Thật ra Lôi Dịch cũng tự mình hiểu được nhưng hắn lại không dám nghĩ tới. Điểm khác biệt duy nhất chính là Cao Dương và Lục Dĩ Minh đều biết Sở Du

Ninh không yêu Lôi Dịch. Nhưng ở trong lòng Lôi Dịch, cô yêu anh, cho nên… đối mặt với kết quả này anh chỉ càng thêm đau khổ.

“Đi tới thành phố phía trước!” Đôi mắt Lôi Dịch đỏ ửng nhấp môi nói, hắn vẫn không chịu từ bỏ hy vọng.

Dị năng của Triệu Tiêm Tiêm bị khóa mà Lôi Dịch lại còn chẳng quan tâm đến ả, ả hung hăng cắn chặt răng. Thực ra nếu ả muốn giết Sở Du Ninh thật sự không quá khó khăn, nhưng ả lại càng muốn vạch trần gương mặt xấu xí của Sở Du Ninh trước mặt đám đàn ông ngu xuẩn này, nhưng lại không biết vì sao mà kế hoạch lần này thất bại, chẳng những không thể làm Sở Du Ninh lộ ra gương mặt thật, mà còn làm cho cô bại lộ ở trước mặt Cao Dương. Nghĩ đến sự coi trọng của Cao Dương dành cho ả trước khi Sở Du Ninh xuất hiện… lần này Triệu Tiêm Tiêm thật đúng là trộm gà không thành còn mất nắm gạo.

Thực ra mặc dù đã đi tới tình trạng như này rồi nhưng mà Triệu Tiêm Tiêm vẫn không chịu tin đó là gương mặt thật của Sở Du Ninh, ả tuyệt đối không tin một người bình thường lại có thể lớn lên với cái dáng vẻ kia! Chưa kể tới trực giác của phụ nữ còn rất đúng, Sở Du Ninh đẹp được như thế này đúng là bởi vì làm t.ình với Diệp Thần.

Triệu Tiêm Tiêm ném một ánh mắt cho người đàn ông mặc áo choàng. Hắn ta hơi ngừng một chút sau đó dần dần biến mất.

Đúng vậy, Triệu Tiêm Tiêm đã mất kiên nhẫn, bây giờ ả chỉ nghĩ cách giết ch*t Sở Du Ninh.

Người đàn ông mặc áo choàng chưa bao giờ nghi ngờ mệnh lệnh của Triệu Tiêm Tiêm, nhưng khi hắn chuẩn bị rời đi thì lại bị tinh thần lực của Lục Dĩ Minh ngăn cản. Với tầm quan trọng và sự thông minh của Lục Dĩ Minh thì không có bí mật nào ở trong đội có thể qua mắt được hắn, trước đây hắn sẽ không quan tâm tới những điều dơ bẩn mà bọn họ đã làm, có lẽ sau này cũng như vậy, nhưng mà lần này…

“Lục ca…”

Lục Dĩ Minh cũng không vội vàng nói chuyện, mà là châm một điếu thuốc: “A Nam, cậu cũng không còn nhỏ nữa rồi, cũng đã giống như một người đàn ông, hà tất phải so đo với một cô gái yếu đuối?”

Người đàn ông mặc áo choàng im lặng một lúc: “Từ khi cô ấy tới, cả đội vẫn luôn không tốt.” Từ khi Sở Du Ninh tiến vào chiến đội, Phong ca thay đổi, đã không còn theo đuôi Tiêm Tiêm tỷ mọi nơi, đội trưởng cũng thay đổi, càng ngày càng mất kiên nhẫn với Tiêm Tiêm tỷ, ngay cả Lục ca vẫn luôn luôn dung

túng Tiêm Tiêm tỷ cũng ngày càng xa cách tỷ. Nếu như không có Sở Du Ninh, đội ngũ sẽ trở lại như trước đây.

Lục Dĩ Minh lắc đầu bật cười, vỗ vỗ tảng đá bên người: “Tới đây ngồi nào!” Nếu như đứa nhỏ không hiểu chuyện vậy thì nên dạy dỗ cho tốt.

Lục Dĩ Minh rất kiên nhẫn phân tích từ đầu tới cuối cho người đàn ông mặc áo choàng nghe. Ở trong miêu tả của Lục Dĩ Minh hắn giống như thấy được một thế giới không thể nào hiểu được, mỗi người trong đó dường như không phải là những người hắn đã từng quen thuộc.

Tất nhiên, hắn cũng không nghi ngờ lời của Lục Dĩ Lục, bởi vì Lục ca không cần thiết phải lừa hắn.

Sau khi Lục Dĩ Minh nói xong thì bắt đầu im lặng, để thời cho người đàn ông mặc áo choàng tiêu hóa. Sau khi xác định hắn đã bình tĩnh mới tiếp tục nói: “Tất nhiên, đã là con người thì sẽ ích kỷ, nguyên nhân chính là do tình cảm giữa chúng ta và Tiêm Tiêm rất sâu, cho nên tất cả mọi người mới dung túng cô ấy.

Nhưng… đây không phải là lý do để chúng ta gây tổn thương một cô gái vô tội.”

Lục Dĩ Minh thật là thiếu đạo đức, hắn biết nếu mình trực tiếp ngăn cản thì khẳng định người đàn ông mặc áo choàng sẽ nảy sinh kháng cự, như vậy thì việc tiếp theo kia sẽ không dễ làm. Cho nên hắn cố ý hướng mọi người vì coi trọng Triệu Tiêm Tiêm nhiều hơn nên mới để ả bắt nạt Sở Du Ninh hết lần này đến lần khác, sau đó lại nói Sở Du Ninh từ đầu đến cuối chính là người vô tội nhất.

Triệu Tiêm Tiêm bắt nạt cô ấy thì tất cả mọi người có thể mở một mắt nhắm một mắt, nhưng nếu giết cô thì là chuyện quá đáng rồi.

Lục Dĩ Minh vỗ vỗ bả vai người đàn ông mặc áo choàng: “Nhưng mặc kệ thế nào, tốt nhất vẫn đừng để Sơ Du Ninh trở lại bên người đội trưởng.”

Người đàn ông mặc áo choàng ngẩng đầu nhìn Lục Dĩ Minh: “Trước tiên cậu đem cô ấy về căn cứ rồi sắp xếp cho cô ấy, chờ tôi về rồi sẽ xử lý chuyện này.”

Nói xong Lục Dĩ Minh dừng một chút “Vẫn là đem cô ấy về trước đi, tôi có mấy lời muốn giải thích. Nhớ kỹ đừng để cho bất kỳ ai phát hiện!”

Người đàn ông mặc áo choàng suy nghĩ một lát rồi xoay người rời đi.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện