Hàn Diệp quỳ một gối xuống bên giường, kéo tay nàng áp lên đôi môi mỏng, dịu dàng nói:
“Ta không hoảng, chỉ là không muốn nàng nghi ngờ ta.”
La Vân Khỉ rút tay về, vết thương lại đau nhói, khiến nàng khẽ nhíu mày.
Hàn Diệp vội tránh ra, cuống quýt trấn an:
“Lại đau rồi phải không? Ta không đụng nữa, nàng đừng cử động bừa…”
Nhìn dáng vẻ cẩn trọng của hắn, cơn giận trong lòng La Vân Khỉ cũng tiêu tan đôi chút.
Chỉ là, vừa nghĩ đến chuyện Ngô A Hương từng dính lấy hắn mà nũng nịu không dứt, lòng nàng lại nghẹn một bụng uất ức.
“Vậy còn ả tiện nhân Ngô A Hương kia? Đã đi đâu rồi? Đừng nói là ngươi để ả ta chạy thoát đấy chứ?”
“Đại tỷ yên tâm, ả đã bị tỷ phu áp giải đến nha môn rồi.”
Tạ Tường Vi bưng một bát cháo từ ngoài bước vào, trông đôi mắt đỏ hoe, hiển nhiên là đã khóc.
“Đại tỷ, thân thể tỷ đỡ hơn chưa?”
La Vân Khỉ khẽ kéo môi, gượng cười:
“Chắc là không c.h.ế.t được đâu.”
Tạ Tường Vi lập tức nói:
“Không được nói bừa, tỷ nhất định không sao, ăn uống cho tốt, nghỉ ngơi vài hôm là khỏe lại thôi.”
La Vân Khỉ khẽ gật đầu:
“Vậy thì mượn lời lành của Tam muội.”
Rồi nàng quay sang Hàn Diệp:
“Còn chuyện Ngô A Hương, ta từ lâu đã biết nàng ta chẳng phải thứ tốt đẹp gì. Quan huyện nói sao?”
Nhớ đến Phương Lục Chi liên tục hỏi han La Vân Khỉ, sắc mặt Hàn Diệp chợt trầm xuống.
“Nàng ta đã khai ra mẫu thân của Lý Thận, hiện tại người của nha môn đã đi bắt rồi. E rằng ngày mai ta còn phải đến công đường một chuyến.”
La Vân Khỉ lập tức hỏi:
“Hàn Diệp, ngươi không mềm lòng đấy chứ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Hàn Diệp dứt khoát đáp:
“Dĩ nhiên không. Nếu ngay cả đúng sai cũng không phân rõ, thì ta đâu còn xứng là kẻ đọc sách?”
La Vân Khỉ liếc hắn một cái, giọng hờn trách:
“Vậy thì tốt. Nếu ngươi vì động lòng mà tha cho Ngô A Hương, đời này ta cũng sẽ không tha thứ cho ngươi.”
“Tỷ, tỷ mất m.á.u nhiều lắm, đừng nói nữa.”
Tạ Tường Vi múc một muỗng cháo, nhẹ nhàng thổi nguội rồi đưa đến bên môi La Vân Khỉ.
La Vân Khỉ ăn được mấy miếng thì thấy trong lòng ngán ngẩm, không sao nuốt nổi.
Tạ Tường Vi đành đặt bát xuống:
“Nếu đại tỷ không thấy đói, vậy mai hẵng ăn. Giờ nên nghỉ ngơi một chút, muội ra ngoài trông nom hai đứa nhỏ.”
Nhìn Tạ Tường Vi lui tới bận rộn, lòng La Vân Khỉ trào dâng một niềm cảm kích. Sau khi nàng đi, Hàn Diệp lại ngồi xuống bên giường.
✨ Theo dõi Mèo Kam Mập tại fanpage: Mèo Kam Mập nếu truyện tui hợp gu bạn nhé! Hoặc bạn muốn đề cử một bộ nào đó bạn thấy rất hay nhưng chưa có người edit.
Tuy La Vân Khỉ không còn giận hắn nữa, nhưng nghĩ đến việc chỉ số hảo cảm tuột dốc không phanh, nàng vẫn cảm thấy không vui.
“Ngươi về đọc sách đi, không cần ở đây mãi.”
Hàn Diệp lắc đầu:
“Nàng là thê tử của ta, sao ta có thể không ở bên? Huống hồ mọi chuyện đều do ta mà ra. Nếu ta sớm để ý cây đinh trên tường kia, Lý Thận đâu đến nỗi mất mạng.”
Nghĩ đến gương mặt cợt nhả đáng ghét của Lý Thận, La Vân Khỉ chau mày, hừ nhẹ:
“Hắn c.h.ế.t thì chết, sống cũng chẳng khác gì tai họa, ngươi đừng tự trách mình nữa.”
Hàn Diệp khẽ ừ một tiếng, rồi nắm lấy tay nàng, cúi đầu hỏi nhỏ:
“Còn đau không?”
La Vân Khỉ giật tay lại, nhưng Hàn Diệp không buông, nàng cũng mặc kệ cho hắn nắm.
“Ta đâu phải thân thể sắt thép, sao lại không đau được?”
Hàn Diệp khẽ vỗ nhẹ tay nàng như muốn xoa dịu cơn đau.
Rồi hắn trầm giọng nói:
“Phương công tử đã hay tin nàng bị thương, muốn đến thăm. Nếu nàng đồng ý, ngày mai ta sẽ dẫn hắn tới.”
“Ta không hoảng, chỉ là không muốn nàng nghi ngờ ta.”
La Vân Khỉ rút tay về, vết thương lại đau nhói, khiến nàng khẽ nhíu mày.
Hàn Diệp vội tránh ra, cuống quýt trấn an:
“Lại đau rồi phải không? Ta không đụng nữa, nàng đừng cử động bừa…”
Nhìn dáng vẻ cẩn trọng của hắn, cơn giận trong lòng La Vân Khỉ cũng tiêu tan đôi chút.
Chỉ là, vừa nghĩ đến chuyện Ngô A Hương từng dính lấy hắn mà nũng nịu không dứt, lòng nàng lại nghẹn một bụng uất ức.
“Vậy còn ả tiện nhân Ngô A Hương kia? Đã đi đâu rồi? Đừng nói là ngươi để ả ta chạy thoát đấy chứ?”
“Đại tỷ yên tâm, ả đã bị tỷ phu áp giải đến nha môn rồi.”
Tạ Tường Vi bưng một bát cháo từ ngoài bước vào, trông đôi mắt đỏ hoe, hiển nhiên là đã khóc.
“Đại tỷ, thân thể tỷ đỡ hơn chưa?”
La Vân Khỉ khẽ kéo môi, gượng cười:
“Chắc là không c.h.ế.t được đâu.”
Tạ Tường Vi lập tức nói:
“Không được nói bừa, tỷ nhất định không sao, ăn uống cho tốt, nghỉ ngơi vài hôm là khỏe lại thôi.”
La Vân Khỉ khẽ gật đầu:
“Vậy thì mượn lời lành của Tam muội.”
Rồi nàng quay sang Hàn Diệp:
“Còn chuyện Ngô A Hương, ta từ lâu đã biết nàng ta chẳng phải thứ tốt đẹp gì. Quan huyện nói sao?”
Nhớ đến Phương Lục Chi liên tục hỏi han La Vân Khỉ, sắc mặt Hàn Diệp chợt trầm xuống.
“Nàng ta đã khai ra mẫu thân của Lý Thận, hiện tại người của nha môn đã đi bắt rồi. E rằng ngày mai ta còn phải đến công đường một chuyến.”
La Vân Khỉ lập tức hỏi:
“Hàn Diệp, ngươi không mềm lòng đấy chứ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Hàn Diệp dứt khoát đáp:
“Dĩ nhiên không. Nếu ngay cả đúng sai cũng không phân rõ, thì ta đâu còn xứng là kẻ đọc sách?”
La Vân Khỉ liếc hắn một cái, giọng hờn trách:
“Vậy thì tốt. Nếu ngươi vì động lòng mà tha cho Ngô A Hương, đời này ta cũng sẽ không tha thứ cho ngươi.”
“Tỷ, tỷ mất m.á.u nhiều lắm, đừng nói nữa.”
Tạ Tường Vi múc một muỗng cháo, nhẹ nhàng thổi nguội rồi đưa đến bên môi La Vân Khỉ.
La Vân Khỉ ăn được mấy miếng thì thấy trong lòng ngán ngẩm, không sao nuốt nổi.
Tạ Tường Vi đành đặt bát xuống:
“Nếu đại tỷ không thấy đói, vậy mai hẵng ăn. Giờ nên nghỉ ngơi một chút, muội ra ngoài trông nom hai đứa nhỏ.”
Nhìn Tạ Tường Vi lui tới bận rộn, lòng La Vân Khỉ trào dâng một niềm cảm kích. Sau khi nàng đi, Hàn Diệp lại ngồi xuống bên giường.
✨ Theo dõi Mèo Kam Mập tại fanpage: Mèo Kam Mập nếu truyện tui hợp gu bạn nhé! Hoặc bạn muốn đề cử một bộ nào đó bạn thấy rất hay nhưng chưa có người edit.
Tuy La Vân Khỉ không còn giận hắn nữa, nhưng nghĩ đến việc chỉ số hảo cảm tuột dốc không phanh, nàng vẫn cảm thấy không vui.
“Ngươi về đọc sách đi, không cần ở đây mãi.”
Hàn Diệp lắc đầu:
“Nàng là thê tử của ta, sao ta có thể không ở bên? Huống hồ mọi chuyện đều do ta mà ra. Nếu ta sớm để ý cây đinh trên tường kia, Lý Thận đâu đến nỗi mất mạng.”
Nghĩ đến gương mặt cợt nhả đáng ghét của Lý Thận, La Vân Khỉ chau mày, hừ nhẹ:
“Hắn c.h.ế.t thì chết, sống cũng chẳng khác gì tai họa, ngươi đừng tự trách mình nữa.”
Hàn Diệp khẽ ừ một tiếng, rồi nắm lấy tay nàng, cúi đầu hỏi nhỏ:
“Còn đau không?”
La Vân Khỉ giật tay lại, nhưng Hàn Diệp không buông, nàng cũng mặc kệ cho hắn nắm.
“Ta đâu phải thân thể sắt thép, sao lại không đau được?”
Hàn Diệp khẽ vỗ nhẹ tay nàng như muốn xoa dịu cơn đau.
Rồi hắn trầm giọng nói:
“Phương công tử đã hay tin nàng bị thương, muốn đến thăm. Nếu nàng đồng ý, ngày mai ta sẽ dẫn hắn tới.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Truyện Hot Mới
Danh sách chương