Ba ngày sau, cuối cùng nguyên nhân vụ hỏa hoạn tại căn cứ EOG cũng được làm rõ.
Điều bất ngờ là nguồn cháy không phải bắt đầu từ phòng huấn luyện thi đấu như mọi người nghĩ mà là phòng quan sát bên cạnh.
Ngòi nổ của vụ cháy là một đầu thuốc lá.
Phòng quan sát vốn được trang bị rất nhiều thiết bị điện tử, sàn nhà thì đầy dây dợ rối rắm.
Cái đầu thuốc ấy rơi đúng lên một nguồn điện chưa tắt.
Chẳng bao lâu sau nguồn điện bắt lửa xong hệ thống dây chập cháy làm nổ tung luôn cả bo mạch máy tính.
Nhưng những người từng có mặt ở tầng hai hôm cháy đều cảm thấy chuyện này rất kỳ lạ.
Rõ ràng bọn họ thấy lúc đó nổ to nhất, cháy dữ nhất là phòng huấn luyện.
Trong khi phòng quan sát lại cháy nhẹ nhất, thiệt hại thấp nhất.
Nếu nói là do hệ thống điện của phòng quan sát chập gây phản ứng dây chuyền sang phòng bên thì nghe còn hợp lý, vì đúng là đường dây giữa hai phòng liên thông thật.
Nhưng vấn đề ở chỗ là rạng sáng hôm đó, tất cả thiết bị trong phòng huấn luyện đều đang trong trạng thái ngủ.
Dù có ảnh hưởng dây chuyền cũng không thể tự phát cháy và phát nổ như thế được.
Hơn nữa lại còn nổ liên tiếp, gần như thiêu rụi hoàn toàn cả phòng.
Buổi trưa khi ăn cơm tại nhà ăn, mọi người đều mất hứng.
Dù EOG không chỉ có một phòng huấn luyện, nhưng phòng bị cháy là phòng lớn nhất, hiện đại và sang nhất, là nơi dành riêng cho đội một thường ngày.
Giờ bị cháy mất rồi, dù có thể sang các phòng nhỏ hơn tập tạm thì chỗ đó cũng phải sửa lại vì đã cháy.
Phiền chết đi được.
Bây giờ không thể về phòng cũ nên dạo gần đây toàn phải dùng ké thiết bị của đội hai và lò đào tạo trẻ.
Triệu Bắc Nam không chịu nổi nỗi ấm ức này đưa tay lau khóe mắt đầy nước mắt cá sấu nói: "Chị Thư ơi, ngày tháng thế này biết khi nào mới kết thúc hả chị?”
Time cũng ỉu xìu: "Đúng đó, bọn em sắp đánh bán kết rồi đấy!"
Tần Thư cũng đau đầu.
Môi trường thế này đúng là ảnh hưởng đến trạng thái tập luyện.
Cô xoa thái dương, nói: "Im nào, đang tìm cách cho các cậu đây."
Đúng lúc này người vẫn nghịch điện thoại từ nãy là Trương Hách Lượng bỗng hét lên một tiếng: "Ê hê, đặt được rồi!"
Tất cả quay sang nhìn: ? Trương Hách Lượng cười khì khì đặt điện thoại xuống: "Đừng lo nữa, đã đặt cho các cậu phòng VIP ở khách sạn E-Sports rồi, thời gian này cứ dọn sang đó tập luyện đi."
Tần Thư cau mày: "Khách sạn E-Sports? Ổn không đấy?"
"Yên tâm, khách sạn này trúng thầu làm đối tác chính thức của giải đấu vòng loại liên khu vực năm nay rồi. Đến lúc đó, tất cả các đội tuyển tham dự đều nghỉ ở đây."
Tức là thiết bị game của khách sạn này đã đạt chuẩn thi đấu chuyên nghiệp.
Nghe tới đây là Triệu Bắc Nam đập bàn đứng dậy rồi đi dép lê, lắc lư lớp mỡ bụng chạy thình thịch lên lầu.
Time hỏi: "Cậu đi đâu đấy?"
"Thu dọn hành lý!" Hắn gấp gáp "Cái công trường rách nát này làm ông đây không thể chịu thêm giây phút nào nữa!"
Mọi người: "……"
Giải quyết được vấn đề nơi tập luyện thì cuối cùng mọi người cũng có khẩu vị ăn cơm.
Trần Hiệt vừa gỡ xương cá vừa hỏi Tần Thư: "Phòng huấn luyện không tra ra nguyên nhân à?"
Tần Thư lắc đầu: "Không còn sợi dây nào sống sót hết, cháy sạch nên không tra được."
Trương Hách Lượng: "Haizz, đừng nghĩ nhiều, chắc là do phản ứng dây chuyền thôi. Biết đâu lúc các cậu rời đi, cái máy này quên tắt, ổ kia quên rút."
Trần Hiệt không nói gì thêm.
Anh gắp miếng cá đã lọc xương cho Giang Đề rồi đặt đũa xuống, rút tờ giấy chậm rãi lau ngón tay.
Chiếc nhẫn bạc ở ngón giữa tay trái của anh khẽ lóe lên ánh sáng ở một góc độ nào đó.
Tần Thư vẫn dõi theo anh từ nãy.
Thấy anh cứ im lặng liền hỏi: "Cậu nghi ngờ điều gì sao?"
Trần Hiệt uể oải ngước mắt: "Phòng quan sát thiếu thứ gì không?"
Tần Thư lắc đầu: "Ngoài vài thiết bị bị hư, còn lại không sao, tất cả dữ liệu và tài liệu vẫn còn."
Trương Hách Lượng bỗng hạ giọng kinh ngạc hỏi: "Cậu nghi ai đó lấy trộm gì à?"
Trần Hiệt không xác nhận cũng không phủ nhận.
Time không đồng tình: "Hôm đó không có người lạ, ai cũng phải theo đội đi thi đấu mà."
Cloud thản nhiên: "Biết đâu nội gián thì sao?"
Tần Thư bị cãi nhau đến nhức đầu, day trán bực bội: "Được rồi đừng đoán nữa. Việc này sẽ tiếp tục điều tra."
Cô đứng dậy: "Nhưng trước khi mọi chuyện rõ ràng thì tất cả phải giữ kín miệng, hiểu chưa?"
Time bị nhìn lạnh lẽo một cái nên vô cùng ấm ức: "Yes Madam!"
Vụ cháy tạm thời khép lại, mọi người ăn xong bắt đầu thu dọn hành lý.
Đám con trai thì đơn giản, vơ vài bộ đồ thay là xong.
Nhưng Giang Đề gặp một vấn đề.
— Quần áo giặt kiểu gì đây?
Khách sạn có máy giặt nhưng cậu chê bẩn.
Tự giặt thì… Lười.
Làm sao bây giờ?
Cậu ngồi suy nghĩ cả buổi cho đến khi Trần Hiệt mở cửa bước vào.
Thấy bạn trai nhỏ ngồi xổm trước vali mở toang, mặt ngẩn ra, Trần Hiệt xoa đầu cậu hỏi: "Sao thế?"
Giang Đề quay đầu kể cho anh nghe nỗi khổ.
Trần Hiệt nghĩ một lát nói: "Vậy thì mang thêm quần áo. Còn quần áo bẩn cứ để dành về căn cứ giặt."
"…"
Vali của cậu không đựng nổi từng đó món đồ.
Hơn nữa…
Vẻ mặt Giang Đề ngượng ngùng, rụt rè nói nhỏ: "Em… Không có nhiều quần lót như vậy…"
Trần Hiệt ngẩn người rồi bật cười.
"Vậy thì mua vài cái quần lót dùng một lần đi."
Giang Đề chưa từng dùng loại đó, cũng là lần đầu nghe nói quần lót mà cũng có loại dùng một lần nên lập tức móc điện thoại ra mở app mua hàng.
Cậu nhập từ khóa, chọn một cửa hàng đánh giá khá cao xong đặt mua.
Mua luôn 12 cái.
Lúc làm chuyện này cậu ngồi xếp bằng dưới đất, hoàn toàn không biết Trần Hiệt đã lặng lẽ đứng sau lưng hứng thú nhìn cậu chọn size.
Giang Đề không cao cũng không thấp nên chọn size M.
Sau khi mua quần lót một lần, cậu lại đi mua thêm một cái quần ống rộng, chắc là định mặc đi chơi.
Lúc này size chọn lại là size S.
Tuy Giang Đề không thuộc dạng thấp bé nhưng khung xương lại nhỏ, eo thon dáng mảnh.
Mua xong hai món kia thì bao nhiêu phiền não tan biến như khói mây, tâm trạng của cậu lập tức khá lên rõ rệt.
Cậu định thoát ứng dụng mua sắm ngay tại đó.
Thế nhưng đúng lúc ấy, Trần Hiệt kề sát bên tai, hơi thở nóng rực, nhẹ nhàng thì thầm: "Đã mua loại dùng một lần rồi, sao không tiện thể mua thêm vài cái loại thường dùng?"
Giang Đề giật bắn người.
Nghĩ tới cảnh vừa rồi mình ngồi lựa từng kiểu quần lót, từng cỡ số, từng màu sắc, tất cả đều bị tên này nhìn thấy sạch thì mặt cậu liền đỏ bừng như sắp bốc cháy, hổ thẹn mà tức tối đẩy anh ra.
"Không mua." Giang Đề cứng giọng, "Đủ dùng rồi."
Dù ở khách sạn tầm một, hai tuần thì có hơi thiếu nhưng thường ngày thì hoàn toàn không thành vấn đề.
"Ồ, vậy à."
Ánh mắt Trần Hiệt liếc qua chiếc vali chạm phải góc đồ lót lộ ra bên trong, khóe môi khẽ cong.
Bạn trai nhỏ của anh thích mặc loại boxer màu đen, size M.
Mà size M ấy hả…
Chết tiệt, đầu óc lập tức bị bao phủ bởi một lớp làm nhoè toàn hình ảnh không lành mạnh.
Lý trí gần như trượt chân rơi xuống vực, Trần Hiệt không nhịn được mà vòng tay từ sau ôm lấy chàng trai rồi cúi đầu hôn khẽ lên gò má cậu.
"Bạn trai à, bao giờ cho anh một cơ hội đây?"
Giang Đề đang cúi người kéo vali: "Cơ hội gì?"
"…"
Khó nói quá, sợ nói ra sẽ bị đánh bay.
Thôi vậy, ngày còn dài, một chú mèo hoang bướng bỉnh thì không thể cưỡng ép kéo về ổ, phải từ từ dụ dỗ từng chút một.
---
Chiều hôm đó, đội một của EOG chính thức chuyển đến khách sạn E-Sports.
Lúc làm thủ tục nhận phòng, Trần Hiệt bất ngờ liếc ánh mắt sắc như dao về phía Trương Hách Lượng.
Trương Hách Lượng nhún vai: "Rồi rồi rồi, để hai người chung một phòng là được chứ gì."
Trần Hiệt vỗ vai hắn đầy hài lòng như thể vừa được ban ơn.
Thế nhưng quyết định này lại vấp phải sự phản đối dữ dội từ cả đám còn lại.
Triệu Bắc Nam nói: "Tôi không phải vai phản diện cũng không có ý phá cặp đôi hạnh phúc, nhưng…"
Hắn giơ ngón tay mũm mĩm ra ấn mạnh vào ngực Trần Hiệt: "Đội trưởng, em sợ anh đêm đêm hoan lạc làm ảnh hưởng đến thi đấu."
Trần Hiệt nhíu mày: "Tôi là loại người ấy à?"
Time và Cloud cùng gật đầu, đồng thanh như hồn lìa khỏi xác: "Chứ còn loại gì được nữa?"
Trần Hiệt trừng mắt cãi lý: "Muốn buộc tội tôi thì chí ít cũng phải có chứng cứ nhé?"
Triệu Bắc Nam khoác vai anh kéo về phía Giang Đề đang ngồi chơi game trên điện thoại cách đó không xa: "Đội trưởng à, nhìn bạn trai anh kìa, tuổi trẻ thanh xuân, da trắng môi đỏ như một đóa hoa chớm nở. Tối muộn sau buổi huấn luyện, cửa vừa khép, hai người cùng trong một phòng…"
Time tiếp lời: "Tắm nước nóng, nhấp chút vang đỏ, thêm bản jazz dìu dặt…"
Cloud vỗ nhẹ vào thắt lưng Trần Hiệt cười khẩy: "Đội trưởng trẻ trung sung mãn của tôi, liệu anh có giữ mình nổi không?"
Trần Hiệt: "…"
Nếu giữ nổi thì còn là đàn ông sao?
Triệu Bắc Nam lắc đầu cảm khái: "Đội trưởng, bây giờ không thể để bé Đề của chúng ta bị anh phá hỏng đâu. Nhỡ đâu anh cũng suy nhược luôn thì đánh chung kết bằng niềm tin à?"
Trần Hiệt: "…"
Trương Hách Lượng nghe xong thấy cũng có lý nên là vỗ bàn quyết định chia đôi cặp tình nhân này ra.
Thái dương Trần Hiệt giật giật như có gân máu đang sắp nổ tung.
"Sao đội khác có đội trưởng yêu đương, cả đội hỗ trợ hết mình. Còn đến lượt tôi thì toàn gặp mấy bức tường Vạn Lý Trường Thành vậy?"
Triệu Bắc Nam dỗ dành: "Chịu nhịn chút đi đội trưởng, đánh xong trận chung kết thì tụi em tự giác thu dọn cuốn xéo, để hai người tha hồ sống thế giới hai người."
Thực ra cũng không phải họ thích làm kẻ ác mà chỉ là có vết xe đổ của Hoa Huyền trước đó khiến cả đám sợ hãi.
Dù tính chất khác nhau, Hoa Huyền là mua vui, Trần Hiệt và Giang Đề là tình yêu chân chính nhưng suy cho cùng cũng đều vì một chữ sắc.
Mà đầu chữ sắc luôn treo một lưỡi dao. Không biết tiết chế thì hậu quả khôn lường.
Trương Hách Lượng cũng ra sức an ủi: "Vậy đi, mỗi người một phòng riêng, được chưa?"
Lúc này sắc mặt Trần Hiệt mới dễ coi hơn một chút.
Dù không thể ở cùng nhưng có phòng riêng thì ít ra… Anh cũng có thể tùy lúc ra vào phòng bạn trai nhỏ.
Nhưng…
Trương Hách Lượng lại nói thêm: "Nhưng cậu không được ngủ lại trong phòng người ta. Cũng không được lén rủ người ta qua phòng mình ngủ đâu đấy."
Trần Hiệt hất tay họ ra, mặt đen như mực quay đầu bỏ đi.
Đêm đầu tiên, không có chuyện gì xảy ra.
Đêm thứ hai, cũng yên ắng lạ thường.
Trương Hách Lượng vẫn âm thầm theo dõi. Thấy hai người kia tạm thời ngoan ngoãn, mà bản thân cũng thấy cản trở tình yêu thật có hơi quá tay nên dần dần thả lỏng giám sát.
Sáng ngày thứ ba, Trần Hiệt xuống nhà ăn lấy bữa sáng, quẹt thẻ đem về tận phòng Giang Đề.
Giang Đề vẫn còn chưa tỉnh ngủ nằm úp trong chăn chỉ để lộ mỗi cái đầu, vài lọn tóc nhuộm đỏ vểnh lên lộn xộn trên trán.
Trần Hiệt cúi người đưa tay xoa xoa mớ tóc ấy sau đó nhẹ nhàng kéo chăn xuống một chút, cúi người hôn lên mi mắt của chàng trai.
Một lúc sau, hàng mi dài khẽ động, Giang Đề chậm rãi mở mắt, ánh nhìn còn đẫm sương mù.
"Chào buổi sáng… Bạn trai." Trần Hiệt dịu dàng nói.
"…Chào buổi sáng." Giọng Giang Đề vẫn còn khàn khàn, mơ màng.
"Dậy ăn sáng thôi."
Vốn Giang Đề không có thói quen ăn sáng, bình thường toàn ngủ đến tận trưa.
Cậu định xoay người ngủ tiếp nhưng chợt nhớ ra buổi sáng có hoạt động cần tham gia, đành miễn cưỡng chống người ngồi dậy.
Nhưng để tỉnh táo hẳn thì còn cần thêm thời gian.
Cậu cứ thế ngồi lơ mơ trên giường, mắt nửa mở nửa nhắm, dáng vẻ vừa uể oải vừa đáng thương.
Trần Hiệt không làm phiền mà chỉ lặng lẽ ngồi bên cạnh thêm mật ong vào ly sữa.
Mật ong không được cho ít quá, Giang Đề sẽ chê nhạt. Nhưng cũng không thể nhiều quá, sẽ bị ngọt quá mức.
Điều chỉnh xong độ ngọt của sữa, Trần Hiệt lại cẩn thận phết mứt đều lên từng lát bánh mì, còn bóc sẵn hai quả quýt bày biện lên khay.
Làm xong tất cả những việc đó, rốt cuộc anh mới phát hiện khuôn mặt Giang Đề cũng không còn vẻ ngái ngủ mơ màng như trước.
Cuối cùng chàng trai cũng chịu động thân đi rửa mặt.
Thế nhưng vừa mới ngồi dậy chuẩn bị vén chăn xuống giường thì cậu bỗng nhiên khựng lại.
Sau đó chẳng hiểu vì lý do gì, Giang Đề lại từ từ ngồi trở về chỗ cũ.
Thậm chí còn lùi người dựa vào đầu giường rồi trườn xuống dưới lớp chăn cứ như đang tính… Ngủ tiếp một giấc nữa.
"Ơ? Sao lại nằm xuống nữa rồi?" Trần Hiệt hỏi.
Trông Giang Đề hơi kỳ lạ, ánh mắt chợt lảng tránh: "Chỉ một lát thôi… Anh ra ngoài đi."
"Ra ngoài? Vì sao?"
Giang Đề cuộn mình vào chăn, giọng nói như mèo nhỏ kêu khẽ: "Đừng hỏi… Em bảo ra ngoài thì anh cứ ra ngoài đi."
Bạn trai đột nhiên trở nên gắt gỏng làm Trần Hiệt thấy sao cũng không đúng.
Anh nhìn chằm chằm vào đống chăn đang phồng lên kia, mím môi suy nghĩ vài giây.
Một tia chớp vụt qua trong đầu rồi anh lập tức hiểu ra chuyện.
Giang Đề đang rúc trong chăn âm thầm rủa thầm bản thân trong lòng— ĐM, mất mặt chết đi được.
Ngay lúc đó, một góc chăn bị vén lên, Trần Hiệt chồm người tới, khuôn mặt nửa đùa nửa thật, môi mỉm cười gian xảo: "Nhóc con à, có cần bạn trai giúp không?"
Giang Đề ngẩng đầu trong chăn, không rõ là vì nóng hay vì lý do khác mà gương mặt đỏ ửng như bị ánh mặt trời thiêu đốt.
"…Giúp cái gì?"
"Em ra ngoài đi."
"Không… Ra."
"Vậy thì anh vào nhé?"
Dưới ánh mắt đầy kinh ngạc xen lẫn hoảng loạn của Giang Đề, Trần Hiệt thản nhiên cởi giày leo lên giường.
Giang Đề lập tức bị ép chui ra khỏi chăn, ngồi cạnh anh, vai kề vai, ngượng nghịu đến mức không khí cũng cứng lại.
Cậu co một chân lên, tay đè chăn xuống, nghi ngờ nhìn anh: "Anh muốn làm gì?"
Trần Hiệt đột nhiên nghiêng người tới khẽ hôn một cái lên khóe môi cậu.
"Giang Đề, anh cũng là đàn ông, chuyện này rất bình thường." Anh nhìn sâu vào mắt cậu, trán chạm trán, ngón tay vuốt nhẹ cổ chàng trai bằng một động tác thân mật ám muội, thì thầm, "Bạn trai có thể giúp em."
Cả gương mặt Giang Đề như bị đổ lên nước sôi, đỏ rực đến mức không thể che giấu.
Anh ấy… Thực sự biết rồi…
---
Tác giả có lời muốn nói:
Tiểu Giang cũng cứng rồi…
Thế nên đừng cười nhạo những người như ai đó nhé.
Hãy lên tiếng bảo vệ cún con họ Trần nào!! (giơ tay hô hào)
.....𝕮𝖔𝖓𝖙𝖎𝖓𝖚𝖊.....
Điều bất ngờ là nguồn cháy không phải bắt đầu từ phòng huấn luyện thi đấu như mọi người nghĩ mà là phòng quan sát bên cạnh.
Ngòi nổ của vụ cháy là một đầu thuốc lá.
Phòng quan sát vốn được trang bị rất nhiều thiết bị điện tử, sàn nhà thì đầy dây dợ rối rắm.
Cái đầu thuốc ấy rơi đúng lên một nguồn điện chưa tắt.
Chẳng bao lâu sau nguồn điện bắt lửa xong hệ thống dây chập cháy làm nổ tung luôn cả bo mạch máy tính.
Nhưng những người từng có mặt ở tầng hai hôm cháy đều cảm thấy chuyện này rất kỳ lạ.
Rõ ràng bọn họ thấy lúc đó nổ to nhất, cháy dữ nhất là phòng huấn luyện.
Trong khi phòng quan sát lại cháy nhẹ nhất, thiệt hại thấp nhất.
Nếu nói là do hệ thống điện của phòng quan sát chập gây phản ứng dây chuyền sang phòng bên thì nghe còn hợp lý, vì đúng là đường dây giữa hai phòng liên thông thật.
Nhưng vấn đề ở chỗ là rạng sáng hôm đó, tất cả thiết bị trong phòng huấn luyện đều đang trong trạng thái ngủ.
Dù có ảnh hưởng dây chuyền cũng không thể tự phát cháy và phát nổ như thế được.
Hơn nữa lại còn nổ liên tiếp, gần như thiêu rụi hoàn toàn cả phòng.
Buổi trưa khi ăn cơm tại nhà ăn, mọi người đều mất hứng.
Dù EOG không chỉ có một phòng huấn luyện, nhưng phòng bị cháy là phòng lớn nhất, hiện đại và sang nhất, là nơi dành riêng cho đội một thường ngày.
Giờ bị cháy mất rồi, dù có thể sang các phòng nhỏ hơn tập tạm thì chỗ đó cũng phải sửa lại vì đã cháy.
Phiền chết đi được.
Bây giờ không thể về phòng cũ nên dạo gần đây toàn phải dùng ké thiết bị của đội hai và lò đào tạo trẻ.
Triệu Bắc Nam không chịu nổi nỗi ấm ức này đưa tay lau khóe mắt đầy nước mắt cá sấu nói: "Chị Thư ơi, ngày tháng thế này biết khi nào mới kết thúc hả chị?”
Time cũng ỉu xìu: "Đúng đó, bọn em sắp đánh bán kết rồi đấy!"
Tần Thư cũng đau đầu.
Môi trường thế này đúng là ảnh hưởng đến trạng thái tập luyện.
Cô xoa thái dương, nói: "Im nào, đang tìm cách cho các cậu đây."
Đúng lúc này người vẫn nghịch điện thoại từ nãy là Trương Hách Lượng bỗng hét lên một tiếng: "Ê hê, đặt được rồi!"
Tất cả quay sang nhìn: ? Trương Hách Lượng cười khì khì đặt điện thoại xuống: "Đừng lo nữa, đã đặt cho các cậu phòng VIP ở khách sạn E-Sports rồi, thời gian này cứ dọn sang đó tập luyện đi."
Tần Thư cau mày: "Khách sạn E-Sports? Ổn không đấy?"
"Yên tâm, khách sạn này trúng thầu làm đối tác chính thức của giải đấu vòng loại liên khu vực năm nay rồi. Đến lúc đó, tất cả các đội tuyển tham dự đều nghỉ ở đây."
Tức là thiết bị game của khách sạn này đã đạt chuẩn thi đấu chuyên nghiệp.
Nghe tới đây là Triệu Bắc Nam đập bàn đứng dậy rồi đi dép lê, lắc lư lớp mỡ bụng chạy thình thịch lên lầu.
Time hỏi: "Cậu đi đâu đấy?"
"Thu dọn hành lý!" Hắn gấp gáp "Cái công trường rách nát này làm ông đây không thể chịu thêm giây phút nào nữa!"
Mọi người: "……"
Giải quyết được vấn đề nơi tập luyện thì cuối cùng mọi người cũng có khẩu vị ăn cơm.
Trần Hiệt vừa gỡ xương cá vừa hỏi Tần Thư: "Phòng huấn luyện không tra ra nguyên nhân à?"
Tần Thư lắc đầu: "Không còn sợi dây nào sống sót hết, cháy sạch nên không tra được."
Trương Hách Lượng: "Haizz, đừng nghĩ nhiều, chắc là do phản ứng dây chuyền thôi. Biết đâu lúc các cậu rời đi, cái máy này quên tắt, ổ kia quên rút."
Trần Hiệt không nói gì thêm.
Anh gắp miếng cá đã lọc xương cho Giang Đề rồi đặt đũa xuống, rút tờ giấy chậm rãi lau ngón tay.
Chiếc nhẫn bạc ở ngón giữa tay trái của anh khẽ lóe lên ánh sáng ở một góc độ nào đó.
Tần Thư vẫn dõi theo anh từ nãy.
Thấy anh cứ im lặng liền hỏi: "Cậu nghi ngờ điều gì sao?"
Trần Hiệt uể oải ngước mắt: "Phòng quan sát thiếu thứ gì không?"
Tần Thư lắc đầu: "Ngoài vài thiết bị bị hư, còn lại không sao, tất cả dữ liệu và tài liệu vẫn còn."
Trương Hách Lượng bỗng hạ giọng kinh ngạc hỏi: "Cậu nghi ai đó lấy trộm gì à?"
Trần Hiệt không xác nhận cũng không phủ nhận.
Time không đồng tình: "Hôm đó không có người lạ, ai cũng phải theo đội đi thi đấu mà."
Cloud thản nhiên: "Biết đâu nội gián thì sao?"
Tần Thư bị cãi nhau đến nhức đầu, day trán bực bội: "Được rồi đừng đoán nữa. Việc này sẽ tiếp tục điều tra."
Cô đứng dậy: "Nhưng trước khi mọi chuyện rõ ràng thì tất cả phải giữ kín miệng, hiểu chưa?"
Time bị nhìn lạnh lẽo một cái nên vô cùng ấm ức: "Yes Madam!"
Vụ cháy tạm thời khép lại, mọi người ăn xong bắt đầu thu dọn hành lý.
Đám con trai thì đơn giản, vơ vài bộ đồ thay là xong.
Nhưng Giang Đề gặp một vấn đề.
— Quần áo giặt kiểu gì đây?
Khách sạn có máy giặt nhưng cậu chê bẩn.
Tự giặt thì… Lười.
Làm sao bây giờ?
Cậu ngồi suy nghĩ cả buổi cho đến khi Trần Hiệt mở cửa bước vào.
Thấy bạn trai nhỏ ngồi xổm trước vali mở toang, mặt ngẩn ra, Trần Hiệt xoa đầu cậu hỏi: "Sao thế?"
Giang Đề quay đầu kể cho anh nghe nỗi khổ.
Trần Hiệt nghĩ một lát nói: "Vậy thì mang thêm quần áo. Còn quần áo bẩn cứ để dành về căn cứ giặt."
"…"
Vali của cậu không đựng nổi từng đó món đồ.
Hơn nữa…
Vẻ mặt Giang Đề ngượng ngùng, rụt rè nói nhỏ: "Em… Không có nhiều quần lót như vậy…"
Trần Hiệt ngẩn người rồi bật cười.
"Vậy thì mua vài cái quần lót dùng một lần đi."
Giang Đề chưa từng dùng loại đó, cũng là lần đầu nghe nói quần lót mà cũng có loại dùng một lần nên lập tức móc điện thoại ra mở app mua hàng.
Cậu nhập từ khóa, chọn một cửa hàng đánh giá khá cao xong đặt mua.
Mua luôn 12 cái.
Lúc làm chuyện này cậu ngồi xếp bằng dưới đất, hoàn toàn không biết Trần Hiệt đã lặng lẽ đứng sau lưng hứng thú nhìn cậu chọn size.
Giang Đề không cao cũng không thấp nên chọn size M.
Sau khi mua quần lót một lần, cậu lại đi mua thêm một cái quần ống rộng, chắc là định mặc đi chơi.
Lúc này size chọn lại là size S.
Tuy Giang Đề không thuộc dạng thấp bé nhưng khung xương lại nhỏ, eo thon dáng mảnh.
Mua xong hai món kia thì bao nhiêu phiền não tan biến như khói mây, tâm trạng của cậu lập tức khá lên rõ rệt.
Cậu định thoát ứng dụng mua sắm ngay tại đó.
Thế nhưng đúng lúc ấy, Trần Hiệt kề sát bên tai, hơi thở nóng rực, nhẹ nhàng thì thầm: "Đã mua loại dùng một lần rồi, sao không tiện thể mua thêm vài cái loại thường dùng?"
Giang Đề giật bắn người.
Nghĩ tới cảnh vừa rồi mình ngồi lựa từng kiểu quần lót, từng cỡ số, từng màu sắc, tất cả đều bị tên này nhìn thấy sạch thì mặt cậu liền đỏ bừng như sắp bốc cháy, hổ thẹn mà tức tối đẩy anh ra.
"Không mua." Giang Đề cứng giọng, "Đủ dùng rồi."
Dù ở khách sạn tầm một, hai tuần thì có hơi thiếu nhưng thường ngày thì hoàn toàn không thành vấn đề.
"Ồ, vậy à."
Ánh mắt Trần Hiệt liếc qua chiếc vali chạm phải góc đồ lót lộ ra bên trong, khóe môi khẽ cong.
Bạn trai nhỏ của anh thích mặc loại boxer màu đen, size M.
Mà size M ấy hả…
Chết tiệt, đầu óc lập tức bị bao phủ bởi một lớp làm nhoè toàn hình ảnh không lành mạnh.
Lý trí gần như trượt chân rơi xuống vực, Trần Hiệt không nhịn được mà vòng tay từ sau ôm lấy chàng trai rồi cúi đầu hôn khẽ lên gò má cậu.
"Bạn trai à, bao giờ cho anh một cơ hội đây?"
Giang Đề đang cúi người kéo vali: "Cơ hội gì?"
"…"
Khó nói quá, sợ nói ra sẽ bị đánh bay.
Thôi vậy, ngày còn dài, một chú mèo hoang bướng bỉnh thì không thể cưỡng ép kéo về ổ, phải từ từ dụ dỗ từng chút một.
---
Chiều hôm đó, đội một của EOG chính thức chuyển đến khách sạn E-Sports.
Lúc làm thủ tục nhận phòng, Trần Hiệt bất ngờ liếc ánh mắt sắc như dao về phía Trương Hách Lượng.
Trương Hách Lượng nhún vai: "Rồi rồi rồi, để hai người chung một phòng là được chứ gì."
Trần Hiệt vỗ vai hắn đầy hài lòng như thể vừa được ban ơn.
Thế nhưng quyết định này lại vấp phải sự phản đối dữ dội từ cả đám còn lại.
Triệu Bắc Nam nói: "Tôi không phải vai phản diện cũng không có ý phá cặp đôi hạnh phúc, nhưng…"
Hắn giơ ngón tay mũm mĩm ra ấn mạnh vào ngực Trần Hiệt: "Đội trưởng, em sợ anh đêm đêm hoan lạc làm ảnh hưởng đến thi đấu."
Trần Hiệt nhíu mày: "Tôi là loại người ấy à?"
Time và Cloud cùng gật đầu, đồng thanh như hồn lìa khỏi xác: "Chứ còn loại gì được nữa?"
Trần Hiệt trừng mắt cãi lý: "Muốn buộc tội tôi thì chí ít cũng phải có chứng cứ nhé?"
Triệu Bắc Nam khoác vai anh kéo về phía Giang Đề đang ngồi chơi game trên điện thoại cách đó không xa: "Đội trưởng à, nhìn bạn trai anh kìa, tuổi trẻ thanh xuân, da trắng môi đỏ như một đóa hoa chớm nở. Tối muộn sau buổi huấn luyện, cửa vừa khép, hai người cùng trong một phòng…"
Time tiếp lời: "Tắm nước nóng, nhấp chút vang đỏ, thêm bản jazz dìu dặt…"
Cloud vỗ nhẹ vào thắt lưng Trần Hiệt cười khẩy: "Đội trưởng trẻ trung sung mãn của tôi, liệu anh có giữ mình nổi không?"
Trần Hiệt: "…"
Nếu giữ nổi thì còn là đàn ông sao?
Triệu Bắc Nam lắc đầu cảm khái: "Đội trưởng, bây giờ không thể để bé Đề của chúng ta bị anh phá hỏng đâu. Nhỡ đâu anh cũng suy nhược luôn thì đánh chung kết bằng niềm tin à?"
Trần Hiệt: "…"
Trương Hách Lượng nghe xong thấy cũng có lý nên là vỗ bàn quyết định chia đôi cặp tình nhân này ra.
Thái dương Trần Hiệt giật giật như có gân máu đang sắp nổ tung.
"Sao đội khác có đội trưởng yêu đương, cả đội hỗ trợ hết mình. Còn đến lượt tôi thì toàn gặp mấy bức tường Vạn Lý Trường Thành vậy?"
Triệu Bắc Nam dỗ dành: "Chịu nhịn chút đi đội trưởng, đánh xong trận chung kết thì tụi em tự giác thu dọn cuốn xéo, để hai người tha hồ sống thế giới hai người."
Thực ra cũng không phải họ thích làm kẻ ác mà chỉ là có vết xe đổ của Hoa Huyền trước đó khiến cả đám sợ hãi.
Dù tính chất khác nhau, Hoa Huyền là mua vui, Trần Hiệt và Giang Đề là tình yêu chân chính nhưng suy cho cùng cũng đều vì một chữ sắc.
Mà đầu chữ sắc luôn treo một lưỡi dao. Không biết tiết chế thì hậu quả khôn lường.
Trương Hách Lượng cũng ra sức an ủi: "Vậy đi, mỗi người một phòng riêng, được chưa?"
Lúc này sắc mặt Trần Hiệt mới dễ coi hơn một chút.
Dù không thể ở cùng nhưng có phòng riêng thì ít ra… Anh cũng có thể tùy lúc ra vào phòng bạn trai nhỏ.
Nhưng…
Trương Hách Lượng lại nói thêm: "Nhưng cậu không được ngủ lại trong phòng người ta. Cũng không được lén rủ người ta qua phòng mình ngủ đâu đấy."
Trần Hiệt hất tay họ ra, mặt đen như mực quay đầu bỏ đi.
Đêm đầu tiên, không có chuyện gì xảy ra.
Đêm thứ hai, cũng yên ắng lạ thường.
Trương Hách Lượng vẫn âm thầm theo dõi. Thấy hai người kia tạm thời ngoan ngoãn, mà bản thân cũng thấy cản trở tình yêu thật có hơi quá tay nên dần dần thả lỏng giám sát.
Sáng ngày thứ ba, Trần Hiệt xuống nhà ăn lấy bữa sáng, quẹt thẻ đem về tận phòng Giang Đề.
Giang Đề vẫn còn chưa tỉnh ngủ nằm úp trong chăn chỉ để lộ mỗi cái đầu, vài lọn tóc nhuộm đỏ vểnh lên lộn xộn trên trán.
Trần Hiệt cúi người đưa tay xoa xoa mớ tóc ấy sau đó nhẹ nhàng kéo chăn xuống một chút, cúi người hôn lên mi mắt của chàng trai.
Một lúc sau, hàng mi dài khẽ động, Giang Đề chậm rãi mở mắt, ánh nhìn còn đẫm sương mù.
"Chào buổi sáng… Bạn trai." Trần Hiệt dịu dàng nói.
"…Chào buổi sáng." Giọng Giang Đề vẫn còn khàn khàn, mơ màng.
"Dậy ăn sáng thôi."
Vốn Giang Đề không có thói quen ăn sáng, bình thường toàn ngủ đến tận trưa.
Cậu định xoay người ngủ tiếp nhưng chợt nhớ ra buổi sáng có hoạt động cần tham gia, đành miễn cưỡng chống người ngồi dậy.
Nhưng để tỉnh táo hẳn thì còn cần thêm thời gian.
Cậu cứ thế ngồi lơ mơ trên giường, mắt nửa mở nửa nhắm, dáng vẻ vừa uể oải vừa đáng thương.
Trần Hiệt không làm phiền mà chỉ lặng lẽ ngồi bên cạnh thêm mật ong vào ly sữa.
Mật ong không được cho ít quá, Giang Đề sẽ chê nhạt. Nhưng cũng không thể nhiều quá, sẽ bị ngọt quá mức.
Điều chỉnh xong độ ngọt của sữa, Trần Hiệt lại cẩn thận phết mứt đều lên từng lát bánh mì, còn bóc sẵn hai quả quýt bày biện lên khay.
Làm xong tất cả những việc đó, rốt cuộc anh mới phát hiện khuôn mặt Giang Đề cũng không còn vẻ ngái ngủ mơ màng như trước.
Cuối cùng chàng trai cũng chịu động thân đi rửa mặt.
Thế nhưng vừa mới ngồi dậy chuẩn bị vén chăn xuống giường thì cậu bỗng nhiên khựng lại.
Sau đó chẳng hiểu vì lý do gì, Giang Đề lại từ từ ngồi trở về chỗ cũ.
Thậm chí còn lùi người dựa vào đầu giường rồi trườn xuống dưới lớp chăn cứ như đang tính… Ngủ tiếp một giấc nữa.
"Ơ? Sao lại nằm xuống nữa rồi?" Trần Hiệt hỏi.
Trông Giang Đề hơi kỳ lạ, ánh mắt chợt lảng tránh: "Chỉ một lát thôi… Anh ra ngoài đi."
"Ra ngoài? Vì sao?"
Giang Đề cuộn mình vào chăn, giọng nói như mèo nhỏ kêu khẽ: "Đừng hỏi… Em bảo ra ngoài thì anh cứ ra ngoài đi."
Bạn trai đột nhiên trở nên gắt gỏng làm Trần Hiệt thấy sao cũng không đúng.
Anh nhìn chằm chằm vào đống chăn đang phồng lên kia, mím môi suy nghĩ vài giây.
Một tia chớp vụt qua trong đầu rồi anh lập tức hiểu ra chuyện.
Giang Đề đang rúc trong chăn âm thầm rủa thầm bản thân trong lòng— ĐM, mất mặt chết đi được.
Ngay lúc đó, một góc chăn bị vén lên, Trần Hiệt chồm người tới, khuôn mặt nửa đùa nửa thật, môi mỉm cười gian xảo: "Nhóc con à, có cần bạn trai giúp không?"
Giang Đề ngẩng đầu trong chăn, không rõ là vì nóng hay vì lý do khác mà gương mặt đỏ ửng như bị ánh mặt trời thiêu đốt.
"…Giúp cái gì?"
"Em ra ngoài đi."
"Không… Ra."
"Vậy thì anh vào nhé?"
Dưới ánh mắt đầy kinh ngạc xen lẫn hoảng loạn của Giang Đề, Trần Hiệt thản nhiên cởi giày leo lên giường.
Giang Đề lập tức bị ép chui ra khỏi chăn, ngồi cạnh anh, vai kề vai, ngượng nghịu đến mức không khí cũng cứng lại.
Cậu co một chân lên, tay đè chăn xuống, nghi ngờ nhìn anh: "Anh muốn làm gì?"
Trần Hiệt đột nhiên nghiêng người tới khẽ hôn một cái lên khóe môi cậu.
"Giang Đề, anh cũng là đàn ông, chuyện này rất bình thường." Anh nhìn sâu vào mắt cậu, trán chạm trán, ngón tay vuốt nhẹ cổ chàng trai bằng một động tác thân mật ám muội, thì thầm, "Bạn trai có thể giúp em."
Cả gương mặt Giang Đề như bị đổ lên nước sôi, đỏ rực đến mức không thể che giấu.
Anh ấy… Thực sự biết rồi…
---
Tác giả có lời muốn nói:
Tiểu Giang cũng cứng rồi…
Thế nên đừng cười nhạo những người như ai đó nhé.
Hãy lên tiếng bảo vệ cún con họ Trần nào!! (giơ tay hô hào)
.....𝕮𝖔𝖓𝖙𝖎𝖓𝖚𝖊.....
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Truyện Hot Mới
Danh sách chương