Thấy Cố Hồi có ý hiểu lầm, Đường Tiểu Bạch vội giải thích:
“Không phải ta viết, mà là—” nàng nghĩ mãi, “là một đứa trẻ đáng thương không tiện tiết lộ danh tính, nó không có tiền, không có tiền vào học, toàn tự học. Ta lỡ cho nó xem vài đề, nó theo đó viết mấy bài tập muốn ta xem thử, nhưng ta làm sao hiểu nổi, Hồi biểu ca ngươi xem đi—”
“Lại có đứa trẻ thông minh hiếu học đến vậy?” Cố Hồi nghe xong kinh ngạc nói, “Chữ viết này, bài văn này, cũng gần ngang ta rồi!”
Đường Tiểu Bạch nghe mà vừa thương vừa tự hào.
Con cháu Cố gia ba tuổi đã bắt đầu học, Tần Thiên mười hai tuổi mới vào trường.
Dù lời Cố Hồi có phần khiêm nhường, nhưng cũng là lời khen cao.
Nhóc tổ tông nhà nàng thật lợi hại!
“Hồi Biểu ca , vậy ngươi giúp hắn chấm bài nhé?” Đường Tiểu Bạch thúc giục.
Cố Hồi lại đỏ mặt, ngượng ngùng nói: “Ta học ít, dám đâu tùy tiện chấm điểm? Hay là ta mang đi nhờ Trương phu tử xem qua?”
“Không được!” Đường Tiểu Bạch vội nghiêm túc từ chối, “Không được nhờ phu tử, cũng không được nói với cữu cữu, chỉ có ngươi thôi!” Nếu là ta thì không cần ai khác chấm!
Cố Hồi không hiểu nhìn nàng.
“Đừng hỏi nữa!” Đường Tiểu Bạch kéo tay áo hắn, giọng mềm mại, “Hồi Biểu ca ngươi giỏi thế, giúp ta chút được không?”
Từ nhỏ Cố Hồi được dạy phải yêu thương các muội muội, đặc biệt là tiểu biểu muội bên phủ Yên Quốc công, sao có thể kháng cự cử chỉ mềm mại ngọt ngào này? Hắn đỏ mặt gật đầu.
Thấy cách nũng nịu có hiệu quả, Đường Tiểu Bạch liền thêm câu: “Nhưng ngươi đừng nói cho ai biết, đây là bí mật của hai chúng ta!”
Cố Hồi vừa cầm bút vừa cười gật đầu. Đường Tiểu Bạch liền dựa sát bên cạnh, chuẩn bị xem hắn chấm bài của Tần Thiên—
Cậu thiếu niên mặc áo xanh mảnh khảnh, nét mặt thanh tú, dáng vẻ điềm đạm, trong khi cô bé mắt sáng chăm chú, đáng yêu như trẻ con.
Xa xa nhìn lại như cặp “kim đồng ngọc nữ”, đẹp đẽ vô cùng.
Đường Kiều Kiều nhìn đăm đăm hồi lâu, rồi tiến tới phá tan khung cảnh “tuổi thơ ấu thơ ngây” kia:
“Các người đang làm gì vậy?”
Lời vừa dứt, cả hai đứa trẻ bỗng đồng loạt dựng thẳng lưng, rồi cùng quay mặt lại.
“Biểu tỷ!”
“A tỷ!”
Lời đồng thanh ấy nghe vừa lạ lại vừa có chút ngượng ngùng.
“Các ngươi đang làm gì?” Đường Kiều Kiều lại hỏi thêm một lần nữa.
Lần này giọng điệu của nàng đã khác, ánh mắt đầy nghi ngờ quét thẳng về phía bàn.
Cố Hồi vội vàng đứng dậy hành lễ, hữu ý vô tình chắn trước tầm mắt của Đường Kiều Kiều.
Còn Đường Tiểu Bạch thì lén lút núp phía sau, nhanh tay chộp lấy vật gì đó đè lên bài văn của Tần Thiên.
Thế nhưng, bọn họ đã xem thường Đường Kiều Kiều.
Chỉ thấy vị đại tiểu thư nhà họ Đường ánh mắt sắc bén liếc một cái, liền sải bước tới kéo Cố Hồi sang một bên, ánh mắt chuẩn xác rơi ngay vào tay Đường Tiểu Bạch.
“Hồi Biểu ca đang dạy ta học đấy!” Đường Tiểu Bạch tự thấy biểu cảm mình kín kẽ không kẽ hở.
“Hừ!” Đường Kiều Kiều lạnh lùng cười, “Dạy lâu thế mà chỉ có một tờ giấy trắng?”
Đường Tiểu Bạch cúi đầu nhìn, da đầu căng cứng. Vật nàng tiện tay chụp lấy để che bài lại là một tờ giấy trắng, che không bằng không che!
Rất nhanh, đến cả tờ giấy trắng cũng bị đại tiểu thư giật đi.
Đường Kiều Kiều hừ lạnh một tiếng, rút khỏi tay muội muội một xấp giấy chi chít chữ viết đầy nghi vấn, ánh mắt nghiêm khắc lại lạnh lùng nhìn về phía Cố Hồi.
Muội muội còn nhỏ, có thể làm nên chuyện gì? Nhất định là bị người khác dắt mũi!
Hừ! Không ngờ Cố Hồi ngày thường nhìn cũng ra vẻ ngoan ngoãn, vậy mà lại—
Hử?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
“Đây là gì?” Đường Kiều Kiều nhíu mày hỏi.
“Đây là bài vở của người khác trong học đường.!” Đường Tiểu Bạch lo Cố Hồi không giỏi nói dối, liền nhanh chóng chen lời, “Ta thấy hứng thú với bài của họ nên nhờ Hồi biểu ca mang tới giảng cho!”
Đường Kiều Kiều nhíu mày nhìn bài hồi lâu, không tin: “Ngươi có hứng thú với mấy thứ này? Nhìn được mấy chữ?”
Đường Tiểu Bạch không phục: “Tỷ không hiểu lại coi thường ta! Ta đã bắt đầu đi học rồi! Phu tử còn khen ta tiến bộ rất nhanh!”
Đường Kiều Kiều cười khẩy, ném bài văn trở lại bàn, chỉ tay nói: “Được! Vậy ngươi đọc cho ta nghe thử xem!”
Đọc thì đọc—
“Khổng Tử: ‘Dĩ năng vấn ư bất năng……’” mới đọc được hai câu thì kẹt lại.
“Sao không đọc tiếp?” Đại tiểu thư lạnh lùng cười nhạt.
Nhị tiểu thư lại trấn tĩnh vô cùng: “Chính vì còn chỗ chưa hiểu nên mới phải nhờ Hồi biểu ca giảng cho.”
Đường Kiều Kiều lại “hừ” một tiếng, cúi đầu lật tung án thư. Không tìm được gì.
“Đã là dạy học thì cứ dạy học, sao phải lén lén lút lút?” Tuy không có chứng cứ, nhưng Đường Kiều Kiều vẫn nửa tin nửa ngờ.
“Bọn ta nào có lén lút? Rõ ràng là tỷ tự dưng rón rén mò đến dọa bọn ta hết hồn!”
Nhị tiểu thư còn dám phản kích, “A tỷ đến phá đám ta học bài làm gì?”
Đường Kiều Kiều lại nhìn Cố Hồi thêm một cái, thiếu niên tuấn tú nho nhã, cũng không giống loại nghịch ngợm lôi kéo muội muội làm chuyện xấu.
Chẳng lẽ là nàng đa nghi thật? Quả thật không nhìn ra điều gì khác thường, Đường Kiều Kiều thản nhiên chuyển sang việc chính:
“Mẫu thân bảo ta đến, mốt là rằm, người muốn lên chùa Vô Lậu ở ngõ Tấn Xương dâng hương, hỏi ngươi có muốn đi không?”
…
Đường Tiểu Bạch đương nhiên là muốn đi.
Giờ nàng vẫn đang trong giai đoạn “mở bản đồ”, chỗ nào cũng muốn khám phá một phen.
Vốn dĩ Đường Kiều Kiều định sau giờ học sẽ tới học đường đón nàng, nhưng lại bị Hồi biểu ca yêu thương muội muội chủ động nhận phần đưa đón.
Vì là giữa trưa mới tới nên cả Cố gia và Đường Kiều Kiều đều không có ý bắt nàng phải lễ Phật dâng hương.
Sau khi được Hồi biểu ca hộ tống đến chùa Vô Lậu, Đường Tiểu Bạch dùng một bữa cơm chay thịnh soạn biểu thị lòng thành, rồi theo tỷ tỷ ra ngoài dạo chơi.
Chùa Vô Lậu là ngôi chùa thứ hai nàng thấy kể từ lúc xuyên sách đến đây.
Chùa Hiến Phúc lần trước tuy lộng lẫy nguy nga, nhưng vì Thái tử muốn tới nên toàn bộ bị phong tỏa nghiêm ngặt, cũng chẳng thấy được hương khói thế nào.
Lần này thì khác, chùa Vô Lậu rất náo nhiệt.
Không chỉ bên trong chùa người đông nườm nượp, bên ngoài còn náo nhiệt hơn nữa.
Ngoài chùa Vô Lậu, quy tụ nhiều nhất các sân khấu ở kinh thành. Cái gọi là “sân khấu” tức là những đài kịch được dựng lên, lớn nhỏ đủ cả, sơ sài thì chỉ cần quây tạm một mảnh đất là có thể diễn. Người diễn thì đến từ khắp nơi trong thiên hạ, biểu diễn đủ loại “bách hí”.
“Bách hí” là tên gọi chung, chủ yếu là các loại tạp kỹ: nuốt đao, phun lửa, nhấc đỉnh, leo cột, đi dây trên không,… Nhưng trong mắt Đường Tiểu Bạch thì chẳng có gì đặc sắc; còn có cả người biểu diễn vật lộn, ở đây gọi là “giác địch”, nàng cũng chẳng thấy thú vị bao nhiêu.
Chỉ có tỷ tỷ nàng thì cứ như người chưa từng thấy bao giờ, hết tròn mắt lại dậm chân hồi hộp.
Fl Cá Bống Kho Tiêu trên facebook/ tiktok để ủng hộ nhà dịch nha.
Cảm ơn mọi người rất nhiều ạ.❤️❤️❤️
Đường Tiểu Bạch xem vật lộn một lát, rồi bị một màn biểu diễn bên cạnh hấp dẫn. Bên này không có sân khấu, chỉ dùng tre đan thành một hàng rào cao hơn người.
Người biểu diễn là một nam nhân trung niên.
Chỉ thấy ông ta đứng bên hàng rào, vốc một nắm hạt dưa, tung mạnh vào hàng rào.
Chớp mắt, dây leo mọc um tùm, nháy mắt đã thấy quả sai trĩu, khiến người xung quanh hò reo kinh ngạc.
Đường Tiểu Bạch trố mắt nhìn sững sờ. Chẳng lẽ nàng xuyên vào thế giới huyền huyễn?
Bỗng nhiên, Tần Thiên bên cạnh kéo nàng một cái: “Chỗ kia, hương có vấn đề!”
Ánh mắt hắn chỉ tới một chiếc lư hương bằng sành bên cạnh người đàn ông kia, làn khói xanh cuộn cuộn bốc lên nghi ngút.
“Không phải ta viết, mà là—” nàng nghĩ mãi, “là một đứa trẻ đáng thương không tiện tiết lộ danh tính, nó không có tiền, không có tiền vào học, toàn tự học. Ta lỡ cho nó xem vài đề, nó theo đó viết mấy bài tập muốn ta xem thử, nhưng ta làm sao hiểu nổi, Hồi biểu ca ngươi xem đi—”
“Lại có đứa trẻ thông minh hiếu học đến vậy?” Cố Hồi nghe xong kinh ngạc nói, “Chữ viết này, bài văn này, cũng gần ngang ta rồi!”
Đường Tiểu Bạch nghe mà vừa thương vừa tự hào.
Con cháu Cố gia ba tuổi đã bắt đầu học, Tần Thiên mười hai tuổi mới vào trường.
Dù lời Cố Hồi có phần khiêm nhường, nhưng cũng là lời khen cao.
Nhóc tổ tông nhà nàng thật lợi hại!
“Hồi Biểu ca , vậy ngươi giúp hắn chấm bài nhé?” Đường Tiểu Bạch thúc giục.
Cố Hồi lại đỏ mặt, ngượng ngùng nói: “Ta học ít, dám đâu tùy tiện chấm điểm? Hay là ta mang đi nhờ Trương phu tử xem qua?”
“Không được!” Đường Tiểu Bạch vội nghiêm túc từ chối, “Không được nhờ phu tử, cũng không được nói với cữu cữu, chỉ có ngươi thôi!” Nếu là ta thì không cần ai khác chấm!
Cố Hồi không hiểu nhìn nàng.
“Đừng hỏi nữa!” Đường Tiểu Bạch kéo tay áo hắn, giọng mềm mại, “Hồi Biểu ca ngươi giỏi thế, giúp ta chút được không?”
Từ nhỏ Cố Hồi được dạy phải yêu thương các muội muội, đặc biệt là tiểu biểu muội bên phủ Yên Quốc công, sao có thể kháng cự cử chỉ mềm mại ngọt ngào này? Hắn đỏ mặt gật đầu.
Thấy cách nũng nịu có hiệu quả, Đường Tiểu Bạch liền thêm câu: “Nhưng ngươi đừng nói cho ai biết, đây là bí mật của hai chúng ta!”
Cố Hồi vừa cầm bút vừa cười gật đầu. Đường Tiểu Bạch liền dựa sát bên cạnh, chuẩn bị xem hắn chấm bài của Tần Thiên—
Cậu thiếu niên mặc áo xanh mảnh khảnh, nét mặt thanh tú, dáng vẻ điềm đạm, trong khi cô bé mắt sáng chăm chú, đáng yêu như trẻ con.
Xa xa nhìn lại như cặp “kim đồng ngọc nữ”, đẹp đẽ vô cùng.
Đường Kiều Kiều nhìn đăm đăm hồi lâu, rồi tiến tới phá tan khung cảnh “tuổi thơ ấu thơ ngây” kia:
“Các người đang làm gì vậy?”
Lời vừa dứt, cả hai đứa trẻ bỗng đồng loạt dựng thẳng lưng, rồi cùng quay mặt lại.
“Biểu tỷ!”
“A tỷ!”
Lời đồng thanh ấy nghe vừa lạ lại vừa có chút ngượng ngùng.
“Các ngươi đang làm gì?” Đường Kiều Kiều lại hỏi thêm một lần nữa.
Lần này giọng điệu của nàng đã khác, ánh mắt đầy nghi ngờ quét thẳng về phía bàn.
Cố Hồi vội vàng đứng dậy hành lễ, hữu ý vô tình chắn trước tầm mắt của Đường Kiều Kiều.
Còn Đường Tiểu Bạch thì lén lút núp phía sau, nhanh tay chộp lấy vật gì đó đè lên bài văn của Tần Thiên.
Thế nhưng, bọn họ đã xem thường Đường Kiều Kiều.
Chỉ thấy vị đại tiểu thư nhà họ Đường ánh mắt sắc bén liếc một cái, liền sải bước tới kéo Cố Hồi sang một bên, ánh mắt chuẩn xác rơi ngay vào tay Đường Tiểu Bạch.
“Hồi Biểu ca đang dạy ta học đấy!” Đường Tiểu Bạch tự thấy biểu cảm mình kín kẽ không kẽ hở.
“Hừ!” Đường Kiều Kiều lạnh lùng cười, “Dạy lâu thế mà chỉ có một tờ giấy trắng?”
Đường Tiểu Bạch cúi đầu nhìn, da đầu căng cứng. Vật nàng tiện tay chụp lấy để che bài lại là một tờ giấy trắng, che không bằng không che!
Rất nhanh, đến cả tờ giấy trắng cũng bị đại tiểu thư giật đi.
Đường Kiều Kiều hừ lạnh một tiếng, rút khỏi tay muội muội một xấp giấy chi chít chữ viết đầy nghi vấn, ánh mắt nghiêm khắc lại lạnh lùng nhìn về phía Cố Hồi.
Muội muội còn nhỏ, có thể làm nên chuyện gì? Nhất định là bị người khác dắt mũi!
Hừ! Không ngờ Cố Hồi ngày thường nhìn cũng ra vẻ ngoan ngoãn, vậy mà lại—
Hử?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
“Đây là gì?” Đường Kiều Kiều nhíu mày hỏi.
“Đây là bài vở của người khác trong học đường.!” Đường Tiểu Bạch lo Cố Hồi không giỏi nói dối, liền nhanh chóng chen lời, “Ta thấy hứng thú với bài của họ nên nhờ Hồi biểu ca mang tới giảng cho!”
Đường Kiều Kiều nhíu mày nhìn bài hồi lâu, không tin: “Ngươi có hứng thú với mấy thứ này? Nhìn được mấy chữ?”
Đường Tiểu Bạch không phục: “Tỷ không hiểu lại coi thường ta! Ta đã bắt đầu đi học rồi! Phu tử còn khen ta tiến bộ rất nhanh!”
Đường Kiều Kiều cười khẩy, ném bài văn trở lại bàn, chỉ tay nói: “Được! Vậy ngươi đọc cho ta nghe thử xem!”
Đọc thì đọc—
“Khổng Tử: ‘Dĩ năng vấn ư bất năng……’” mới đọc được hai câu thì kẹt lại.
“Sao không đọc tiếp?” Đại tiểu thư lạnh lùng cười nhạt.
Nhị tiểu thư lại trấn tĩnh vô cùng: “Chính vì còn chỗ chưa hiểu nên mới phải nhờ Hồi biểu ca giảng cho.”
Đường Kiều Kiều lại “hừ” một tiếng, cúi đầu lật tung án thư. Không tìm được gì.
“Đã là dạy học thì cứ dạy học, sao phải lén lén lút lút?” Tuy không có chứng cứ, nhưng Đường Kiều Kiều vẫn nửa tin nửa ngờ.
“Bọn ta nào có lén lút? Rõ ràng là tỷ tự dưng rón rén mò đến dọa bọn ta hết hồn!”
Nhị tiểu thư còn dám phản kích, “A tỷ đến phá đám ta học bài làm gì?”
Đường Kiều Kiều lại nhìn Cố Hồi thêm một cái, thiếu niên tuấn tú nho nhã, cũng không giống loại nghịch ngợm lôi kéo muội muội làm chuyện xấu.
Chẳng lẽ là nàng đa nghi thật? Quả thật không nhìn ra điều gì khác thường, Đường Kiều Kiều thản nhiên chuyển sang việc chính:
“Mẫu thân bảo ta đến, mốt là rằm, người muốn lên chùa Vô Lậu ở ngõ Tấn Xương dâng hương, hỏi ngươi có muốn đi không?”
…
Đường Tiểu Bạch đương nhiên là muốn đi.
Giờ nàng vẫn đang trong giai đoạn “mở bản đồ”, chỗ nào cũng muốn khám phá một phen.
Vốn dĩ Đường Kiều Kiều định sau giờ học sẽ tới học đường đón nàng, nhưng lại bị Hồi biểu ca yêu thương muội muội chủ động nhận phần đưa đón.
Vì là giữa trưa mới tới nên cả Cố gia và Đường Kiều Kiều đều không có ý bắt nàng phải lễ Phật dâng hương.
Sau khi được Hồi biểu ca hộ tống đến chùa Vô Lậu, Đường Tiểu Bạch dùng một bữa cơm chay thịnh soạn biểu thị lòng thành, rồi theo tỷ tỷ ra ngoài dạo chơi.
Chùa Vô Lậu là ngôi chùa thứ hai nàng thấy kể từ lúc xuyên sách đến đây.
Chùa Hiến Phúc lần trước tuy lộng lẫy nguy nga, nhưng vì Thái tử muốn tới nên toàn bộ bị phong tỏa nghiêm ngặt, cũng chẳng thấy được hương khói thế nào.
Lần này thì khác, chùa Vô Lậu rất náo nhiệt.
Không chỉ bên trong chùa người đông nườm nượp, bên ngoài còn náo nhiệt hơn nữa.
Ngoài chùa Vô Lậu, quy tụ nhiều nhất các sân khấu ở kinh thành. Cái gọi là “sân khấu” tức là những đài kịch được dựng lên, lớn nhỏ đủ cả, sơ sài thì chỉ cần quây tạm một mảnh đất là có thể diễn. Người diễn thì đến từ khắp nơi trong thiên hạ, biểu diễn đủ loại “bách hí”.
“Bách hí” là tên gọi chung, chủ yếu là các loại tạp kỹ: nuốt đao, phun lửa, nhấc đỉnh, leo cột, đi dây trên không,… Nhưng trong mắt Đường Tiểu Bạch thì chẳng có gì đặc sắc; còn có cả người biểu diễn vật lộn, ở đây gọi là “giác địch”, nàng cũng chẳng thấy thú vị bao nhiêu.
Chỉ có tỷ tỷ nàng thì cứ như người chưa từng thấy bao giờ, hết tròn mắt lại dậm chân hồi hộp.
Fl Cá Bống Kho Tiêu trên facebook/ tiktok để ủng hộ nhà dịch nha.
Cảm ơn mọi người rất nhiều ạ.❤️❤️❤️
Đường Tiểu Bạch xem vật lộn một lát, rồi bị một màn biểu diễn bên cạnh hấp dẫn. Bên này không có sân khấu, chỉ dùng tre đan thành một hàng rào cao hơn người.
Người biểu diễn là một nam nhân trung niên.
Chỉ thấy ông ta đứng bên hàng rào, vốc một nắm hạt dưa, tung mạnh vào hàng rào.
Chớp mắt, dây leo mọc um tùm, nháy mắt đã thấy quả sai trĩu, khiến người xung quanh hò reo kinh ngạc.
Đường Tiểu Bạch trố mắt nhìn sững sờ. Chẳng lẽ nàng xuyên vào thế giới huyền huyễn?
Bỗng nhiên, Tần Thiên bên cạnh kéo nàng một cái: “Chỗ kia, hương có vấn đề!”
Ánh mắt hắn chỉ tới một chiếc lư hương bằng sành bên cạnh người đàn ông kia, làn khói xanh cuộn cuộn bốc lên nghi ngút.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Truyện Hot Mới
Danh sách chương