Mãi cho đến khi Trịnh Phàn xuất hiện thì trợ lý nhỏ phát hiện ra thời điểm mà Ngụy Tử Hân ở cùng với Trịnh Phàn vô cùng hài hòa, suy nghĩ của hai người họ luôn trùng với nhau, mà đặc biệt là hình như Trịnh Phản đối xử với Hân tỷ có chút khác biệt.
Trợ lý nhỏ mới nổi lên ý tưởng cứu vớt Ngụy Tử Hân, cho nên lúc này mới ở bên cạnh Trịnh Phàn bày mưu tính kế, nhưng mà… Trịnh Phàn này cũng giống như Hân tỷ, đều là đồ ngốc.
Ở trong lòng trợ lý nhỏ Sở Du Ninh chính là một người phụ nữ vô lương tâm, dù ngươi có móc cả trái tim mình ra đưa cho cô thì cô cũng ghi tên mình lên nhìn xem ngươi có ích gì với cô hay không.
Sở Du Ninh có tốt với Ngụy Tử Hân không? Đúng vậy, rất tốt, nhưng… còn không phải bởi vì Ngụy Tử Hân là người duy nhất có thể toàn tâm toàn ý, không hề có tâm tư khác xử lý chuyện ở căn cứ Tự Do cho cô sao.
Trợ lý nhỏ tới muộn nên chỉ có thể thấy Ngụy Tử Hân vất vả trả giá không biết ngày đêm, cũng không biết Sở Du Ninh đã từng làm cái gì cho Ngụy Tử Hân nên cái nhìn của cô ấy mới có chút bất công.
Nhưng cô ấy lại yếu đuối cho nên dù có bất bình với Sở Du Ninh thì cũng không dám làm cái gì.
Sau khi Sở Du Ninh rời đi lại ở về thủ đô, lần này cô về Tưởng gia.
Tuy rằng thủ đô cũng bị nuôi nốt nhưng dù sao đây cũng là trung tâm của quyền lực cho nên có rất nhiều cao thủ ẩn tàng. Hơn nữa còn ở sâu trong đất liền nên không bị hải thú quấy rầy, thây ma cho dù muốn nuôi nhốt thì cũng chẳng có xác cá voi để mà cho ăn, nên bên phía thủ đô vẫn được xem là không tồi.
Nhưng ổn định tạm thời không có nghĩa là có thể mãi mãi bình yên, cho nên… Sở Du Ninh định đưa Thẩm Hạo Nguyệt về căn cứ Tự Do.
Thẩm Hạo Nguyệt nhìn thấy Sở Du Ninh trở về, vội vàng tới đón cô, nhìn cô một lượt từ trên xuống sau khi xác định cô không sao cả thì mới nhẹ nhàng thở ra, kể từ khi có tin tức về sự dị biến của thây ma từ vùng duyên hải truyền đến thì Thẩm Hạo Nguyệt ngày đêm lo lắng, nhưng mà hành tung của Sở Du Ninh lại không cố định cho nên dù cô ấy có muốn nghe ngóng hỏi thăm tin tức cũng không được.
Hiện giờ tận mắt nhìn thấy cô bình an thì trái tim lơ lửng nhiều ngày của Thẩm Hạo Nguyệt mới rơi xuống.
“Em không sao hết! Chị mau thu dọn đồ đạc về căn cứ Tự Do với em.” Ánh mắt lo lắng mẹ già của Thẩm Hạo Nguyệt đã làm lòng Sở Du Ninh mềm nhũn, có lẽ chỗ tốt duy nhất khi đính hôn với Thẩm Hạo Nam chính là quen biết Thẩm Hạo Nguyệt.
Khi Sở Du Ninh giúp Thẩm Hạo Nguyệt thu dọn đồ đạc thì sau lưng lại truyền đến một hơi thở u oán cực kỳ mãnh liệt, Sở Du Ninh quay đầu lại nhìn lại liền thấy Thẩm Hạo Nam với vẻ mặt ủy khuất đang nhìn cô.
Sở Du Ninh lập tức sửng sốt, ây… suýt nữa quên hắn luôn. Sở Du Ninh mím môi rồi sau đó nhướng mày: “Cùng nhau đi?”
Thẩm Hạo Nam lập tức vui vẻ ra mặt, vui sướng về phòng nhanh chóng thu dọn đồ đạc, Sở Du Ninh tùy ý nhìn lướt qua, thấy đồ mà hắn thu dọn phần lớn đều là những thứ cô thích thì mắt hơi lóe lên sau đó dời ánh mắt đi.
Người Tưởng gia cực kỳ kỳ ba, lại cũng đã có Tưởng Thanh Vũ phái người bảo vệ cho nên Sở Du Ninh cũng chỉ mang hai chị em Thẩm gia đi mà thôi, tất nhiên cô cũng đã nói qua với Tưởng Thanh Vũ.
Thẩm Hạo Nguyệt lần đầu tiên thuấn di, hình như có chút say xe nên lúc trở lại căn cứ Tự Do thì sắc mặt rất không tốt, Sở Du Ninh để cho cô ấy ở lại trong nhà của cô.
Sau một bên Sở Du Ninh đột nhiên phát hiện, Thanh Long Bạch Hổ đều biến thành thú con nhỏ xinh nằm dưới giường của Thẩm Hạo Nguyệt, nhắm mắt lại, hô hấp đều đều, nhìn… bộ dáng có vẻ rất hưởng thụ.
Sở Du Ninh sử dụng dị năng khống chế dị thú thể câu thông với chúng nó một chút lại phát hiện ra một cái bí mật kinh người, dị năng của Thẩm Hạo Nguyệt đối với nhân loại thì chỉ có tác dụng thúc tình, nhưng mà với dị thú lại là đồ cực tốt, có thể giúp dị thú trưởng thành.
Đây… đúng là vui mừng ngoài ý muốn.
Thẩm Hạo Nguyệt hình như rất thích Thanh Long và Bạch Hổ, đặc biệt là Thanh Long, sau khi thu nhỏ thì chỉ bằng bàn tay, bụng còn hơi phình phình, thoạt nhìn cực kỳ dễ thương.
Ngày thường Sở Du Ninh không có thời gian chăm sóc chúng nó, chúng nó giống như những đứa trẻ con bị bỏ rơi ở nhà một mình, giờ thì tốt rồi, chúng nó có thể làm bạn với Thẩm Hạo Nguyệt.
Trợ lý nhỏ mới nổi lên ý tưởng cứu vớt Ngụy Tử Hân, cho nên lúc này mới ở bên cạnh Trịnh Phàn bày mưu tính kế, nhưng mà… Trịnh Phàn này cũng giống như Hân tỷ, đều là đồ ngốc.
Ở trong lòng trợ lý nhỏ Sở Du Ninh chính là một người phụ nữ vô lương tâm, dù ngươi có móc cả trái tim mình ra đưa cho cô thì cô cũng ghi tên mình lên nhìn xem ngươi có ích gì với cô hay không.
Sở Du Ninh có tốt với Ngụy Tử Hân không? Đúng vậy, rất tốt, nhưng… còn không phải bởi vì Ngụy Tử Hân là người duy nhất có thể toàn tâm toàn ý, không hề có tâm tư khác xử lý chuyện ở căn cứ Tự Do cho cô sao.
Trợ lý nhỏ tới muộn nên chỉ có thể thấy Ngụy Tử Hân vất vả trả giá không biết ngày đêm, cũng không biết Sở Du Ninh đã từng làm cái gì cho Ngụy Tử Hân nên cái nhìn của cô ấy mới có chút bất công.
Nhưng cô ấy lại yếu đuối cho nên dù có bất bình với Sở Du Ninh thì cũng không dám làm cái gì.
Sau khi Sở Du Ninh rời đi lại ở về thủ đô, lần này cô về Tưởng gia.
Tuy rằng thủ đô cũng bị nuôi nốt nhưng dù sao đây cũng là trung tâm của quyền lực cho nên có rất nhiều cao thủ ẩn tàng. Hơn nữa còn ở sâu trong đất liền nên không bị hải thú quấy rầy, thây ma cho dù muốn nuôi nhốt thì cũng chẳng có xác cá voi để mà cho ăn, nên bên phía thủ đô vẫn được xem là không tồi.
Nhưng ổn định tạm thời không có nghĩa là có thể mãi mãi bình yên, cho nên… Sở Du Ninh định đưa Thẩm Hạo Nguyệt về căn cứ Tự Do.
Thẩm Hạo Nguyệt nhìn thấy Sở Du Ninh trở về, vội vàng tới đón cô, nhìn cô một lượt từ trên xuống sau khi xác định cô không sao cả thì mới nhẹ nhàng thở ra, kể từ khi có tin tức về sự dị biến của thây ma từ vùng duyên hải truyền đến thì Thẩm Hạo Nguyệt ngày đêm lo lắng, nhưng mà hành tung của Sở Du Ninh lại không cố định cho nên dù cô ấy có muốn nghe ngóng hỏi thăm tin tức cũng không được.
Hiện giờ tận mắt nhìn thấy cô bình an thì trái tim lơ lửng nhiều ngày của Thẩm Hạo Nguyệt mới rơi xuống.
“Em không sao hết! Chị mau thu dọn đồ đạc về căn cứ Tự Do với em.” Ánh mắt lo lắng mẹ già của Thẩm Hạo Nguyệt đã làm lòng Sở Du Ninh mềm nhũn, có lẽ chỗ tốt duy nhất khi đính hôn với Thẩm Hạo Nam chính là quen biết Thẩm Hạo Nguyệt.
Khi Sở Du Ninh giúp Thẩm Hạo Nguyệt thu dọn đồ đạc thì sau lưng lại truyền đến một hơi thở u oán cực kỳ mãnh liệt, Sở Du Ninh quay đầu lại nhìn lại liền thấy Thẩm Hạo Nam với vẻ mặt ủy khuất đang nhìn cô.
Sở Du Ninh lập tức sửng sốt, ây… suýt nữa quên hắn luôn. Sở Du Ninh mím môi rồi sau đó nhướng mày: “Cùng nhau đi?”
Thẩm Hạo Nam lập tức vui vẻ ra mặt, vui sướng về phòng nhanh chóng thu dọn đồ đạc, Sở Du Ninh tùy ý nhìn lướt qua, thấy đồ mà hắn thu dọn phần lớn đều là những thứ cô thích thì mắt hơi lóe lên sau đó dời ánh mắt đi.
Người Tưởng gia cực kỳ kỳ ba, lại cũng đã có Tưởng Thanh Vũ phái người bảo vệ cho nên Sở Du Ninh cũng chỉ mang hai chị em Thẩm gia đi mà thôi, tất nhiên cô cũng đã nói qua với Tưởng Thanh Vũ.
Thẩm Hạo Nguyệt lần đầu tiên thuấn di, hình như có chút say xe nên lúc trở lại căn cứ Tự Do thì sắc mặt rất không tốt, Sở Du Ninh để cho cô ấy ở lại trong nhà của cô.
Sau một bên Sở Du Ninh đột nhiên phát hiện, Thanh Long Bạch Hổ đều biến thành thú con nhỏ xinh nằm dưới giường của Thẩm Hạo Nguyệt, nhắm mắt lại, hô hấp đều đều, nhìn… bộ dáng có vẻ rất hưởng thụ.
Sở Du Ninh sử dụng dị năng khống chế dị thú thể câu thông với chúng nó một chút lại phát hiện ra một cái bí mật kinh người, dị năng của Thẩm Hạo Nguyệt đối với nhân loại thì chỉ có tác dụng thúc tình, nhưng mà với dị thú lại là đồ cực tốt, có thể giúp dị thú trưởng thành.
Đây… đúng là vui mừng ngoài ý muốn.
Thẩm Hạo Nguyệt hình như rất thích Thanh Long và Bạch Hổ, đặc biệt là Thanh Long, sau khi thu nhỏ thì chỉ bằng bàn tay, bụng còn hơi phình phình, thoạt nhìn cực kỳ dễ thương.
Ngày thường Sở Du Ninh không có thời gian chăm sóc chúng nó, chúng nó giống như những đứa trẻ con bị bỏ rơi ở nhà một mình, giờ thì tốt rồi, chúng nó có thể làm bạn với Thẩm Hạo Nguyệt.
Danh sách chương