần thôi…
Thực sự là trầm ngư lạc nhạn, bế nguyệt tu hoa, là mỹ nhân tuyệt sắc nhất mà ta từng thấy ——”
“Có đẹp bằng tỷ tỷ ta không?”
Đường Tiểu Bạch liếc hắn một cái đầy khinh thường.
Khinh bỉ!
Tỷ tỷ nàng chính là đệ nhất mỹ nhân kinh thành!
Yên Hợp chỉ cười “hì hì” không đáp, lại lén nhìn ra sau lưng nàng. Đường Tiểu Bạch quay đầu, quả nhiên thấy Đường Kiều Kiều đang đứng đó, sắc mặt không mấy dễ nhìn.
“Ta còn có việc, xin cáo từ!”
Không rõ là vì sợ Đường Kiều Kiều thật hay không, Yên Hợp nói chưa xong đã chuồn mất.
Đường Tiểu Bạch chạy lại bên cạnh đại tiểu thư, vừa dỗ dành vừa tức giận bất bình:
“Tỷ tỷ đừng nghe hắn nói bậy, hắn biết gì về mỹ nhân chứ?”
Gu thẩm mỹ đâu phải ai cũng có, dung mạo của tỷ tỷ nàng sao có thể bị một nữ tử Giang Nam nào đó lấn át?
Ít nhất là trước khi nữ chính vào kinh——
Khoan đã!
Đường Tiểu Bạch bỗng rùng mình. Nữ tử Giang Nam?
Còn đẹp hơn cả Đường Kiều Kiều?
Không thể nào…
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
…
“Ngõ Tấn Xương ? Cạnh chùa Vô Lậu?”
Tô Thuấn Khanh đứng bật dậy: “Sao lại đến đó?”
Nhưng hắn còn chưa hỏi xong, cái tên ảnh vệ nóng tính theo hầu Thái tử đã sớm biến mất.
“Cạnh chùa Vô Lậu? Có phải là nữ tử Nhược Da Khê kia không?”
Một nam tử ăn mặc giản dị bên cạnh ngẩng đầu lên, nửa khuôn mặt đầy râu, lông mày rậm rạp, duy chỉ có đôi mắt là sáng sủa tuấn tú.
Tô Thuấn Khanh gật đầu:
“Gã họ Yên kia gần đây thường lảng vảng ở ngõ Tấn Xương , đột nhiên lại xúi giục hai tiểu thư nhà phủ Yến Quốc Công đến tìm nữ tử Nhược Da Khê kia, không biết đang toan tính gì.”
“Ngươi có phái người theo dõi chưa?”
Tô Thuấn Khanh chợt nhớ ra điều gì, gọi người đến hỏi: “Triệu Cảnh đâu rồi?”
“Vào ngõ Tấn Xương lúc giờ Thìn một khắc.”
Sắc mặt Tô Thuấn Khanh khẽ biến. Nam tử kia duỗi lưng, cười nói:
“Chúng ta cũng đi xem thử đi, Thái tử điện hạ đang ở đó mà!”
…
Lý Mặc dù đang ở ngõ Tấn Xương , nhưng bị Đường đại tiểu thư ra lệnh phải ở lại đầu hẻm.
Không chỉ có hắn, tất cả gia nhân phủ Yến Quốc Công đều bị giữ ở đầu hẻm.
Tuy đầu hẻm cách căn nhà kia không xa, nhưng hắn nhìn theo bóng lưng hai tiểu thư mà trong lòng không yên, đành âm thầm ra hiệu cho Mạc Hoãn bí mật tiếp cận theo dõi.
Vừa nãy lúc Yên Hợp nói chuyện, hắn đứng ngay bên cạnh nhị tiểu thư, nên nghe rõ từng lời.
Nghe thì không có gì lạ, nhưng hắn lại biết rõ người sống cạnh chùa Vô Lậu là ai. Hôm Đoan Ngọ, Tô Thuấn Khanh đã dẫn dụ Triệu Cảnh đến đó, nhờ vậy mới nắm được điểm yếu của hắn để sử dụng sau này.
Giờ Yên Hợp lại đưa hai tỉ muội Đường gia đến gặp nữ tử kia, chẳng rõ có mưu đồ gì?
Tiếc rằng, nếu không có đại tiểu thư ở đây, hắn còn có thể khuyên được nhị tiểu thư.
Kỳ lạ là, nhị tiểu thư vốn không phải đứa trẻ tò mò, hôm nay lại có vẻ rất quan tâm đến nữ tử ấy…
…
Đường Tiểu Bạch phải thừa nhận, lúc này nàng đứng ở đây, trong lòng có phần là thuận theo dòng mà đến.
Dù sao thì nữ tử đang sống trong căn nhà này, rất có thể chính là nữ chính Tần. Khuynh Dung.
Trong truyện, người có dung mạo sánh được với Đường Kiều Kiều, chỉ có Tần Khuynh Dung.
Về việc vì sao Tần Khuynh Dung lại xuất hiện sớm, nàng cũng không rõ. Dù nguyên tác mở màn là hai năm sau, nhưng đâu có nói Tần Khuynh Dung chưa từng lén vào kinh trước đó?
Nhìn căn nhà dân bình thường mà lại có chút khí chất bất phàm trước mắt, trong lòng Đường Tiểu Bạch càng thêm kính sợ, vô thức siết c.h.ặ.t t.a.y vị ác nữ bên cạnh, khẽ khàng khuyên:
“Tỷ tỷ à, người nên biết, núi cao còn có núi cao hơn, trời ngoài còn có—”
Chưa nói hết câu đã bị Đường Kiều Kiều trừng mắt: “Chưa thấy người ta mà ngươi đã nhụt chí rồi?”
“Không phải, mà là… tỷ gặp nàng để làm gì?”
Đường Tiểu Bạch thót tim.
Nàng nhớ trong truyện, lần đầu tiên Đường Kiều Kiều gặp Tần Khuynh Dung, mùi thuốc s.ú.n.g đã nồng nặc.
Lúc ấy Tần Khuynh Dung theo mẫu thân vào kinh vì phụ thân nàng được điều làm quan triều đình.
Đúng lúc xe của Tần Khuynh Dung vừa vào cửa thành thì gặp Đường đại tiểu thư đang muốn xuất thành.
Tính tình đại tiểu thư thế nào? Không cho phép ai ngáng đường mình.
Gia nhân Diệp gia không nhận ra “chị đại kinh thành”, chỉ mới cãi lại một câu, đã bị đại tiểu thư vung roi quất tới.
Cú roi đó tuy không đánh trúng người, nhưng làm kinh hãi hai con ngựa.
Một là của Tần Khuynh Dung, một là của mẫu thân nàng. Về sau tất nhiên là nam chính ra tay cứu mỹ nhân.
Với thân phận ác nữ, Đường đại tiểu thư sao có thể tự kiểm điểm? Thậm chí còn vì trông thấy dung mạo khuynh thành của nữ chính mà sinh lòng đố kỵ—
Hiện tại, Đường Tiểu Bạch thật sự lo lắng tỷ tỷ sẽ ghen sớm.
“Ta còn có thể làm gì?”
Đường Kiều Kiều liếc nàng một cái: “Ta chỉ muốn xem xem mỹ nhân ấy là ai, chẳng lẽ ta lại ăn thịt nàng?”
Đường Tiểu Bạch ngẫm lại cũng thấy phải, là nàng quá nghiêm trọng hoá vấn đề thôi. Đại tiểu thư kia đến cả người hầu cũng chẳng mang theo, tám chín phần là sẽ không ra tay.
“Lát nữa khi ta nói chuyện, ngươi chớ có chen vào!” Đường Kiều Kiều dặn dò một câu, rồi nắm lấy tay nàng, hướng về phía căn nhà dân nọ mà bước tới——
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Truyện Hot Mới
Danh sách chương