Căn nhà không lớn, cửa chỉ là một cánh gỗ hẹp chưa quét sơn, lộ ra màu xám trắng tự nhiên của gỗ, trông vừa mộc mạc vừa thanh nhã.

Bên hiên cũng chẳng có điêu khắc gì cầu kỳ, chỉ có dây leo xanh um bò lên, đầy sức sống.

Qua cửa, thấp thoáng nghe thấy tiếng chim hót trong trẻo. Chưa thấy người đã cảm thấy nơi này đẹp đến thoát tục.

Chẳng lẽ đây là phong thái của nữ chính? Nàng còn đang ngẫm nghĩ nên nói gì khi lần đầu gặp nữ chính, bên kia đại tiểu thư đã kéo nàng đi hai ba bước tới trước cửa, không chút chần chừ giơ tay định gõ cửa.

Vừa giơ tay lên, bàn tay ngọc ngà tuyệt mỹ của đại tiểu thư lại đập vào khoảng không.

Cánh cửa bất ngờ mở ra. Khoảnh khắc ấy, không khí như đông cứng lại.
Fl Cá Bống Kho Tiêu trên facebook/ tiktok để ủng hộ nhà dịch nha.
Cảm ơn mọi người rất nhiều ạ.❤️❤️❤️
Đầu óc Đường Tiểu Bạch trống rỗng, ngẩng đầu lên sững sờ.

"Hai cô nương đến tìm A Cảnh sao?" Giọng nói của người phụ nữ dịu dàng trong trẻo, như suối hoa chảy qua khe núi.

Đường Tiểu Bạch không kìm được mà liếc nhìn nàng ta một cái.

Lông mày cong như liễu, mắt sáng như nước, dung mạo thanh tú dịu dàng như phong cảnh Giang Nam.

Nhưng mà— Không đẹp bằng đại tiểu thư nhà nàng, không phải Tần Khuynh Dung.

Đường Tiểu Bạch  phán đoán dứt khoát rồi đưa ánh mắt trở lại người đàn ông đứng cạnh mỹ nhân ấy.

Người đàn ông kia cũng có dung mạo không tệ, đứng cạnh mỹ nhân này trông khá xứng đôi.

Nhưng vấn đề là—Hắn ta mẹ nó chẳng phải sắp cưới công chúa à?

Không chỉ là một tên phượng hoàng lạnh lùng giỏi bạo lực tinh thần, còn chơi trò nuôi tình nhân bên ngoài?

"Hừ!" Đường đại tiểu thư từng răn cô đừng lo chuyện Bình Dương công chúa  và Triệu Cảnh cũng không nhịn được bật cười lạnh một tiếng: "Triệu—"

Vừa mới thốt ra một chữ, ánh mắt Triệu Cảnh bỗng chốc lạnh buốt, ra tay nhanh như chớp, bóp chặt cổ họng Đường Kiều Kiều….Cũng bóp nghẹn lời của nàng.

Toàn thân Đường Tiểu Bạch nổi da gà: "Ngươi—"

"Câm miệng!"

Âm thanh rít ra từ cổ họng bị bóp khiến Đường Tiểu Bạch lập tức im bặt. Triệu Cảnh liếc nhìn nàng, trong mắt sát khí lạnh lẽo.

Có lẽ do động tác của hắn bị hai người che khuất nên người hầu ở đầu ngõ không nhận ra điều gì khác thường, phía sau yên tĩnh đến tuyệt vọng.

Nước mắt trào ra vì sợ hãi, Đường Tiểu Bạch nắm c.h.ặ.t t.a.y tỷ tỷ, đôi mắt đẫm lệ nhìn về phía người phụ nữ bên cạnh.

Triệu Cảnh đã định g.i.ế.c người diệt khẩu, còn ai dám mong hắn sẽ nương tay? Người phụ nữ bị dọa đến tái mặt, cho đến khi bắt gặp ánh mắt của nàng, trong mắt mới le lói chút ánh sáng.

"A, A Cảnh, chàng làm gì vậy?" Nàng ta khàn giọng hỏi.

Ánh mắt Triệu Cảnh thoáng lóe lên chút do dự, nhưng ngay sau đó lại lạnh lùng như cũ: "Dẫn họ vào nhà trước."

Đường Tiểu Bạch lấy hết can đảm nói: "Ngươi... ngươi buông tay ra đi, sẽ làm bị thương thật đấy..."

Giọng nói bé gái thấp xuống, nghèn nghẹn trong tiếng khóc, khiến mắt người phụ nữ đỏ hoe, cũng cầu xin nhìn sang Triệu Cảnh: "A Cảnh..."

Người phụ nữ này rốt cuộc vẫn có vị trí đặc biệt với Triệu Cảnh, hắn do dự một thoáng, nới lỏng tay một chút.

Ngay khoảnh khắc ấy, trong không khí vang lên một tiếng khẽ như cọ xát, Triệu Cảnh  hừ một tiếng, như bị điện giật, buông tay ra.

Đường Tiểu Bạch sững người.

Chạy mau!

Nghĩ đến đó, nàng lập tức kéo tay Đường Kiều Kiều xoay người bỏ chạy.

Nhưng Đường Kiều Kiều còn đang khom người ho sặc, hoàn toàn chưa chuẩn bị tinh thần để chạy, bị kéo một cái liền loạng choạng nhào về phía trước—

Đường Tiểu Bạch sắp hét lên.

Đột nhiên, phía trước duỗi ra một đôi tay, vững vàng đỡ lấy Đường Kiều Kiều.

Đó là tay của một người đàn ông. Ống tay áo màu nâu sẫm, dùng vải đen cuốn vài vòng buộc lại, vì buộc chặt nên cánh tay lộ ra vẻ rắn chắc có lực.

Bàn tay to lớn, các đốt ngón rõ ràng, khi cong lại trông cũng mạnh mẽ.

Vì vậy, đôi tay như thế dễ dàng đỡ lấy Đường Kiều Kiều.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Sau đó, một tay đỡ nàng đứng vững, tay còn lại kéo Đường Tiểu Bạch ra sau, tư thế đầy che chở.

Nhưng vừa buông tay, Đường Kiều Kiều lại mềm chân ngã nhào sang người hắn. Hắn đành phải đỡ một lần nữa, lúc rút tay về còn rất tự nhiên phủi phủi chỗ nàng vừa dựa vào như thể dính bụi.

Hành động này với đại tiểu thư kiêu ngạo như Đường Kiều Kiều là một nỗi nhục, nàng trừng mắt: "Ngươi—"

"À!" Người nọ như sực nhớ ra, cười nói, "Thói quen! Thói quen thôi!"

Giọng điệu sảng khoái tự nhiên khiến Đường Tiểu Bạch thấy lòng nhẹ bớt, ngẩng đầu nhìn vị ân nhân như thần giáng trần ấy—

Cao thật… Chắc phải mét chín?

Vai rộng lưng dày, thân hình cao lớn khác thường, đứng chắn trước mặt nàng như một ngọn núi nhỏ.

Dù đang bảo vệ nàng, nhưng nàng nhìn vẫn cảm thấy có chút áp lực vô hình khó hiểu.

Cứ như người nàng gặp vào ngày thứ hai xuyên sách— Đường Tiểu Bạch giật mình, ngẩng đầu nhìn kỹ thân hình người nọ.

"Tô Thuấn Khanh!" Triệu Cảnh – kẻ g.i.ế.c người bất thành  cuối cùng cũng cất tiếng.

Đường Tiểu Bạch ngây ra. Đây  là Tô Thuấn Khanh à?

"Triệu lang tướng! Triệu phò mã!"

Nghe tiếng gọi, Đường Tiểu Bạch quay đầu lại, thấy Tô Thuấn Khanh hai tay chắp sau lưng bước tới, ánh mắt sắc lạnh, hoàn toàn khác với dáng vẻ thân thiện ôn hòa khi hắn từng kiểm tra viện tiến tấu trấn Châu.

Phía sau hắn, nhóm gia nhân phủ Yến Quốc công cuối cùng cũng phát hiện chuyện mà chạy tới…

"Đám vô dụng!" Đường đại tiểu thư vừa bị bóp cổ, giọng còn khàn khàn, nhưng vẫn không ảnh hưởng đến việc nổi giận, "Đợi các ngươi phát hiện ra thì ta với Tiểu Bạch đã c.h.ế.t từ lâu rồi!"

Phong thần y  khuyên nhủ: "Đại tiểu thư đừng nói nữa, lão phu xem thử cổ họng có bị thương không."

Đường Kiều Kiều lúc này mới im lặng, há miệng ra, mắt chớp hai cái, nước mắt bỗng chốc trào ra.

Dù sao cũng chỉ là một thiếu nữ mười ba tuổi, gặp chuyện thế này sao có thể không sợ?

Cố thị ôm lấy nàng, nước mắt cũng tuôn rơi không dứt, dịu giọng an ủi:


“Kiều Kiều đừng giận nữa, mẫu thân lập tức sai người đem bọn họ bán hết đi, rồi chọn lại cho các con một nhóm người tốt hơn.”

Lần này đến lượt Đường Tiểu Bạch  căng thẳng: “Không thể trách họ được—”

“Không trách họ thì trách ai!” Cố thị đột nhiên quát lên, giọng gắt gỏng: “Người bị thương là a tỷ con, con còn bênh vực đám nô tài ấy!”

Đường Tiểu Bạch sững người tại chỗ.

Cố thị xưa nay luôn hiền dịu ôn hòa, nay bỗng dưng nổi giận quát lớn khiến không chỉ nàng mà ngay cả mấy người Cố gia xung quanh cũng không kịp phản ứng.

Đúng lúc ấy, bên ngoài bỗng có người hớt hải chạy vào báo:


“Phu nhân, Đại Trưởng công chúa đến rồi!”

Trong khoảnh khắc, cả gian phòng bỗng trở nên hỗn loạn. Ngoại trừ cố thị đang ôm Đường Kiều Kiều, những người khác đều vội vàng đứng dậy ra đón.

Hai tỷ muội được đưa về phủ chưa tới một canh giờ, vậy mà Cố phủ đã kéo tới mười mấy người, giờ đến cả Đại Trưởng công chúa của Kỷ quốc cũng bị kinh động.

Dù Đại Trưởng công chúa đã ngoài sáu mươi, thân thể vẫn còn khỏe mạnh,bà hất tay đám tỳ nữ, chạy thẳng vào trong, vừa chạy vừa la lớn:


“Kiều  nhi! Kiều  nhi của ta đâu rồi!” Giọng nói đầy giận dữ và lo sợ.

Bà hoàn toàn không thèm nhìn đám con cháu ra nghênh đón ngoài sân, cứ thế đẩy người xông vào trong.

Đường Tiểu Bạch bị va trúng lảo đảo ngã ngửa ra sau, may mà Cố Thanh Lan và Cố Hồi kịp thời đỡ lấy, nàng mới không bị ngã xuống đất.

“Kiều  nhi! Kiều nhi đáng thương của ta!”

Trong phòng vọng ra tiếng khóc than của người già lẫn trẻ, xen lẫn là tiếng chửi rủa tức tối của Đại Trưởng công chúa  Kỷ Quốc, mấy bà cô trong Cố gia cũng vội chạy theo vào an ủi bà, chỉ còn mấy đứa nhỏ cùng đi học là còn ở ngoài phòng.

“Ngươi thấp quá, tổ mẫu không thấy được.” Cô Do lạnh lùng nói.

“Tổ mẫu nhất định là lo lắng quá rồi…” Cô Hồi dịu giọng an ủi.

“ Lúc trong phòng cô mẫu là do quá sốt ruột thôi, ngươi đừng để trong lòng, mẫu thân ta cũng hay mắng ta lắm.” Cô Thanh Lan nói.

Đường Tiểu Bạch gật đầu, rồi lại gật đầu. Nàng không phải kẻ không hiểu chuyện. Chỉ là, nghe bên trong khóc rống thành một đoàn như thế, nàng không kìm được mà nước mắt lưng tròng…
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện