Việc này với con trai vào sáng sớm là rất bình thường, trước đây cũng không phải Giang Đề chưa từng.

Nhưng đây là lần đầu tiên... Ở trước mặt Trần Hiệt.

Xấu hổ, bối rối, chỉ muốn nhịn xuống cho rồi.

Đáng tiếc là em trai cậu lại thừa hưởng tính ương bướng từ Giang Đề, chẳng chịu nghe lời chút nào.

Giang Đề dụi mặt muốn quấn chăn chạy trốn vào nhà tắm.

Nhưng Trần Hiệt lại giữ lấy cổ tay cậu kéo về, tiện tay ôm luôn vào lòng.

"Đã nói là để bạn trai giúp rồi mà? Sao còn định chạy nữa?"

Giang Đề bị anh nhéo cằm, quay mặt đi lảng tránh: "Giúp kiểu gì…"

Trần Hiệt đưa tay tới mép quần cậu, môi ghé bên tai trêu chọc, giọng khàn khàn: "Thì như vậy…"

Giang Đề cứng người, hơi thở cũng khựng lại.

"…Không." Mặt cậu đỏ bừng, "Tránh ra, không cần anh."

Chàng trai nhỏ mang lòng tự trọng cao ngất muốn vùng khỏi bạn trai nhưng đáng tiếc là trên dưới toàn thân chỉ có hai chỗ cứng.

Trần Hiệt ôm gáy cậu cúi đầu hôn xuống đôi môi đỏ mọng ấy— Đó là chỗ đầu tiên.

Chăn kéo cao đến eo che khuất bàn tay lặng lẽ trượt xuống.

Cổ tay thon dài, ngón tay thanh mảnh nhưng mạnh mẽ chạm đến nơi ấy, vải mỏng bị nâng cao phập phồng dữ dội.

Giang Đề lập tức đỏ bừng đuôi mắt, hơi nước đọng trong ánh nhìn.

Không nhịn nổi nữa rồi.

Cổ họng phát ra mấy tiếng rên nho nhỏ, vừa trẻ con, vừa đáng thương, vừa giận dữ vừa yếu đuối.

"…Anh."

"Anh đây."

Trần Hiệt vẫn hôn khắp người cậu, vừa dỗ vừa yêu chiều.

Nửa tiếng sau, quản lý gọi điện thúc giục thì Giang Đề mới chịu nằm úp vào vai Trần Hiệt, hoàn toàn đầu hàng.

Mắt mơ màng với hàng mi đều ướt đẫm, cậu dụi dụi mắt rồi phát hiện Trần Hiệt đang lấy giấy lau tay.

Rút hết mười mấy hai mươi tờ, vò lại thành cục ném xuống đất.

Giang Đề không dám nhìn thành quả đáng xấu hổ của mình, xấu hổ đến mức nhắm tịt mắt lại.

Cậu không ngờ mới quen nhau mấy hôm mà Trần Hiệt lại sẵn sàng làm đến mức này vì cậu.

Tim… Bỏng quá rồi…

Trần Hiệt liếc đồng hồ rồi cúi đầu hôn một cái lên đỉnh đầu mềm mềm của bạn trai nhỏ.

"Em bé à, màn ra mắt bạn trai hôm nay thế nào? Được không?"

Giang Đề quấn chăn nhảy xuống giường, rầm một tiếng đóng cửa phòng tắm để lại cái gáy tròn trịa đầy lạnh lùng.

Trần Hiệt: "…."

Bạn trai nhỏ của anh đúng là kiểu… Chơi xong đổ vỏ.

Đã một lần khai vị thì lần hai cũng không thể tránh khỏi.

Tuy nhiên Giang Đề rất sĩ diện, chết cũng không chịu để chuyện đó xảy ra lần nữa quá dễ dàng.

Hôm đó hai người lại cùng đi xem thi đấu trực tiếp.

Chủ nhà vẫn là đội WWG.

Trận này là vòng 8 lấy 4, dù quá trình có vài khúc mắc nhưng kết quả không có gì bất ngờ— WWG lại thắng dưới sự dẫn dắt của Thẩm Trụy.

Điều đáng chú ý là lần này Thẩm Trụy vẫn ra sân với tư cách dự bị.

Dự bị thì không oách nhưng có thể thấy WWG đang cố gắng giữ hắn lại.

Đáng tiếc là người đánh chính ZZ không đủ sức, hoàn toàn không kiểm soát nổi nhịp độ trận đấu ở cấp cao nên Thẩm Trụy lại phải vào sân giải cứu.

Nói ra thì buồn cười, ngày xưa hắn ngạo mạn sống chết không chịu ngồi ghế dự bị, tìm mọi cách được lên sân thi đấu.

Vậy mà giờ mọi thứ đảo ngược.

Hắn không muốn đánh nữa.

Muốn nghỉ ngơi một chút.

Muốn dành chút sức lực cuối cùng giữ cho sân khấu cuối cùng trong sự nghiệp là ở trận chung kết.

Nhưng nghịch lý là muốn vào chung kết thì WWG bắt buộc phải thắng vòng 8 lấy 4, rồi 4 lấy 2.

Ấy thế hôm nay mới đánh xong trận 8 lấy 4 mà xe cấp cứu đã chờ sẵn ngoài sân.

Trần Hiệt đứng bên ngoài đám đông lặng lẽ nhìn Thẩm Trụy được người ta đưa lên xe.

Nhìn đôi tay từng được gọi là đôi cánh của Thần, từng là ánh hào quang giờ lặng lẽ tàn tạ trên sân khấu.

Thật lạ, giống như một tác phẩm nghệ thuật sinh ra để lộng lẫy, giờ bị nghiền nát nhưng lại tạo nên vẻ đẹp tàn bạo khiến người ta nín thở.

Nhưng càng nhìn thì càng đau lòng.

Giang Đề và Trần Hiệt lại đến công viên giải trí.

Lần này là Giang Đề chủ động đề xuất.

Trời còn sớm nên chưa thể xem pháo hoa.

Hai người chơi vài trò cảm giác mạnh như tàu lượn siêu tốc, thuyền cướp biển.

Trần Hiệt lại có chút sợ độ cao nhẹ, chơi xong mặt tái xanh.

Giang Đề nhìn thấy mà tâm trạng cũng cáu kỉnh theo.

Đi ngang một tiệm kem nhỏ xinh như cổ tích, Giang Đề rút tiền mua một cây vị vanilla.

Trần Hiệt đứng sau lưng lười nhác hỏi: "Tại sao Giang Tiểu Đề chỉ mua một cái mà không mua hai thế? Bạn trai cũng muốn ăn kem."

"Hết tiền."

"…"

Giang Đề cắn một miếng rồi đi đến trước mặt Trần Hiệt, nheo mắt lạnh lùng quan sát anh.

"Muốn ăn thật à?"

"Ừ, muốn. Cũng hơi khát nữa."

Giang Đề mím môi nhìn quanh xác nhận không có ai rồi nhanh tay đưa kem lên miệng Trần Hiệt.

Sắc mặt lạnh lùng, miễn cưỡng vô cùng: "Chỉ một miếng."

Khóe môi Trần Hiệt cong lên rất nhẹ, gần như không thấy.

"Được, một miếng thôi."

Anh thật sự chỉ ăn một miếng. Không có lừa.

Vì ngoan như thế nên bạn trai nhỏ mềm lòng sau đó lại cho ăn thêm một miếng nữa.

Không lâu sau họ gặp quầy bán lê nướng và kẹo hồ lô. Giang Đề vẫn chỉ mua một phần, rồi "miễn cưỡng" cùng ăn với Trần Hiệt.

Hành động thật trẻ con.

Nhưng Trần Hiệt lại cực kỳ thích.

Rời khỏi công viên giải trí, hai người đứng bên đường chờ xe.

Ánh đèn vàng ấm áp rơi xuống lấp lánh những hạt mưa nhỏ như lông vũ đang bay trong không trung.

Không ai mang theo ô cả.

Trần Hiệt kéo Giang Tiểu Đề đang ngẩn người dựa vào cột điện lại ôm vào lòng, dùng áo khoác ngoài của mình choàng kín lấy cả hai.

"Giang Đề."

"Ừ?"

"Không vui à?"

"Đâu phải."

Trần Hiệt cúi đầu cẩn thận quan sát biểu cảm của bạn trai nhỏ.

Không biểu cảm.

Ánh mắt uể oải, khóe môi trễ xuống.

Lạnh lùng bất cần đời nhưng vẫn mang chút khí chất trẻ con, ngang bướng.

Anh cọ cằm lên đỉnh đầu mềm mềm kia: "Thôi nào, bạn trai em cả ngày nay dỗ em rồi, giờ đến lượt em dỗ bạn trai chứ."

Giang Đề hờ hững ngước mắt như muốn nói gì lại thôi.

Dưới ánh sáng ngược, giữa lớp "lông vũ" mềm mại như sương khói, gương mặt tuấn tú của Trần Hiệt từ từ áp xuống tựa như một giấc mộng đang nhẹ nhàng đáp xuống thế gian.

Nụ hôn rất nhẹ, rất đúng thời điểm.

Nếu không phải bị… Đụng đau thì có lẽ Giang Đề đã lại tin lời anh.

Thế là trong đầu cậu chợt bật lên một câu hỏi.

Những lúc thế này thì rốt cuộc tên chó lợn này giải quyết kiểu gì? Dùng tay trái hay tay phải?

Giang Đề chợt nhớ lại hành động thuần thục hôm đó, kỹ năng đa dạng đến mức khiến người ta không thể không nghi ngờ.

"…." Bảo sao.

Trần Hiệt còn tưởng nụ hôn dài dịu dàng mình trao sẽ khiến bạn trai vui hơn.

Không ngờ vừa ngẩng đầu lên đã bắt gặp ánh mắt đầy thương hại, giễu cợt, còn pha chút… Không đành lòng của chàng trai.

Trần Hiệt: "?"

Giang Đề cố nén môi không cong lên hỏi: "Album ảnh, anh… Xem chưa?"

Ý chỉ món quà sinh nhật Giang Đề tặng hôm nọ.

Trần Hiệt lắc đầu.

Hôm đó Giang Đề nhất quyết không cho anh mở, còn đe dọa: Phải được cậu cho phép thì mới được xem.

Trần Hiệt cũng không rõ trong đó là gì, nhưng bạn trai nhỏ phản ứng gay gắt như vậy thì chắc chắn là một bất ngờ lớn.

Anh sẵn sàng chờ.

Chờ đến ngày Giang Tiểu Đề chủ động cho xem.

"Hôm nay xem được chưa?" Trần Hiệt hỏi đầy mong đợi.

Giang Đề đột nhiên cúi đầu vùi mặt vào lòng anh, vai run lên bần bật.

Trần Hiệt ngơ ngác: "Sao vậy?"

Giang Đề cố nín cười, nói: "Đừng xem, không tốt cho sức khỏe đâu."

Trần Hiệt: "???"

Về đến khách sạn, Trần Hiệt đi tắm.

Hôm nay luyện tập xong từ sớm nên thời gian rảnh khá nhiều.

Anh mở laptop đăng nhập game.

Vừa vào là hàng loạt lời mời tổ đội hiện ra như mưa.

Anh từ chối hết rồi vào mục khu nuôi thú cưng.

Chơi game này nhiều năm nhưng anh hiếm khi bén mảng tới đây, đến luật nuôi pet còn chưa rõ.

Sau một hồi tìm hiểu, anh trở lại trang cá nhân phát hiện chú chó con mình nuôi vừa xấu vừa nghèo, cả gia sản chỉ có mỗi cái ổ chó rách.

Yếu đuối, tội nghiệp, ai đi ngang cũng có thể đá cho một phát.

Tất nhiên là chó của Trần Hiệt thì người thường không dám đá.

Ngoại trừ…

Xem lịch sử khách ghé thăm, trong 32 ngày qua, Giang Đề đã đến đây… Tát chó anh 520 lần bằng vuốt mèo.

Trần Hiệt: "…"

Thù lớn vậy sao?

Anh điều khiển chú chó ra ngoài tìm việc, việc nào kiếm tiền nhanh là nhận hết.

Và tự cổ chí kim thì giết người là nghề nguy hiểm cao, lời cao.

Thế là anh hóa thân thành sát thủ.

Nửa tiếng sau anh kiếm được bát vàng 5000 đầu tiên.

Không nhiều nhưng anh vẫn ngậm túi tiền nhỏ đến nhà vợ mình đổ hết vào hũ đựng đồ ăn cho mèo.

Leng keng— Hũ đồ ăn mèo tăng lên một tí.

Trần Hiệt định đi làm thêm một phi vụ lớn nữa thì đúng lúc đó Giang Đề gửi lời mời chơi game.

Anh nhấn chấp nhận ngay.

Vào phòng mới phát hiện đây là trận đấu tổ đội 5vs5.

Mười slot, chín tuyển thủ chuyên nghiệp chỉ chờ mình anh.

Triệu Bắc Nam bật mic: "Anh Hiệt, nghe nói hôm nay anh không vui nên tụi em quyết định chơi trò nhẹ nhàng cho vui đây."

Trần Hiệt vừa búng avatar của Scary bảo đổi chỗ với mình để ngồi cạnh Giang Đề vừa hỏi: "Trò gì?"

"Team nào thua thì phải công khai danh sách video đã thích và lưu trên ứng dụng short video."

Trần Hiệt đổi chỗ thành công để ngồi cạnh Giang Đề, thản nhiên nói: "Tôi không chơi mấy cái đó."

Anh bận suốt, đến tài khoản mạng xã hội còn giao cho quản lý team chứ nói gì đến mấy clip giải trí nhảm nhí.

"Thì cũng từng xem rồi mà. Tụi em chỉ tò mò muốn biết anh thường xem gì thôi mà."

Triệu Bắc Nam bắt đầu làm nũng.

Trần Hiệt nổi da gà.

Đúng lúc này anh liếc nhìn điện thoại xong chợt nhớ.

Dạo này Giang Đề hay lướt mấy cái app đó lắm.

Khóe môi anh cong lên cực tà, lười nhác đáp: "Tôi sao cũng được. Giang Tiểu Đề thì sao?"

Từ tai nghe bên kia xuất hiện chút tạp âm, hình như đang ăn gì đó.

Quả nhiên không lâu sau có tiếng hút đồ uống vang lên.

"…Ừm." Giang Đề ậm ừ, "Tôi sao cũng được."

Cái kết của sao cũng được là trận đấu 20 phút thua thảm.

Giang Đề và Trần Hiệt cùng đội, Triệu Bắc Nam bên kia.

Triệu Bắc Nam đập bàn cười như điên, lập tức đăng bài kêu gọi fan vào livestream của Giang Đề và Trần Hiệt.

"Anh Hiệt, bé Đề, không được nuốt lời nha~"

Trần Hiệt cũng cười khùm.

Tình anh em kiểu này… Biết rõ người ta đang buồn mà vẫn bày trò trêu chọc.

Nhưng cũng chẳng sao, công khai thì công khai.

Phòng livestream của Trần Hiệt đã sớm chật kín người.

Anh động nhẹ ngón tay, lén lút lẻn vào phòng livestream của Giang Đề.

Vừa vào đã thấy đứa nhỏ đang ăn bánh kem.

Trần Hiệt nhíu mày, giọng trầm lạnh: "Chiếc thứ mấy rồi?"

Giang Đề giật mình xong giả ngu: "Cái gì chiếc thứ mấy?"

"Bánh kem."

"Em chưa ăn mà."

Khóe miệng Trần Hiệt co giật nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính, tận mắt thấy Giang Đề cho miếng kem cuối cùng vào miệng, đồng thời mặt không đổi sắc mà nói dối.

"…Em muốn chọc anh tức chết để sớm thành goá vợ thì nói thẳng ra luôn đi."

Khán giả trong phòng livestream cười muốn chết, điên cuồng nhắc nhở Giang Đề.

[Bé Đề, nhìn ghế VIP kìa, có phải chồng em đấy không?]

[Chồng tới kiểm tra rồi, bé Đề mau trốn đi!]

[Wither ăn cái bánh cũng bị nói, Hiệt Thần quản kỹ quá đấy!]

[Không phải Hiệt Thần quản kỹ mà là bé Đề quá mê đồ ngọt ý, đây là cái bánh thứ ba trong tối nay rồi, hại dạ dày và răng lắm!]

Giang Đề thu nhỏ cửa sổ livestream nên không biết Trần Hiệt đã vào phòng mình.

Sau khi biết mình bị bắt tại trận nên cậu chỉ áy náy đúng một giây.

Còn lại 59 giây cậu dùng để biện hộ: "Bánh tối nay không ngọt, sẽ không bị sâu răng đâu."

Giang Tiểu Đề biết sai mà không sửa.

Trần Hiệt vừa tức vừa buồn cười.

Trong tai nghe là giọng Triệu Bắc Nam thúc giục liên tục: "Mau mau mau, công khai nội dung danh sách yêu thích video ngắn của hai người đi!"

Điều này khiến tất cả fan và khán giả đều cực kỳ kích động.

Họ thần tượng các tuyển thủ E-Sports, bề ngoài ai cũng hào nhoáng rực rỡ nên càng mong chờ được thấy khía cạnh đời thường của họ.

Trần Hiệt ung dung: "Bạn nhỏ, em trước nhé?"

Giang Đề vừa liếm sạch vệt kem trên khóe miệng vừa cầm điện thoại mở ứng dụng video ngắn, ấn vào danh sách video đã thích mà chưa từng công khai.

Giống như khán giả thì ánh mắt Trần Hiệt không rời khỏi màn hình, sâu thẳm và chờ mong.

Tuy nhiên khi Giang Đề đưa màn hình điện thoại ra trước ống kính, mọi người đồng loạt thở dài thất vọng.

Trời mới biết họ đang mong chờ điều gì.

Mong rằng cậu thích những cô nàng gợi cảm, chân dài á?

Mong cậu mê cơ bắp đàn ông, ngực nở hả?

Hay là fan kinh dị, thích mấy thứ rùng rợn?

Hoặc chí ít cũng phải là mấy trò quê mùa lố lăng chứ nhỉ?

Không hề có.

Trong danh sách yêu thích của Wither, tám trên mười là video thú cưng siêu đáng yêu, còn lại là các video game.

Danh sách video lưu lại riêng tư cũng y chang, nhiều nhất là vài video review phim có nam nữ chính xinh xắn.

Đứa nhỏ này trong sáng, ngây thơ đến mức có hơi ngốc ngốc ngọt ngào.

Ngay cả Trần Hiệt cũng hơi thất vọng.

Ít nhất anh còn tưởng rằng trong số những video về game đó phải có mình xuất hiện chứ.

Nhưng rất ít, phần lớn là video thiên về kỹ năng thi đấu.

"Anh Hiệt, tới lượt anh đó!" Triệu Bắc Nam hô lên.

Trần Hiệt lười biếng ngồi trên ghế gaming, hỏi lại: "Thật muốn xem hả?"

"Dĩ nhiên rồi."

"Chuẩn bị tinh thần đi, Giang Đề."

Giang Đề vừa mở lại phòng livestream của Trần Hiệt đã bị gọi tên, hơi sững người: "Chuẩn bị cái gì?"

Trần Hiệt cầm điện thoại lướt ứng dụng bằng một tay. Chiếc nhẫn trên ngón giữa lấp lánh ánh sáng dịu dàng tinh tế.

Anh rất ít khi xem video ngắn, số video đã thích hoặc lưu lại không nhiều, phần lớn đều từ hơn nửa tháng trước.

Trái ngược hoàn toàn với Giang Đề, tất cả các video được Trần Hiệt thả tim đều có tiêu đề nổi bật, gần như đều liên quan đến Giang Đề.

"Highlight thần thánh của Wither."

"10 khoảnh khắc dễ thương nhất của Wither."

"Góc nghiêng thần thánh của Wither."

Và…

Tất cả video có hashtag #PrayAndWither hoặc #HiệtĐề, video nào có lượt xem cao là Trần Hiệt lưu lại hết.

Thấy cảnh này mà mọi người đều ngơ ngác, đồng loạt phát ra tiếng "Woa~" đầy ghen tỵ và xuýt xoa.

Phản ứng của đồng đội trong team cũng y chang khán giả: "Anh Hiệt, anh đúng là tự tay đập cái mác yêu lồng cháy lên đầu mình rồi."

Yêu nồng cháy Trần Hiệt khẽ cong môi, không phủ nhận.

Anh ném một quả hành tinh vào phòng livestream của Giang Đề xong mỉm cười nói: "Bạn nhỏ, phát biểu cảm tưởng ít nhất 500 chữ đi."

Giang Đề vẫn giữ gương mặt lạnh lùng lười biếng nhưng vành tai đã đỏ ửng.

"Không có cảm tưởng. Out đây."

Nói xong cậu tắt game, cũng tắt luôn livestream.

Trần Hiệt bất đắc dĩ xoa xoa mũi, thở dài...

***

Cả đêm Giang Đề ngủ không ngon, sáng hôm sau lại dậy sớm bất thường.

Rèm cửa dày kéo kín mít, trong phòng tối om.

Cậu nằm dài trong chăn ôm điện thoại lướt video ngắn.

Đổi sang tài khoản phụ.

Lướt đại vài cái là thấy video CP của cậu với Trần Hiệt.

Cậu âm thầm ấn thích.

Lại một video khác, là truyện đồng nhân giữa cậu với Trần Hiệt.

Giang Đề xem mấy lần rồi bấm lưu.

Truyện đồng nhân kiểu này trong giới rất nhiều, đặc biệt trên siêu thoại, đầy rẫy khắp nơi.

Nhưng thật lòng mà nói thì nội dung không lành mạnh chút nào, phần lớn là cậu với Trần Hiệt ở các nơi khác nhau, dùng các tư thế và toàn tư thế khó tả, bị làm đến mức khóc ròng các kiểu.

Giang Đề vừa nóng cả tai vừa khó hiểu:Những động tác siêu khó như thế mà sao đám tác giả tưởng tượng ra được vậy?

Còn nữa… Con trai với con trai, làm mấy chuyện đó thật sự sướng vậy sao?

Sáng sớm là giờ thấp điểm lưu lượng nên không có nhiều video mới, Giang Đề đành quay lại danh sách video lưu của mình.

Nhìn một phát, nhiều nhất là… Cơ bụng của đàn ông.

Mà chủ nhân những cơ bụng đó đều là cùng một người.

Lần trước tham gia chương trình thể thao, Trần Hiệt bị xé rách áo nên lộ eo và bụng.

Từ đó trở đi cơ bụng của anh bị fan đem ra tưởng tượng đủ kiểu.

Mỗi lần Giang Đề xem lại thì đều thấy phần bình luận thống nhất một câu: [Huhu~ bé Đề có phúc ghê]

Cậu rất khó hiểu, sao lại bảo là cậu có phúc?

Đến giờ phút này cậu cũng như mấy người kia, mới chỉ được nhìn, chưa từng được sờ!

Giang Đề nhìn chằm chằm vào video, những múi cơ rõ ràng rắn chắc ấy khiến miệng khô lưỡi nóng.

Trong một khoảnh khắc, cậu đột ngột lật người, ôm chăn nhẹ nhàng cọ cọ.

Chết tiệt, lại cứng nữa rồi, còn chưa chịu dứt à?

Cậu đang phân vân có nên dùng tay hay không thì bên ngoài đột nhiên có tiếng quẹt thẻ vang lên.

"Bạn trai nhỏ của anh dậy chưa?"

Toàn thân Giang Đề đông cứng.

Con mẹ nó…

.....𝕮𝖔𝖓𝖙𝖎𝖓𝖚𝖊.....

14/4/2025

#DevilsNTT
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện