Sở Du Ninh chờ đến nửa đêm sau khi mọi người đều ngủ mới lại một lần nữa cử động lại. Đầu tiên là lấy hình dạng hạt cát gian nan lăn ra khỏi biệt thự, sau đó trốn đến trong một góc biến thành một con sâu chạy đến khu của người giàu có, đi đến địa điểm này sẽ không có dị năng giả cao giai. Lúc này cô mới biến thành ông già.
Điều đáng nhắc tới chính là trên đường suýt chút nữa bị một người phụ nữ phát hiện.
Tuy rằng quá trình có chút trắc trở, nhưng kết quả cũng không tệ lắm, cô lại thành công chạy ra khỏi căn cứ Cao Dương. Lúc này cô không biến thành nữ, mà là biến thành một người đàn ông trung niên. Tìm chiếc xe còn có thể lái chạy về phía Diệp Thần.
Diệp Thần đối với người đàn ông khác không giống nhau, cô quyến tâm muốn thu phục. Nhưng điều Sở Du Ninh không nghĩ tới chính là, vậy mà cô lại đụng phải người đàn ông mặc áo choàng. Đột nhiên ánh mắt Sở Du Ninh chợt loé, như nào lại gặp xui xẻo như vậy, gặp phải ai không gặp, vậy mà đụng phải hắn!
Sở Du Ninh nghĩ đến bộ dạng đàn ông hiện tại của mình còn nghĩ hy vọng muốn vùng vẫy, nhưng trong nháy mắt bị người đàn ông mặc áo choàng đánh vỡ hy vọng: “Ra đi!” người đàn ông mặc áo choàng lạnh lùng nói.
Sở Du Ninh mím môi, một bước từ trên xe di chuyển đi xuống dưới.
Sở Du Ninh vừa xuống xe, vừa tự hỏi, cô tất nhiên không thể chờ chết như vậy. Sau khi xuống xe cô lại biến trở lại bộ dạng của chính mình. “Là đội trưởng bảo anh đến đón tôi sao?” Sở Du Ninh vừa nói những lời vô nghĩ để kéo dài thời gian, vừa nghĩ cách để đối phó.
Người đàn ông mặc áo choàng cảm giác được Sở Du Ninh sợ hãi, nhưng do tính cách, hắn cũng chưa giải thích cái gì.
Trên thực tế hắn đều cảm thấy mệnh lệnh của Lục ca có chút kỳ quái. Nếu hắn cũng cảm thấy người phụ nữ này không nên lại xuất hiện ở trước mặt đội trưởng, vậy đuổi cô đi là được, vì sao còn muốn mang về căn cứ Chiến Lôi âm thần dàn xếp? Người đàn ông mặc áo choàng tuy trẻ tuổi, nhưng không phải ngốc, rất may liền nghĩ tới vấn đề này, Lục ca cũng nổi lên tâm tư đối với Sở Du Ninh, cho nên muốn đào góc tường của đội trưởng!
Người đàn ông mặc áo choàng không hiểu, rốt cuộc thì Sở Du Ninh này có cái gì tốt, làm cho một đám người bọn họ đều để ý cô như vậy.
Nghĩ đến đây hắn cúi đầu nhìn Sở Du Ninh, chẳng lẽ là bởi vì xinh đẹp sao?
Thời điểm người đàn ông mặc áo choàng đang suy nghĩ miên man, Sở Du Ninh một tay đã bắt được vạt áo của người đàn ông mặc áo choàng. Cô run rẩy ngẩng đầu, trong mắt ngưng tụ ra từng giọt nước mắt “Tôi… tôi không thể chết được!”
Điều Sở Du Ninh nói chính là không thể chết được chứ không phải là không muốn chết! Cô hướng về phía đàn ông mặc áo choàng truyền đạt tin tức. Không phải cô sợ chết, mà là không thể chết được. “Mặc dù… sống được cũng vô cùng nhiều gian nan, nhưng tôi cũng không có tư cách để tìm đến cái chết…” Cô nghẹn ngào nói.
Sở Du Ninh nói làm cho người đàn ông mặc áo choàng sửng sốt. Trên thực tế hắn thật sự cũng nghĩ tới việc cô sống như vậy còn không bằng đã chết, có lẽ giết ch*t cô, đối với cô mà nói cũng coi như là giải thoát. Nhưng hắn không nghĩ tới, vậy mà cô nói cô không có tư cách đi tìm cái chết…
Cũng không khó tưởng tượng cô vì cái gì mà nói như vậy, trong tận thế hắn gặp qua không ít người như vậy, thậm chí ngay cả chính hắn…
Sở Du Ninh nhìn người đàn ông mặc áo choàng, nước mắt giống như trân châu từ trong mắt chảy xuống: “Anh ấy vì cứu tôi mà chết, mạng của tôi từ thời khắc đó đã không phải của chính mình… cho nên…tôi không thể chết được!”
Nghe được lời nói này trong chớp mắt người đàn ông mặc áo choàng có chút hoảng hốt, hắn không khỏi nhớ tới mẹ trước khi chết đã nói: “Phải sống, phải sống thật tốt…” đây cũng chính là động lực chống đỡ hắn tiếp tục cuộc sống ở trong tận thế gian nan này.
Sát ý vốn còn đang do dự trong thời khắc này cuối cùng cũng biến mất, Lục ca nói rất đúng, Sở Du Ninh có sai cái gì đâu.
Sở Du Ninh ở trong chiến đội Lôi Dịch lâu như vậy, tất nhiên nghe qua được không ít thông tin, dựa vào nhữngtin mà tùy thời điểm mới có vài ba câu, nhưng cũng không gây trở ngại việc cô lợi dụng tất cả.
Cô biết mẹ của người đàn ông mặc áo choàng chết ở trong tận thế, theo như suy đoán thì bà ấy không phải biến thành tang thi mà là vì cứu người đàn ông mặc áo choàng mà chết. Đương nhiên, cô cũng nguyện đánh cược mẹ của người đàn ông mặc áo choàng vì cứu hắn mà chết, như vậy cô mới có thể thực hiện được.
Thấy sát khí như có như không trên người người đàn ông mặc áo choàng rốt cuộc cũng biến mất, Sở Du Ninh biết mình đã đánh cược chính xác.
Điều đáng nhắc tới chính là trên đường suýt chút nữa bị một người phụ nữ phát hiện.
Tuy rằng quá trình có chút trắc trở, nhưng kết quả cũng không tệ lắm, cô lại thành công chạy ra khỏi căn cứ Cao Dương. Lúc này cô không biến thành nữ, mà là biến thành một người đàn ông trung niên. Tìm chiếc xe còn có thể lái chạy về phía Diệp Thần.
Diệp Thần đối với người đàn ông khác không giống nhau, cô quyến tâm muốn thu phục. Nhưng điều Sở Du Ninh không nghĩ tới chính là, vậy mà cô lại đụng phải người đàn ông mặc áo choàng. Đột nhiên ánh mắt Sở Du Ninh chợt loé, như nào lại gặp xui xẻo như vậy, gặp phải ai không gặp, vậy mà đụng phải hắn!
Sở Du Ninh nghĩ đến bộ dạng đàn ông hiện tại của mình còn nghĩ hy vọng muốn vùng vẫy, nhưng trong nháy mắt bị người đàn ông mặc áo choàng đánh vỡ hy vọng: “Ra đi!” người đàn ông mặc áo choàng lạnh lùng nói.
Sở Du Ninh mím môi, một bước từ trên xe di chuyển đi xuống dưới.
Sở Du Ninh vừa xuống xe, vừa tự hỏi, cô tất nhiên không thể chờ chết như vậy. Sau khi xuống xe cô lại biến trở lại bộ dạng của chính mình. “Là đội trưởng bảo anh đến đón tôi sao?” Sở Du Ninh vừa nói những lời vô nghĩ để kéo dài thời gian, vừa nghĩ cách để đối phó.
Người đàn ông mặc áo choàng cảm giác được Sở Du Ninh sợ hãi, nhưng do tính cách, hắn cũng chưa giải thích cái gì.
Trên thực tế hắn đều cảm thấy mệnh lệnh của Lục ca có chút kỳ quái. Nếu hắn cũng cảm thấy người phụ nữ này không nên lại xuất hiện ở trước mặt đội trưởng, vậy đuổi cô đi là được, vì sao còn muốn mang về căn cứ Chiến Lôi âm thần dàn xếp? Người đàn ông mặc áo choàng tuy trẻ tuổi, nhưng không phải ngốc, rất may liền nghĩ tới vấn đề này, Lục ca cũng nổi lên tâm tư đối với Sở Du Ninh, cho nên muốn đào góc tường của đội trưởng!
Người đàn ông mặc áo choàng không hiểu, rốt cuộc thì Sở Du Ninh này có cái gì tốt, làm cho một đám người bọn họ đều để ý cô như vậy.
Nghĩ đến đây hắn cúi đầu nhìn Sở Du Ninh, chẳng lẽ là bởi vì xinh đẹp sao?
Thời điểm người đàn ông mặc áo choàng đang suy nghĩ miên man, Sở Du Ninh một tay đã bắt được vạt áo của người đàn ông mặc áo choàng. Cô run rẩy ngẩng đầu, trong mắt ngưng tụ ra từng giọt nước mắt “Tôi… tôi không thể chết được!”
Điều Sở Du Ninh nói chính là không thể chết được chứ không phải là không muốn chết! Cô hướng về phía đàn ông mặc áo choàng truyền đạt tin tức. Không phải cô sợ chết, mà là không thể chết được. “Mặc dù… sống được cũng vô cùng nhiều gian nan, nhưng tôi cũng không có tư cách để tìm đến cái chết…” Cô nghẹn ngào nói.
Sở Du Ninh nói làm cho người đàn ông mặc áo choàng sửng sốt. Trên thực tế hắn thật sự cũng nghĩ tới việc cô sống như vậy còn không bằng đã chết, có lẽ giết ch*t cô, đối với cô mà nói cũng coi như là giải thoát. Nhưng hắn không nghĩ tới, vậy mà cô nói cô không có tư cách đi tìm cái chết…
Cũng không khó tưởng tượng cô vì cái gì mà nói như vậy, trong tận thế hắn gặp qua không ít người như vậy, thậm chí ngay cả chính hắn…
Sở Du Ninh nhìn người đàn ông mặc áo choàng, nước mắt giống như trân châu từ trong mắt chảy xuống: “Anh ấy vì cứu tôi mà chết, mạng của tôi từ thời khắc đó đã không phải của chính mình… cho nên…tôi không thể chết được!”
Nghe được lời nói này trong chớp mắt người đàn ông mặc áo choàng có chút hoảng hốt, hắn không khỏi nhớ tới mẹ trước khi chết đã nói: “Phải sống, phải sống thật tốt…” đây cũng chính là động lực chống đỡ hắn tiếp tục cuộc sống ở trong tận thế gian nan này.
Sát ý vốn còn đang do dự trong thời khắc này cuối cùng cũng biến mất, Lục ca nói rất đúng, Sở Du Ninh có sai cái gì đâu.
Sở Du Ninh ở trong chiến đội Lôi Dịch lâu như vậy, tất nhiên nghe qua được không ít thông tin, dựa vào nhữngtin mà tùy thời điểm mới có vài ba câu, nhưng cũng không gây trở ngại việc cô lợi dụng tất cả.
Cô biết mẹ của người đàn ông mặc áo choàng chết ở trong tận thế, theo như suy đoán thì bà ấy không phải biến thành tang thi mà là vì cứu người đàn ông mặc áo choàng mà chết. Đương nhiên, cô cũng nguyện đánh cược mẹ của người đàn ông mặc áo choàng vì cứu hắn mà chết, như vậy cô mới có thể thực hiện được.
Thấy sát khí như có như không trên người người đàn ông mặc áo choàng rốt cuộc cũng biến mất, Sở Du Ninh biết mình đã đánh cược chính xác.
Danh sách chương