Sở Du Ninh còn thật sự giới thiệu các con kiến ăn thịt người của riêng mình cho Thẩm Hạo Nguyệt, còn một lần nữa dặn dò cô chăm sóc nhiều đến đám kiến ăn thịt người.
Kiến ăn thịt người ở trước mặt Thẩm Hạo Nguyệt cũng đặc biệt ngoan ngoãn, nhìn qua căn bản cũng không thể nhìn ra được ngày thường hung dữ, tàn bạo bao nhiêu. Điều thứ nhất khiến người ta ngoài ý muốn chính là, giây phút đàn kiến ăn thịt người này ở trước Thẩm Hạo Nguyệt sẽ biến thành con chó trung thành, buổi sáng sẽ còn ở dưới cửa sổ của Thẩm Hạo Nguyệt xếp hàng thành hình dạng bãi hoa tươi làm cho cô vui vẻ.
Cái đãi ngộ khác biệt này… Sở Du Ninh lắc đầu, nhưng không thể không thừa nhận, cảnh tượng như vậy làm cho cảm xúc căng thẳng mấy ngày nay của cô thả lỏng đi không ít.
Sở Du Ninh muốn đi cùng Thẩm Hạo Nguyệt, nhưng mà công việc quá nhiều, chỉ có thể giao cô cho Ngụy Tử Hân cùng Triệu Tiêm Tiêm chăm sóc.
Sau khi sắp xếp tất cả ổn thoả, Sở Du Ninh liền lên đường tìm kiếm Cố Nam.
Lần trước cô bị ám toán (ra tay trong chỗ tối) đến ngất đi, Cố Nam đã bị Tưởng Thanh Vũ giữ lại, nhưng thân phận Cố Nam đặc thù, Tưởng Thanh Vũ cũng không dám chậm trễ, trực tiếp để anh ta ở lại căn cứ Nam Hải, chờ Sở Du Ninh trở về sẽ sắp xếp lại.
Sau đó thành phố lại bị thây ma vây quanh, con người trở thành súc vật bị nuôi nhốt, sau đó Cố Nam đã biến mất không thấy tăm hơi.
Sở Du Ninh còn cho rằng Cố Nam sẽ đang ở trong giai đoạn tự trừng phạt bản thân, chắc hẳn sẽ mặc kệ cho thây ma tự sắp xếp, nhưng không nghĩ tới vậy mà
anh ta chạy mất.
Đi ra ngoài căn cứ Nam Hải, Sở Du Ninh cũng không vội vã tiến đến căn cứ của Tưởng Thanh Vũ, mà đứng ở trên đá ngầm của bờ biển nhìn lại, trước kia Cố Nam ở bên ngoài căn cứ tự do đã trốn ở trong nước, hiện tại có thể cũng ở dưới nước hay không…
Nghĩ đến đây, Sở Du Ninh vận chuyển dị năng. Trong nháy mắt biến thành một người cá ánh lên ánh sáng màu tím xanh xinh đẹp, dưới ánh nắng chiếu xuống, dùng một tư thế cực kỳ duyên dáng nhảy vào trong nước. Bạch Lạc đứng ở trên bờ, ánh mắt hơi hơi loé lên, trong lòng hiện lên một tia kinh ngạc.
Trải qua từng đợt lại từng đợt hỗn chiến, dưới nước phủ kín thi thể của thây ma cùng hải thú, theo sự rung động của dòng nước, đáy nước chậm rãi đong đưa, nhìn thoáng qua ghê tởm không muốn bàn đến.
Đáy mắt Sở Du Ninh hiện lên một tia chán ghét, Cổ Nam chắn là sẽ không trốn ở trong đám thi thể thây ma và hái thú đâu, vậy thì đi vào trong chỗ sâu tìm xem.
Rời khỏi bờ biển càng xa, thi thể lại càng ít, cho đến khi không còn thi thể, Sở Du Ninh liền ngừng lại. Trên thực tế cô muốn tìm kiếm Cố Nam cũng không hề dễ dàng, rốt cuộc thì tình hình ở dưới đáy biển rất phức tạp, đối với nơi này cô cũng không quen thuộc, cho nên…
Chỉ có thể nghĩ cách làm cho Cổ Nam tìm đến cô! Chỉ là… cô nên làm như thế nào để hấp dẫn Cố Nam đây…
Sở Du Ninh suy nghĩ, lúc sau biến ra một cây gậy sắt, không sai, đây chính là cây gậy mà trước kia cô dùng để đánh Cố Nam.
Sau đó cô liền dùng gậy sắt đánh lên trên đá ngầm một cách có quy luật.
Hiện giờ dưới đáy biển rất nguy hiểm, người có thể dừng lại ở đáy biển trong thời gian dài cũng không nhiều, cho nên nếu như Cố Nam có thể nghe được âm thanh này, chắc hẳn sẽ đi ra điều tra tình hình.
Nhưng… Cố Nam có nguyện ý ra gặp cô hay không mới là vấn đề. Nói thật, nếu đổi chỗ cho Cố Nam, Sở Du Ninh không trốn xa hơn là đã không tồi rồi, cô chắc chắn sẽ không chạy ra để chui đầu vào lưới, chỉ là…
Khi Sở Du Ninh cảm giác được có điều không đúng, đột nhiên quay đầu lại, Cố Nam đã lẳng lặng đứng ở phía sau cô. Cấp bậc áp chế chết tiệt, đến lúc anh ta chạy đến trước mặt cô thì cô mới phát hiện! Nếu mà Cố Nam muốn mạng của cô, cô tuyệt đối không có cơ hội sống sót.
Sở Du Ninh nhìn về phía Cố Nam, chỉ thấy khuôn mặt của anh không có cảm xúc gì nhìn cô, trong ánh mắt… không có một chút tức giận nào. Sở Du Ninh
không khỏi nhướng mày, dùng dị năng ngưng kết ra một cái xích sắt buộc ở trên cổ Cố Nam.
Lông mi dày của Cố Nam khẽ run lên, nhưng mà lại… không có chút phản kháng nào.
Trên thực tế cấp bậc của Cố Nam so với Sở Du Ninh cao hơn nhiều, dị năng ngưng kết ra xích sắt đối với anh mà nói không hề có tác dụng, Sở Du Ninh tất nhiên biết điều này, cô cũng không phải vì muốn trói chặt người này lại, mà là muốn thử, nếu hành động mang tính vũ nhục như thế này mà anh cũng không phản kháng, vậy chứng minh lời cô nói lần trước còn chưa mất đi hiệu quả.
Kiến ăn thịt người ở trước mặt Thẩm Hạo Nguyệt cũng đặc biệt ngoan ngoãn, nhìn qua căn bản cũng không thể nhìn ra được ngày thường hung dữ, tàn bạo bao nhiêu. Điều thứ nhất khiến người ta ngoài ý muốn chính là, giây phút đàn kiến ăn thịt người này ở trước Thẩm Hạo Nguyệt sẽ biến thành con chó trung thành, buổi sáng sẽ còn ở dưới cửa sổ của Thẩm Hạo Nguyệt xếp hàng thành hình dạng bãi hoa tươi làm cho cô vui vẻ.
Cái đãi ngộ khác biệt này… Sở Du Ninh lắc đầu, nhưng không thể không thừa nhận, cảnh tượng như vậy làm cho cảm xúc căng thẳng mấy ngày nay của cô thả lỏng đi không ít.
Sở Du Ninh muốn đi cùng Thẩm Hạo Nguyệt, nhưng mà công việc quá nhiều, chỉ có thể giao cô cho Ngụy Tử Hân cùng Triệu Tiêm Tiêm chăm sóc.
Sau khi sắp xếp tất cả ổn thoả, Sở Du Ninh liền lên đường tìm kiếm Cố Nam.
Lần trước cô bị ám toán (ra tay trong chỗ tối) đến ngất đi, Cố Nam đã bị Tưởng Thanh Vũ giữ lại, nhưng thân phận Cố Nam đặc thù, Tưởng Thanh Vũ cũng không dám chậm trễ, trực tiếp để anh ta ở lại căn cứ Nam Hải, chờ Sở Du Ninh trở về sẽ sắp xếp lại.
Sau đó thành phố lại bị thây ma vây quanh, con người trở thành súc vật bị nuôi nhốt, sau đó Cố Nam đã biến mất không thấy tăm hơi.
Sở Du Ninh còn cho rằng Cố Nam sẽ đang ở trong giai đoạn tự trừng phạt bản thân, chắc hẳn sẽ mặc kệ cho thây ma tự sắp xếp, nhưng không nghĩ tới vậy mà
anh ta chạy mất.
Đi ra ngoài căn cứ Nam Hải, Sở Du Ninh cũng không vội vã tiến đến căn cứ của Tưởng Thanh Vũ, mà đứng ở trên đá ngầm của bờ biển nhìn lại, trước kia Cố Nam ở bên ngoài căn cứ tự do đã trốn ở trong nước, hiện tại có thể cũng ở dưới nước hay không…
Nghĩ đến đây, Sở Du Ninh vận chuyển dị năng. Trong nháy mắt biến thành một người cá ánh lên ánh sáng màu tím xanh xinh đẹp, dưới ánh nắng chiếu xuống, dùng một tư thế cực kỳ duyên dáng nhảy vào trong nước. Bạch Lạc đứng ở trên bờ, ánh mắt hơi hơi loé lên, trong lòng hiện lên một tia kinh ngạc.
Trải qua từng đợt lại từng đợt hỗn chiến, dưới nước phủ kín thi thể của thây ma cùng hải thú, theo sự rung động của dòng nước, đáy nước chậm rãi đong đưa, nhìn thoáng qua ghê tởm không muốn bàn đến.
Đáy mắt Sở Du Ninh hiện lên một tia chán ghét, Cổ Nam chắn là sẽ không trốn ở trong đám thi thể thây ma và hái thú đâu, vậy thì đi vào trong chỗ sâu tìm xem.
Rời khỏi bờ biển càng xa, thi thể lại càng ít, cho đến khi không còn thi thể, Sở Du Ninh liền ngừng lại. Trên thực tế cô muốn tìm kiếm Cố Nam cũng không hề dễ dàng, rốt cuộc thì tình hình ở dưới đáy biển rất phức tạp, đối với nơi này cô cũng không quen thuộc, cho nên…
Chỉ có thể nghĩ cách làm cho Cổ Nam tìm đến cô! Chỉ là… cô nên làm như thế nào để hấp dẫn Cố Nam đây…
Sở Du Ninh suy nghĩ, lúc sau biến ra một cây gậy sắt, không sai, đây chính là cây gậy mà trước kia cô dùng để đánh Cố Nam.
Sau đó cô liền dùng gậy sắt đánh lên trên đá ngầm một cách có quy luật.
Hiện giờ dưới đáy biển rất nguy hiểm, người có thể dừng lại ở đáy biển trong thời gian dài cũng không nhiều, cho nên nếu như Cố Nam có thể nghe được âm thanh này, chắc hẳn sẽ đi ra điều tra tình hình.
Nhưng… Cố Nam có nguyện ý ra gặp cô hay không mới là vấn đề. Nói thật, nếu đổi chỗ cho Cố Nam, Sở Du Ninh không trốn xa hơn là đã không tồi rồi, cô chắc chắn sẽ không chạy ra để chui đầu vào lưới, chỉ là…
Khi Sở Du Ninh cảm giác được có điều không đúng, đột nhiên quay đầu lại, Cố Nam đã lẳng lặng đứng ở phía sau cô. Cấp bậc áp chế chết tiệt, đến lúc anh ta chạy đến trước mặt cô thì cô mới phát hiện! Nếu mà Cố Nam muốn mạng của cô, cô tuyệt đối không có cơ hội sống sót.
Sở Du Ninh nhìn về phía Cố Nam, chỉ thấy khuôn mặt của anh không có cảm xúc gì nhìn cô, trong ánh mắt… không có một chút tức giận nào. Sở Du Ninh
không khỏi nhướng mày, dùng dị năng ngưng kết ra một cái xích sắt buộc ở trên cổ Cố Nam.
Lông mi dày của Cố Nam khẽ run lên, nhưng mà lại… không có chút phản kháng nào.
Trên thực tế cấp bậc của Cố Nam so với Sở Du Ninh cao hơn nhiều, dị năng ngưng kết ra xích sắt đối với anh mà nói không hề có tác dụng, Sở Du Ninh tất nhiên biết điều này, cô cũng không phải vì muốn trói chặt người này lại, mà là muốn thử, nếu hành động mang tính vũ nhục như thế này mà anh cũng không phản kháng, vậy chứng minh lời cô nói lần trước còn chưa mất đi hiệu quả.
Danh sách chương