“Phụt!” Sau khi Sở Du Ninh dừng lại, thấy Cao Dương chậm chạp không nhúc nhích, cô cảm nhận được sự nhớp nhớp dính dính ở tận sâu huy*t nhỏ, lúc này đây cô mới phản ứng lại, rằng thứ đó của Cao Dương như là nhóc đầu mâu [1] vừa vào đã bắn.
[1] Đầu mâu là tên một ngọn núi.
“Anh giỏi vậy sao?” Sở Du Ninh nhướng mày cười khẽ; “Người đàn ông bắn trong giây lát!”
Cao Dương vừa lấy lại được tinh thần khỏi cơn cao trào cực hạn thì hắn nghe thấy mấy câu này, gương mặt lập tức đen như đít nồi. Hắn không khỏi rút côn th*t ra trừng mắt nhìn về phía huy*t nhỏ ướt đẫm của Sở Du Ninh: “Quái! Âm h/ộ của em trưởng thành ra sao vậy!”
Sở Du Ninh rõ ràng có dị năng vô dụng, chỉ dựa vào trạng thái bản thân cô, sao có thể khiến hắn sảng khoái đến nỗi kỳ lạ như vậy chứ! Đúng lúc này đây, tinh d*ch hắn bắn vào trong huy*t nhỏ của Sở Du Ninh từ từ chảy ra, Cao Dương đỡ côn th*t ngăn đống tinh d*ch kia theo bản năng, hắn đẩy nó lên trên con đường tinh d*ch chảy ra, thọc chúng trở lại trong cơ thể của Sở Du Ninh.
“Anh không được mà còn đổ tội cho tôi!” Sở Du Ninh ghét bỏ bĩu môi.
“Tôi không được?” Cao Dương đột nhiên thọc vào trong, gắt gao chống lại lỗ hoa của Sở Du Ninh: “Em thấy tôi được chưa! Được chưa!” Cao Dương rút côn th*t ra, rồi lại dùng sức thọc vào, cứ một lần hỏi là một lần thọc, cuối cùng tiếng bạch bạch bạch cứ nối tiếp nhau, tiếng xích sắt cũng theo đó xôn xao vang lên.
Sở Du Ninh không thể đấu võ mồm với Cao Dương, cô hơi nheo mắt, đắm chìm vào sự sảng khoái trong huy*t nhỏ.
Cao Dương nắm lấy đùi Sở Du Ninh, đong đưa theo xích sắt, hơi dùng sức đâm dưới háng mình, mỗi lần đâm đến, côn th*t lại hung tợn đâm đến đỉnh, lần nào cũng đến chỗ sâu nhất trong huy*t nhỏ của Sở Du Ninh. Lỗ hoa của Sở Du Ninh như hàng ngàn cái miệng nhỏ hút mạnh, mỗi lần đụng phải nó đều hút lấy bao
quy đ*u của hắn, sau đó lại bị hắn dùng sức kéo ra, cứ mỗi lần chia lìa là Cao Dương lại được nghe thấy một tiếng ba rõ nét.
Cao Dương cảm thấy nhóc ấy với cái miệng của Sở Du Ninh đáng giận như nhau, nó đang cười mỉa hắn, khiến hắn không khỏi dùng thêm sức đâm nó, muốn thọc mở miệng nó, muốn đâm thủng cái miệng để nó biết côn th*t lớn của hắn giỏi đến bao nhiêu, bá đạo bao nhiêu, xem nó còn dám kiêu ngạo như vậy không!
Khi Cao Dương đang muốn phân cao thấp, Sở Du Ninh lại không được, cô bị trói, cơ thể bị Cao Dương khống chế, không thể nào gắng sức nổi, chỉ để Cao Dương tùy ý thích làm gì thì làm.
Tiếng va chạm dày đặc theo hành động thọc vào rút ra của Cao Dương, xôn xao vang lên cả tiếng xích sắt, Sở Du Ninh cảm thấy mình như con thuyền nhỏ đặt giữa vùng biển rộng lớn mênh mông, mặc cho gió lớn ập đánh, mưa to xối xả, cô chỉ đành bất lực bị bao phủ bởi dục vọng mãnh liệt của biển rộng.
“Cao Dương, Cao Dương…” Sở Du Ninh run rẩy hàng mi bất lực hô lớn, cô nắm chặt đôi tay, căng chặt cơ thể, huy*t nhỏ thiết chặt hết sức có thể, muốn giữ lại côn th*t của Cao Dương ở bên trong cơ thể, chẳng sợ hắn sẽ dừng lại lâu…
Cao Dương vốn đang sảng khoái không biết đêm nay là đêm nào, nghe thấy âm thanh đầy bất lực của cô, lại ỷ lại gọi tên của hắn, lòng hắn đột nhiên dâng lên nỗi kích động khó giải thích.
“Ninh Ninh… Ninh Ninh…” Hắn vội vàng cúi người muốn ôm Sở Du Ninh, nhưng lại bị xích sắt chặn lại ở một bên, hắn lập tức thầm hoảng hốt, duỗi tay lên phía trước muốn bắt lấy thứ gì đó theo bản năng, xong… hắn đã tóm được ngực của Sở Du Ninh.
Ánh mắt Cao Dương sáng lên, lòng dâng một nỗi thỏa mãn, cái… cái này….
Hắn dùng sức xoa nhẹ hai bên, thoáng trấn an nội tâm xao động, sau đó cứ tóm lấy cơ thể trơn trần của Sở Du Ninh mà kích thích điên cuồng như một con chó!
“A a…” Vốn dĩ đã sảng khoái, giờ ngực lại bị kích thích nữa, không ngoài ý muốn, Sở Du Ninh lại đạt cao tr/ào một lần nữa.
Huyệt nhỏ dưới thân điên cuồng co rút, Cao Dương cũng cắn răng, đỏ ngầu mắt bắn t*nh d*ch nồng hậu nóng bỏng của mình
[1] Đầu mâu là tên một ngọn núi.
“Anh giỏi vậy sao?” Sở Du Ninh nhướng mày cười khẽ; “Người đàn ông bắn trong giây lát!”
Cao Dương vừa lấy lại được tinh thần khỏi cơn cao trào cực hạn thì hắn nghe thấy mấy câu này, gương mặt lập tức đen như đít nồi. Hắn không khỏi rút côn th*t ra trừng mắt nhìn về phía huy*t nhỏ ướt đẫm của Sở Du Ninh: “Quái! Âm h/ộ của em trưởng thành ra sao vậy!”
Sở Du Ninh rõ ràng có dị năng vô dụng, chỉ dựa vào trạng thái bản thân cô, sao có thể khiến hắn sảng khoái đến nỗi kỳ lạ như vậy chứ! Đúng lúc này đây, tinh d*ch hắn bắn vào trong huy*t nhỏ của Sở Du Ninh từ từ chảy ra, Cao Dương đỡ côn th*t ngăn đống tinh d*ch kia theo bản năng, hắn đẩy nó lên trên con đường tinh d*ch chảy ra, thọc chúng trở lại trong cơ thể của Sở Du Ninh.
“Anh không được mà còn đổ tội cho tôi!” Sở Du Ninh ghét bỏ bĩu môi.
“Tôi không được?” Cao Dương đột nhiên thọc vào trong, gắt gao chống lại lỗ hoa của Sở Du Ninh: “Em thấy tôi được chưa! Được chưa!” Cao Dương rút côn th*t ra, rồi lại dùng sức thọc vào, cứ một lần hỏi là một lần thọc, cuối cùng tiếng bạch bạch bạch cứ nối tiếp nhau, tiếng xích sắt cũng theo đó xôn xao vang lên.
Sở Du Ninh không thể đấu võ mồm với Cao Dương, cô hơi nheo mắt, đắm chìm vào sự sảng khoái trong huy*t nhỏ.
Cao Dương nắm lấy đùi Sở Du Ninh, đong đưa theo xích sắt, hơi dùng sức đâm dưới háng mình, mỗi lần đâm đến, côn th*t lại hung tợn đâm đến đỉnh, lần nào cũng đến chỗ sâu nhất trong huy*t nhỏ của Sở Du Ninh. Lỗ hoa của Sở Du Ninh như hàng ngàn cái miệng nhỏ hút mạnh, mỗi lần đụng phải nó đều hút lấy bao
quy đ*u của hắn, sau đó lại bị hắn dùng sức kéo ra, cứ mỗi lần chia lìa là Cao Dương lại được nghe thấy một tiếng ba rõ nét.
Cao Dương cảm thấy nhóc ấy với cái miệng của Sở Du Ninh đáng giận như nhau, nó đang cười mỉa hắn, khiến hắn không khỏi dùng thêm sức đâm nó, muốn thọc mở miệng nó, muốn đâm thủng cái miệng để nó biết côn th*t lớn của hắn giỏi đến bao nhiêu, bá đạo bao nhiêu, xem nó còn dám kiêu ngạo như vậy không!
Khi Cao Dương đang muốn phân cao thấp, Sở Du Ninh lại không được, cô bị trói, cơ thể bị Cao Dương khống chế, không thể nào gắng sức nổi, chỉ để Cao Dương tùy ý thích làm gì thì làm.
Tiếng va chạm dày đặc theo hành động thọc vào rút ra của Cao Dương, xôn xao vang lên cả tiếng xích sắt, Sở Du Ninh cảm thấy mình như con thuyền nhỏ đặt giữa vùng biển rộng lớn mênh mông, mặc cho gió lớn ập đánh, mưa to xối xả, cô chỉ đành bất lực bị bao phủ bởi dục vọng mãnh liệt của biển rộng.
“Cao Dương, Cao Dương…” Sở Du Ninh run rẩy hàng mi bất lực hô lớn, cô nắm chặt đôi tay, căng chặt cơ thể, huy*t nhỏ thiết chặt hết sức có thể, muốn giữ lại côn th*t của Cao Dương ở bên trong cơ thể, chẳng sợ hắn sẽ dừng lại lâu…
Cao Dương vốn đang sảng khoái không biết đêm nay là đêm nào, nghe thấy âm thanh đầy bất lực của cô, lại ỷ lại gọi tên của hắn, lòng hắn đột nhiên dâng lên nỗi kích động khó giải thích.
“Ninh Ninh… Ninh Ninh…” Hắn vội vàng cúi người muốn ôm Sở Du Ninh, nhưng lại bị xích sắt chặn lại ở một bên, hắn lập tức thầm hoảng hốt, duỗi tay lên phía trước muốn bắt lấy thứ gì đó theo bản năng, xong… hắn đã tóm được ngực của Sở Du Ninh.
Ánh mắt Cao Dương sáng lên, lòng dâng một nỗi thỏa mãn, cái… cái này….
Hắn dùng sức xoa nhẹ hai bên, thoáng trấn an nội tâm xao động, sau đó cứ tóm lấy cơ thể trơn trần của Sở Du Ninh mà kích thích điên cuồng như một con chó!
“A a…” Vốn dĩ đã sảng khoái, giờ ngực lại bị kích thích nữa, không ngoài ý muốn, Sở Du Ninh lại đạt cao tr/ào một lần nữa.
Huyệt nhỏ dưới thân điên cuồng co rút, Cao Dương cũng cắn răng, đỏ ngầu mắt bắn t*nh d*ch nồng hậu nóng bỏng của mình
Danh sách chương