Cao Dương ôm lấy phía sau Sở Du Ninh, hai người thở dồn dập trong dư vị cao trào, chưa đến mấy giây, côn th*t của Cao Dương lại đâm vào huy*t nhỏ của Sở Du Ninh một lần nữa.

Sở Du Ninh mở to mắt, trong cái nơi gọi là pháo phòng dây, cô biết chắc hôm nay Cao Dương sẽ không cam tâm tình nguyện bỏ qua cho cô đâu, có lẽ cũng do bình thường hắn đã đói ngấu đến nỗi tàn ác, nên một khi bị hắn tóm được, anh ta chắc chắn sẽ muốn ăn bù lại, dự tính bước đầu… Trong vòng 3 ngày nữa, cô không nên tính kế làm chuyện gì cả.

Cao Dương đỡ eo Sở Du Ninh rồi mạnh mẽ đâm vào trong: “Sướng không?” Hắn thở hổn hển nói, thấy Sở Du Ninh không thèm để ý, hắn tức giận hừ một tiếng: “Hừ… không nói đúng không, nếu hôm nay em không nói thì lão tử sẽ đâm chết em!”

Trong cái pháo đài năm tầng này, Sở Du Ninh không hề nghi ngờ lời nói tàn nhẫn của Cao Dương, có quỷ mới biết tầng khác có những gì, mấy món đồ trong phòng này đã cho cô ăn đủ rồi, nhưng…. Sở Du Ninh cô phải sợ thứ ấy sao? Thấy Sở Du Ninh không phục, Cao Dương lạnh lùng cười, ngửa đầu gầm lớn trên không trung: “Diệp Thần, muốn sướng cùng tôi không?”

Sở Du Ninh vừa nghe thấy thì lập tức mở mắt, hắn vừa nói gì? Lên đỉnh cùng với Diệp Thần sao? Hắn có bị bệnh không vậy! Đâu có ai giống cầm thú như hắn đâu!

Khi Sở Du Ninh đang muốn châm chọc Cao Dương một hai câu, thì có một hình bóng quen thuộc vọt đến trước mặt cô, Sở Du Ninh không khỏi dừng lại.

Để tiện lợi cho Cao Dương, Sở Du Ninh nằm ở vị trí không cao không thấp, đúng giữa háng của người đàn ông. Nếu ngồi xổm thì độ cao như vậy không có sao cả, nhưng Sở Du Ninh đang bị trói tay sau lưng treo lên giữa không trung, kể từ đó…

Sở Du Ninh dùng sức ngẩng đầu lên, mới miễn cưỡng trông thấy gương mặt anh tuấn lạnh băng của Diệp Thần. Nhưng động tác này không duy trì được lâu,

chỉ trong chốc lát cô đã rũ mắt xuống vì mệt, lúc cúi đầu xuống cũng là lúc cô thấy thứ dưới háng Diệp Thần đang cao phồng lên.

Cảm giác ấy… thật sự khiến Sở Du Ninh muốn mắng chửi? Tại sao Diệp Thần lại ra đây? Đây không phải là tính cách của anh! Nhưng sự thật chứng minh, anh đã thực sự ra đây rồi…

Sở Du Ninh không khỏi thầm thở dài trong lòng, lần đầu thấy săm soi đàn ông nhiều cũng không phải chuyện tốt. Đều do tên khốn Cao Dương cả, qua lần này, cô sẽ khiến hắn trở thành hòa thượng!

Diệp Thần từ từ đi tới trước mặt Sở Du Ninh, từ từ kéo chiếc khóa quần xuống, tuy bề ngoài khác biệt với người thường, nhưng côn th*t của anh chỉ hơi khác một chút.

Cực kỳ chắc chắn, vừa thô lại vừa cứng, gân xanh nổi lên, trông có vẻ hơi dữ tợn, đặc biệt là…. vẫn mang theo vẻ tái nhợt cứng đờ của người chết.

Diệp Thần không nói gì cả, trực tiếp đỡ côn th*t đưa bên miệng Sở Du Ninh, Sở Du Ninh há mồm theo bản năng, nhẹ nhàng ngậm lấy quy đ*u cực lớn của anh, a…

Xúc cảm quen thuộc nổ tung giữa hai bờ môi, lạnh lẽo cứng đờ như người chết…

Mặc dù đây không phải là lần đầu tiếp xúc gần như vậy, nhưng Sở Du Ninh vẫn cảm thấy sởn tóc gáy, như thể… cô đang biến thái yêu đương với một tên cương thi.

Có đôi lúc Sở Du Ninh thấy mình đúng là kẻ biến thái rồi, bằng không tại sao lúc cơn sợ hãi trôi qua, cô luôn luôn dâng trào một cảm giác khoái cảm đến kỳ lạ?

“Thao!” Cao Dương thấy Sở Du Ninh ngoan ngoãn ngậm lấy côn th*t của Diệp Thần, ngay lúc này trong cơn giận dữ, hắn cảm thấy tiểu yêu tinh này không đối xử công bằng chút nào! Hắn tóm lấy chân Sở Du Ninh, bỗng rút côn th*t ra, rồi thọc vào đột ngột.

Lần này hắn rất tàn nhẫn, trực tiếp thao mở cửa cung của Sở Du Ninh, thọc vào chỗ sâu nhất!

Nhân lúc ấy, Sở Du Ninh cũng nới mình. Cặp mắt lạnh lùng của Diệp Thần chợt lóe, thuận thế đưa đỉnh đầu côn th*t về phía trước, thọc toàn bộ côn th*t thô to ấy vào miệng của Sở Du Ninh.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện