Ngày hôm sau là bắt đầu vòng bán kết.

Trên đường đến nhà thi đấu thì tinh thần của mọi người đều khá tốt trừ Cloud.

Time đang lướt Weibo, lướt đến một bức ảnh của một hotgirl xong đưa cho Cloud xem, cười hí hửng nói: "Này bro, nhìn Idol của tôi đi, xinh không? Chẹp, ngực bự, eo thon, chân dài như trong truyện tranh~ Có phải đúng gu người trong mộng của cậu không?"

Cloud nhìn ra ngoài cửa sổ không phản ứng.

"Này, cậu làm sao vậy?"

Cloud hoàn hồn liếc nhìn bức ảnh một cách hờ hững rồi đáp lấy lệ: "Ừ, đúng."

"Ê này người anh em, dạo này cậu bị gì thế? Đừng nói là lén bọn này yêu đương xong thất tình đấy nhé?"

Cloud dụi dụi đôi mắt mệt mỏi: "…Không phải."

"Thế rốt cuộc là sao?"

"Tôi chỉ đang nghĩ…" Hắn mím môi, "Nghĩ về đội hình mới đó."

Time nhướn mày: "Mỹ Nhân Ngư đổi thành Chuột Lông Vàng ấy hả?"

"…Ừ."

Time cười: "Cũng chưa chắc sẽ dùng đến mà, căng thẳng gì chứ?"

Cloud đổi tư thế ngồi, vẻ mặt mơ hồ bất an.

"Lỡ như dùng thì sao?"

"Đến giờ tôi vẫn không hiểu sao chị Thư lại nghiên cứu đội hình đó. Nó đâu có nhắm vào cấm chọn của P-Train."

Những người khác bất chợt liếc nhìn hắn một cái.

Nhưng không ai lên tiếng.

---

P-Train có biệt danh là tàu hỏa xanh, một đội tuyển mới được hợp nhất từ hai đội tuyển kỳ cựu đang xuống dốc.

Đội tuyển này có thể đi đến ngày hôm nay là nhờ đã kết hợp những ưu điểm và nguồn lực từ hai đội cũ, lại còn mạnh tay chiêu mộ dòng máu mới.

Điểm đặc biệt là trong năm tuyển thủ đánh chính của họ thì có ba người là tuyển thủ nước ngoài, một người là hồi hương chi viện.

Ngoài ra đến cả huấn luyện viên trưởng cũng là người Pháp.

Thế nên khi EOG đến nhà thi đấu, họ đụng ngay một đội có mái tóc đen, vàng, nâu, trắng đủ kiểu, đôi mắt thì xám, cam, xanh, lục đủ màu.

Thật ra họ đã từng chạm trán ở vòng bảng rồi nhưng Giang Đề vẫn không nhịn được mà nhìn thêm vài lần.

Triệu Bắc Nam phỏng vấn cậu: "Cảm giác thế nào?"

Giang Đề mím môi nói: "Họ đang bảo vệ hòa bình thế giới, vô cùng vĩ đại."

Triệu Bắc Nam: "…"

Những người khác: "…"

Bé Đề à, cậu hiểu nghệ thuật ngôn ngữ thật đấy.

Tàu hỏa xanh khi thấy EOG thì chẳng có vẻ kiêng dè hay nể mặt như những đội khác.

Thứ nhất họ là đội mới tái lập nên vốn cao ngạo và ngông cuồng.

Thứ hai, phần lớn đội là người nước ngoài, mà phân biệt chủng tộc thì gần như là bản năng di truyền.

Ngoại trừ đội trưởng của họ là River.

River chủ động và khiêm tốn chào hỏi mọi người bên EOG, đặc biệt là Trần Hiệt.

Nhưng vừa quay đầu lại thì phát hiện mấy đồng đội đã bỏ hắn đi thẳng mất rồi.

Hắn chỉ đành ngượng ngùng chạy theo.

"Đệt. Kiểu người gì thế? Kiêu chảnh cái nỗi gì, ngứa cả mắt." Time vừa nhai kẹo cao su vừa mắng.

"Kiêu mà có khí chất thì khác." Triệu Bắc Nam nói, "Như bé Đề chẳng hạn, rõ ràng kiêu mà lại rất đáng yêu."

Time gật đầu, điều đó đúng thật.

Khi đến phòng chờ vẫn còn khá sớm.

Tần Thư vào nhà vệ sinh trang điểm lại một chút.

Trận đấu lần này chỉ đứng sau chung kết về quy mô nên hôm nay cô ăn diện rất chỉn chu.

Một chiếc đầm dài xanh dương đính kim cương tua rua phối cùng hoa tai kim cương đồng bộ.

Mái tóc dài thường để xõa hôm nay được búi cao lộ ra chiếc cổ thiên nga thanh mảnh cùng bờ vai trắng muốt thẳng tắp.

Tần Thư soi gương tô thêm chút son khiến mình trông có sức sống hơn.

Cô còn đeo thêm một đôi kính áp tròng làm cho đôi mắt lập tức to tròn, long lanh hơn hẳn.

Sau đó, cô cầm túi rời khỏi nhà vệ sinh.

Không ngờ vừa rẽ một cái thì đụng mặt một người nước ngoài.

Người đó chính là huấn luyện viên của đội tàu hỏa xanh tên là Hughes.

Hắn ta không nghiêm túc, dựa hẳn vào tường và huýt sáo với cô.

Tần Thư cau mày cực kỳ khó chịu, thậm chí chẳng buồn chào hỏi mà quay người định rời đi.

Hughes lại giơ tay chắn ngang đường.

"Tiểu thư Tần, xin dừng bước."

Nói tiếng Trung rất trôi chảy.

Tần Thư cố nén cơn giận cười nhạt: "Huấn luyện viên Hughes cất công ra tận nhà vệ sinh nữ chặn người, thật đúng là phong độ quý ông đấy."

"Xin lỗi, là tôi mạo muội. Nhưng mà…" Hắn ta chớp đôi mắt mà hắn tự cho là sâu hút hồn người, "Cơ hội hiếm có, xin hãy tha lỗi."

"Cơ hội gì?"

Trong phòng chờ.

Trương Hách Lượng liên tục nhìn đồng hồ, sốt ruột đến mức sắp phát điên.

"Đã mười lăm phút rồi mà sao cô Thư vẫn chưa quay lại vậy?"

Cứ chậm thêm nữa là đến giờ thi đấu rồi.

"Bình tĩnh~" Triệu Bắc Nam vừa chơi game trên điện thoại tìm lại cảm giác tay vừa nói, "Con gái thích làm đẹp, tốn chút thời gian cho mặt mũi là bình thường mà."

Lúc này Giang Đề đặt cốc nước xuống, đứng dậy nói: "Tôi đi vệ sinh chút."

Trần Hiệt thuận tay móc ngón út cậu: "Anh cũng đi."

Các đồng đội thấy vậy đồng loạt câm nín đến nghẹt thở.

"Yêu đương thôi mà có cần phải dính nhau vậy không? Anh Hiệt, hay anh buộc luôn bé Đề lên người đi, thế thì vĩnh viễn khỏi phải rời nhau nửa bước."

"Vẫn là chúng tôi— Những quý tộc độc thân mới đáng yêu, toàn thân toát ra khí chất trong sáng thuần khiết. Không như mấy cặp nam nam nào đó, cách tám trăm mét là ngửi thấy mùi chua lè của tình yêu."

"Đồng tình."

Trương Hách Lượng xoa trán: "Được rồi đừng ba hoa nữa, mấy cậu cũng đi giải quyết luôn đi, đừng đến lúc thi lại kêu buồn tè."

Triệu Bắc Nam và mấy người kia đành đứng dậy theo sát Trần Hiệt và Giang Đề.

Chưa kịp đến nhà vệ sinh thì từ xa đã nghe thấy một tiếng hét thảm thiết như heo bị chọc tiết.

Cả bọn giật mình hoảng hốt lập tức chạy nhanh tới.

Rồi họ trông thấy cảnh tượng: Tần Thư vừa đạp văng một tên Tây tóc vàng mắt xanh đang nằm lăn dưới đất.

Sau đó cô phủi váy với vẻ khinh bỉ, hoa tai đung đưa lạnh lùng cười nhạt: "So sánh bản thân với Christian? Anh cũng xứng à? Dù anh ta có vô nhân đạo cỡ nào thì vẫn là huấn luyện viên át chủ bài của Liên minh châu Âu, còn anh là thứ gì chứ?"

Nói rồi cô lại nhổ một bãi nước bọt vào người đàn ông đang ôm hạ thể nằm rên rỉ dưới đất rồi quay người bỏ đi, mặt lạnh như băng.

Nhưng chỉ mới đi được hai bước thì cô đã thấy ở khúc cua phía trước… Có năm cái đầu đang thò vào nhìn.

Năm chàng trai trừng mắt nhìn cô, biểu cảm đứa nào cũng sốc hơn đứa nào.

Tần Thư: "……"

Cô lập tức lấy lại dáng vẻ đoan trang, giọng tuy nhẹ nhưng đầy uy hiếp: "Cái gì các cậu cũng chưa thấy, đúng chứ?"

Năm người: "……"

Giang Đề là cái đầu thấp nhất, biểu cảm cũng là ngơ ngác nhất.

Đúng kiểu vừa bị đánh sập tam quan, trông không thể tin nổi hệt như vừa gặp ác mộng.

Những người khác thì gật đầu như gà mổ thóc, chỉ có cậu là cứ chớp mắt liên tục như đang xác nhận bản thân có nhìn nhầm người không.

Tần Thư liếc thấy biểu cảm của Giang Đề, chợt nhận ra mình hình như đã làm tổn thương tâm hồn trong sáng và mong manh của chàng trai.

Cô vội mỉm cười nhẹ nhàng dịu dàng nói: "Bé Đề à, vừa nãy chỉ là tai nạn thôi. Thật ra huấn luyện viên rất hiền, cậu đừng nghi ngờ bản thân nha~"

Giang Đề ngẩng đầu nhìn mấy ông anh trai phía trên.

Bốn người cũng đang cúi đầu nhìn cậu.

Trong đó ba người định nói lại thôi, mặt đầy tiếc nuối không nỡ.

Chỉ có Trần Hiệt xoa đầu cậu, lạnh lùng nói:"Đừng nghe cô ấy lảm nhảm, tính vốn dĩ đã vậy rồi."

"Chậc~"

Ba đồng đội còn lại cùng nhau ôm mặt nghẹn lời.

Chó Hiệt ơi, anh nói xem, cần gì phải nhẫn tâm phá nát ảo tưởng đẹp đẽ về chị gái dịu dàng của cậu em thơ dại chứ? Triệu Bắc Nam: "Vừa nãy có cái gì vang lên bốp một tiếng vậy?"

Time: "Là tiếng trái tim bé Đề vỡ tan."

Cloud: "Bé Đề, xin chia buồn."

Giang Đề: "……"

Không đến mức chia buồn nhưng đúng là hơi choáng.

Cậu cứ tưởng tất cả các cô gái trên thế giới đều yếu đuối mỏng manh, cần được bảo vệ.

Nhưng hôm nay…

Giang Đề xoa mặt.

Thôi được, đúng là mình… Đần thật rồi.

---

Tác giả có lời muốn nói:

Bé Đề: Nói là chị gái dịu dàng xinh đẹp cơ mà…

Tần Thư: Tôi là thế mà, trước đây cũng vậy, bây giờ cũng thế và sau này cũng y hệt.

Bé Đề: Nhưng suýt nữa thì chị vặn cổ tên to con cao hơn hai mét kia ngay tại chỗ rồi đấy!

Tần Thư: ……Lỡ tay thôi, chị giữ nhân vật chưa được vững QAQ

.....𝕮𝖔𝖓𝖙𝖎𝖓𝖚𝖊.....

10/5/2025

#DevilsNTT
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện