“Tôi nhổ vào!” Sở Du Ninh phỉ nhổ Cao Dương: “Đúng là hoa ngôn xảo ngữ [1], chỉ cần thấy phụ nữ là anh cứng được luôn!”

[1] Lời hay nhưng vô nghĩa.

Cao Dương không thích nghe câu ấy chút nào, hắn nâng cằm của Sở Du Ninh lên: “Em nói chuyện có lương tâm chút được không, tôi là người mất đạo đức đến thế sao? Từ sau lần đó, tôi chỉ có một người phụ nữ duy nhất là em thôi, tôi đã từng ngó ngàng tới những người phụ nữ khác chưa? Vào lần không thể chịu đựng được nhất, tôi cũng chỉ muốn em giúp tôi thủ d*m thôi, sao em lại nói tôi như vậy!”

Dù cho mọi việc có khó khăn, Sở Du Ninh vẫn thẳng cổ nói: “Tôi bảo anh nhịn sao? Có nhiều người phụ nữ đưa đến để thỏa mãn anh như vậy, muốn cởi là cởi được! Anh còn quan tâm đến ai nữa chứ, Cao thủ lĩnh!”

Đúng vậy, người đàn ông đó của Sở Du Ninh, không chỉ bá chủ một phương, với thân phận địa vị như thế, sao lại không có những người phụ nữ tìm đủ mọi cách sà vào cho được.

Dù là người khác đưa đến hay là tự mình tới cửa, không thiếu người đẹp nghiêng nước nghiêng thành, cũng không thiếu người có thực lực lớn mạnh, Sở Du Ninh biết rất rõ chuyện đó, nhưng cô chưa bao giờ tỏ vẻ quá bất mãn, thậm chí còn có tâm thái ngóng chuyện vui.

Cô cảm thấy mình không cần phải cản bọn họ lại, và nếu đàn ông thật sự muốn, thì cô cũng chẳng thể cản nổi.

Nhưng hai người rất rõ, nếu người đàn ông thực sự chạm vào người phụ nữ khác, thì người đàn ông đó sẽ không bao giờ là người đàn ông của Sở Du Ninh cô nữa.

Thực tế, đôi khi bọn họ cũng tức giận, đàn ông của Sở Du Ninh đếm hết hai bàn tay còn chưa xuể, tại sao cô phải chọn người khác chứ, mọi người ai chơi theo ý người nấy mới gọi là công bằng.

Nhưng Sở Du Ninh có quan điểm như vậy, tôi vẫn cứ thế, các người chấp nhận được thì chấp nhận, không chấp nhận được thì tách nhau ra.

Lúc bị coi thường, nhìn thấy cô với người đàn ông khác thân mật với nhau, Cao Dương chỉ tức giận mong muốn tách ra, nhưng chỉ cần nghĩ đến ánh mắt khi cô nhìn hắn đầy sự lạnh lùng và xa cách, thì trái tim của hắn đau đớn như bị người ta moi ra vậy.

Đến khi đau đớn, hắn vẫn ngẫm đến Sở Du Ninh với người phụ nữ khác… không hề khó chọn chút nào. Thật là không có tiền đồ, không chỉ có Cao Dương, mà người đàn ông khác cũng thừa nhận, mạng sống của một người đàn ông không chỉ có phụ nữ mà còn có sự nghiệp. Khi chưa làm bạn với Sở Du Ninh, hắn luôn đi tranh đấu giành lấy thiên hạ, nhưng sau khi đánh nhau mệt mỏi trong chốn giang sơn rồi, hắn lại bám dính bên cạnh cô hai ngày, ngày ngày trôi qua như vậy cũng tốt.

Đương nhiên, nếu người đàn ông khác không chịu nổi, anh ta sẽ bị loại bỏ ngay lập tức, như thế càng tốt hơn. Hai ngày trước bọn họ đưa một người phụ nữ xinh đẹp đến, khá giống với Sở Du Ninh, ngày mai hắn sẽ cho Sở Du Ninh xem! Ngay từ đầu Cao Dương đã buồn bực muốn phát điên, sự tàn nhẫn ấy cũng được phát t.iết ra rất nhanh. Chủ yếu hắn giận cũng vô dụng, người vô lương tâm này có để ý đâu.

Tư thế của Sở Du Ninh hơi gian nan, nhưng cái dây lưng và cây xích sắt không thể trói kẻ mang dị năng biến hình như cô được. Sở dĩ cô vẫn ở yên tại chỗ, là bởi vì Cao Dương thôi.

Cuối cùng cũng thành công đi ngược chiều khỏi cảnh ngộ nguy hiểm, dù là an ủi hay chúc mừng, vẫn không thể thiếu chuyện lấp đầy ấy được.

Cao Dương thấy Sở Du Ninh không nói thêm gì nữa, hắn lập tức vực dậy tinh thần, côn th*t nóng bỏng kề sát vào miệng Sở Du Ninh: “Liếm cho tôi…”

Sở Du Ninh ghét bỏ đưa mặt sang chỗ khác: “Cút!”

Cao Dương không vui tóm lấy ngực Sở Du Ninh một phen: “Sao em liếm được cho người khác mà không liếm được cho tôi!”

Lời nói ra hùng hổ như vậy, nhưng thực tế đôi chân của hắn lại lùi về phía sau.

Không biết Cao Dương khống chế như thế nào, xích sắt rộn ràng vang lên, Sở Du Ninh từ từ bay lên theo xích sắt, khi Cao Dương đi ở đằng sau cô, cũng là lúc lỗ huy*t nhỏ nâng đến độ cao đối diện gương mặt hắn.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện