Sở Du Ninh có rất nhiều đàn ông, tuy bận rộn, nhưng bình quân thời gian làm t.ình vẫn nhiều hơn lúc đi làm. Nhưng dẫu vậy, lỗ huy*t nhỏ của cô vẫn tươi mới bóp chặt như lúc ban đầu.

Tất nhiên là chuyện này có liên quan đến dị năng biến hình của cô, nhưng chủ yếu là cơ sở vẫn tốt. Lúc này đây, cơ thể Sở Du Ninh không hề dao động một phép dị năng, nhưng lỗ huy*t nhỏ vẫn đẹp như cũ khiến Cao Dương không thể rời tầm mắt.

Bàn tay lớn của Cao Dương tóm lấy cái đùi của Sở Du Ninh, ngón tay thô tráng có lực véo phần thịt mềm mại trên chiếc chân trắng nõn của Sở Du Ninh thành từng vết thâm hấp dẫn. Đầu tiên hắn thăm dò phía trước một chút, rồi bất chợt ngừng lại, duỗi đầu nhìn ra phía trước: “Em kiên nhẫn chút đi, đừng để âm h/ộ kêu rên nữa!”

Sở Du Ninh vừa đè nén cơn tức giận thì bây giờ lại bộc phát ra, dù có làm thì cũng đừng cắt ngang, nói mấy lời cợt nhả từ đâu ra như vậy được không!

“Kêu mẹ anh ấy… Ưm….”

Cao Dương mong chờ câu mắng chửi của Sở Du Ninh nhất, cô vừa thốt ra khỏi miệng là Cao Dương lập tức nhếch miệng cười, đột nhiên vươn đầu lưỡi thọc vào, không chỉ vậy, hắn còn há to miệng, bao bọc toàn bộ huy*t nhỏ của Sở Du Ninh.

Bởi vậy mà câu mắng chửi Sở Du Ninh trở thành tiếng rên rỉ khó nhịn. Tuy da mặt Sở Du Ninh dầy, nhưng bây giờ cô cũng không khỏi đỏ mặt!

Cao Dương có dị năng hệ hỏa, đâu đâu cũng tỏa nhiệt, khí thở ra cũng nóng, chưa kể đến đầu lưỡi và miệng hắn. Trước khi đi ngược chiều dị năng và hắn làm t.ình, cơ thể hắn chỉ có duy nhất một nhiệt độ thôi, nhưng vào ngay lúc này, dường như hắn đã khống chế dị năng dễ dàng như đi xe men theo đường quen, đầu lưỡi linh hoạt khuất động huy*t nhỏ, môi răng nhuốm dục vọng gặm cắn lên môi âm h/ộ cô.

Cao Dương kề sát mặt giữa hai chân cô, khi đầu lưỡi nhẹ cong, môi răng lập tức vội vã gặm cắn mạnh, khi môi răng thả chậm, đầu lưỡi lại hung ác càn quấy.

Khi đầu lưỡi ấm áp thì môi răng nóng bỏng, khi đầu lưỡi nóng cháy thì môi răng lại hơi lạnh.

Nhưng quan trọng là hắn còn thường dùng hàm răng để cọ xát ngậm lấy hạt trân châu nhỏ yếu ớt của Sở Du Ninh, năm lần bảy lượt, dù Sở Du Ninh đã trải qua trăm trận đánh thì giờ cô cũng không thể gắng gượng được nữa. “Cao Dương!

Tên chó nhà anh…” Sở Du Ninh vừa chửi bậy vừa run rẩy đạt đến cao trào.

Khi Sở Du Ninh đạt cao tr/ào, Cao Dương cũng thả chậm động tác lại, đầu lưỡi dịu dàng liếm láp, đến khi con khoái cảm ngập đầu từ từ rút khỏi.

Cao Dương ngẩng đầu giữa hai chân Sở Du Ninh, hắn vươn đầu lưỡi liếm mật dịch lan trên khóe miệng: “Sao rồi? Lão tử vẫn giỏi đúng chứ? Liệu những tên đàn ông ngu ngốc đó có thể làm em sung sướng đến vậy không?”

“Ha a…” Sở Du Ninh thở hổn hển, cặp mắt ướt át, cô không khỏi trợn trắng mắt khi nghe thấy mấy câu ấy, không thể hiểu được trái tim đang đua đòi? “Hừ! Em mạnh miệng cũng vô dụng thôi, lão tử giỏi hơn bọn họ nhiều!” Cao Dương bất mãn nói, câu nói vừa dứt, cơ thể Sở Du Ninh đột nhiên lùi xuống.

“A!” Cô hoảng sợ, thấy bản thân lùi xuống nửa đường, vốn dĩ huy*t nhỏ đang đối diện với gương mặt của Cao Dương, nhưng giờ nó đã dâng đến trước côn th*t của hắn.

Cao Dương không cho Sở Du Ninh thời gian phản ứng, côn th*t lập tức thọc vào.

“Ưm!” Sở Du Ninh không khỏi thẳng người. huy*t nhỏ yếu ớt mẫn cảm vừa mới qua cao trào lại đột nhiên bị côn th*t của Cao Dương lấp đầy, đầu tiên cô co rúm lại một chút, rồi không khỏi dùng sức bao vây nó, mâu thuẫn không thể nói nên lời, cô thấy hơi kinh hoảng sợ hãi, nhưng lại vừa có cảm giác thỏa mãn vô tận.

Côn th*t của Cao Dương được Sở Du Ninh kẹp lại thì sung sướng dâng lên cơn tê dại, khắp toàn thân tê ngứa như có con kiến đang bò lên trên cột sống, từng tấc từng tấc đi lên phía trước thẳng tiến đến đại não, cuối cùng trong phần sâu thẳm nhất của linh hồn đã ngầm nổ tung như pháo hoa.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện