Đêm tối mịt mờ.

Lần đầu tiên Giang Đề cảm nhận được thế nào là cừu vào miệng sói.

Đèn đã tắt chỉ còn lại một chiếc đèn ngủ nhỏ bên giường toả ánh sáng cam vàng ấm áp.

Đối diện giường có một chiếc gương, khi bị Trần Hiệt ôm ngồi trên đùi hôn môi cậu đã thấy chính mình trong đó.

Lúc đấy thấy ánh mắt mơ màng ngấn lệ, má ửng hồng, vừa đau đớn lại vừa hưởng thụ.

Ban đầu chỉ cởi thắt lưng, hai người đối mặt cùng giúp nhau một chút.

Nhưng thế vẫn chưa đủ.

Còn lâu mới đủ.

Càng ngày càng không đủ.

Lần đầu tiên Trần Hiệt thích một người đến vậy, mà người ấy lại tự dâng đến cửa, thật sự anh mất kiểm soát rồi.

Thế là anh lật người ôm Giang Đề đặt nằm xuống giường.

Trong gương phản chiếu hình ảnh hai người họ quấn lấy nhau, mờ ám không chịu nổi.

Giang Đề giật giật mắt nhìn thấy trong gương phản chiếu hình ảnh một tay Trần Hiệt kéo cổ áo, cúi người xuống.

Xương bả vai gầy mà sắc nét, từ bờ vai rộng kéo xuống chiếc eo thon mạnh mẽ lập tức căng ra một đường sức mạnh dứt khoát.

Chàng trai trợn tròn mắt, tim như muốn nhảy ra ngoài.

Ngay sau đó người kia cúi xuống rất nhanh, từng nụ hôn dày đặc rơi lên chiếc cổ mảnh khảnh của cậu.

Dường như Trần Hiệt rất thích nơi này, mỗi lần đều phải hôn không ngừng.

Trong lúc đó bàn tay người đàn ông kia liên tục nhẹ nhàng vén áo Giang Đề lên, năm ngón tay khẽ lướt qua thắt eo gầy gò của cậu.

Giang Đề bị trêu đến choáng váng nên nổi cáu: "Muốn cởi thì cởi, lề mề cái gì, mẹ anh!"

"……"

Trần Hiệt bật cười khẽ ôm cậu lên, đích thân cởi bộ đồ ngủ của cậu.

Bên ngoài cửa sổ là mưa xuân rơi lất phất như tơ như khói, trong gương phản chiếu hình ảnh chàng trai với làn da trắng mịn như ngọc đang áp sát vào người đàn ông trưởng thành, thân mật như hòa làm một.

Hôn lên cả ngàn vạn lần, những nơi đi qua đều để lại dấu vết mơ hồ.

Giang Đề chạm vào cơ bụng của người đàn ông ấy, cứng rắn vô cùng.

Trần Hiệt cười hỏi: "Rất thích à?"

Giang Đề cắn nhẹ môi dưới cố chịu đựng cơn sóng trào kỳ lạ trong lòng, mặt lạnh nói: "Anh nghĩ nhiều rồi, chỉ là em cũng muốn tập luyện thôi."

Trần Hiệt khẽ nhếch môi cười: "Anh dạy em luyện."

Giang Đề bị ấn nằm ngửa trên gối, làn da trắng như tuyết tương phản mạnh mẽ với chăn ga màu xám.

Trần Hiệt chống người bên trên nhìn chăm chú vài giây, yết hầu khẽ lăn ba lần liên tiếp, trong đôi mắt sâu thẳm bắt đầu cuộn trào tham vọng như dã thú.

Chàng trai linh cảm không lành, da đầu tê rần, toàn thân run nhẹ vội vàng nói: "Không cần anh dạy."

Trần Hiệt không đáp lời.

Nội tâm anh đang giằng xé.

Giằng xé giữa việc nhẫn nhịn hay trực tiếp xé nát nuốt trọn bạn trai nhỏ.

Cuối cùng sau vạn lần kiềm chế thì anh vùi mặt vào cổ Giang Đề, nhận thua nói: "Chậm nhất cũng chỉ chờ được đến sau trận chung kết."

"Gì cơ?"

Trần Hiệt khẽ hôn lên tai Giang Đề, giọng khàn khàn đầy u uất: "Chậm thêm một ngày nữa là không chịu nổi. Không thì bạn trai em nghẹn chết mất."

Giang Đề: "……"

Cậu xấu hổ giận dữ nhắm mắt lại, trong lòng mắng: Đồ đàn ông khốn kiếp, nói chuyện tử tế một chút được không? Giang Đề không nói gì, Trần Hiệt coi như cậu ngầm đồng ý, tâm trạng cũng được an ủi đôi chút.

Sau đó lại lăn lộn thêm vài lần khiến Giang Đề mệt mỏi đến phát khiếp.

Cậu dựa đầu vào vai Trần Hiệt, đầu gối quỳ trên giường, ngón chân co lại dùng giọng khàn đặc yếu ớt cầu xin: "Ngày mai còn phải luyện tập, đừng…"

Cuối cùng Trần Hiệt cũng chịu dừng tay.

Lần này chỉ dùng khăn giấy lau qua là không đủ, anh ôm bạn trai nhỏ vào nhà tắm tắm rửa sạch sẽ.

Khi trở ra thì cả hai đều đã thay áo choàng tắm.

Giang Đề buồn ngủ đến lơ mơ quên mất phải về phòng mình, còn Trần Hiệt thì không hề có ý định để cậu rời đi.

Thế là đêm đó cả hai người ngủ chung một giường.

Trần Hiệt tắt đèn ngủ, lúc này điện thoại anh sáng lên.

Anh cầm lên xem, là Thẩm Trụy nhắn.

[Cô Nàng Mít Ướt Thẩm Trụy]: Hỏi cậu cái này.

[Daddy Công Chúa]: ?

[Cô Nàng Mít Ướt Thẩm Trụy]: Không bốc thăm trúng đội của tôi, cậu có thấy buồn lắm không?

Trần Hiệt: "……"

[Cô Nàng Mít Ướt Thẩm Trụy]: Nào, khóc cho bố nghe đi, phải là bản voice 60 giây ấy.

Trần Hiệt: "…………"

Anh bắt đầu gõ chữ.

[Daddy Công Chúa]: Để hôm khác khóc, Giang Tiểu Đề mới ngủ, không được đánh thức.

Đầu dây bên kia im lặng tận một phút.

[Cô Nàng Mít Ướt Thẩm Trụy]: Hôm đó cậu rảnh không?

[Daddy Công Chúa]: Có rắm thì phọt đi.

Lại im lặng thêm một phút.

Và rồi—

[Cô Nàng Mít Ướt Thẩm Trụy]: Trận đấu đó tôi muốn cậu làm bình luận viên.

Trần Hiệt trực tiếp tắt điện thoại không trả lời nữa.

Anh kê đầu nằm nghiêng, bắt đầu mất ngủ trong bóng tối.

Khoảng vài phút sau chàng trai bên cạnh bỗng cựa quậy.

Cậu cuộn chăn rúc vào vai Trần Hiệt, mơ màng hỏi: "Anh từng làm bình luận viên chưa?"

Lúc này Trần Hiệt mới nhận ra ban nãy Giang Tiểu Đề chưa hề ngủ.

"Chưa."

"Vậy đây là lần đầu của anh."

Trần Hiệt khẽ nhếch môi không trả lời.

Giang Đề nhắm mắt một lúc lại hỏi: "Hắn rất quan trọng với anh sao?"

Trần Hiệt xoay người ôm cậu nhóc vào lòng.

"Ừ. Cũng coi là vậy." Anh im lặng một lúc, nói tiếp: "Có chút tiếc nuối. Cuối cùng tụi anh vẫn có duyên không phận."

Giang Đề lắng tai nghe trong bóng tối.

Giọng Trần Hiệt không hẳn là đau buồn.

"Trận đấu đầu tiên trong sự nghiệp của anh và Thẩm Trụy chính là gặp nhau trên chiến tuyến đối lập."

"Cho nên nếu một ngày nào đó buộc phải giải nghệ, anh vẫn hy vọng trận cuối cùng cũng sẽ được gặp lại cậu ấy."

"Chậc, tiếc thật. Cuối cùng anh vẫn trở thành một điều dang dở trong vận mệnh của cậu ấy."

Giang Đề: "……"

Cậu mím môi nói: "Sao tuổi nghề của hắn lại chênh lệch với anh nhiều vậy?"

"Không còn cách nào. Tuổi nghề đi liền với cường độ vị trí thi đấu."

Ở vị trí đường trên và đi rừng, tuổi nghề trung bình có sự khác biệt rất rõ.

Trong năm vị trí thi đấu, đi rừng là vị trí có tốc độ đào thải cao nhất.

Một tuyển thủ đi rừng muốn không bị thị trường đào thải thì gần như mỗi trận đều phải liều mạng.

Huống chi Thẩm Trụy lại không gặp thời.

Hắn bước chân vào thi đấu chuyên nghiệp đúng thời kỳ hoàng hôn của kỷ nguyên đi rừng.

Từ lúc đó đến giờ, ngoài vài lần trỗi dậy giả thì gần như chưa bao giờ hồi sinh thực sự.

Dân mạng thường nói bây giờ đi rừng chẳng khác gì một con chó họ Lào cả.

Nhưng Thẩm Trụy thì không giống ai.

Hắn là người duy nhất trong toàn Liên Minh có thể thống trị giữa thời kỳ pháp sư và xạ thủ, một mình khai phá nên kỷ nguyên đi rừng lấy bản thân làm trung tâm.

Tiếc rằng dù mạnh mẽ đến đâu thì thần thánh cũng phải hạ phàm.

Trần Hiệt cảm thán rồi bỗng nổi hứng hỏi Giang Đề: "Bạn nhỏ, nếu anh giải nghệ em có buồn không?"

"Không."

"Sao vậy?"

Giang Đề trở mình lấy cái ót tròn ú ụ quay về phía anh.

"Anh già đến vậy rồi, còn cách giải nghệ được bao lâu nữa chứ? Em chuẩn bị tâm lý từ lâu rồi."

"……"

Giang Tiểu Đề, em không có trái tim.

---

Chớp mắt lại một tuần nữa trôi qua.

Trận bán kết đầu tiên sắp diễn ra, Trần Hiệt đã thông báo với Liên Minh xác nhận sẽ làm bình luận viên cho trận đấu giữa WWG và FireBall.

Dạo này trời nóng lên nên mọi người bắt đầu đổ xô mua đồ hè online.

Trần Hiệt cũng nhân tiện mua vài chiếc sơ mi mặc trong, gia nhập hội mua sắm.

Không lâu sau hàng chuyển phát nhanh đến tận cửa.

Cả đội ngồi trong phòng luyện tập bóc đồ, hộp giấy vứt dưới đất thành đống nhỏ.

Triệu Bắc Nam khoe liên tục hơn chục món hàng hiệu với cả đội rồi quay sang Trần Hiệt hỏi: "Anh Hiệt, sao anh còn mấy thùng chưa mở thế?"

Trần Hiệt cúi đầu nhắn tin với nhân viên hỗ trợ kỹ thuật của Liên Minh để chốt lời dẫn cho ngày mai, thản nhiên nói: "Đống đó là mua cho Giang Đề."

Time gào lên: "Không lẽ là đồ đôi hả?"

"Đoán đúng rồi."

"Ể~~~" Cả đội ôm má, đúng kiểu bị phát cơm chó đến nghẹn họng.

Trần Hiệt thờ ơ nhếch môi cười.

Thật ra cũng không hoàn toàn là đồ đôi, còn có vài món là đặc biệt mua tặng Giang Tiểu Đề.

Anh tắt file lời dẫn rồi cất điện thoại.

Xong dùng rổ gom hết đống hàng hóa lại xách thẳng đến phòng Giang Đề.

Lúc này Giang Đề đang thu dọn hành lý.

Căn cứ đã được sửa sang hoàn toàn, ngày mai họ có thể dọn về lại.

Cậu ném đống quần áo bẩn tích trữ nhiều ngày vào vali, phát hiện vừa khéo chỉ còn lại một bộ đồ sạch để thay, đủ chống chọi đến ngày mai và trở về trong tình trạng sạch sẽ thơm tho.

"Bạn nhỏ, lại đây, xem bạn trai mua gì này."

Ngón tay thon dài của Trần Hiệt xé bao bì gói hàng rồi đặt mấy bộ quần áo mới mua lên giường.

Giang Đề liếc qua một cái, sững người.

Cậu dụi dụi vành tai nóng ran của mình, mặt không biểu cảm nói: "Anh thật là rảnh rỗi."

"Mặc đồ đôi với bạn trai thì sao lại rảnh rỗi được? Đó là giấc mơ từ nhỏ của anh đấy."

"???" Giang Đề ngồi xếp bằng trên sàn, nheo mắt tỏ vẻ nghi ngờ: "Giấc mơ từ nhỏ của anh là mặc đồ đôi với người khác á?"

Trần Hiệt chỉnh lại lời cậu: "Không phải với người khác. Là với người anh thích."

"…"

Giang Đề bỗng muốn bắt con chó lợn này đi đào rau dại mười năm cho biết mùi.

Trần Hiệt mở vài bộ đồ đôi ra rồi không tiếp tục nữa.

Đúng lúc đó quản lý đến tìm anh có việc, vẻ mặt hơi khó coi.

Trước khi đi Trần Hiệt nói với Giang Đề rằng mấy gói hàng còn lại là mua riêng cho cậu.

Giang Đề đóng cửa lại tìm con dao nhỏ để mở gói.

Không mở thì thôi, mở ra rồi thì cả người đỏ bừng từ đầu đến chân như sắp bốc cháy.

Tặng cái gì không tặng, lại đi tặng… Đồ lót?

Mà nhìn kích cỡ còn vừa khít!

Giang Đề nằm vật ra ghế sofa, lấy gối ôm che mặt đang nóng bừng của mình.

Rõ ràng biết cậu không thiếu mà còn cố tình tặng loại này, rốt cuộc là có ý đồ gì?

Đồ xấu xa.

Sao người đàn ông này có thể xấu xa đến thế chứ…

---

Hôm sau.

Cả đội EOG dọn về căn cứ chính.

Trên đường trở về thì bầu không khí trong xe có chút kỳ lạ.

Bảo là tâm trạng Trần Hiệt không tốt thì hiểu được, nhưng không hiểu sao ngay cả Trương Hách Lượng và Triệu Bắc Nam trông cũng bực bội.

Cloud thì cứ nhìn chằm chằm ra ngoài cửa sổ như đang mang tâm sự nặng nề.

Chỉ có Giang Đề và Time là vẫn ngơ ngác như hai tên ngốc.

Giang Đề còn đỡ, dù sao cậu vốn lạnh lùng ít nói.

Time thì gãi mũi thì thầm: "Hôm nay làm sao vậy trời? Về nhà mà không ai vui vẻ gì hết, khó hiểu ghê."

"Bé Đề." Hắn dùng cùi chỏ huých huých Giang Đề, "Cậu biết bọn họ bị gì không?"

Giang Đề mím môi: "Tôi chỉ biết đội trưởng vì trận đấu tối nay."

Còn mấy người kia cậu cũng không rõ.

Time nhún vai: "Thôi thì coi như cả hai ta bị cho ra rìa vậy."

Về đến căn cứ, Trần Hiệt trở về phòng sắp xếp hành lý rồi đi tắm.

Ra khỏi phòng tắm anh thay một bộ vest chỉnh tề.

Ăn mặc rất trang trọng chỉ thiếu một chiếc đồng hồ đeo tay.

Anh nhớ đến hai chiếc đồng hồ Thẩm Trụy tặng lần trước liền mở ngăn kéo tìm hộp.

Vừa mới đeo lên thì ánh mắt liếc thấy một cuốn album ở góc sâu trong ngăn kéo.

Lông mày Trần Hiệt lập tức hớn hở nhướn cao.

Không phải là một trong những món quà sinh nhật mà Giang Tiểu Đề tặng anh à?

Lần trước ở vườn hoa trên tầng khách sạn, Giang Tiểu Đề đã cho phép anh xem rồi.

Chỉ là lúc đó cuốn album để ở căn cứ nên mãi chưa có dịp.

Cuối cùng hôm nay cũng gặp lại nó.

Trần Hiệt lấy album ra, đầu ngón tay vuốt ve lớp vỏ tinh xảo.

Sau đó anh không thể chờ thêm mở ra xem.

Nhưng Trần Hiệt chỉ mới lật được một trang thì rất nhanh đã bốp một tiếng đóng lại ngay.

Đúng lúc quản lý đi ngang qua cửa, thò đầu vào: "Trần Hiệt, đến giờ xuất phát tới nhà thi đấu rồi."

"Trần Hiệt? Trần Hiệt?"

"Ủa, cậu uống rượu hay bị sốt thế? Sao mặt đỏ dữ vậy?"

Gương mặt đỏ bừng của Trần Hiệt bừng tỉnh, khẽ ho một tiếng đầy ngượng ngùng.

Anh giả vờ điềm tĩnh cất album vào ngăn kéo, tiện tay khóa lại.

"Đi thôi."

Trương Hách Lượng: ???

Kỳ lạ ghê.

Trần Hiệt bước ra khỏi phòng chuẩn bị xuống lầu.

Nhưng anh dừng chân rồi quay người vào phòng Giang Đề.

Giang Đề đang ngủ trưa.

Đang mơ màng thì đột nhiên bị cưỡng hôn một trận ra trò.

Tỉnh dậy liền đối mặt với ánh mắt phóng đãng và quyến rũ của Trần Hiệt.

Cậu run lên, mặt lạnh nói: "Ban ngày ban mặt, anh có thể yên phận một chút được không?"

Trần Hiệt ôm chặt chàng trai, vò vò như thể muốn hòa cậu vào da thịt mình.

"Đã rất yên phận rồi." Yết hầu anh khẽ chuyển động, nói, "Lần này là em trêu anh trước."

"???"

Trần Hiệt hôn lên mắt Giang Đề, ánh mắt chứa đầy ý cười dịu dàng: "Ý anh là, đây là một nụ hôn trưa."

Tiếng đóng cửa khẽ khàng vang lên.

Mặt Giang Đề ngơ ngác.

Sau đó phát hiện mình bị trêu đến phiền lòng rối rắm.

"Con mẹ nó," Giang Đề vò tóc, bực bội chửi: "Trần Hiệt, anh có bệnh à!!!"

***

Tác giả có lời muốn nói:

Trần Hiệt: Bị bệnh thật. Bệnh tương tư.

.....𝕮𝖔𝖓𝖙𝖎𝖓𝖚𝖊.....

18/4/2025

#DevilsNTT
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện