Về đến căn cứ là Giang Đề đã buồn ngủ đến mức không chịu nổi.
Cậu phất tay không buồn quay đầu đi thẳng vào phòng để lại Trần Hiệt đứng một mình trong hành lang với vẻ mặt đầy ấm ức.
Tưởng đâu tối nay bạn trai sẽ an ủi mình mà chịu hy sinh một chút, ai ngờ... Đúng là mơ giữa ban ngày.
Buồn quá đi mất.
Trần Hiệt vắt áo vest lên vai đẩy cửa quay về phòng ngủ của mình, mệt mỏi đi tắm.
Vốn ban đầu định ngủ luôn nhưng khi tay anh vừa định tắt đèn thì động tác lại khựng lại.
Ánh mắt bất giác dời xuống rơi vào cái ngăn kéo nhỏ có khóa.
"……"
Có chắc là muốn xem không? Xem rồi bảo đảm đêm nay bốc hỏa.
Thôi đừng xem nữa, Giang Tiểu Đề ngủ rồi.
Trần Hiệt rối như tơ vò.
Xem thì tự rước họa.
Không xem thì ngứa ngáy khó chịu.
Anh lấy đầu gõ nhẹ vào tường, nhắm mắt lại hít sâu một hơi.
Cuối cùng vẫn không cưỡng lại được cám dỗ, cúi xuống mở ngăn kéo lấy quyển album ra.
Vừa lật sang trang đầu tiên là hơi thở của người đàn ông đã trở nên rối loạn…
---
Ngủ một giấc đến tận khi nắng chiếu tới đít.
Giang Đề nhắm mắt bước vào phòng tắm, cởi quần áo đứng đơ người dưới vòi sen như xác ướp.
Tắm suốt mười lăm phút, cậu dựa vào tường ngủ thêm mười lăm phút nữa.
Cuối cùng cũng tỉnh táo hơn, cơn bực bội khi vừa thức dậy cũng tan đi phần nào.
Cậu duỗi cánh tay ướt sũng ra tắt nước và mở mắt liền liếc thấy chiếc quần ngủ vứt trong giỏ.
Vốn Giang Đề không có thói quen tắm buổi sáng nhưng sáng nay tỉnh dậy thì phát hiện… Quần dính dính.
Cậu vò tai nóng bừng thầm chửi một câu.
Lớn từng này rồi, đây là lần đầu gặp chuyện như vậy.
Nhưng từ khi yêu người đàn ông đó, chỉ cần nằm mơ mà trong mơ có Trần Hiệt thì tỉnh dậy là lại thế này…
Nghĩ tới đây cơn giận vừa hạ xuống lại bốc lên.
Mặt lạnh lùng mặc quần áo sạch đi đến bồn rửa mặt vắt kem đánh răng lên bàn chải.
Đánh răng rất mạnh đến nỗi chảy máu lợi.
Sau đó cúi người rửa mặt bằng nước lạnh.
Nước chảy ào ào, rửa được một lúc thì eo cậu đột nhiên bị một lực siết lại.
Giang Đề ngẩn người cúi đầu nhìn thấy một cánh tay thon dài đang ôm lấy mình.
Ngẩng đầu nhìn vào gương thấy một người đàn ông đang đứng sau lưng.
Trần Hiệt vùi mặt vào cổ cậu hôn mút mạnh mấy cái để lại hai dấu hôn đỏ chót trên làn da trắng mịn nhạy cảm.
"……"
Giang Đề tức tối định đẩy cái tên chó lợn này ra thì lại bị anh nắm cằm, ngón tay ấn vào khóe môi.
Trần Hiệt ghé sát tai cậu, hơi thở nóng rực phả lên da, mờ ám nói: "Album em tặng anh, anh rất thích. Chỉ tiếc là…"
"Tiếc gì?"
Một cái hôn nhẹ như lông vũ rơi lên má Giang Đề, người đàn ông thở dài: "Tiếc là chỉ là album thôi."
Giang Đề quay đầu trừng mắt nhìn anh bằng ánh mắt u ám.
Mẹ, anh còn muốn gì nữa?
Trần Hiệt cười khẽ, đôi mắt hoa đào đầy tà khí, tay kia lơ đãng kéo áo của chàng trai lên, nhẹ nhàng vuốt ve eo thon mịn màng.
"Khi em chụp ảnh trước gương… Là chỉ cởi áo, hay là…" Anh dựa trán vào trán Giang Đề, giọng khàn khàn dụ dỗ: "Cởi… Hết ra?"
Giang Đề không đáp nhưng má đã đỏ bừng.
"Hửm? Không nói à?"
"……"
"Vậy để anh đổi câu hỏi."
Trần Hiệt ép cậu lên bồn rửa, hai người dính sát vào nhau.
Anh ôm lấy eo nhỏ của cậu nói: "Khi em chụp mấy bức ảnh đó anh còn chưa tỏ tình đúng không? Vậy nên, Giang Tiểu Đề vẫn luôn thích anh đúng chứ?"
Giang Đề xấu hổ thì xấu hổ nhưng mặt đen lại trong một giây.
"Không có! Không phải! Anh đừng nói bậy." Phủ nhận ba lần.
Điêu.
Chụp ảnh rồi xong thấy quá đà nên vẫn xóa bớt, còn biết ngượng cơ mà.
Thích thầm là thật.
Ai bảo cái đồ chó lợn này mãi không chịu tỏ tình.
Người ta không chịu thì cậu đành chủ động thôi.
Trần Hiệt cong môi cười vui không vạch trần sự bướng bỉnh của bạn trai nhỏ.
Nhưng đột nhiên ánh mắt Giang Đề trợn to dùng sức đẩy anh ra.
"Không được, chỗ này anh xem rồi…"
Không những xem rồi mà còn sờ rồi, hôn rồi.
Còn việc quá đáng nào chưa làm chứ?
Trần Hiệt cười khẽ thuận theo cậu: "Được, chỗ này xem rồi. Vậy… Chỗ này thì sao?"
Ngón tay anh chạm đến cạp quần của Giang Đề.
Giang Đề đỏ mặt tức giận nói: "Chỗ này anh cũng sớm…"
"Nhưng trong album không có."
"……"
Trần Hiệt lại ép sát kiên nhẫn hôn Giang Đề suốt mười phút.
Kết thúc rồi Giang Đề nhìn vào gương khẽ nhíu mày.
Môi sưng, cổ đầy dấu hôn, lát nữa gặp người khác thì làm sao?
Thật phiền.
Nhưng Giang Đề cũng không đẩy anh ra, cứ để đối phương dày vò một lúc.
Kết quả là cả hai đều bị đốt lên ngọn lửa lớn chẳng nơi trút giận.
Trần Hiệt bế cậu lên sofa trong phòng ngủ, tiện tay nhìn đồng hồ.
Không còn sớm, sắp đến giờ ăn trưa.
Anh đành rút lui kịp thời, xoa cổ Giang Đề cười khổ: "Cũng tại cái album đó của em làm anh mất ngủ cả đêm."
Giang Đề lười biếng tựa vào sofa, ánh mắt vô tình liếc xuống một chỗ trên người anh.
"Không phải chứ? Cả đêm không hạ xuống à đội trưởng?" Cậu cố ý châm chọc.
Trần Hiệt hơi lúng túng co một chân lên: "Em nghĩ sao?"
"Tay trái tay phải cũng không dùng nổi à?"
"Có bạn trai rồi còn dùng mấy cách nguyên thủy đó làm gì?"
Giang Đề lau mắt rồi bực bội ném gối vào người anh.
Trần Hiệt quăng gối sang một bên: "Thôi, để có thời gian rồi anh tính sổ tội phóng hỏa của em sau."
Anh đứng dậy kéo tay Giang Đề: "Đi nào, xuống ăn cơm."
Giang Đề không đứng dậy mà còn kéo anh lại.
Trần Hiệt bị kéo chao đảo quỳ một gối lên sofa.
Anh nheo mắt lại: "Giang Tiểu Đề?"
Giang Đề hé mắt lười biếng nói: "Cơm trưa khỏi ăn đi."
"Hả? Sao thế?"
Cậu mím môi không trả lời, chỉ nhấc chân phải thon dài móc nhẹ vào hông anh.
"Cho nó xuống." Cậu khó chịu thúc giục.
Trần Hiệt ngẩn người, niềm vui trào dâng.
Trời trưa nắng chói, trên người chàng trai vẫn còn vương mùi sữa tắm trái cây thơm dịu.
Trần Hiệt khàn giọng hỏi: "Không mặc cái quần lót anh tặng à?"
"...Cút!"
---
Bữa trưa không xuống nhà ăn nên Giang Đề chỉ ăn đại vài miếng cơm trước khi buổi huấn luyện bắt đầu.
Thật ra cũng không ảnh hưởng nhiều vì buổi chiều có bữa điểm tâm rất đầy đủ.
Nhưng hôm nay mọi người ăn điểm tâm chẳng vui vẻ gì, vì buổi tập hai tiếng trước chơi quá tệ nên huấn luyện viên gọi Cloud ra gặp riêng.
Time lầm bầm: "Gì thế nhỉ? Hôm nay Cloud cứ như mất hồn ấy?"
Những người khác không lên tiếng.
Giang Đề thì không để tâm lắm, tiện miệng nói: "Chắc là tình cờ thôi, chỉnh lại tí là ổn."
Nhưng điều bất ngờ là trong trận tập luyện với đội khác sau đó, Cloud vẫn chơi tệ thảm hại.
Tình trạng này kéo dài suốt hai ngày.
Bán kết sắp đến nơi gặp chuyện như thế thì ai mà không phát điên chứ? Time sốt ruột đến mức như con khỉ nhảy nhót quanh Cloud.
"Không phải chứ người anh em, sắp đánh trận lớn rồi mà anh lại giở trò này hả?"
"Nói thật đi, có phải anh chia tay người yêu rồi không, thất tình đau khổ đúng không?"
"Ơ mà, mẹ nuôi anh độc thân hai năm rồi mà."
"Hay là nhà có biến? Ba mẹ cãi nhau đòi ly dị à?"
"Không phải luôn, anh là trẻ mồ côi mà nhỉ? Làm gì có ba mẹ?"
Time hỏi tới hỏi lui nhưng Cloud vẫn không nói một lời.
Cuối cùng khi thấy Time sắp nổi điên Cloud mới mím môi nói: "Tôi… Thấy không khỏe lắm, về phòng nghỉ chút."
"Ê không phải chứ, còn trẻ thế này thì không khỏe kiểu gì?"
"Anh bị… Liệt dương hả?"
Cloud đi mất để lại bốn người đồng đội trong phòng huấn luyện.
Time ngớ người nhìn những người còn lại, nhưng ai cũng tỏ ra bình thản càng khiến hắn khó hiểu hơn.
"Ê không phải chứ, mấy người không tò mò Cloud bị gì hả?"
Triệu Bắc Nam gật đầu: "Tò mò chứ. Nhưng mà anh ấy không muốn nói thì thôi."
Nói xong hắn cũng đứng dậy về phòng ngủ.
Time thấy khó hiểu cực kỳ lại nhìn sang Trần Hiệt.
Trần Hiệt bưng bình giữ nhiệt đi tới vỗ vai hắn điềm đạm nói: "Đừng sốt ruột, cho cậu ấy chút thời gian."
Nói xong tay trái cầm bình uống nước, tay phải kéo Giang Đề rời khỏi phòng huấn luyện.
Time: "……"
Cái gì, cái gì đây? Ai cũng không sốt ruột hết phải không? Vậy tôi cũng khỏi sốt ruột nữa.
Đêm đó Giang Đề ôm cốc xuống tầng lấy nước.
Vì lúc ngủ bị Trần Hiệt bế từ phòng bên về dép vẫn còn để ở đó nên cậu đành đi chân trần xuống.
Phòng khách vẫn sáng đèn.
Cậu không gây tiếng động gì, đi vào phòng nước, cũng không bật đèn mà chỉ mượn ánh sáng từ ngoài lặng lẽ rót đầy cốc nước.
Trong lúc đó có tiếng động từ phòng khách, nghe như tiếng bánh xe vali lăn.
Giang Đề nghiêng người nhìn ra ngoài thấy là Cloud và Tiết Bưu.
Tiết Bưu là anh họ Cloud, làm trợ lý huấn luyện viên trong đội.
Trợ lý không phải chức vụ cao nhưng vì có quan hệ thân thiết với Cloud nên được cấp trên đối đãi khá tốt, các thành viên đội hai và lò đào tạo đều rất tôn trọng hắn ta.
Nhưng chẳng hiểu sao nửa đêm rồi mà Tiết Bưu lại kéo vali xuống tầng như kiểu chuẩn bị dọn đi vậy.
Giang Đề vừa rót nước vừa vểnh tai nghe động tĩnh ngoài kia.
Cậu nghe Cloud lạnh lùng nói: "Đi nhanh đi, tôi mua vé máy bay sẵn rồi, sau này đừng quay lại nữa."
Có vẻ Tiết Bưu không cam lòng.
"Cậu nhất định phải tuyệt tình vậy sao? Anh là anh họ cậu đó. Đừng quên nếu năm xưa nhà anh không thương tình cậu mồ côi cha mẹ đưa cậu về nuôi thì cậu làm gì có ngày hôm nay?"
Cloud cũng nổi giận: "Chuyện nào ra chuyện đó, nợ ân tình nhà anh tôi trả chưa đủ sao? Tiết Bưu, anh không thể vin vào chuyện nhà anh nuôi tôi mà đâm sau lưng tôi thế được."
Rõ ràng Tiết Bưu chột dạ: "Tôi đâu có… Chỉ là thiếu tiền thôi."
Hắn ta nghiến răng rồi lại bực tức: "Nói cho cùng cũng do cậu không chịu giúp tôi nên mới đẩy tôi đến nước này."
"Lỗi tôi?" Cloud cười khẩy, "Anh đánh bạc nợ ngập đầu là tôi xúi à?"
"Còn nữa, tôi nhớ tôi không ít lần giúp anh rồi. Rõ ràng là anh không yên thân mà chỉ biết khiến bác phải lo lắng từng ngày."
Tiết Bưu bị mắng đến mặt đỏ như gan lợn vẫn cãi: "Vậy trước kia cậu chịu giúp, sao giờ không chịu nữa? Tôi đã hứa rồi, lần này là lần cuối."
Cloud lạnh lùng: "Lần cuối thứ năm rồi thì có."
"……"
Cloud mở cửa đuổi hắn ta ra ngoài.
"Được rồi, đi đi, trễ nữa là lỡ chuyến bay."
Tiết Bưu vẫn không cam tâm.
Hắn ta vịn tay vào tay nắm cửa, trừng mắt nhìn Cloud nói đầy cay nghiệt: "Được thôi, vậy ba triệu còn lại khi nào cậu chuyển?"
Cloud im lặng.
Tiết Bưu cười gằn: "Em họ à, cậu muốn tôi rút khỏi giới E-Sports thì cũng phải bồi thường cho tôi một chút chứ? Không thì tôi chỉ còn cách đầu quân cho đội khác thôi đấy."
Cloud nuốt một ngụm nước bọt khó chịu nói: "Muốn ba triệu cũng được nhưng anh phải nói cho tôi biết mấy thứ đó anh đã bán cho bao nhiêu người?"
Tiết Bưu giơ ba ngón tay.
"Tôi Tiết Bưu xin thề chỉ bán cho P-train. Và chỉ là bản ghi âm. Nếu nói dối, tôi ra đường bị xe đâm chết luôn."
Lời thề độc đến thế, Cloud mím môi cuối cùng gật đầu.
"Tiền trong ba ngày tới sẽ chuyển vào tài khoản anh."
"Được rồi, cảm ơn em họ."
Tiết Bưu đi rất vui vẻ, còn Cloud thì đứng ở cửa nhìn ra màn đêm vô tận với ánh mắt trống rỗng như mang nhiều tâm sự.
Một lúc sau hắn mới đóng cửa, đút tay vào túi quần lặng lẽ lên lầu.
Giang Đề đợi bước chân hắn đi xa rồi mới ôm cốc nước từ phòng lặng lẽ bước ra.
Sáng hôm sau, vừa tỉnh dậy Trần Hiệt đã thấy một Giang Tiểu Đề đang nằm bên cạnh chơi game.
Hiếm thấy thật đấy, như mơ vậy.
Anh không nói không rằng lập tức nhào qua ôm cậu lăn lộn hai vòng liền.
Mặt Giang Đề đen sì, tay chân cùng lúc đẩy anh ra.
"Anh có thể đứng đắn một chút không hả?!"
Trần Hiệt buồn bã bị đẩy một phát trúng mặt.
"Sáng sớm ra mà chút phúc lợi này cũng không được hưởng từ bạn trai à?"
"……"
Giang Đề biết nếu không ít thì cũng phải bị hôn đến rụng một lớp da, chạy không thoát nổi nên đành thuận theo tên chó lợn này.
Sau khi Trần Hiệt đã thỏa mãn mới chịu buông tha cậu, cọ cọ mũi thoải mái hỏi: "Tìm anh là muốn nói gì?"
Giang Đề hơi do dự.
Một lúc sau cậu mím môi nói: "Tối qua em thấy Cloud… Với anh họ anh ta."
"Ừ." Trần Hiệt giúp cậu vuốt phẳng nếp áo, không mấy quan tâm, "Rồi sao?"
"Rồi thì…"
Giang Đề kể lại toàn bộ chuyện xảy ra tối hôm qua.
Nghe xong mặt Trần Hiệt không cảm xúc, không biểu hiện nhiều.
Chỉ là rất biết chiều bạn trai nhỏ, kiên nhẫn hỏi: "Giang Tiểu Đề thấy có gì không ổn à?"
Giang Đề thấy việc tự suy đoán lung tung là không đúng nhưng linh cảm của cậu rất mạnh.
"Lần trước xảy ra hỏa hoạn có nhân viên điều tra nói là do tàn thuốc trong phòng dữ liệu làm chập điện gây cháy."
Cậu ngẩng đầu nhìn Trần Hiệt: "Nửa đêm ai cũng ngủ hết lấy đâu ra tàn thuốc chứ?"
Vấn đề này đã tồn tại từ đầu.
Chỉ là mấy hôm trước khi cháy, camera ở tầng hai đúng lúc lại gặp sự cố nên không ghi lại được ai đã vào phòng dữ liệu đêm đó.
Phòng dữ liệu cũng không phải ai muốn vào là vào, ngoài các nhà phân tích dữ liệu và đội ngũ huấn luyện chính thì không ai có quyền hạn.
Mà Tần Thư cũng đã âm thầm điều tra, phát hiện tối hôm đó tất cả nhân viên bộ phận dữ liệu và đội ngũ huấn luyện đều có bằng chứng ngoại phạm. Điều này có nghĩa là người làm rơi đầu thuốc lá kia hoặc là cấp cao, hoặc là một 'người vô hình' có quyền hạn đặc biệt.
Nhưng cấp cao thì chưa bao giờ ngủ lại ở căn cứ. Vậy thì chỉ còn lại người vô hình kia.
Nhưng trong một đội tuyển lớn như vậy, ai vừa là kẻ thấp cổ bé họng lại vừa có thể tùy ý ra vào phòng dữ liệu?
Nghĩ tới nghĩ lui, có lẽ chỉ có Tiết Bưu.
Đừng thấy Tiết Bưu chỉ là trợ lý huấn luyện viên, chức vụ không cao nhưng nhờ có quan hệ với Cloud và giỏi nịnh nọt nên ngay cả giám đốc và quản lý cũng gọi hắn ta là anh em.
Thế nên việc kiếm được quyền truy cập vào phòng dữ liệu với hắn ta chắc không khó.
Trước suy đoán của Giang Đề, Trần Hiệt cũng không hề bất ngờ.
Vừa hay lúc này Triệu Bắc Nam gõ cửa bên ngoài.
"Đội trưởng, anh dậy chưa?"
Trần Hiệt liếc nhìn Giang Đề vẫn chưa mặc quần tử tế, khẽ cười quấn chăn quanh người cậu rồi đứng dậy ra mở cửa.
Giang Đề rút người trong chăn chỉ lộ ra đôi mắt và một chỏm tóc ngốc nghếch.
Giọng nói ngoài cửa không lớn nhưng miễn cưỡng có thể nghe được.
Giọng Triệu Bắc Nam hơi lạnh nói: "Anh Hiệt, hắn đi rồi."
Trần Hiệt: "Tôi biết."
"Anh cứ để hắn chuồn đi vậy không sợ có chuyện xảy ra sao?"
Ba phút sau cuộc trò chuyện kết thúc.
Trần Hiệt đóng cửa trở lại.
Bây giờ Giang Đề đã cài xong thắt lưng, co một chân dài tựa lười nhác vào đầu giường vuốt mèo.
"Các anh… Đã sớm biết rồi à?"
"Ừ, biết từ mấy hôm trước."
Giang Đề mím môi cụp mắt xuống, sắc mặt lạnh lùng.
Trần Hiệt biết trong lòng cậu bạn trai nhỏ đang đấu tranh nên bèn xoa đầu cậu nói: "Time cũng không biết đâu."
Giang Đề ngẩng đầu: "?"
Trần Hiệt đưa một ngón tay lên môi ra hiệu: "Suỵt… Hứa với anh đừng nói cho cậu ấy, được không?"
"……"
Tuy không rõ tại sao nhưng Giang Đề vẫn gật đầu: "Ừm…"
Cậu phất tay không buồn quay đầu đi thẳng vào phòng để lại Trần Hiệt đứng một mình trong hành lang với vẻ mặt đầy ấm ức.
Tưởng đâu tối nay bạn trai sẽ an ủi mình mà chịu hy sinh một chút, ai ngờ... Đúng là mơ giữa ban ngày.
Buồn quá đi mất.
Trần Hiệt vắt áo vest lên vai đẩy cửa quay về phòng ngủ của mình, mệt mỏi đi tắm.
Vốn ban đầu định ngủ luôn nhưng khi tay anh vừa định tắt đèn thì động tác lại khựng lại.
Ánh mắt bất giác dời xuống rơi vào cái ngăn kéo nhỏ có khóa.
"……"
Có chắc là muốn xem không? Xem rồi bảo đảm đêm nay bốc hỏa.
Thôi đừng xem nữa, Giang Tiểu Đề ngủ rồi.
Trần Hiệt rối như tơ vò.
Xem thì tự rước họa.
Không xem thì ngứa ngáy khó chịu.
Anh lấy đầu gõ nhẹ vào tường, nhắm mắt lại hít sâu một hơi.
Cuối cùng vẫn không cưỡng lại được cám dỗ, cúi xuống mở ngăn kéo lấy quyển album ra.
Vừa lật sang trang đầu tiên là hơi thở của người đàn ông đã trở nên rối loạn…
---
Ngủ một giấc đến tận khi nắng chiếu tới đít.
Giang Đề nhắm mắt bước vào phòng tắm, cởi quần áo đứng đơ người dưới vòi sen như xác ướp.
Tắm suốt mười lăm phút, cậu dựa vào tường ngủ thêm mười lăm phút nữa.
Cuối cùng cũng tỉnh táo hơn, cơn bực bội khi vừa thức dậy cũng tan đi phần nào.
Cậu duỗi cánh tay ướt sũng ra tắt nước và mở mắt liền liếc thấy chiếc quần ngủ vứt trong giỏ.
Vốn Giang Đề không có thói quen tắm buổi sáng nhưng sáng nay tỉnh dậy thì phát hiện… Quần dính dính.
Cậu vò tai nóng bừng thầm chửi một câu.
Lớn từng này rồi, đây là lần đầu gặp chuyện như vậy.
Nhưng từ khi yêu người đàn ông đó, chỉ cần nằm mơ mà trong mơ có Trần Hiệt thì tỉnh dậy là lại thế này…
Nghĩ tới đây cơn giận vừa hạ xuống lại bốc lên.
Mặt lạnh lùng mặc quần áo sạch đi đến bồn rửa mặt vắt kem đánh răng lên bàn chải.
Đánh răng rất mạnh đến nỗi chảy máu lợi.
Sau đó cúi người rửa mặt bằng nước lạnh.
Nước chảy ào ào, rửa được một lúc thì eo cậu đột nhiên bị một lực siết lại.
Giang Đề ngẩn người cúi đầu nhìn thấy một cánh tay thon dài đang ôm lấy mình.
Ngẩng đầu nhìn vào gương thấy một người đàn ông đang đứng sau lưng.
Trần Hiệt vùi mặt vào cổ cậu hôn mút mạnh mấy cái để lại hai dấu hôn đỏ chót trên làn da trắng mịn nhạy cảm.
"……"
Giang Đề tức tối định đẩy cái tên chó lợn này ra thì lại bị anh nắm cằm, ngón tay ấn vào khóe môi.
Trần Hiệt ghé sát tai cậu, hơi thở nóng rực phả lên da, mờ ám nói: "Album em tặng anh, anh rất thích. Chỉ tiếc là…"
"Tiếc gì?"
Một cái hôn nhẹ như lông vũ rơi lên má Giang Đề, người đàn ông thở dài: "Tiếc là chỉ là album thôi."
Giang Đề quay đầu trừng mắt nhìn anh bằng ánh mắt u ám.
Mẹ, anh còn muốn gì nữa?
Trần Hiệt cười khẽ, đôi mắt hoa đào đầy tà khí, tay kia lơ đãng kéo áo của chàng trai lên, nhẹ nhàng vuốt ve eo thon mịn màng.
"Khi em chụp ảnh trước gương… Là chỉ cởi áo, hay là…" Anh dựa trán vào trán Giang Đề, giọng khàn khàn dụ dỗ: "Cởi… Hết ra?"
Giang Đề không đáp nhưng má đã đỏ bừng.
"Hửm? Không nói à?"
"……"
"Vậy để anh đổi câu hỏi."
Trần Hiệt ép cậu lên bồn rửa, hai người dính sát vào nhau.
Anh ôm lấy eo nhỏ của cậu nói: "Khi em chụp mấy bức ảnh đó anh còn chưa tỏ tình đúng không? Vậy nên, Giang Tiểu Đề vẫn luôn thích anh đúng chứ?"
Giang Đề xấu hổ thì xấu hổ nhưng mặt đen lại trong một giây.
"Không có! Không phải! Anh đừng nói bậy." Phủ nhận ba lần.
Điêu.
Chụp ảnh rồi xong thấy quá đà nên vẫn xóa bớt, còn biết ngượng cơ mà.
Thích thầm là thật.
Ai bảo cái đồ chó lợn này mãi không chịu tỏ tình.
Người ta không chịu thì cậu đành chủ động thôi.
Trần Hiệt cong môi cười vui không vạch trần sự bướng bỉnh của bạn trai nhỏ.
Nhưng đột nhiên ánh mắt Giang Đề trợn to dùng sức đẩy anh ra.
"Không được, chỗ này anh xem rồi…"
Không những xem rồi mà còn sờ rồi, hôn rồi.
Còn việc quá đáng nào chưa làm chứ?
Trần Hiệt cười khẽ thuận theo cậu: "Được, chỗ này xem rồi. Vậy… Chỗ này thì sao?"
Ngón tay anh chạm đến cạp quần của Giang Đề.
Giang Đề đỏ mặt tức giận nói: "Chỗ này anh cũng sớm…"
"Nhưng trong album không có."
"……"
Trần Hiệt lại ép sát kiên nhẫn hôn Giang Đề suốt mười phút.
Kết thúc rồi Giang Đề nhìn vào gương khẽ nhíu mày.
Môi sưng, cổ đầy dấu hôn, lát nữa gặp người khác thì làm sao?
Thật phiền.
Nhưng Giang Đề cũng không đẩy anh ra, cứ để đối phương dày vò một lúc.
Kết quả là cả hai đều bị đốt lên ngọn lửa lớn chẳng nơi trút giận.
Trần Hiệt bế cậu lên sofa trong phòng ngủ, tiện tay nhìn đồng hồ.
Không còn sớm, sắp đến giờ ăn trưa.
Anh đành rút lui kịp thời, xoa cổ Giang Đề cười khổ: "Cũng tại cái album đó của em làm anh mất ngủ cả đêm."
Giang Đề lười biếng tựa vào sofa, ánh mắt vô tình liếc xuống một chỗ trên người anh.
"Không phải chứ? Cả đêm không hạ xuống à đội trưởng?" Cậu cố ý châm chọc.
Trần Hiệt hơi lúng túng co một chân lên: "Em nghĩ sao?"
"Tay trái tay phải cũng không dùng nổi à?"
"Có bạn trai rồi còn dùng mấy cách nguyên thủy đó làm gì?"
Giang Đề lau mắt rồi bực bội ném gối vào người anh.
Trần Hiệt quăng gối sang một bên: "Thôi, để có thời gian rồi anh tính sổ tội phóng hỏa của em sau."
Anh đứng dậy kéo tay Giang Đề: "Đi nào, xuống ăn cơm."
Giang Đề không đứng dậy mà còn kéo anh lại.
Trần Hiệt bị kéo chao đảo quỳ một gối lên sofa.
Anh nheo mắt lại: "Giang Tiểu Đề?"
Giang Đề hé mắt lười biếng nói: "Cơm trưa khỏi ăn đi."
"Hả? Sao thế?"
Cậu mím môi không trả lời, chỉ nhấc chân phải thon dài móc nhẹ vào hông anh.
"Cho nó xuống." Cậu khó chịu thúc giục.
Trần Hiệt ngẩn người, niềm vui trào dâng.
Trời trưa nắng chói, trên người chàng trai vẫn còn vương mùi sữa tắm trái cây thơm dịu.
Trần Hiệt khàn giọng hỏi: "Không mặc cái quần lót anh tặng à?"
"...Cút!"
---
Bữa trưa không xuống nhà ăn nên Giang Đề chỉ ăn đại vài miếng cơm trước khi buổi huấn luyện bắt đầu.
Thật ra cũng không ảnh hưởng nhiều vì buổi chiều có bữa điểm tâm rất đầy đủ.
Nhưng hôm nay mọi người ăn điểm tâm chẳng vui vẻ gì, vì buổi tập hai tiếng trước chơi quá tệ nên huấn luyện viên gọi Cloud ra gặp riêng.
Time lầm bầm: "Gì thế nhỉ? Hôm nay Cloud cứ như mất hồn ấy?"
Những người khác không lên tiếng.
Giang Đề thì không để tâm lắm, tiện miệng nói: "Chắc là tình cờ thôi, chỉnh lại tí là ổn."
Nhưng điều bất ngờ là trong trận tập luyện với đội khác sau đó, Cloud vẫn chơi tệ thảm hại.
Tình trạng này kéo dài suốt hai ngày.
Bán kết sắp đến nơi gặp chuyện như thế thì ai mà không phát điên chứ? Time sốt ruột đến mức như con khỉ nhảy nhót quanh Cloud.
"Không phải chứ người anh em, sắp đánh trận lớn rồi mà anh lại giở trò này hả?"
"Nói thật đi, có phải anh chia tay người yêu rồi không, thất tình đau khổ đúng không?"
"Ơ mà, mẹ nuôi anh độc thân hai năm rồi mà."
"Hay là nhà có biến? Ba mẹ cãi nhau đòi ly dị à?"
"Không phải luôn, anh là trẻ mồ côi mà nhỉ? Làm gì có ba mẹ?"
Time hỏi tới hỏi lui nhưng Cloud vẫn không nói một lời.
Cuối cùng khi thấy Time sắp nổi điên Cloud mới mím môi nói: "Tôi… Thấy không khỏe lắm, về phòng nghỉ chút."
"Ê không phải chứ, còn trẻ thế này thì không khỏe kiểu gì?"
"Anh bị… Liệt dương hả?"
Cloud đi mất để lại bốn người đồng đội trong phòng huấn luyện.
Time ngớ người nhìn những người còn lại, nhưng ai cũng tỏ ra bình thản càng khiến hắn khó hiểu hơn.
"Ê không phải chứ, mấy người không tò mò Cloud bị gì hả?"
Triệu Bắc Nam gật đầu: "Tò mò chứ. Nhưng mà anh ấy không muốn nói thì thôi."
Nói xong hắn cũng đứng dậy về phòng ngủ.
Time thấy khó hiểu cực kỳ lại nhìn sang Trần Hiệt.
Trần Hiệt bưng bình giữ nhiệt đi tới vỗ vai hắn điềm đạm nói: "Đừng sốt ruột, cho cậu ấy chút thời gian."
Nói xong tay trái cầm bình uống nước, tay phải kéo Giang Đề rời khỏi phòng huấn luyện.
Time: "……"
Cái gì, cái gì đây? Ai cũng không sốt ruột hết phải không? Vậy tôi cũng khỏi sốt ruột nữa.
Đêm đó Giang Đề ôm cốc xuống tầng lấy nước.
Vì lúc ngủ bị Trần Hiệt bế từ phòng bên về dép vẫn còn để ở đó nên cậu đành đi chân trần xuống.
Phòng khách vẫn sáng đèn.
Cậu không gây tiếng động gì, đi vào phòng nước, cũng không bật đèn mà chỉ mượn ánh sáng từ ngoài lặng lẽ rót đầy cốc nước.
Trong lúc đó có tiếng động từ phòng khách, nghe như tiếng bánh xe vali lăn.
Giang Đề nghiêng người nhìn ra ngoài thấy là Cloud và Tiết Bưu.
Tiết Bưu là anh họ Cloud, làm trợ lý huấn luyện viên trong đội.
Trợ lý không phải chức vụ cao nhưng vì có quan hệ thân thiết với Cloud nên được cấp trên đối đãi khá tốt, các thành viên đội hai và lò đào tạo đều rất tôn trọng hắn ta.
Nhưng chẳng hiểu sao nửa đêm rồi mà Tiết Bưu lại kéo vali xuống tầng như kiểu chuẩn bị dọn đi vậy.
Giang Đề vừa rót nước vừa vểnh tai nghe động tĩnh ngoài kia.
Cậu nghe Cloud lạnh lùng nói: "Đi nhanh đi, tôi mua vé máy bay sẵn rồi, sau này đừng quay lại nữa."
Có vẻ Tiết Bưu không cam lòng.
"Cậu nhất định phải tuyệt tình vậy sao? Anh là anh họ cậu đó. Đừng quên nếu năm xưa nhà anh không thương tình cậu mồ côi cha mẹ đưa cậu về nuôi thì cậu làm gì có ngày hôm nay?"
Cloud cũng nổi giận: "Chuyện nào ra chuyện đó, nợ ân tình nhà anh tôi trả chưa đủ sao? Tiết Bưu, anh không thể vin vào chuyện nhà anh nuôi tôi mà đâm sau lưng tôi thế được."
Rõ ràng Tiết Bưu chột dạ: "Tôi đâu có… Chỉ là thiếu tiền thôi."
Hắn ta nghiến răng rồi lại bực tức: "Nói cho cùng cũng do cậu không chịu giúp tôi nên mới đẩy tôi đến nước này."
"Lỗi tôi?" Cloud cười khẩy, "Anh đánh bạc nợ ngập đầu là tôi xúi à?"
"Còn nữa, tôi nhớ tôi không ít lần giúp anh rồi. Rõ ràng là anh không yên thân mà chỉ biết khiến bác phải lo lắng từng ngày."
Tiết Bưu bị mắng đến mặt đỏ như gan lợn vẫn cãi: "Vậy trước kia cậu chịu giúp, sao giờ không chịu nữa? Tôi đã hứa rồi, lần này là lần cuối."
Cloud lạnh lùng: "Lần cuối thứ năm rồi thì có."
"……"
Cloud mở cửa đuổi hắn ta ra ngoài.
"Được rồi, đi đi, trễ nữa là lỡ chuyến bay."
Tiết Bưu vẫn không cam tâm.
Hắn ta vịn tay vào tay nắm cửa, trừng mắt nhìn Cloud nói đầy cay nghiệt: "Được thôi, vậy ba triệu còn lại khi nào cậu chuyển?"
Cloud im lặng.
Tiết Bưu cười gằn: "Em họ à, cậu muốn tôi rút khỏi giới E-Sports thì cũng phải bồi thường cho tôi một chút chứ? Không thì tôi chỉ còn cách đầu quân cho đội khác thôi đấy."
Cloud nuốt một ngụm nước bọt khó chịu nói: "Muốn ba triệu cũng được nhưng anh phải nói cho tôi biết mấy thứ đó anh đã bán cho bao nhiêu người?"
Tiết Bưu giơ ba ngón tay.
"Tôi Tiết Bưu xin thề chỉ bán cho P-train. Và chỉ là bản ghi âm. Nếu nói dối, tôi ra đường bị xe đâm chết luôn."
Lời thề độc đến thế, Cloud mím môi cuối cùng gật đầu.
"Tiền trong ba ngày tới sẽ chuyển vào tài khoản anh."
"Được rồi, cảm ơn em họ."
Tiết Bưu đi rất vui vẻ, còn Cloud thì đứng ở cửa nhìn ra màn đêm vô tận với ánh mắt trống rỗng như mang nhiều tâm sự.
Một lúc sau hắn mới đóng cửa, đút tay vào túi quần lặng lẽ lên lầu.
Giang Đề đợi bước chân hắn đi xa rồi mới ôm cốc nước từ phòng lặng lẽ bước ra.
Sáng hôm sau, vừa tỉnh dậy Trần Hiệt đã thấy một Giang Tiểu Đề đang nằm bên cạnh chơi game.
Hiếm thấy thật đấy, như mơ vậy.
Anh không nói không rằng lập tức nhào qua ôm cậu lăn lộn hai vòng liền.
Mặt Giang Đề đen sì, tay chân cùng lúc đẩy anh ra.
"Anh có thể đứng đắn một chút không hả?!"
Trần Hiệt buồn bã bị đẩy một phát trúng mặt.
"Sáng sớm ra mà chút phúc lợi này cũng không được hưởng từ bạn trai à?"
"……"
Giang Đề biết nếu không ít thì cũng phải bị hôn đến rụng một lớp da, chạy không thoát nổi nên đành thuận theo tên chó lợn này.
Sau khi Trần Hiệt đã thỏa mãn mới chịu buông tha cậu, cọ cọ mũi thoải mái hỏi: "Tìm anh là muốn nói gì?"
Giang Đề hơi do dự.
Một lúc sau cậu mím môi nói: "Tối qua em thấy Cloud… Với anh họ anh ta."
"Ừ." Trần Hiệt giúp cậu vuốt phẳng nếp áo, không mấy quan tâm, "Rồi sao?"
"Rồi thì…"
Giang Đề kể lại toàn bộ chuyện xảy ra tối hôm qua.
Nghe xong mặt Trần Hiệt không cảm xúc, không biểu hiện nhiều.
Chỉ là rất biết chiều bạn trai nhỏ, kiên nhẫn hỏi: "Giang Tiểu Đề thấy có gì không ổn à?"
Giang Đề thấy việc tự suy đoán lung tung là không đúng nhưng linh cảm của cậu rất mạnh.
"Lần trước xảy ra hỏa hoạn có nhân viên điều tra nói là do tàn thuốc trong phòng dữ liệu làm chập điện gây cháy."
Cậu ngẩng đầu nhìn Trần Hiệt: "Nửa đêm ai cũng ngủ hết lấy đâu ra tàn thuốc chứ?"
Vấn đề này đã tồn tại từ đầu.
Chỉ là mấy hôm trước khi cháy, camera ở tầng hai đúng lúc lại gặp sự cố nên không ghi lại được ai đã vào phòng dữ liệu đêm đó.
Phòng dữ liệu cũng không phải ai muốn vào là vào, ngoài các nhà phân tích dữ liệu và đội ngũ huấn luyện chính thì không ai có quyền hạn.
Mà Tần Thư cũng đã âm thầm điều tra, phát hiện tối hôm đó tất cả nhân viên bộ phận dữ liệu và đội ngũ huấn luyện đều có bằng chứng ngoại phạm. Điều này có nghĩa là người làm rơi đầu thuốc lá kia hoặc là cấp cao, hoặc là một 'người vô hình' có quyền hạn đặc biệt.
Nhưng cấp cao thì chưa bao giờ ngủ lại ở căn cứ. Vậy thì chỉ còn lại người vô hình kia.
Nhưng trong một đội tuyển lớn như vậy, ai vừa là kẻ thấp cổ bé họng lại vừa có thể tùy ý ra vào phòng dữ liệu?
Nghĩ tới nghĩ lui, có lẽ chỉ có Tiết Bưu.
Đừng thấy Tiết Bưu chỉ là trợ lý huấn luyện viên, chức vụ không cao nhưng nhờ có quan hệ với Cloud và giỏi nịnh nọt nên ngay cả giám đốc và quản lý cũng gọi hắn ta là anh em.
Thế nên việc kiếm được quyền truy cập vào phòng dữ liệu với hắn ta chắc không khó.
Trước suy đoán của Giang Đề, Trần Hiệt cũng không hề bất ngờ.
Vừa hay lúc này Triệu Bắc Nam gõ cửa bên ngoài.
"Đội trưởng, anh dậy chưa?"
Trần Hiệt liếc nhìn Giang Đề vẫn chưa mặc quần tử tế, khẽ cười quấn chăn quanh người cậu rồi đứng dậy ra mở cửa.
Giang Đề rút người trong chăn chỉ lộ ra đôi mắt và một chỏm tóc ngốc nghếch.
Giọng nói ngoài cửa không lớn nhưng miễn cưỡng có thể nghe được.
Giọng Triệu Bắc Nam hơi lạnh nói: "Anh Hiệt, hắn đi rồi."
Trần Hiệt: "Tôi biết."
"Anh cứ để hắn chuồn đi vậy không sợ có chuyện xảy ra sao?"
Ba phút sau cuộc trò chuyện kết thúc.
Trần Hiệt đóng cửa trở lại.
Bây giờ Giang Đề đã cài xong thắt lưng, co một chân dài tựa lười nhác vào đầu giường vuốt mèo.
"Các anh… Đã sớm biết rồi à?"
"Ừ, biết từ mấy hôm trước."
Giang Đề mím môi cụp mắt xuống, sắc mặt lạnh lùng.
Trần Hiệt biết trong lòng cậu bạn trai nhỏ đang đấu tranh nên bèn xoa đầu cậu nói: "Time cũng không biết đâu."
Giang Đề ngẩng đầu: "?"
Trần Hiệt đưa một ngón tay lên môi ra hiệu: "Suỵt… Hứa với anh đừng nói cho cậu ấy, được không?"
"……"
Tuy không rõ tại sao nhưng Giang Đề vẫn gật đầu: "Ừm…"
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Truyện Hot Mới
Danh sách chương