Sở Du Ninh ngửa đầu nhìn người đàn ông mặc áo choàng, trong mắt hiện lên một tia quyết tuyệt. Ngay sau đó dị năng phát động, người đàn ông mặc áo
choàng phòng bị theo bản năng lại thấy cô phịch một tiếng thay đổi bộ dáng khác.
Người đàn ông mặc áo choàng kinh ngạc nhìn Sở Du Ninh, quần áo trên người cô biến thành một cái khăn trải giường bằng tơ lụa tinh xảo, buông lỏng trên cánh tay, vai lộ ra ngoài không khí. Nhưng làm hắn kinh ngạc nhất chính là đỉnh đầu của cô mọc ra một đôi tai lông xù màu trắng.
Sở Du Ninh chậm rãi đứng lên, cả người run rẩy, đôi mắt hơi phiếm hồng, theo động tác đứng dậy của cô cái khăn trải giường trượt xuống, Sở Du Ninh trần như nhộng đứng ở dưới ánh trăng, lẳng lặng nhìn người đàn ông mặc áo choàng, mà phía sau cô… có một cái đuôi to dài mềm mại xõa tung, cái đuôi màu trắng không có một chút tạp sắc nào, nó đung đưa theo nhịp thở bất an của Sở Du Ninh.
Giữa đường thời mạt thế có rất nhiều người không kiềm chế được mà cởi quần áo ở trước mặt người, người đàn ông mặc áo choàng tuy nhỏ tuổi nhưng cũng không phải chưa bao giờ nhìn thấy một người phụ nữ lõa thể. Nhưng cũng vì nguyên nhân chính là mạt thế, nên những người phụ nữ trong ấn tượng của người đàn ông mặc áo choàng chính là dơ bẩn lại còn gầy gò, kể cả là người phụ nữ sạch sẽ tốt nhất như Triệu Tiêm Tiêm và Lý Nhiên. Nhưng mà, Sở Du Ninh lại không giống với những người phụ nữ này.
Cô đứng như vậy ở giữa ánh trăng, phía sau còn có một chiếc thể thao màu đỏ rách nát, vẻ đẹp ở nơi hoang vu giống như một bức tranh minh họa được thiết kế tỉ mỉ trước khi tận thế bắt đầu.
Dùng mắt thường cũng thấy được làn da của cô trắng nõn đẫy đà, giống như không hề bị mạt thế rửa tội, thanh thuần giống như nai con, trong ánh mắt tinh khiết co rúm mang theo sợ hãi.
Cô cứ như vậy hơi ngửa đầu nhìn hắn, thử thăm dò đi một bước tới gần hắn, tuy chân chờ nhưng cuối cùng vẫn bám lấy bờ vai của hán.
Người đàn ông mặc áo choàng biết cô muốn thông qua cách như vậy để thả cho cô một con ngựa, thực tế hắn cũng đã từ bỏ ý tưởng giết cô, hắn hoàn toàn có thể ngăn lại hành động của cô, nhưng mà…
Người đàn ông mặc áo choàng nhìn đôi tai trên đỉnh đầu Sở Du Ninh, tầm mắt của hắn lướt qua khuôn ngực đầy đặn của cô và xẹt qua tiểu huy*t sạch sẽ, cuối cùng dừng lại ở cái đuôi lông xù xù to dài của cô. Trừ người mẹ đã chết của hắn có lẽ sẽ không có ai biết hắn vô cùng yêu thích động vật nhỏ, trước mạt thế hắn đã từng nuôi một con mèo nhỏ, đáng tiếc mạt thế đến người còn khó lo cho thân mình, sao có thể lo lắng nổi cho một con mèo.
Sở Du Ninh thấy người đàn ông mặc áo choàng không từ chối, cô âm thầm nhẹ nhàng thở ra. Cô chậm rãi duỗi tay kéo mũ của người đàn ông mặc áo choàng sau đó nhìn về phía hắn.
Tay của người đàn ông mặc áo choàng hơi giật giật, giống như là muốn ngăn cản nhưng cuối cùng vẫn từ bỏ. Nhưng Sở Du Ninh có thể cảm giác được suy nghĩ của hắn có chút chật vật.
Người đàn ông mặc áo choàng vẫn luôn tránh ở trong áo choàng, cô chưa bao giờ thấy hắn lộ mặt, thật ra muốn làm t.ình thì không cần phải ló mặt ra, nhưng… Nếu như có thể nhìn thấy bộ dạng của hắn thì có lẽ sẽ có khả năng bớt một chút xa cách đối với cô, đây là một phần quan trọng liệu cô có giữ được tính mạng của mình hay không.
Cuối cùng Sở Du Ninh vẫn kéo mũ của hắn xuống. Nhìn gương mặt ở trước mặt này Sở Du Ninh hơi đơ ra, đây là một gương mặt vô cùng sạch sẽ non nớt, có thể là bởi vì một thời gian dài không tiếp xúc trực tiếp với ánh nắng mặt trời cho nên sắc mặt của hắn có chút tái nhợt, gây cho người ta một loại cảm giác ốm yếu, nhưng mà… Lý do chân chính khiến hắn phải giấu mặt lại là đôi mắt này của hắn…
Đôi mắt này là như thế nào vậy, chỗ lẽ ra là lòng trắng của mắt lại là màu đỏ, đỏ tươi giống như một mắt là máu, mà chỗ tròng mắt… lại là một làn sương đen dày đặc, cũng không biết là sương đen đã chặn hết trong mắt, hay là toàn bộ tròng mắt đều bị sương đen lấp đầy, tóm lại nhìn qua rất đáng sợ. Đây… là một đôi mắt của ác ma…
Trách không được, trách không được hắn muốn giấu đôi mắt này đi. Đây… có lẽ là di chứng của dị năng ám hệ mang đến.
choàng phòng bị theo bản năng lại thấy cô phịch một tiếng thay đổi bộ dáng khác.
Người đàn ông mặc áo choàng kinh ngạc nhìn Sở Du Ninh, quần áo trên người cô biến thành một cái khăn trải giường bằng tơ lụa tinh xảo, buông lỏng trên cánh tay, vai lộ ra ngoài không khí. Nhưng làm hắn kinh ngạc nhất chính là đỉnh đầu của cô mọc ra một đôi tai lông xù màu trắng.
Sở Du Ninh chậm rãi đứng lên, cả người run rẩy, đôi mắt hơi phiếm hồng, theo động tác đứng dậy của cô cái khăn trải giường trượt xuống, Sở Du Ninh trần như nhộng đứng ở dưới ánh trăng, lẳng lặng nhìn người đàn ông mặc áo choàng, mà phía sau cô… có một cái đuôi to dài mềm mại xõa tung, cái đuôi màu trắng không có một chút tạp sắc nào, nó đung đưa theo nhịp thở bất an của Sở Du Ninh.
Giữa đường thời mạt thế có rất nhiều người không kiềm chế được mà cởi quần áo ở trước mặt người, người đàn ông mặc áo choàng tuy nhỏ tuổi nhưng cũng không phải chưa bao giờ nhìn thấy một người phụ nữ lõa thể. Nhưng cũng vì nguyên nhân chính là mạt thế, nên những người phụ nữ trong ấn tượng của người đàn ông mặc áo choàng chính là dơ bẩn lại còn gầy gò, kể cả là người phụ nữ sạch sẽ tốt nhất như Triệu Tiêm Tiêm và Lý Nhiên. Nhưng mà, Sở Du Ninh lại không giống với những người phụ nữ này.
Cô đứng như vậy ở giữa ánh trăng, phía sau còn có một chiếc thể thao màu đỏ rách nát, vẻ đẹp ở nơi hoang vu giống như một bức tranh minh họa được thiết kế tỉ mỉ trước khi tận thế bắt đầu.
Dùng mắt thường cũng thấy được làn da của cô trắng nõn đẫy đà, giống như không hề bị mạt thế rửa tội, thanh thuần giống như nai con, trong ánh mắt tinh khiết co rúm mang theo sợ hãi.
Cô cứ như vậy hơi ngửa đầu nhìn hắn, thử thăm dò đi một bước tới gần hắn, tuy chân chờ nhưng cuối cùng vẫn bám lấy bờ vai của hán.
Người đàn ông mặc áo choàng biết cô muốn thông qua cách như vậy để thả cho cô một con ngựa, thực tế hắn cũng đã từ bỏ ý tưởng giết cô, hắn hoàn toàn có thể ngăn lại hành động của cô, nhưng mà…
Người đàn ông mặc áo choàng nhìn đôi tai trên đỉnh đầu Sở Du Ninh, tầm mắt của hắn lướt qua khuôn ngực đầy đặn của cô và xẹt qua tiểu huy*t sạch sẽ, cuối cùng dừng lại ở cái đuôi lông xù xù to dài của cô. Trừ người mẹ đã chết của hắn có lẽ sẽ không có ai biết hắn vô cùng yêu thích động vật nhỏ, trước mạt thế hắn đã từng nuôi một con mèo nhỏ, đáng tiếc mạt thế đến người còn khó lo cho thân mình, sao có thể lo lắng nổi cho một con mèo.
Sở Du Ninh thấy người đàn ông mặc áo choàng không từ chối, cô âm thầm nhẹ nhàng thở ra. Cô chậm rãi duỗi tay kéo mũ của người đàn ông mặc áo choàng sau đó nhìn về phía hắn.
Tay của người đàn ông mặc áo choàng hơi giật giật, giống như là muốn ngăn cản nhưng cuối cùng vẫn từ bỏ. Nhưng Sở Du Ninh có thể cảm giác được suy nghĩ của hắn có chút chật vật.
Người đàn ông mặc áo choàng vẫn luôn tránh ở trong áo choàng, cô chưa bao giờ thấy hắn lộ mặt, thật ra muốn làm t.ình thì không cần phải ló mặt ra, nhưng… Nếu như có thể nhìn thấy bộ dạng của hắn thì có lẽ sẽ có khả năng bớt một chút xa cách đối với cô, đây là một phần quan trọng liệu cô có giữ được tính mạng của mình hay không.
Cuối cùng Sở Du Ninh vẫn kéo mũ của hắn xuống. Nhìn gương mặt ở trước mặt này Sở Du Ninh hơi đơ ra, đây là một gương mặt vô cùng sạch sẽ non nớt, có thể là bởi vì một thời gian dài không tiếp xúc trực tiếp với ánh nắng mặt trời cho nên sắc mặt của hắn có chút tái nhợt, gây cho người ta một loại cảm giác ốm yếu, nhưng mà… Lý do chân chính khiến hắn phải giấu mặt lại là đôi mắt này của hắn…
Đôi mắt này là như thế nào vậy, chỗ lẽ ra là lòng trắng của mắt lại là màu đỏ, đỏ tươi giống như một mắt là máu, mà chỗ tròng mắt… lại là một làn sương đen dày đặc, cũng không biết là sương đen đã chặn hết trong mắt, hay là toàn bộ tròng mắt đều bị sương đen lấp đầy, tóm lại nhìn qua rất đáng sợ. Đây… là một đôi mắt của ác ma…
Trách không được, trách không được hắn muốn giấu đôi mắt này đi. Đây… có lẽ là di chứng của dị năng ám hệ mang đến.
Danh sách chương