Sở Du Ninh hơi mỉm cười, rất hài lòng với phản ứng của Cố Nam, nhưng… vẫn chưa đủ! Sở Du Ninh đột nhiên kéo dây xích lên trên mặt biển cho nên Cố Nam cũng bị buộc phải theo cô nổi lên trên mặt biển.

Hai người vừa mới lên trên mặt biển thì Sở Du Ninh kéo vòng cổ của Cố Nam kéo về phía trước mặt mình, nước biển chảy dọc xuống theo gương mặt hai người, mặt hai người cách nhau càng ngày càng gần đến khi sắp dán vào nhau thì mới dừng lại, Sở Du Ninh hơi mở miệng, trầm giọng hỏi: “Vì sao phải chạy?”

Đôi mắt vô hồn của Cố Nam khẽ chuyển động nhưng cũng không có ý trả lời câu hỏi của Sở Du Ninh.

Trong mắt Sở Du Ninh là một mảnh lạnh lùng: “Ngoan ngoãn ở lại trong căn cứ làm công cụ của thây ma không phải tốt hơn sao? Một tội nhân như anh chẳng phải nên sống một cách không có tôn nghiêm như vậy sao?”

Nghe thấy lời Sở Du Ninh nói Cố Nam đột nhiên cứng ngắc, tròng mắt đen nhánh u ám của hắn hiện lên một tia phức tạp. Sở Du Ninh nói rất đúng, hắn nên sống một cách đau khổ để chuộc tội của mình, nhưng mà…

Hắn có thể chịu đựng được các kiểu đối xử của Sở Du Ninh nhưng lại không thể ở lại căn cứ Nam Hải để sinh con với mấy người phụ nữ đó…

Tầm mắt Sở Du Ninh chậm rãi đảo qua ở trên mặt Cố Nam, trên mặt cô là sự giễu cợt: “Sao vậy? Chẳng lẽ ngoại trừ tôi thì những người phụ nữ khác là không được sao?”

Lông mi Cố Nam khẽ run lên, ánh mắt hơi né tránh.

Khóe miệng Sở Du Ninh cong lên một nụ cười tà mị, kéo Cố Nam qua rồi hung hăng hôn lên môi hắn.

Nếu nói là hôn thì chẳng bằng nên nói là cắn, ngay lần đầu tiên hạ miệng cô đã cắn rách môi của Cố Nam, sau đó lưỡi mềm linh hoạt cuốn giọt máu bên môi Cố Nam rồi tiến quân thần tốc điên cuồng hút lấy đầu lưỡi của hắn.

Một mùi vị sắt rỉ tràn ngập giữa môi của hai người, Cố Nam chậm rãi nâng đôi tay run rẩy lên, sau khi chần chừ một lát thì vẫn là nhịn không được mà ôm eo của Sở Du Ninh.

Sở Du Ninh lại đột nhiên đẩy Cố Nam ra: “Bốp!” Một cái tát thật mạnh trên mặt hắn, sau đó lại nắm chặt vòng cổ ở trên cổ hắn, lạnh như băng hỏi: “Ai cho phép anh ôm tôi?”

Một cái tát này của Sở Du Ninh rất tàn nhẫn, tát vào mặt Cố Nam, một tia máu tươi chậm rãi chảy xuống theo khóe miệng, Cố Nam vừa muốn đưa tay lau đi thì Sở Du Ninh lại kéo hắn qua và hôn lên lần nữa.

Ngón tay Cố Nam khẽ run lên, cuối cùng nắm chặt bàn tay, móng tay cắm thật sâu vào lòng bàn tay, từng giọt máu từ lòng bàn tay chảy xuống lặng yên không một tiếng động hòa vào trong nước biển.

Lần này thời gian Sở Du Ninh hôn có chút dài, chỉ cần Cố Nam hơi có dị động thì cô lại siết chặt cái vòng cổ ở trên cổ của Cố Nam để cảnh cáo, cho đến khi… Cố Nam hoàn toàn từ bỏ việc phản kháng.

Từ bỏ phản kháng cũng cũng không có nghĩa là hoàn toàn thần phục, Sở Du Ninh cũng không nóng vội, cô vẫn còn chuyện khác cần làm.

Dắt Cố Nam trở lại trên bờ, đuôi cá lại hóa thành hai chân, dùng dị năng biến ra một chiếc váy đỏ rực lửa.

Bạch Lạc và tiểu đội thây ma vẫn đang ở nơi đó như cũ, thấy Cố Nam bị dây xích dắt lên bờ thì Bạch Lạc hơi nhướng mày.

Sở Du Ninh nắm Cố Nam mắt nhìn thẳng đi qua Bạch Lạc, theo bước chân của Cố Nam âm thanh xích sắt chạm vào nhau vang lên rất nhịp nhàng tựa như một bài hát trong trẻo.

Ai cũng không nghĩ tới Sở Du Ninh lại cứ như thế mà nghênh ngang đi tới cửa của căn cứ Nam Hải ở cạnh căn cứ Tự Do, không phải là không gặp đàn thây ma nào mà là do… cấp bậc của đội quân hộ vệ đã áp chết tuyệt đối cho nên những con thây ma đó căn bản là không dám xung đột với bọn họ.

Tuy rằng rất phong cách rất ngầu, nhưng sắc mặt Sở Du Ninh lại nghiêm trọng, tuy thây ma sợ hãi với sự uy hiếp của tiểu đội này nhưng mà… cũng không thần phục.

Điều này có nghĩa… kế hoạch ban đầu cô muốn dùng thây ma cao cấp để thu phục toàn bộ thây ma ở Hoa Hạ là không hề lạc quan…
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện