Thời gian đến trận bán kết không còn bao lâu, nhưng vì Cloud nên hiệu quả luyện tập không được như ý.
Mãi đến khi khó khăn lắm Cloud mới hồi phục được một chút trạng thái thì huấn luyện viên bỗng nhiên gọi mọi người đến họp rồi hỏi Giang Đề một câu: "Bé Đề, cậu có bằng lòng luyện thêm xạ thủ ít cơ động với Bắc Nam không?"
Giang Đề còn chưa kịp phản ứng thì Time đã đập bàn cười phá lên.
"Chị Thư, đừng đùa nữa, chị nhìn cậu ấy đi, cái mặt kiêu ngạo vậy trông có giống kiểu người cam tâm tình nguyện chơi AD kém cơ động không?"
Giang Đề: "…"
Time nói không sai, đúng là bình thường Giang Đề không thích chơi kiểu đó.
Kém cơ động đúng như tên gọi là những xạ thủ chỉ đứng im bắn.
Chúng thường máu giấy, không có kỹ năng dịch chuyển, chẳng có năng lực tự bảo vệ, lúc giao tranh thì trông ngơ ngác ngu ngốc.
Chỉ cần bị sát thủ áp sát là một giây bay thẳng lên bảng đếm số.
Nhưng loại AD này lại có ưu điểm nổi bật, một khi được nuôi lớn là sát thương bùng nổ, đến cả ông trời cũng bị bắn thành cái rổ.
Tuy nhiên dù sát thương có cao đến đâu cũng không cứu nổi cái việc không tự đi nổi.
Gặp trận thuận lợi thì như ông nội team bạn, gánh ầm ầm. Nhưng hễ bị ép thì y như cháu ngoan chỉ biết cúi đầu lau giày cho địch
Mà Giang Đề lại cực kỳ thích thể hiện kỹ năng.
Đối với loại tướng trần nhà và sàn nhà dính sát nhau kiểu này, đừng nói là để cậu chơi ở giải đấu, đến cả lúc xếp hạng riêng cũng chẳng buồn nhìn một cái.
Đấu giải bao lâu nay, số lần Giang Đề chơi xạ thủ ít cơ động chỉ đếm trên đầu ngón tay, toàn là do bị ép phối hợp đội hình.
Bình thường Tần Thư chưa từng ép Giang Đề chơi mấy tướng kiểu này.
Nhưng hôm nay lại khác thường đề cập đến chuyện đó, chắc là muốn thử một lối đánh mới.
Giang Đề thì không muốn chút nào.
Thế nhưng giờ cậu đã tiến bộ hơn trước rất nhiều, biết ưu tiên lợi ích tập thể trước cá nhân.
Huống hồ là…
Giang Đề theo bản năng liếc nhìn Cloud rồi nhìn sang Trần Hiệt.
Trần Hiệt xoa xoa sợi tóc con trước trán cậu.
"Em bằng lòng không?"
Giang Đề mím môi hỏi lại: "Nhưng tại sao chứ?"
Tần Thư nói: "Gần đây đang phát triển một đội hình mới, thử xem hiệu quả thế nào."
Triệu Bắc Nam giơ tay: "Bây giờ mới thử đội hình mới có phải muộn quá không?"
"Thử chút thôi mà. Không được thì coi như đánh vui." Tần Thư lật lật quyển sổ da trâu, "À đúng rồi, không chỉ bé Đề, Cloud cũng phải thử chơi đại pháp sư."
Cloud đang không để tâm đột nhiên bị gọi tên thì khựng lại.
Sau cặp kính gọng bạc là đôi mắt lóe lên kinh ngạc, hắn ngỡ ngàng hỏi: "Đại pháp sư?"
Time và Triệu Bắc Nam đưa mắt nhìn nhau đầy khó hiểu.
Time bật cười: "Chị Thư, chị không sao chứ? Mới một đêm mà quay về hai năm trước rồi hả?"
Phiên bản đường giữa bây giờ đã không còn như xưa.
Nhiều mùa giải trước, thời đại đi rừng kết thúc thì đường giữa trỗi dậy.
Từng có thời kỳ cực thịnh của các pháp sư sát thủ.
Nhưng rồi bản cập nhật thay đổi, đường giữa lại bước vào thời đại của các đại pháp sư.
Cái gọi là đại pháp sư chủ yếu là các pháp sư kiểu không cơ động: Tầm đánh xa, sát thương cao, khả năng đứng solo tốt.
Dù không có nhiều kỹ năng di chuyển linh hoạt nhưng nhờ sát thương khủng khiếp nên họ từng thống trị đấu trường suốt nhiều mùa giải.
Xét về bản chất thì họ và các xạ thủ ít cơ động ở đường dưới khá giống nhau, chỉ khác là pháp sư gây sát thương phép còn xạ thủ thì gây sát thương vật lý.
Cloud chính là người nổi danh từ thời kỳ đó.
Hắn như con cưng của meta, được hưởng trọn lợi thế của thời đại đại pháp sư.
Thế nhưng hai năm trước, sau ba lần bị nhà phát hành vung dao thì pháp sư sát thủ lao dốc bị đẩy xuống mồ, đường giữa trở thành công cụ đứng trên mỗi hỗ trợ một chút.
Giờ người ta hay nói đi rừng là con chó giữ cửa biết sủa không biết cắn, vậy thì đường giữa chẳng khác gì đứa con bị bỏ rơi.
Cloud cũng từ đó bắt đầu chuyển hướng chơi kiểu pháp sư làm nền để không bị out meta.
Kết quả là không thể nói là chơi dở, nhưng vì tố chất có giới hạn nên chỉ có thể nói là không có công mà cũng chẳng có tội.
Giờ nghe bảo được cầm lại đại pháp sư là mắt Cloud lập tức sáng rực.
Nhưng các đồng đội lại không hiểu được chuyện này.
Triệu Bắc Nam: "Chị Thư, chị chắc chắn muốn làm vậy à? Nuôi một con heo thì còn được chứ nuôi hai con thì bọn em phải mọc thêm bao nhiêu cơ mới đủ gánh đây?"
Nghe thì thô nhưng lại đúng.
Nếu chơi đại pháp sư và AD ít cơ động thì nghiễm nhiên hai người là bộ đôi gánh team chủ lực, không có đường lui, đội phải dốc toàn lực nuôi họ.
Giang Đề thì còn đỡ, dù sao meta xạ thủ hiện tại vẫn không yếu, nuôi lên cũng dễ.
Nhưng đại pháp sư thời nay khác gì cá trên thớt đâu? Chọn chơi một là làm cảnh hai là làm vật tế thần cho đối thủ.
Bây giờ mà còn dám đánh đội hình hai carry thế này chắc cũng chỉ có mấy trận rank thấp trong server thôi.
Tần Thư đóng sổ bốp một tiếng, lạnh lùng nói: "Mong các cậu giữ chút niềm tin cơ bản vào huấn luyện viên toàn năng của mình, OK?"
Mọi người: "…"
Ai cũng không biết trong hồ lô của huấn luyện viên đang bán thuốc gì nên chỉ đành ngoan ngoãn nghe theo vậy.
---
Ngày hôm đó ở EOG trôi qua vô cùng bận rộn.
Cuộc họp là vào buổi sáng, tập luyện là vào buổi chiều, còn kế hoạch thì đến tối là bỏ cuộc.
Trong phòng luyện tập khói thuốc mịt mù, năm chàng trai E-Sports vây quanh ngồi thành vòng, ai cũng có một điếu thuốc trong tay.
Trừ Giang Đề.
Cậu vừa ngậm điếu thuốc vào miệng thì đã bị Triệu Bắc Nam giật mất rồi nhét cho một cây kẹo mút.
"Ngoan nào, trẻ con không được hút thuốc đâu, ăn kẹo đi."
Lúc đó, người trợ thủ nổi danh khắp Liên Minh suýt chút nữa đã phải ra đi thanh thản.
Là Trần Hiệt đã cứu hắn khỏi nắm đấm của Giang Đề.
Nhưng Giang Tiểu Đề cũng chẳng vì thế mà giành được quyền hút thuốc ngang hàng với mấy ông zà kia.
Thế là người ta ngậm thuốc, cậu ngậm kẹo.
Time rung điếu thuốc trong tay, giọng khàn khàn đầy tang thương: "Hôm nay, xác của Cloud chắc đủ quấn quanh khe núi hai vòng rưỡi rồi đấy nhỉ?"
Cloud: "…"
Triệu Bắc Nam cũng lắc đầu than: "Bé Đề cũng chết đâu ít, khắp bản đồ là mồ của cậu ấy."
Giang Đề: "…"
Cái này không thể trách cậu được, bản chất của xạ thủ ít cơ động là dễ bị nhắm vào.
Hơn nữa đội hình mà ban huấn luyện nghiên cứu ra đúng là kỳ quặc vô cùng.
Nếu nói về lý thuyết thì vẫn có thể đánh, nhưng thực tế lại bị hạn chế bởi quá nhiều yếu tố, đòi hỏi trạng thái thi đấu của tuyển thủ cực kỳ tốt nên rất khó phát huy hiệu quả.
Vì vậy cả bọn đã dứt khoát từ bỏ kế hoạch của ban huấn luyện.
"Giải tán đi, giải tán thôi." Time vỗ tay đứng dậy rời khỏi.
Chẳng bao lâu sau, Triệu Bắc Nam cũng trở về phòng.
Cloud thì lại không có ý định nghỉ ngơi, quay lại chỗ ngồi, một mình mở game ra.
Hắn có chấp niệm với vị trí đại pháp sư sở trường của mình nên vẫn muốn thử thêm một ván.
Bên kia Trần Hiệt với Giang Đề vẫn ngồi trên ghế sofa, chân chạm chân.
Giang Đề vẫn canh cánh chuyện hút thuốc, liền thò tay vào túi Trần Hiệt móc ra một hộp thuốc.
Trần Hiệt không ngăn cản mà chỉ nói: "Chẳng có gì hay ho đâu."
"Vậy mà anh vẫn hút." Giang Đề nhướn mày vẻ lười biếng.
Trần Hiệt nhìn gương mặt trắng trẻo xinh đẹp của chàng trai, khóe môi bất chợt nhếch lên.
"Thật muốn hút đến thế à?"
Giang Đề đã ngậm thuốc trong miệng, chuẩn bị châm lửa.
Nhưng một bàn tay dài thon bỗng vươn tới kẹp lấy bật lửa của cậu.
"?" Cậu nheo mắt lạnh lùng trừng người kia.
"Đừng châm. Của anh, để anh châm cho em."
Giang Đề còn định lạnh giọng mắng ai cần thuốc của anh thì lúc này Trần Hiệt bất ngờ hít một hơi sâu rồi nghiêng người hôn lên môi cậu.
"Ưm… Khụ… Khụ khụ…"
Mặt Giang Đề đen lại, mẹ kiếp, sặc chết cậu rồi.
Trần Hiệt dập thuốc vào gạt tàn rồi kéo cậu vào lòng, tay ôm cằm cậu nhẹ nhàng xoa nắn.
"Được rồi, là lỗi của bạn trai, đừng giận nữa. Hửm?"
"Tránh ra, đừng chạm vào em." Thật phiền chết đi được.
"Còn muốn hút nữa không? Anh châm cho nhé?"
Giang Đề bị sặc đến mức mất hết tâm trạng chẳng còn hứng hút gì nữa, đành vứt điếu thuốc chưa kịp châm trả lại cho Trần Hiệt.
Trần Hiệt khẽ cười cất điếu thuốc vào hộp.
Giang Đề nhíu mày, có chút cáu.
"Anh có thể đừng quản chuyện em hút thuốc nữa được không?"
Đàn ông hút thuốc thì có gì lạ chứ? Tại sao người ta được hút, còn cậu thì không? Trần Hiệt xoa đầu cậu: "Anh không quản."
Giang Đề: "Há."
"…"
Trần Hiệt bất đắc dĩ, chỉ đành giải thích: "Phổi của em không tốt, mùa xuân với lúc giao mùa dễ bị viêm phế quản, không nên hút thuốc đâu, Giang Tiểu Đề."
Giang Đề đang nhíu mày chợt thả lỏng, khựng lại: "Sao anh biết vậy?"
"Dạo trước em bị một lần còn gì?"
"...Trùng hợp thôi."
Trần Hiệt mỉm cười hỏi ngược: "Thật sao?"
Giang Đề nghẹn lời.
Đúng là cậu có bệnh này, tính ra là bẩm sinh.
Không đến mức nghiêm trọng như hen suyễn nhưng mỗi khi xuân về hoa nở, chỉ cần hít phải phấn hoa là dễ phát bệnh.
Giao mùa, thời tiết thay đổi nóng lạnh thất thường cũng dễ phát.
Thật ra hồi phục cũng nhanh, nhưng lúc phát bệnh thì rất khó chịu nên khi ra ngoài Giang Đề thường hay đeo khẩu trang.
Từ góc độ y học mà nói, người có bệnh nền ở phổi như cậu thì không nên hút thuốc.
Giang Đề sống hơi cẩu thả, trước giờ chưa từng để tâm chuyện này.
Trước đây không có Trần Hiệt quản thì cậu cũng chẳng hút mấy, chỉ lúc tâm trạng khó chịu mới làm vài hơi.
Nhưng điều khiến cậu không hiểu là làm sao Trần Hiệt biết được chuyện này?
"...Ba mẹ em nói cho anh biết à?"
Trần Hiệt lắc đầu.
"Hồi trước kèm học cho em, thấy trong phòng em có rất nhiều thuốc trị bệnh kiểu đó. Thuốc hết hạn có, chưa hết hạn cũng có, chất đầy ngăn kéo. Khi đó anh đã đoán ra rồi."
Giang Đề nhìn người đàn ông trước mặt, trong lòng trào dâng một cảm xúc ấm áp và mãnh liệt.
Chuyện của bao nhiêu năm trước... Vậy mà tên chó lợn này vẫn nhớ rõ…
Cậu nhịn rồi lại không nhịn được, khóe môi kiêu ngạo nhưng cũng phơi phới cong lên: "Ồ."
Trần Hiệt đưa tay véo nhẹ vành tai mềm mại của chàng trai: "Sau này còn hút nữa không?"
Giang Đề rất ngoan ngoãn lắc đầu.
Trần Hiệt bật cười khẽ— May quá, bạn trai nhỏ biết nghe lời.
---
Thời điểm đó vẫn chưa khuya, còn chưa đến giờ ngủ theo đồng hồ sinh học thường ngày.
Trần Hiệt bị huấn luyện viên gọi đến văn phòng bàn việc.
Giang Đề thì không về phòng mà rót một cốc nước rồi ngồi xuống trước máy tính.
Nghe thấy tiếng động, Cloud ở phía đối diện ngẩng đầu lên: "Bé Đề?"
Giang Đề bật máy đăng nhập game, lười biếng nói: "Chơi thêm vài trận. Chơi chung không?"
"Tôi..."
"Tôi cầm AD kém cơ động cho."
Cloud cụp mắt khẽ mím môi.
Một lúc sau hắn đeo tai nghe bằng một tay: "Vào."
Trần Hiệt từ văn phòng đi ra đã là một tiếng sau. Trong đầu anh nghĩ giờ này chắc Giang Tiểu Đề đã tắm rửa sạch sẽ thơm tho rồi.
Giờ mà vào phòng có khi còn ăn được một bữa.
Thế nhưng khi anh đi ngang qua phòng luyện tập thì bất ngờ nghe thấy tiếng chỉ huy lanh lảnh của ai kia vọng ra từ bên trong.
"Đi theo tôi, bán thằng top mồ côi kia đi, rình trong bụi này bắt người."
"Cái gì? Đi rừng ăn lính đường giữa của anh? Anh không biết lên đường trên farm à?"
"Muốn nâng tỉ lệ sống sót không? Nếu muốn cứ nhắm hết kỹ năng vào tôi. Chỉ cần cái lão cáo già bên kia vừa ló ra thì giã thẳng vào tôi!"
"Đúng rồi, cứ như thế! Dồn hết kỹ năng bảo kê tôi, đồng thời anh cũng KS được mạng. Đôi bên cùng thắng!!!"
Trần Hiệt: "..."
Anh bước vào nhìn thấy người đã chơi vị trí Mid bao năm là Cloud giờ đang trong tình trạng gió thổi tóc rối, khuôn mặt ngơ ngác như bị bão quét qua.
Biểu cảm trên mặt hắn rõ rành rành: Tôi là ai? Tôi đang ở đâu? Tại sao tôi, một pháp sư chuyên nghiệp đường giữa lại bị một thằng nhóc AD dạy chơi pháp sư vậy?
Quan trọng là, mẹ nó lại còn... Hữu dụng thật.
Cậu ta cảm thấy mình vừa bị Giang Đề dắt mũi rồi.
Trần Hiệt: "..."
---
Tác giả có lời muốn nói:
Trần Hiệt: Bạn trai nhỏ của tôi càng ngày càng hoạt bát, bắt đầu biết đi dắt mũi người khác rồi.
Bé Đề: Học từ anh đấy.
.....𝕮𝖔𝖓𝖙𝖎𝖓𝖚𝖊.....
2/5/2025
#DevilsNTT
Mãi đến khi khó khăn lắm Cloud mới hồi phục được một chút trạng thái thì huấn luyện viên bỗng nhiên gọi mọi người đến họp rồi hỏi Giang Đề một câu: "Bé Đề, cậu có bằng lòng luyện thêm xạ thủ ít cơ động với Bắc Nam không?"
Giang Đề còn chưa kịp phản ứng thì Time đã đập bàn cười phá lên.
"Chị Thư, đừng đùa nữa, chị nhìn cậu ấy đi, cái mặt kiêu ngạo vậy trông có giống kiểu người cam tâm tình nguyện chơi AD kém cơ động không?"
Giang Đề: "…"
Time nói không sai, đúng là bình thường Giang Đề không thích chơi kiểu đó.
Kém cơ động đúng như tên gọi là những xạ thủ chỉ đứng im bắn.
Chúng thường máu giấy, không có kỹ năng dịch chuyển, chẳng có năng lực tự bảo vệ, lúc giao tranh thì trông ngơ ngác ngu ngốc.
Chỉ cần bị sát thủ áp sát là một giây bay thẳng lên bảng đếm số.
Nhưng loại AD này lại có ưu điểm nổi bật, một khi được nuôi lớn là sát thương bùng nổ, đến cả ông trời cũng bị bắn thành cái rổ.
Tuy nhiên dù sát thương có cao đến đâu cũng không cứu nổi cái việc không tự đi nổi.
Gặp trận thuận lợi thì như ông nội team bạn, gánh ầm ầm. Nhưng hễ bị ép thì y như cháu ngoan chỉ biết cúi đầu lau giày cho địch
Mà Giang Đề lại cực kỳ thích thể hiện kỹ năng.
Đối với loại tướng trần nhà và sàn nhà dính sát nhau kiểu này, đừng nói là để cậu chơi ở giải đấu, đến cả lúc xếp hạng riêng cũng chẳng buồn nhìn một cái.
Đấu giải bao lâu nay, số lần Giang Đề chơi xạ thủ ít cơ động chỉ đếm trên đầu ngón tay, toàn là do bị ép phối hợp đội hình.
Bình thường Tần Thư chưa từng ép Giang Đề chơi mấy tướng kiểu này.
Nhưng hôm nay lại khác thường đề cập đến chuyện đó, chắc là muốn thử một lối đánh mới.
Giang Đề thì không muốn chút nào.
Thế nhưng giờ cậu đã tiến bộ hơn trước rất nhiều, biết ưu tiên lợi ích tập thể trước cá nhân.
Huống hồ là…
Giang Đề theo bản năng liếc nhìn Cloud rồi nhìn sang Trần Hiệt.
Trần Hiệt xoa xoa sợi tóc con trước trán cậu.
"Em bằng lòng không?"
Giang Đề mím môi hỏi lại: "Nhưng tại sao chứ?"
Tần Thư nói: "Gần đây đang phát triển một đội hình mới, thử xem hiệu quả thế nào."
Triệu Bắc Nam giơ tay: "Bây giờ mới thử đội hình mới có phải muộn quá không?"
"Thử chút thôi mà. Không được thì coi như đánh vui." Tần Thư lật lật quyển sổ da trâu, "À đúng rồi, không chỉ bé Đề, Cloud cũng phải thử chơi đại pháp sư."
Cloud đang không để tâm đột nhiên bị gọi tên thì khựng lại.
Sau cặp kính gọng bạc là đôi mắt lóe lên kinh ngạc, hắn ngỡ ngàng hỏi: "Đại pháp sư?"
Time và Triệu Bắc Nam đưa mắt nhìn nhau đầy khó hiểu.
Time bật cười: "Chị Thư, chị không sao chứ? Mới một đêm mà quay về hai năm trước rồi hả?"
Phiên bản đường giữa bây giờ đã không còn như xưa.
Nhiều mùa giải trước, thời đại đi rừng kết thúc thì đường giữa trỗi dậy.
Từng có thời kỳ cực thịnh của các pháp sư sát thủ.
Nhưng rồi bản cập nhật thay đổi, đường giữa lại bước vào thời đại của các đại pháp sư.
Cái gọi là đại pháp sư chủ yếu là các pháp sư kiểu không cơ động: Tầm đánh xa, sát thương cao, khả năng đứng solo tốt.
Dù không có nhiều kỹ năng di chuyển linh hoạt nhưng nhờ sát thương khủng khiếp nên họ từng thống trị đấu trường suốt nhiều mùa giải.
Xét về bản chất thì họ và các xạ thủ ít cơ động ở đường dưới khá giống nhau, chỉ khác là pháp sư gây sát thương phép còn xạ thủ thì gây sát thương vật lý.
Cloud chính là người nổi danh từ thời kỳ đó.
Hắn như con cưng của meta, được hưởng trọn lợi thế của thời đại đại pháp sư.
Thế nhưng hai năm trước, sau ba lần bị nhà phát hành vung dao thì pháp sư sát thủ lao dốc bị đẩy xuống mồ, đường giữa trở thành công cụ đứng trên mỗi hỗ trợ một chút.
Giờ người ta hay nói đi rừng là con chó giữ cửa biết sủa không biết cắn, vậy thì đường giữa chẳng khác gì đứa con bị bỏ rơi.
Cloud cũng từ đó bắt đầu chuyển hướng chơi kiểu pháp sư làm nền để không bị out meta.
Kết quả là không thể nói là chơi dở, nhưng vì tố chất có giới hạn nên chỉ có thể nói là không có công mà cũng chẳng có tội.
Giờ nghe bảo được cầm lại đại pháp sư là mắt Cloud lập tức sáng rực.
Nhưng các đồng đội lại không hiểu được chuyện này.
Triệu Bắc Nam: "Chị Thư, chị chắc chắn muốn làm vậy à? Nuôi một con heo thì còn được chứ nuôi hai con thì bọn em phải mọc thêm bao nhiêu cơ mới đủ gánh đây?"
Nghe thì thô nhưng lại đúng.
Nếu chơi đại pháp sư và AD ít cơ động thì nghiễm nhiên hai người là bộ đôi gánh team chủ lực, không có đường lui, đội phải dốc toàn lực nuôi họ.
Giang Đề thì còn đỡ, dù sao meta xạ thủ hiện tại vẫn không yếu, nuôi lên cũng dễ.
Nhưng đại pháp sư thời nay khác gì cá trên thớt đâu? Chọn chơi một là làm cảnh hai là làm vật tế thần cho đối thủ.
Bây giờ mà còn dám đánh đội hình hai carry thế này chắc cũng chỉ có mấy trận rank thấp trong server thôi.
Tần Thư đóng sổ bốp một tiếng, lạnh lùng nói: "Mong các cậu giữ chút niềm tin cơ bản vào huấn luyện viên toàn năng của mình, OK?"
Mọi người: "…"
Ai cũng không biết trong hồ lô của huấn luyện viên đang bán thuốc gì nên chỉ đành ngoan ngoãn nghe theo vậy.
---
Ngày hôm đó ở EOG trôi qua vô cùng bận rộn.
Cuộc họp là vào buổi sáng, tập luyện là vào buổi chiều, còn kế hoạch thì đến tối là bỏ cuộc.
Trong phòng luyện tập khói thuốc mịt mù, năm chàng trai E-Sports vây quanh ngồi thành vòng, ai cũng có một điếu thuốc trong tay.
Trừ Giang Đề.
Cậu vừa ngậm điếu thuốc vào miệng thì đã bị Triệu Bắc Nam giật mất rồi nhét cho một cây kẹo mút.
"Ngoan nào, trẻ con không được hút thuốc đâu, ăn kẹo đi."
Lúc đó, người trợ thủ nổi danh khắp Liên Minh suýt chút nữa đã phải ra đi thanh thản.
Là Trần Hiệt đã cứu hắn khỏi nắm đấm của Giang Đề.
Nhưng Giang Tiểu Đề cũng chẳng vì thế mà giành được quyền hút thuốc ngang hàng với mấy ông zà kia.
Thế là người ta ngậm thuốc, cậu ngậm kẹo.
Time rung điếu thuốc trong tay, giọng khàn khàn đầy tang thương: "Hôm nay, xác của Cloud chắc đủ quấn quanh khe núi hai vòng rưỡi rồi đấy nhỉ?"
Cloud: "…"
Triệu Bắc Nam cũng lắc đầu than: "Bé Đề cũng chết đâu ít, khắp bản đồ là mồ của cậu ấy."
Giang Đề: "…"
Cái này không thể trách cậu được, bản chất của xạ thủ ít cơ động là dễ bị nhắm vào.
Hơn nữa đội hình mà ban huấn luyện nghiên cứu ra đúng là kỳ quặc vô cùng.
Nếu nói về lý thuyết thì vẫn có thể đánh, nhưng thực tế lại bị hạn chế bởi quá nhiều yếu tố, đòi hỏi trạng thái thi đấu của tuyển thủ cực kỳ tốt nên rất khó phát huy hiệu quả.
Vì vậy cả bọn đã dứt khoát từ bỏ kế hoạch của ban huấn luyện.
"Giải tán đi, giải tán thôi." Time vỗ tay đứng dậy rời khỏi.
Chẳng bao lâu sau, Triệu Bắc Nam cũng trở về phòng.
Cloud thì lại không có ý định nghỉ ngơi, quay lại chỗ ngồi, một mình mở game ra.
Hắn có chấp niệm với vị trí đại pháp sư sở trường của mình nên vẫn muốn thử thêm một ván.
Bên kia Trần Hiệt với Giang Đề vẫn ngồi trên ghế sofa, chân chạm chân.
Giang Đề vẫn canh cánh chuyện hút thuốc, liền thò tay vào túi Trần Hiệt móc ra một hộp thuốc.
Trần Hiệt không ngăn cản mà chỉ nói: "Chẳng có gì hay ho đâu."
"Vậy mà anh vẫn hút." Giang Đề nhướn mày vẻ lười biếng.
Trần Hiệt nhìn gương mặt trắng trẻo xinh đẹp của chàng trai, khóe môi bất chợt nhếch lên.
"Thật muốn hút đến thế à?"
Giang Đề đã ngậm thuốc trong miệng, chuẩn bị châm lửa.
Nhưng một bàn tay dài thon bỗng vươn tới kẹp lấy bật lửa của cậu.
"?" Cậu nheo mắt lạnh lùng trừng người kia.
"Đừng châm. Của anh, để anh châm cho em."
Giang Đề còn định lạnh giọng mắng ai cần thuốc của anh thì lúc này Trần Hiệt bất ngờ hít một hơi sâu rồi nghiêng người hôn lên môi cậu.
"Ưm… Khụ… Khụ khụ…"
Mặt Giang Đề đen lại, mẹ kiếp, sặc chết cậu rồi.
Trần Hiệt dập thuốc vào gạt tàn rồi kéo cậu vào lòng, tay ôm cằm cậu nhẹ nhàng xoa nắn.
"Được rồi, là lỗi của bạn trai, đừng giận nữa. Hửm?"
"Tránh ra, đừng chạm vào em." Thật phiền chết đi được.
"Còn muốn hút nữa không? Anh châm cho nhé?"
Giang Đề bị sặc đến mức mất hết tâm trạng chẳng còn hứng hút gì nữa, đành vứt điếu thuốc chưa kịp châm trả lại cho Trần Hiệt.
Trần Hiệt khẽ cười cất điếu thuốc vào hộp.
Giang Đề nhíu mày, có chút cáu.
"Anh có thể đừng quản chuyện em hút thuốc nữa được không?"
Đàn ông hút thuốc thì có gì lạ chứ? Tại sao người ta được hút, còn cậu thì không? Trần Hiệt xoa đầu cậu: "Anh không quản."
Giang Đề: "Há."
"…"
Trần Hiệt bất đắc dĩ, chỉ đành giải thích: "Phổi của em không tốt, mùa xuân với lúc giao mùa dễ bị viêm phế quản, không nên hút thuốc đâu, Giang Tiểu Đề."
Giang Đề đang nhíu mày chợt thả lỏng, khựng lại: "Sao anh biết vậy?"
"Dạo trước em bị một lần còn gì?"
"...Trùng hợp thôi."
Trần Hiệt mỉm cười hỏi ngược: "Thật sao?"
Giang Đề nghẹn lời.
Đúng là cậu có bệnh này, tính ra là bẩm sinh.
Không đến mức nghiêm trọng như hen suyễn nhưng mỗi khi xuân về hoa nở, chỉ cần hít phải phấn hoa là dễ phát bệnh.
Giao mùa, thời tiết thay đổi nóng lạnh thất thường cũng dễ phát.
Thật ra hồi phục cũng nhanh, nhưng lúc phát bệnh thì rất khó chịu nên khi ra ngoài Giang Đề thường hay đeo khẩu trang.
Từ góc độ y học mà nói, người có bệnh nền ở phổi như cậu thì không nên hút thuốc.
Giang Đề sống hơi cẩu thả, trước giờ chưa từng để tâm chuyện này.
Trước đây không có Trần Hiệt quản thì cậu cũng chẳng hút mấy, chỉ lúc tâm trạng khó chịu mới làm vài hơi.
Nhưng điều khiến cậu không hiểu là làm sao Trần Hiệt biết được chuyện này?
"...Ba mẹ em nói cho anh biết à?"
Trần Hiệt lắc đầu.
"Hồi trước kèm học cho em, thấy trong phòng em có rất nhiều thuốc trị bệnh kiểu đó. Thuốc hết hạn có, chưa hết hạn cũng có, chất đầy ngăn kéo. Khi đó anh đã đoán ra rồi."
Giang Đề nhìn người đàn ông trước mặt, trong lòng trào dâng một cảm xúc ấm áp và mãnh liệt.
Chuyện của bao nhiêu năm trước... Vậy mà tên chó lợn này vẫn nhớ rõ…
Cậu nhịn rồi lại không nhịn được, khóe môi kiêu ngạo nhưng cũng phơi phới cong lên: "Ồ."
Trần Hiệt đưa tay véo nhẹ vành tai mềm mại của chàng trai: "Sau này còn hút nữa không?"
Giang Đề rất ngoan ngoãn lắc đầu.
Trần Hiệt bật cười khẽ— May quá, bạn trai nhỏ biết nghe lời.
---
Thời điểm đó vẫn chưa khuya, còn chưa đến giờ ngủ theo đồng hồ sinh học thường ngày.
Trần Hiệt bị huấn luyện viên gọi đến văn phòng bàn việc.
Giang Đề thì không về phòng mà rót một cốc nước rồi ngồi xuống trước máy tính.
Nghe thấy tiếng động, Cloud ở phía đối diện ngẩng đầu lên: "Bé Đề?"
Giang Đề bật máy đăng nhập game, lười biếng nói: "Chơi thêm vài trận. Chơi chung không?"
"Tôi..."
"Tôi cầm AD kém cơ động cho."
Cloud cụp mắt khẽ mím môi.
Một lúc sau hắn đeo tai nghe bằng một tay: "Vào."
Trần Hiệt từ văn phòng đi ra đã là một tiếng sau. Trong đầu anh nghĩ giờ này chắc Giang Tiểu Đề đã tắm rửa sạch sẽ thơm tho rồi.
Giờ mà vào phòng có khi còn ăn được một bữa.
Thế nhưng khi anh đi ngang qua phòng luyện tập thì bất ngờ nghe thấy tiếng chỉ huy lanh lảnh của ai kia vọng ra từ bên trong.
"Đi theo tôi, bán thằng top mồ côi kia đi, rình trong bụi này bắt người."
"Cái gì? Đi rừng ăn lính đường giữa của anh? Anh không biết lên đường trên farm à?"
"Muốn nâng tỉ lệ sống sót không? Nếu muốn cứ nhắm hết kỹ năng vào tôi. Chỉ cần cái lão cáo già bên kia vừa ló ra thì giã thẳng vào tôi!"
"Đúng rồi, cứ như thế! Dồn hết kỹ năng bảo kê tôi, đồng thời anh cũng KS được mạng. Đôi bên cùng thắng!!!"
Trần Hiệt: "..."
Anh bước vào nhìn thấy người đã chơi vị trí Mid bao năm là Cloud giờ đang trong tình trạng gió thổi tóc rối, khuôn mặt ngơ ngác như bị bão quét qua.
Biểu cảm trên mặt hắn rõ rành rành: Tôi là ai? Tôi đang ở đâu? Tại sao tôi, một pháp sư chuyên nghiệp đường giữa lại bị một thằng nhóc AD dạy chơi pháp sư vậy?
Quan trọng là, mẹ nó lại còn... Hữu dụng thật.
Cậu ta cảm thấy mình vừa bị Giang Đề dắt mũi rồi.
Trần Hiệt: "..."
---
Tác giả có lời muốn nói:
Trần Hiệt: Bạn trai nhỏ của tôi càng ngày càng hoạt bát, bắt đầu biết đi dắt mũi người khác rồi.
Bé Đề: Học từ anh đấy.
.....𝕮𝖔𝖓𝖙𝖎𝖓𝖚𝖊.....
2/5/2025
#DevilsNTT
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Truyện Hot Mới
Danh sách chương